Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Năm

Ngoài ban công truyền đến tiếng bước chân, hồi ức đột nhiên dừng lại, tôi nhanh chóng giấu điện thoại đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục gọt hoa quả.

Tôi nghe thấy họ dừng bước ở phía sau, tôi quay đầu, thoải mái cười nói: "Anh ra ban công hút thuốc đấy à?"

Quả nhiên tâm tình của cả hai người đều có chút kỳ lạ.

Tôi chạy nhanh, vỗ vỗ đầu mình, cười nói: "Ôi trời, trí nhớ của em, khi nãy em ngâm dứa với nước muối, giờ mới nhớ ra, để em đi xem đã, mong là còn kịp."

Kỷ Viễn Chi thả lỏng tâm trạng: "Cần anh giúp không?" Anh hỏi.

Ngay sau đó bên cạnh truyền đến tiếng chế nhạo: "Thôi đi, thiếu gia nhà cậu, dao còn chưa cầm đến một lần, không giúp gì đã là tốt lắm rồi."

Anh ta cùng Kỷ Viễn Chi lớn lên, thường xuyên đến nhà họ Kỷ, tôi cũng rất quen thuộc với anh ta.

"Lão Kỳ, nghe nói anh có cô bạn gái mới, còn thường xuyên giúp cô ấy nấu cơm. Không thể nghĩ nổi, có người trị được anh đấy!"

Tôi cười nói, thuận tiện hỏi: "Chuyện bếp núc quả thực vẫn là anh thành thục nhất, không bằng anh giúp em một tay đi? Thật ngại quá nhưng hôm nay khách khứa cũng đông đúc."

"Không thành vấn đề!" Kỳ Liên xắn tay áo lên.

Kỷ Viễn Chi vừa nói "Ừ" một tiếng, còn muốn nói thêm nhưng đã bị tôi đẩy ra ngoài tiếp khách.

Kỳ Liên lảm nhảm nói chuyện, nhà anh ta theo nghiệp đầu tư phim ảnh, một bên giúp tôi gọt hoa quả, một bên lải nhải giảng giải cho tôi về "trận đồ" của ngành giải trí.

Tôi yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lẽ phép đáp lại một, hai câu. Bày biện trái cây trên bàn cũng sắp xong, tôi liền quay đầu, cười hỏi anh ta: "Anh quen Nhiễm Nhiễm sao?"

Kỳ Liên hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía tôi: "Em... Em sao lại biết cô ấy?"

"Em cũng nghe nhạc mà." Tôi nghiêng đầu cười: "Cái này có gì lạ đâu ạ?"

"À..." Kỳ Liên thở phào nhẹ nhõm, tôi nói tiếp: "Em cũng hay xem album ảnh, cứ cho trước kia các anh là bạn tốt đi? Có thể nói với em chuyện về cô ấy được không ạ?"

Tôi tùy ý nói dối một câu, ngữ khí vô cùng điềm nhiên như nói một câu chuyện bình thường. Hỏi xong tôi liền cúi đầu, đem dứa cắt thành một bông hoa.

Kỳ Liên trầm mặc một lát, nói: "Sở Nhiên, anh biết em không phải loại người hay ghen nhưng việc này kỳ thực cũng chẳng có gì đâu, lão Kỷ chắc không tiện nói ra, chuyện này là anh nói với em, hi vọng em đừng hiểu lầm cậu ấy."

"Vâng." Tôi gật đầu, dùng tăm tre xiên từng miếng đào, sau đó đặt một miếng dứa lên đỉnh que tăm.

"Bọn anh cùng nhau lớn lên, cùng học một trường mẫu giáo. Nhiễm Nhiễm không theo nghiệp của bọn anh, cô ấy không phải doanh nhân, mà theo gia đình học nghệ thuật, các bậc chú bác đều là những nhạc sĩ nổi tiếng quốc tế, cô ấy giỏi nhảy múa, ca hát, cũng thông thạo dương cầm và violin, còn theo gia đình đi lưu diễn ở các quốc gia, từ nhỏ đến lớn đều là hồng tâm trong trường học. Em nhìn lão Kỷ dằn mặt người khác như vậy thôi, chứ ở trước mặt Nhiễm Nhiễm vẫn có hơi tự ti."

Tôi nhớ trong phòng làm việc của Kỷ Viễn Chi thường có âm nhạc phát ra, trên kệ sách còn có rất nhiều các thể loại sách sử về âm nhạc. Tôi yên lặng lắc đầu, trong nháy mắt lại hiện ra miếng dứa hình bông hoa, cẩn thận bày biện lại mâm đựng trái cây.

"Cậu ta thích Nhiễm Nhiễm rất nhiều năm." Kỳ Liên nói tiếp: "Nhưng em cũng đừng hiểu lầm, bọn họ chắc chắn không có gì đâu, anh dám lấy cuộc đầu tư tiếp theo ra thề, thật sự lão Kỷ chỉ tương tư đơn phương thôi, Nhiễm Nhiễm tốt nghiệp cấp ba liền cùng người nhà ra nước ngoài định cư, bọn anh từ đấy cũng mất liên lạc, ngay cả lần này cô ấy về nước phát triển sự nghiệp, bọn anh nghe tin cũng mới biết. Lão Kỷ nói chuyện này không liên quan đến cậu ta, cậu ta cũng không có ý muốn hỏi thêm."

"Vâng." Tôi gật đầu.

Vốn đang muốn nói bóng gió một chút, xem có phải Kỷ Viễn Chi muốn đem tôi làm thế thân của Nhiễm Nhiễm hay không nhưng với tình hình hiện tại cũng không cần phải hỏi nữa.

Gia thế, sự nghiệp, con người của Nhiễm Nhiễm làm sao có thể cùng một người như Sở Nhiên tôi so sánh được? Kỷ Viễn Chi cũng chẳng tới nỗi lấy tôi làm thế thân đâu nhỉ? Chỉ sợ nói ra lại làm hỏng ánh trăng sáng mà thôi.

Chỉ là... Thanh xuân của mỗi người đâu thể không có một ánh trăng sáng? Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng tròn như chiếc mâm son làm tôi nhớ đến khi trước mình thích một chàng trai.

Ai cũng đều có quyền được thích một người mà, không phải sao?

"Đi thôi, trái cây gọt xong rồi." Tôi cười, giơ khay trái cây lên, xoay người đi ra ngoài.

Lúc này khuôn mặt Kỳ Liên lộ vẻ nghi hoặc, anh ta đuổi theo tôi hỏi: "Từ từ... Em... không có gì muốn hỏi anh à?"

"Không có gì, đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro