Chap 3
- "Nhà cậu đây á?" Ling mở to mắt ngạc nhiên hỏi khi xe dừng trước cánh cổng lớn.
Orm mỉm cười đáp:
- "Ừ, nhà tớ đấy. Có gì bất ngờ à?"
Ling bước xuống xe, nhìn ngôi nhà đồ sộ trước mặt, vừa háo hức vừa kinh ngạc:
- "Nó... toooooooooo vậy sao! Nó to thật ấy, Orm à!"
Nhìn vẻ hạnh phúc lấp lánh trên khuôn mặt Ling, Orm cũng thấy lòng mình vui lây. Dưới ánh hoàng hôn đỏ cam rực rỡ, Ling đứng im lặng như hòa mình vào cảnh sắc mơ màng của buổi chiều tàn. Dáng người thanh thoát nổi bật giữa nền trời, ánh sáng nhuộm nhẹ khuôn mặt cô, làm rõ nét đôi mắt sâu thẳm và nụ cười dịu dàng thoáng qua. Một làn gió nhẹ thoảng qua khẽ làm mái tóc Ling bay, tạo nên vẻ đẹp vừa giản dị, vừa cuốn hút.
Không gian dường như ngưng đọng. Orm đứng lặng, ánh mắt không rời khỏi hình bóng của Ling, như thể cô ấy chính là mảnh ghép hoàn hảo của khung cảnh lãng mạn này.
Tiếng gọi của mẹ kéo Orm trở lại thực tại:
- "Orm, con về rồi sao?"
Ling giật mình khi thấy mẹ Orm bước ra, vội bước đến cạnh Orm rồi cúi chào lễ phép:
- "Con chào dì ạ, con là Ling, bạn của Orm."
Orm quay sang, giới thiệu:
- "Mẹ, đây là bạn con."
Mẹ Orm mỉm cười, ánh mắt đầy niềm vui:
- "Chào con, Ling. Thật bất ngờ, đã lâu rồi mẹ không thấy con dắt bạn về nhà. Lần gần nhất chắc là... Uni, phải không?"
Orm hơi bối rối, vội chuyển chủ đề:
- "Mẹ không đi công tác à? Sao vẫn ở đây vậy?"
Bà nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc áo nhăn trên người Orm rồi nói nhẹ nhàng
- "Mẹ và bố đợi con về để dặn dò vài việc. Xong rồi mẹ sẽ đi."
Bà dịu dàng dặn:
- "Ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, không thức khuya chơi game nữa nhé. Dì Sema sẽ lo mọi việc trong nhà. Con phải ngoan ngoãn nghe lời dì."
Orm gãi đầu nhìn mẹ
- "Vâng, con biết rồi. Bố mẹ đi bình an!" Orm đáp, nụ cười hiền lành.
Khi bố mẹ rời đi, Orm kéo tay Ling vào nhà. Ling vừa đi vừa ngỡ ngàng trước sự tráng lệ của căn biệt thự. Phòng khách thoáng rộng, sang trọng với điểm nhấn là chiếc đàn piano tinh xảo, tôn thêm vẻ đẳng cấp của gia chủ. Bên trong, một phòng tiếp khách nhỏ nằm cạnh khu sinh hoạt chung, được thiết kế vừa ấm cúng vừa tiện nghi. Khu bếp kết hợp bàn ăn rộng rãi, mang đến cảm giác ấm áp như gia đình hoàng gia.
Orm dẫn Ling vào thang máy, nhấn nút tầng 3, rồi quay sang cười:
- "Lên phòng tôi nhé? Thay đồ thoải mái rồi mình tập lái xe."
Ling gật đầu, mắt vẫn không ngừng nhìn quanh:
- "Nhà cậu... rộng thật đấy!"
Khi Orm đẩy cửa phòng mình ra, Ling như bước vào một thế giới cổ tích. Căn phòng tràn ngập sắc hồng và trắng, vừa ngọt ngào vừa thanh lịch. Một góc lớn được phủ kín bởi gấu bông, bên phải là dàn máy tính đen trắng lung linh ánh đèn RGB đầy ấn tượng. Ling bước chậm rãi, tò mò ngắm những tủ kính trưng bày các khung ảnh hồi bé của Orm.
- "Cậu hồi nhỏ xinh xắn thật đấy," Ling buột miệng khen.
Orm đỏ mặt, lập tức chạy lại che mắt Ling:
- "Đừng nhìn! Đổi sang chỗ khác đi nào!"
Ling bật cười lớn:
- "Cậu ngại à? Trông đáng yêu thật ấy!"
Những túi đồ mới mua được Orm đặt gọn gàng trên giường. Cô lấy từng món ra, sắp xếp ngay ngắn thì dì Sema bước vào, ánh mắt hiền từ:
- "Chào mừng con về nhà an toàn, Orm."
Orm vui vẻ khoe:
- "Chào dì! Đây là Ling, bạn mới trong lớp con. Cậu ấy là người Thái lai Hong Kong..."
Cô thao thao kể đủ chuyện với dì Sema, từ việc gặp Ling ở trường đến hành trình cả ngày hôm nay. Ánh mắt rạng rỡ của Orm khiến Ling chỉ biết mỉm cười đứng lặng phía sau và tự nói với chính mình " Dường như cậu ấy thân với người dì hơn là mẹ của mình thì phải " Ling vừa ngẫm nghĩ xong vội vã cúi đầu
- "Con chào dì ạ," Ling cúi đầu chào, giọng nói nhẹ nhàng pha chút e dè.
Dì Sema nhìn Ling, mỉm cười hiền hậu rồi thì thầm vào tai Ling:
- "Con bé thật đáng yêu. Orm, con đã làm gì mà khiến bạn nhỏ này vui vẻ thế này?"
Orm tò mò ghé sát lại:
- "Này, dì nói gì với Ling thế? Cho con nghe với!"
Dì Sema cười lớn:
- "Bí mật của hai chúng ta thôi!"
Rồi dì dịu dàng nhắc:
- "Hai đứa tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn tối nhé."
- "Vâng ạ," cả hai đồng thanh đáp.
Orm lục lọi trong tủ, lấy ra một chiếc váy dễ thương rồi đưa cho Ling:
- "Cậu mặc cái này đi. Đầm này tôi chưa từng mặc bao giờ."
Ling ngượng ngùng lắc đầu:
- "Tớ ngại lắm... lát về nhà tắm cũng được mà."
- "Thôi nào, đừng từ chối. Cậu thử cái này đi, tôi đảm bảo hợp lắm!" Orm vừa nói vừa đẩy Ling vào phòng tắm.
- "Cậu tắm bên này, tôi sẽ sang phòng khác," Orm cười, nháy mắt tinh nghịch.
Orm nghoảnh đầu đi, để lại Ling đứng ngơ ngác trong phòng tắm. Một làn nước ấm lan tỏa trong không gian, nhưng chính trong lòng Ling mới thực sự dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả, như được gói trọn trong chiếc chăn mềm mại giữa ngày giá rét. Những hành động nhỏ nhặt nhưng tinh tế của Orm khiến Ling không khỏi xúc động. Đó là sự quan tâm giản dị nhưng chân thành, để lại trong Ling một dấu ấn sâu sắc. Một phần cảm thấy biết ơn, một phần lại dấy lên sự bất an mơ hồ, như thể cô đang nợ Orm một điều gì đó mà không bao giờ có thể trả hết.
Thế nhưng, sự biết ơn ấy không phải là gánh nặng mà giống như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng Ling cần trân trọng Orm hơn, trân trọng tất cả những điều tốt đẹp mà Orm mang đến.
Ngược lại, Orm cũng rơi vào những cảm xúc đan xen phức tạp. Cô bước vào bồn nước ấm, nhưng tâm trí lại như lạc vào một dòng sông mâu thuẫn. Cảm giác hồi hộp, lâng lâng, cùng một chút hoang mang, như đứng giữa hai bờ mà không biết nên tiến hay lùi. Những rung động nhẹ nhàng khi nghĩ về Ling xen lẫn sự ngập ngừng. Orm thích nụ cười ấy, thích cách Ling gắn con gấu nhỏ lên cặp, thích từng hành động nhỏ bé và đáng yêu.
Nhưng đồng thời, Orm cũng chưa thực sự hiểu rõ mình muốn gì từ Ling. Phải chăng đó chỉ là một thoáng cảm xúc bồng bột, hay là điều gì sâu sắc hơn? Cô không thể trả lời. Chính sự mâu thuẫn này khiến Orm bối rối, nhưng cũng làm cho trái tim cô trở nên thú vị, vì những cảm xúc lạ lẫm ấy dường như chỉ mới bắt đầu.
Sau khi tắm xong, Orm vừa đi vừa nhún nhảy, bước tới phòng Ling. Cửa phòng khẽ mở ra trước khi cô kịp gõ, và hình ảnh Ling trong chiếc váy mà Orm chọn hiện lên như làm thời gian chậm lại. Chiếc váy xinh xắn ôm nhẹ dáng Ling, tôn lên vẻ duyên dáng và đáng yêu một cách tự nhiên.
Orm lặng người vài giây trước khi thốt lên:
- "Ôi trời, cậu mặc chiếc đầm này... đẹp thật đấy!"
Ling ngượng ngùng, đôi má ửng đỏ:
- "Cậu thật dẻo miệng, Orm."
Thời gian buổi chiều trôi qua nhanh chóng, và ánh mặt trời dần tắt. Orm cười:
- "Tập xe thôi, Ling!"
Ling hào hứng đáp lại:
- "Được thôi!"
Trước khi ra sân sau, dì Sema đứng khoanh tay, nhắc nhở:
- "Ling này, nhớ cẩn thận nhé! Lần đầu Orm tập xe đạp, nó tông bể ba chậu cây bố nó yêu thích đấy."
Buổi tập lái xe diễn ra như một chuyến phiêu lưu nhỏ, đầy tiếng cười và cả những phút hồi hộp. Ling cầm tay lái, đôi mắt căng thẳng nhưng không giấu nổi sự háo hức. Mỗi lần cảm thấy chệch choạng, Ling lại nhìn Orm để tìm sự cổ vũ.
Orm kiên nhẫn đứng bên, hướng dẫn từng bước:
- "Nhấn ga từ từ thôi
- "Chậm lại một chút!"
Mỗi khi xe Ling có dấu hiệu nghiêng, Orm vội chạy đến giữ đuôi xe lại. Đến lúc Ling chạy được một đoạn dài, Orm nhảy cẫng lên, reo hò đầy phấn khích. Ling cũng quay sang nhìn Orm, đôi mắt ánh lên niềm tự hào và sự gắn bó.
- "Cậu giỏi thật đấy, đi được rồi!" Orm vui vẻ nói.
- "Nhờ cậu cả đấy!" Ling mỉm cười rạng rỡ.
Thế nhưng, nụ cười ấy chợt vụt tắt khi Ling nhận ra một vết bầm tím trên tay Orm. Cô lập tức chạy đến, lo lắng hỏi:
- "Cánh tay cậu bị làm sao thế này? Có phải do khi nãy cậu chạy lại đỡ xe cho tớ không?"
Orm vội giấu tay ra sau, cố tỏ vẻ không có gì:
- "Tôi không sao. Chuyện nhỏ thôi, chẳng đau chút nào."
Ling không tin, kéo tay Orm ra xem. Cô khẽ chạm vào vết bầm, khiến Orm khẽ kêu lên:
- "Ái!"
- "Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Tớ lo cho cậu thật đấy." Ling trách yêu, ánh mắt đầy quan tâm.
Cô kéo Orm vào nhà, lấy ra một tuýp kem từ trong cặp:
- "Đây là tuýp thuốc mẹ tớ mua, bôi lên là sẽ đỡ ngay. Đừng động vào vết thương nữa, để tớ lo."
Ling cẩn thận xoa thuốc lên tay Orm. Khuôn mặt Orm bỗng đỏ ửng lên, chẳng rõ vì đau hay vì ngượng. Ánh mắt Orm không rời khỏi Ling, cảm giác bối rối nhưng ấm áp khiến lòng cô loạn nhịp.
Thời gian trôi qua nhanh, Ling nhìn đồng hồ rồi vội vàng đứng lên:
- "Trễ rồi, tớ phải về đây. Tạm biệt cậu nhé, Orm!"
Orm vội đứng lên dọn dẹp lại đồ đạc
- "Chào cậu. Mai gặp lại ở trường!" Orm cố nén một chút tiếc nuối.
Khi Ling rời đi, căn nhà bỗng trở nên im ắng lạ thường. Orm lên phòng, định chơi vài trận game để giải khuây, nhưng không hiểu sao hôm nay chơi bao nhiêu trận cũng thua. Bực bội, cô tắt máy, nằm ườn lên giường.
Chợt cảm thấy có gì đó cấn dưới chân, Orm ngồi dậy và nhặt lên. Đó là ví tiền của Ling, vì tính tò mò, Orm mở ví ra. Bên trong là một số tiền không nhỏ, vài bức ảnh, và một tấm thẻ căn cước.
Orm ngắm nhìn những bức ảnh của Ling thật lâu. Đó là ảnh Ling hồi nhỏ, với khuôn mặt trắng trẻo và đáng yêu. Nhưng khi cô nhìn vào thẻ căn cước, đôi mắt Orm trợn tròn:
- "Tên LingLing Kwong há há trong đáng yêu thế nhỉ... ngày sinh 11/05... 1999?!"
Orm hét lên trong căn phòng của mình:
- "Cái gì 1999? Cậu ấy lớn hơn mình ba tuổi?!"
Orm hoảng hốt nhét vội chiếc thẻ vào ví, cô thẫn thờ nằm xuống giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà. Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ:
- "Lớn hơn mình ba tuổi... làm sao có thể, ai dè cứ nhìn cậu ấy trưởng thành như nào ấy?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro