Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Ánh Trăng và Sự Thật

Ánh trăng nhạt dần, rọi qua ban công, soi lên bóng dáng Orm đang ngồi thẫn thờ. Ánh mắt cô vô định hướng về xa xăm, nơi bầu trời sắp sửa chuyển mình sang ngày mới. Mệt mỏi đè nặng trên vai, Orm chậm rãi đứng dậy, lê từng bước vào phòng để kiểm tra Ling.

Cánh cửa khẽ được đẩy ra, ánh sáng nhạt nhòa từ hành lang hắt lên giường. Ling vẫn nằm đó, yên bình và say ngủ, tựa như mọi hỗn loạn của đêm qua chưa từng xảy ra. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan sự yên tĩnh. Orm khẽ nhíu mày, tò mò bước đến nhìn màn hình. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên, tất cả đều từ một người có tên là Tan.

Orm nhìn chằm chằm cái tên lạ, lòng đầy hoài nghi. Đang định lướt qua, điện thoại lại báo tin nhắn. Mắt Orm vô thức lướt qua nội dung:
- Tan: "Cậu sao thế? Cậu bận à?"
- Tan: "Nếu nhận được tin nhắn thì nhắn lại tớ nhé."

Tò mò càng lớn dần, nhưng Orm không nỡ quấy rầy giấc ngủ của Ling. Đặt điện thoại về chỗ cũ, cô lặng lẽ thở dài. Nhưng khi vừa xoay người, Ling bất chợt trở mình. Orm giật bắn mình, sững người trong chốc lát. Chỉ khi thấy chị ấy vẫn ngủ say, cô mới thả lỏng.

Orm tựa người vào tường, cố giải tỏa sự căng thẳng đang đè nén. Cô biết mình không thể ngủ chung giường với Ling sau mọi chuyện đêm qua. Nỗi ngượng ngùng và sợ hãi chưa kịp tan, nhưng cảm giác bảo vệ chị ấy vẫn lấn át tất cả. Orm ôm chiếc gối nhỏ, lặng lẽ nằm xuống chiếc sofa gần đó, dù không êm ái bằng chiếc giường lớn, nhưng cô thấy an toàn hơn.

Mệt mỏi rã rời, Orm vừa đặt lưng xuống đã chìm ngay vào giấc ngủ, để lại sau lưng một ngày dài đầy sóng gió và hỗn loạn.

Bình Minh Lên

Ánh nắng ban mai tràn qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt Ling. Chị ấy nhíu mày khó chịu, từ từ mở mắt. Mọi thứ xung quanh lạ lẫm khiến Ling giật mình ngồi dậy. Đây không phải căn phòng quen thuộc của chị ấy.

Nhìn xuống cơ thể mình, quần áo vẫn nguyên vẹn, chăn đắp ngay ngắn. Ling thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn ngổn ngang những câu hỏi sao cơ thể mình dường như ê ẩm thế này... Ánh mắt chị ấy dừng lại ở chiếc sofa. Orm nằm đó, cuộn tròn như một chú mèo nhỏ, khuôn mặt đầy mệt mỏi và những vết bầm dập hiện rõ trên làn da.

Hoảng hốt, Ling bước đến gần Orm, định đánh thức cô dậy. Nhưng khi bàn tay sắp chạm vào Orm, ánh mắt chị ấy bất giác dừng lại ở những vết thương. Tay, chân, thậm chí gương mặt của Orm đều mang dấu vết của một trận ẩu đả.

Ling cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu chị chỉ hiện lên mảnh ký ức mơ hồ: câu nói cuối cùng của Orm trước khi rời đi. "Chị đợi em chút nhé, em đi toilet rồi lại ra ngay."

- "Orm... Chuyện gì đã xảy ra?" – Ling khẽ thầm thì, ánh mắt ngập tràn lo lắng.

Orm cựa mình, chầm chậm mở mắt. Nhìn thấy Ling, cô nở một nụ cười gượng gạo.

- "Chị dậy rồi à? Chị thấy đỡ hơn không?"

Ling không trả lời, chỉ nắm lấy tay Orm kéo cô ngồi dậy. Đôi mắt chị ấy dò xét từng vết thương trên người Orm, giọng run run:

- "Em bị sao thế? Đã có chuyện gì xảy ra?"

Orm vội né ánh nhìn của Ling, cố gắng giấu đi sự bối rối. Nhưng Ling không để cô trốn tránh. Chị ấy đưa tay giữ chặt lấy gương mặt Orm, ép cô phải đối diện với mình.

- "Nói chị nghe. Có chuyện gì? Chúng ta sẽ cùng giải quyết."

Trước sự kiên quyết của Ling, Orm không còn cách nào khác ngoài thú nhận. Giọng cô run rẩy, nghẹn ngào:

- "Đêm qua... Khi em đi toilet, em để chị ngồi đợi bên ngoài. Nhưng khi em quay lại..." – Orm dừng lại, nước mắt chực trào – "... em thấy chị đứng với một gã đàn ông lạ. Em hoảng hốt chạy đến thì nhận ra... chị đã bị đánh thuốc."

Nói đến đây, nước mắt Orm không kìm được mà rơi xuống. Cô cúi mặt, giọng nói nghẹn lại trong nỗi ân hận:

- "Em bất cẩn quá. Nếu lúc đó gã ta kịp đưa chị đi, em không biết sẽ thế nào. Em... xin lỗi, Ling. Em đã không bảo vệ chị."

Ling lặng người, đôi mắt dịu lại nhìn Orm. Chị ấy không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Orm vào lòng, như muốn xoa dịu nỗi đau trong tim cô.

- "Chị vẫn ổn đây mà, em thấy không? Chị an toàn là nhờ em." – Ling thì thầm, giọng nói dịu dàng nhưng đầy chắc chắn. – "Nếu không có em, chị thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chính em đã bảo vệ chị, Orm. Không ai trách em cả."

Orm vùi mặt vào vai Ling, những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi. Nhưng trong vòng tay của chị ấy, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn. Dù những ký ức đau đớn vẫn còn đó, nhưng với Orm, chỉ cần Ling an toàn, mọi thứ đều xứng đáng.
Ánh Trăng và Bí Mật

Orm hít một hơi thật sâu, cố lấy hết dũng khí để nói ra sự thật.

- "Thấy chị bị hắn ta ép buộc, em không kìm được nên lao vào. Em đánh hắn... đánh đến mức không nhìn ra mặt mũi nữa."

Nước mắt tiếp tục lăn dài trên má Orm, nhưng lần này không chỉ vì nỗi đau mà còn vì sự bất lực. Ling nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấy, ánh mắt chị dịu dàng hơn bao giờ hết.

- "Đừng khóc nữa, Orm. Em không có lỗi. Lỗi là ở chị, vì chị không làm chủ được bản thân mình lúc đó. Chị đã để em rơi vào nguy hiểm. Cảm ơn em rất nhiều..."

Nghe những lời chân thành từ Ling, Orm ngẩng đầu nhìn chị, đôi mắt đầy bất ngờ. Chị ấy không trách bản thân mình quá nhiều, cũng chẳng giận dữ. Thay vào đó, chị còn cảm ơn cô. Cảm giác nặng trĩu trong lòng Orm như được giải tỏa.

Nhưng chưa kịp để lòng mình yên ổn, Orm lại lí nhí nói thêm:

- "Nhưng... còn một chuyện nữa."

Ling nhíu mày tò mò, hỏi lại:

- "Sao cơ? Còn chuyện gì nữa à?"

Orm lấy một hơi thật sâu, giọng nói nhỏ dần:

- "Hôm qua, khi em đưa chị về khách sạn, mọi thứ quá rối rắm. Em không thể để chị về nhà trong trạng thái say xỉn như thế, nên em đưa chị vào đây để tránh nạn. Mọi thứ đều bình thường... cho đến khi..."

Câu nói bị bỏ lửng khiến Ling càng thêm tò mò. Chị mở to đôi mắt, gặng hỏi:

- "Đến khi sao nữa? Chị đã làm gì em à? Nói chị nghe đi."

Orm cúi mặt, giọng run run:

- "Chị bị ngấm thuốc... Chị... chị lao vào hôn em tới tấp, đè em xuống sàn, và em đã..."

Orm không dám nhìn thẳng vào mắt Ling nữa. Ling nghe tới đó, mặt lập tức đỏ ửng. Chị lấy hai tay che mặt, giọng run run vừa ngượng vừa bối rối:

- "Chị... chị còn làm gì nữa không?"

Orm bức bối nhưng không nói thêm, chỉ lắc đầu ngại ngùng:

- "Chúng ta đã cùng nhau làm những... Em không kể được."

Ling hét lên:

- "Áaaaaa!"

Ngượng ngùng đến mức không chịu nổi, Ling chạy vội lên giường, chui tọt vào chăn, trùm kín cả người. Orm nhìn chị ấy vừa buồn cười vừa bất lực. Không chịu được, cô trèo lên giường, kéo nhẹ chăn ra và nói:

- "Này, em mới là nạn nhân của chị đấy nhé!"

Ling ló đầu ra khỏi chăn rồi nói

- " Chị là ngừoi say rượu, chị không biết gì cả. Chuyện đêm qua chỉ có một mình em biết thôi Orm "

Orm cũng không ngần ngại chống cằm rồi trêu chọc

- " Ừ nhỉ.. mà nhìn chị vậy tướng tá đồ cũng ngon ấy chứ, nét nào ra nét đấy "

Ling nghe xong càng ngại ngùng liền đạp Orm té xuống giường, cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười, xóa tan bầu không khí ngượng ngập.

Tiếng Gọi từ Gia Đình

Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan khoảnh khắc thoải mái. Ling nhanh chóng bắt máy. Ở đầu dây bên kia, giọng nói của mẹ không còn gắt gỏng như hôm qua, mà trở nên nhẹ nhàng hơn:

- "Con về nhà nói chuyện với mẹ nhé."

Ling khẽ gật đầu, đáp lại:

- "Dạ, con sẽ về ngay."

Vừa cúp máy, Ling quay sang Orm, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được vẻ lo lắng:

- "Mẹ bảo chị về nói chuyện, chúng ta về thôi."

Orm lập tức đáp:

- "Em sẽ đi cùng chị. Lỡ có chuyện gì, em sẽ bảo vệ chị."

Trở Về Nhà

Suốt chuyến xe, Ling ngồi im lặng, lòng nôn nao. Chị cắn nhẹ móng tay, cố gắng kìm nén sự lo lắng. Orm ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay chị, khẽ nói:

- "Đừng căng thẳng, có em ở đây rồi. Đừng làm đau bản thân mình nữa, tay chị đỏ hết cả rồi kìa."

Lời nói ấm áp của Orm giúp Ling thả lỏng hơn. Chị mỉm cười nhẹ, cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.

Khi xe dừng trước cổng nhà, Orm không khỏi bất ngờ. Đây là lần đầu cô đến nhà của Ling. Dù Ling từng nói nhà mình không lớn, nhưng so với Orm, ngôi nhà này không hề nhỏ chút nào. Ling kéo tay Orm bước xuống xe.

Vừa bước xuống, hai người đã thấy bố mẹ Ling đứng chờ sẵn trước cửa. Không nói lời nào, mẹ Ling chạy vội đến, ôm chầm lấy con gái, giọng nghẹn ngào:

- "Con đi đâu thế? Sao lại làm mẹ lo lắng như vậy? Đừng làm thế nữa nhé. Mẹ xin lỗi... mẹ không nên nói những lời khó nghe với con."

Ling ôm lấy mẹ, nước mắt rơi xuống, bao nhiêu lo lắng phút chốc tan biến. Orm đứng lặng nhìn, lòng cũng trào dâng niềm hạnh phúc. Cô tin rằng, từ giờ mẹ Ling sẽ hiểu và yêu thương chị ấy nhiều hơn.

Ling quay sang giới thiệu Orm với bố mẹ:

- "À, đây là Orm, bạn của con."

Bố Ling mỉm cười, vỗ vai Orm:

- "Con là người bạn mà Ling suốt ngày nhắc tới mỗi khi ăn cơm đây sao? Cảm ơn cháu đã chăm sóc Ling nhà bác."

Orm ngượng ngùng đáp:

- "Dạ... không có gì đâu ạ. Chị ấy cũng tốt với con lắm."

Mẹ Ling kéo mọi người vào nhà, cười tươi:

- "Thôi nào, vào nhà đi. Orm, cháu ở lại dùng bữa sáng với gia đình nhé."

Bí Mật của Bó Hoa

Ling đưa Orm lên phòng. Vừa mở cửa, chị lao ngay lên giường, nằm dài và hét lớn:

- "Chiếc giường yêu quý của tui đây rồi!"

Orm bước vào, lặng lẽ quan sát căn phòng. Không gian nhỏ nhắn nhưng tràn ngập sự ấm cúng, từ những cuốn sách trên bàn học, kệ đồ trang trí xinh xắn, cho đến góc ban công rực rỡ hoa cỏ. Đặc biệt, trong góc trang trí, Orm nhận ra có móc khóa mà cô từng tặng Ling.

Đang mải nhìn ngắm, Orm hắt hơi vài cái, khiến Ling chú ý. Chị bước ra ban công, chỉ vào khu vườn nhỏ:

- "Giới thiệu với em, đây là khu vườn của chị. Tuy chưa trồng đủ loại hoa như ý, nhưng chị hứa sẽ cố gắng hoàn thành trong vài tháng tới!"

Ling hào hứng giới thiệu từng loại hoa, giọng nói luyến thoắng đầy phấn khích. Orm cười, lắng nghe chị nói, cảm thấy một khía cạnh tươi mới của Ling mà trước giờ cô chưa từng thấy.

Nhưng sự tò mò của Orm bị đánh thức khi ánh mắt cô dừng lại trên bó hoa hồng lớn đặt trên kệ gần cửa.

- "Bó hoa này của ai tặng chị vậy?"

Ling cũng vừa nhận ra bó hoa, cầm lên xem. Đính kèm là một bức thư. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Ling đã biết người gửi là ai.

Orm nghiêng đầu hỏi tiếp:

- "Ai tặng thế?"

Ling lúng túng, cố gắng lấp liếm:

- "À... chắc bạn chị thôi. Thôi, kệ đi!"

Orm nhìn Ling, vẻ mặt chị ấy đầy vẻ lúng túng, càng khiến cô nghi ngờ. Nhưng Orm không hỏi thêm, chỉ gật đầu, như đã hiểu ngầm điều gì đó.

Lá Thư của Tan

Khi Ling rời phòng theo tiếng gọi của anh hai, Orm tò mò cầm lấy lá thư trong bó hoa, đọc qua nội dung:

"Chào cậu LingLing,
Tớ không biết phải bắt đầu thế nào, nhưng điều đầu tiên tớ muốn nói là: tớ hy vọng cậu cảm nhận được chút ấm áp và bình yên từ bó hoa này.
Tớ nghe tin cậu đang rất buồn. Tớ ước gì mình có thể ở gần cậu, để lắng nghe cậu hoặc đơn giản chỉ ngồi cạnh cậu, để cậu biết rằng cậu không cô đơn.
Tớ tin cậu, LingLing, tớ tin vào sức mạnh và lòng kiên cường của cậu. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Ở một nơi xa, luôn có người đang âm thầm dõi theo và mong cậu hạnh phúc.

Tan"

Orm gấp lại lá thư, ánh mắt đăm chiêu. "Tan" là ai? Và tại sao người này lại quan tâm đến Ling như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lingorm