Chap 15
Ling đứng bất động, ánh mắt nhìn về khoảng không.
Bữa tiệc vẫn tiếp diễn, nhưng không khí đã nhạt nhòa đi trong lòng cô bởi một sự vắng mặt rõ rệt. Khi những vị khách lần lượt ra về, Ling gượng cười tiễn họ, ánh mắt không ngừng lướt qua đám đông, tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Orm.
Tan là người cuối cùng rời đi. Khi vừa bước lên taxi, Ling khẽ nói:
- "Cảm ơn cậu nhé..."
Cô đứng đó, nhìn theo chiếc xe dần khuất, lòng bỗng chùng xuống. Quay đầu bước vào nhà, cảnh vật sau bữa tiệc ngổn ngang khiến nỗi trống trải trong cô càng thêm rõ rệt. Ling lấy điện thoại, gọi cho Orm. Nhưng từng hồi chuông vang lên, kéo dài trong im lặng, không có lời hồi đáp.
"Tại sao em không đến, Orm? Đã có chuyện gì xảy ra với em rồi sao?"
Cuộc tìm kiếm bắt đầu
Mẹ Ling bước ra, ngạc nhiên hỏi:
- "Hôm nay mẹ không thấy con bé Orm nhỉ? Sao nó không đến chúc mừng sinh nhật con?"
Ling lúng túng, không biết giải thích ra sao, chỉ đáp qua loa:
- "Chắc em ấy bận việc công ty. Mẹ dọn dẹp giúp con nhé, con ra ngoài một lát rồi về."
Không đợi mẹ kịp hỏi thêm, Ling vội vã rời đi.
Trên đường đến nhà Orm.
Chiếc xe lao nhanh qua từng con phố, nhưng tâm trí Ling lại hỗn loạn. Cô liên tục gọi cho Orm, tay run run nhắn những tin ngắn:
- "Có chuyện gì xảy ra với em thế, Orm?"
- "Em đang ở đâu? Sao không đến tiệc?"
- "Em ổn không? Trả lời chị đi..."
Từng tin nhắn được gửi đi, nhưng màn hình điện thoại vẫn chỉ hiển thị trạng thái "đã gửi" mà không có phản hồi.
Tại nhà Orm
Ling đứng trước cánh cửa quen thuộc, tay nhấn chuông không ngừng. Cánh cửa mở ra, dì Sema xuất hiện với vẻ mặt ngạc nhiên:
- "Ling? Sao con lại tới đây muộn thế này?"
Không kìm được sự lo lắng, Ling hỏi dồn dập:
- "Dì ơi, Orm có ở nhà không? Em ấy không đến tiệc sinh nhật của con... Con không thấy em ấy từ sáng!"
Dì Sema sửng sốt:
- "Không phải sáng nay con bé nói sẽ đến tiệc với con sao? Nó còn vui lắm mà!"
Ling lắc đầu, giọng đầy căng thẳng:
- "Không, em ấy đã cãi nhau với Uni rồi bỏ đi từ sáng. Con gọi mãi không được, em ấy cũng không trả lời tin nhắn..."
Nghe vậy, dì Sema lo lắng không kém:
- "Con bé chưa về từ sáng... Nếu nó quay lại, dì sẽ báo ngay cho con. Con đừng lo quá."
Ling gật đầu, ánh mắt kiên định:
- "Con sẽ tìm em ấy. Bằng mọi giá, con phải tìm được Orm."
Những nơi quen thuộc
Ling đến công viên nơi cả hai thường ngồi. Nhưng những hàng ghế đá quen thuộc giờ đây lạnh lẽo và trống trải. Ánh đèn đường rọi xuống mặt đất, kéo bóng Ling dài ra, như chính nỗi lo lắng nặng trĩu trong lòng cô.
Cô tiếp tục tìm đến những nơi từng là kỷ niệm của cả hai. Quán cà phê, những con phố thân quen, nhưng không nơi nào có bóng dáng Orm. Mỗi lần thất vọng, Ling lại tự nhủ: "Không thể từ bỏ, em ấy nhất định phải ở đâu đó."
Quán club
Cánh cửa club mở ra, tiếng nhạc xập xình và ánh đèn chớp tắt càng khiến không gian thêm hỗn loạn. Ling len lỏi qua từng góc, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm. Nhưng dù cố gắng đến đâu, cô vẫn không tìm thấy Orm.
Ling dựa vào một góc tường, chiếc điện thoại trên tay liên tục hiện lên màn hình gọi đi. Tiếng chuông vẫn vang lên, như một sự trêu ngươi.
Cuối cùng, cô bật khóc. Tiếng nhạc ồn ào không thể át được tiếng nấc nghẹn ngào. Đứng giữa đám đông, Ling thấy mình lạc lõng và bất lực.
Đêm khuya.
Ling trở về nhà khi đã quá nửa đêm. Đôi chân cô như không còn sức, bước đi nặng trĩu. Vừa vào phòng, ánh mắt Ling chợt dừng lại ở chiếc bánh kem mà Orm đã gửi.
Cô cầm lấy mảnh giấy nhỏ được đặt ngay ngắn bên cạnh:
"Chúc mừng sinh nhật chị nhé! Chiếc bánh này do chính tay em làm. Dù không đẹp như ngoài tiệm, nhưng em hy vọng chị sẽ thích. Từng lớp kem, từng chiếc bánh là cả tâm huyết của em."
Đọc xong, Ling không thể kìm nén được nữa. Cô khóc lớn, từng giọt nước mắt thấm ướt mảnh giấy. Ling vừa khóc, vừa nhẹ nhàng thắp nến trên chiếc bánh. Cô chấp tay, lòng thầm ước: "Mong mọi thứ sẽ không trở nên tồi tệ."
Khi ngọn nến tắt, Ling ăn từng miếng bánh. Vị ngọt đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, như chính cảm xúc trong lòng cô.
Ling nằm xuống giường, tay cầm chặt chiếc vòng mà Orm đã tặng. Nhìn chiếc vòng lấp lánh trong ánh đèn mờ, Ling khẽ thì thầm, giọng yếu ớt:
- "Hãy liên lạc với chị... Làm ơn."
Những dòng suy nghĩ cứ chồng chất trong đầu, nhưng sự mệt mỏi cuối cùng đã kéo cô vào giấc ngủ, trên khuôn mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt chưa kịp khô.
Nỗi lòng của Orm
Orm ngồi lặng lẽ trên bờ kè, nơi cô và Uni từng chia sẻ những câu chuyện riêng tư nhất. Không gian quanh cô yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ vào đá và tiếng thở nặng nề của chính mình. Đôi mắt Orm đỏ hoe, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. Mỗi giọt nước rơi xuống như mang theo một phần nỗi đau bị kìm nén bấy lâu nay.
Uni bước tới từ xa, bóng dáng cao gầy in trên nền trời mờ nhạt. Không cần hỏi, Uni biết Orm sẽ ở đây, nơi duy nhất cô tìm đến khi lòng không yên. Đứng cạnh Orm, Uni khẽ đặt tay lên vai bạn, giọng nói điềm tĩnh nhưng chất chứa nỗi xót xa:
- "Tao biết là mày ở đây mà."
Orm không quay đầu lại, chỉ lặng im. Uni không nói thêm gì, chỉ rút từ trong túi ra một chai rượu và đặt vào tay Orm.
Orm nhìn chai rượu, rồi không do dự, mở nắp và uống một hơi dài. Vị rượu cay nồng như dòng lửa chạy thẳng xuống cổ họng, khiến cô nghẹn ngào, nhưng không đủ để thiêu đốt nỗi đau đang bám rễ trong lòng. Cô muốn tỏ ra mạnh mẽ, rằng mọi thứ chẳng là gì, nhưng từng hình ảnh, từng lời nói vô tình cứ như những mũi kim đâm sâu vào tim cô.
Orm uống càng lúc càng nhanh , mạnh mẽ hơn, như thể muốn nuốt trọn cả nỗi đau xuống đáy bụng. Men rượu khiến đầu óc cô choáng váng, nhưng trái tim thì vẫn tỉnh táo, càng lúc càng đau đớn hơn. Ký ức về Ling ùa về: từng nụ cười, từng ánh mắt mà cô từng nghĩ là dành riêng cho mình. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng.
Giọng Orm khản đặc, nghẹn ngào trong tiếng nấc:
- "Tao thương chị ấy đến thế... Chị ấy không cảm nhận được sao? Sao lại đối xử với tao như vậy, chẳng có lí do gì để tao giữ chị ấy ở lại bên tao, đau đấy nhưng hết cách thật rồi?"
Uni ngồi xuống bên cạnh, nhìn bạn mình đang dần suy sụp mà không biết phải nói gì. Orm tiếp tục than vãn, giọng lạc đi trong hơi rượu và nước mắt:
- "Tao không muốn gặp chị ấy nữa... Chị ấy không yêu tao, không hiểu tao. Tất cả chỉ là do tao tự ảo tưởng tình cảm từ chi ấy. Mày nhìn xem tao trông như một kẻ ngốc vậy khi dành thời gian quá nhiều để quan tâm đến chị ấy nhưng cuối cùng lại không được trân trọng. !"
Uni thở dài, cuối cùng cũng cất lời, giọng chậm rãi nhưng không giấu được sự chua chát:
- "Không phải chị ấy không hiểu, mà là chị ấy không có tâm tình để cảm nhận. Tao nói thật, nếu chị ấy không yêu mày, thì dù mày rời đi hay ở lại cũng chẳng thay đổi được gì. Trong câu chuyện này, chỉ có chúng ta tự gieo, nhưng chẳng ai tưới cả. Dù gì cũng là nhất thời thôi mà, có phải đời đâu mà tiếc?"
Lời của Uni như một gáo nước lạnh tạt vào Orm. Cô cắn chặt môi, cố nuốt xuống nỗi nghẹn ngào. Nhưng men rượu đã ngấm, cơ thể cô mềm nhũn, kiệt sức. Uni không còn cách nào khác ngoài việc dìu cô về nhà.
Orm trở về nhà
Khi Uni đưa Orm về đến cửa, dì Sema vội vàng chạy ra, ánh mắt tràn ngập lo lắng:
- "Hai đứa đi đâu thế này? Orm sao rồi? Ling đã tìm kiếm con bé khắp nơi!"
Uni khẽ ấp úng, cuối cùng cũng kể lại mọi chuyện cho dì nghe. Nghe xong, dì Sema thở dài, ánh mắt trĩu nặng:
- "Thương con bé... Nó thật lòng với Ling như thế mà lại chịu đựng thế này."
Uni chặn lời:
- "Dì đừng nói gì với Ling cả. Thay vào đó, dì nên ở bên Orm, khuyên nhủ nó thì tốt hơn. Càng ít liên quan đến Ling, nó càng dễ quên."
Dì Sema gật đầu, đỡ Orm vào phòng. Nhìn cô gái nhỏ bé mà mình luôn yêu thương gục ngã trong đau khổ, dì không khỏi xót xa.
Orm mất kiểm soát
Sáng sớm hôm sau, Orm tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, nhưng cảm giác xa lạ bao trùm. Căn phòng yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của chính cô hòa cùng nhịp tim loạn nhịp.
Nỗi buồn cứ như mọt cơn sóng ngầm, chẳng dữ dội, chẳng vôi vàng , nhưng từng chút, từng chút một, cuốn cô chìm xuống đáy sâu không thể ngoi lên. Cô nghĩ mình đã ổn, rằng tất cả sẽ trôi qua một cách nhanh chóng thôi, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, từn hình ảnh, từng khoảng khắc về chị ấy hiện rõ ràng như thể mới chỉ xuất hiện vài giây thôi
Orm nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở góc bàn nơi từng lưu giữ những hình ảnh của Ling. Cô chầm chậm bước tới, ngắm nhìn những kỷ niệm từng khiến trái tim cô ấm áp, giờ lại trở thành lưỡi dao cắt sâu vào lòng. Cảm giác ấy không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa. Cô không thể ép mình ngừng nhớ, ngừng đau. Mỗi lần cố gẵng xua đi nỗi buồn, nó lại trở lại, mạh mẽ có cố gắng bó kỹ đến đâu cũng không ngừng rỉ máu
Orm cầm lấy một bức ảnh, đôi tay run rẩy, rồi bất ngờ... choang! Bức ảnh rơi xuống sàn, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên. Như mất kiểm soát, Orm cầm cây gậy bóng chày gần đó, đập mạnh vào màn hình máy tính, vào mọi thứ trong tầm mắt. Nỗi buồn dâng trào như một cơn sóng dữ dội, không còn cách nào để kìm nén. Mọi thứ vỡ oà, cảm xúc như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng, gào thét, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Đầu cô như một chiếc ly bị đổ đầy nước, tràn ra ngoài không kiểm soát được nữa
Cô chưa dùng lại tại đó, tóm lấy bức kì thứ gần mình - chiếc cốc trên bàn, cái khung tranh trên bàn rồi ném mạnh xuống đất. Tiếng thuỷ tinh vỡ tan vang vọng trong căn phòng im ắng, nhưng không làm dịu đi cơn giận dữ nào còn đau đớn như đang thiêu đốt cô
Tay Orm run rẩy, chiếc ghế bị hất ngã, sách vở vương vãi khắp sàn. Môi lần tiếng đổ vỡ vang lên, cô cảm nhận được một phần nỗi buồn được xé toạc ra, nhưng nó chẳng bao giờ vơi đi. Thậm chí, cơn đau còn dữ dội hơn khi thấy sự tàn phá do chính mình gây ra. Orm hét lớn, tiếng hét khàn đặc chẳng rõ là tức giận, là tuyệt vọng, hay là sự hụt hẫng.
Hơi thở cô dồn dập, từng đợt đau nhói dội từ đôi bàn tay đang rung rẩy. Cô nhìn xuống, những mãnh thuỷ tinh găm vào da thịt, máu chảy ròng ròng nhuộm cả lòng bàn tay. Những vệt loang lổ rơi xuống sàn, hoà lẫn vào đống đỗ nát- thuỷ tinh vỡ, mảnh gỗ gãy và những ký ức đau thương không thể khép lại
Những vật từng được cô chăm chút giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn, nằm ngổn ngang trên sàn nhà.
Tiếng đập phá lớn đến mức dì Sema và Art chạy vội lên phòng. Mở cửa ra, cảnh tượng Orm điên loạn khiến họ sững sờ.
Dì Sema lao tới ôm chặt lấy Orm, cố gắng trấn an cô:
- "Con bình tĩnh lại! Đừng làm dì sợ, Orm!"
Orm vùng vẫy, khóc òa trong vòng tay của dì, như một đứa trẻ bất lực trước thế giới. Art lặng người nhìn chị, rồi lặng lẽ cúi xuống, cặm cụi nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh.
Dì Sema vỗ về Orm, giọng nói nghẹn ngào:
- "Con thương Ling, nhưng con cũng phải thương chính mình. Chị ấy không thương con, nhưng mọi người ở đây đều yêu thương con. Nhìn đi, ngay cả Art, đứa em mà con hay mắng mỏ, giờ cũng đang nhặt từng mảnh vỡ này vì con."
Những lời của dì như đánh thức lý trí trong Orm. Cô ngước lên, đôi mắt đẫm lệ, nhìn Art đang cặm cụi nhặt từng mảnh thủy tinh, lòng tràn ngập sự hối hận và đau đớn. Orm chẳng còn sức để nói lời nào mà cứ ngồi một góc trên giường ánh mắt vô hướng nhìn về Art đang cặm cụi dọn dẹp, lúc này bàn tay cô tê dại nhưng cơn đau chẳng thấm vào đâu so với lòng ngực đang quặn thắt. Máu nhỏ từng giọt, từng giọt như thể nó muốn chảy hết ra ngoài để trút bỏ cả cơn giận dữ lẫn nỗi đau đang giam cầm cô
Những ngày u tối
Từ đó, Orm tự nhốt mình trong phòng. Cô không ăn uống, không làm gì, chỉ nằm đó như một cái bóng của chính mình. Ngày qua ngày, nỗi đau không vơi mà càng dày thêm. Căn phòng tối như nuốt chửng mọi thứ, chỉ còn lại cô và nỗi buồn đang dần ăn mòn từng chút sức lực. Không ánh sáng, không tiếng động, chỉ có bóng tối phủ kín nặng nề như một tấm chăn ướt đè lên người cô, tiếng từng hơi thở trở nên khó khăn
Orm nằm co ro trên sàn lạnh, chẳng màng đến chiếc giường bên cạnh. Mọi thứ xung quanh đều rơi vào im lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, như nhắc nhở rằng thời gian vẫn trôi còn cô thì cứ mãi mắc kẹt ở đây bất động, vô lực. Cô không muốn làm gì, không muốn suy nghĩ, nhưng tâm trí cứ tua đi tua lại những ký ức đau buồn. Đôi mắt mệt mỏi dán lên trần nhà, nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài một khoảng đen vô tận, giống hệt cảm giác bên trong cô. Tay cô được băng bó một cách kĩ càng, đôi chân thì nặng trĩu chẳng buồn nhấc lên. Ngay cả việc rơi nước mắt cũng dường như quá sức, đến nỗi cơn buồn chỉ biết lặng im, trơ trọi
Ling vẫn như không từ bỏ, liên tục đến nhà tìm Orm. Nhưng lần này, không ai ra mở cửa. Mọi liên lạc đều bị cắt đứt, mọi dấu vết của Orm như biến mất.
Hai ngày nữa là sinh nhật của Orm. Lo sợ tình trạng này kéo dài, dì Sema gọi Uni đến.
Uni trở lại
Uni vừa bước vào nhà, dì Sema đã kéo cô vào, giọng khẩn thiết:
- "Uni, dì xin lỗi đã làm phiền, nhưng Orm đã tự nhốt mình trong phòng suốt mấy tuần rồi. Con bé không chịu nói chuyện với ai cả!"
Uni không nói gì, bước thẳng lên phòng Orm. Đứng trước cánh cửa đóng kín, cô gõ mạnh, nhưng không có phản hồi. Từ gõ cửa, Uni chuyển sang đập cửa, giọng lớn dần:
- "Mày mở cửa ra, không thì tao gọi Ling tới đây đấy!"
Nghe đến tên Ling, Orm giật mình, vội vàng mở cửa.
Cánh cửa bật mở, ánh sáng từ hành lang hắt vào căn phòng tối tăm. Trước mắt Uni là khuôn mặt tiều tụy của Orm: đôi mắt sưng húp, làn da đỏ ửng vì khóc quá nhiều. Nhìn thấy bạn mình như thế, Uni giận đến mức hét lên:
- "Mày làm thế để được gì hả? Có đáng không? Thua keo này thì bày keo khác, mày làm gì mà tự hành hạ bản thân thế này?!"
Dì Sema ôm lấy Orm, nước mắt lăn dài:
- "Con làm dì sợ lắm, Orm. Con đừng làm thế nữa."
Uni nhìn Orm, giọng nghiêm túc nhưng cũng đầy cảm thông:
- "Chị ấy không yêu mày, thì sao chứ? Mày còn gia đình, còn bạn bè. Đứng dậy đi! Mày cứ thế này, người đau lòng chỉ có những người thương mày thôi."
Uni khoanh tay, tiếp lời:
- " Bố mẹ mày sắp về rồi, định để họ thấy cảnh này à? Mau vực dậy đi!"
Orm nhìn Uni, nhìn dì Sema và Art, những người đã ở bên cô khi cô gục ngã. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Orm mỉm cười nhẹ nhàng cúi gầm mặt xuống như hiểu được bước kế tiếp mình làm là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro