Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bốn

Vốn cứ tưởng rằng cuộc hôn nhân này sẽ lẳng lặng xuống dốc nhưng tôi phát hiện ra, Kỷ Viễn Chi là một người rất khó để người khác không động lòng.

Tôi phát hiện ra điều này khi ở nhà họ Sở.

Hôm đó là sinh nhật em gái tôi, bố đã tổ chức một bữa tiệc tại biệt thự. Kỷ Viễn Chi nói có việc gấp, không đợi anh nói tiếp, tôi liền chủ động nói rằng bản thân muốn đi, cũng không cần anh đi cùng.

Kỷ Viễn Chi nói nếu có sự kiện gì sẽ cùng tôi tham gia, nhưng tôi nghĩ không cần hoạt động nào cũng có mặt Kỷ Viễn Chi, dường như điều này không cần nói cũng có thể hiểu rõ.

Dù vậy, Kỷ Viễn Chi vẫn nói sẽ xem xét, xong việc sẽ liền đến.

Trong bữa tiệc sinh nhật, em gái tôi vừa tròn hai mươi tuổi gương mặt tỏa sáng, tóc nhuộm màu nâu nhạt làm xoăn sóng, thân hình giống như những nữ minh tinh nổi tiếng, bộ lễ phục trên người vô cùng sang trọng, quà cáp nhiều đến nỗi đầy cả một bàn dài, em gái được tiếp đãi giống như một công chúa thực thụ.

Ăn xong bánh kem, em gái giữ chặt tay tôi, vui vẻ nói rằng bản thân đang học yoga.

"Rất tốt đó." Tôi cười khách khí.

Nhưng ngay sau đó, em gái nói với tôi rằng, học yoga cần có chỗ tập luyện. Trong nhà, em gái đã nhìn trúng căn phòng khi trước của tôi, rộng rãi, có ánh nắng mặt trời, ngoài cửa sổ còn có một cây hoa quế.

"Đội thi công ngày mai sẽ tới, đồ vật em đã nhờ người làm chuyển đến kho để đồ, dù sao chị cũng gả ra ngoài rồi, cũng sẽ không về lại nữa, chị sẽ không phản đối đâu ạ?" Sở Hân hơi kéo tay tôi, vẫn cười hỏi.

"Nhưng mà..." Tôi định nói gì đó nhưng vừa đưa mắt qua nhìn bố, tôi đã lựa chọn ngậm miệng.

Dù sao cũng chỉ là một căn phòng thôi mà, thật giống như khi còn nhỏ, chỉ cần em gái tôi muốn, bố tôi sẽ lại nói: "Con là chị, nhường em gái một chút."

Cuối cùng, tôi vẫn giống như khi trước, gật đầu: "Vâng, không vấn đề gì."

Lòng tôi có chút đau nhói, vì trong phòng còn có chiếc đàn dương cầm mẹ tôi để lại, không biết lúc khuân vác, nhân viên dọn dẹp có luống cuống tay chân làm hư nó hay không.

Tôi hốt hoảng đứng dậy, muốn đi đến kho để đồ xem một chút, bả vai bỗng nhiên bị một bàn tay đặt lên, nhẹ nhàng vỗ.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của Kỷ Viễn Chi.

"Sở Hân làm như vậy là không tốt đâu, Nhiên Nhiên tuy đã được gả tới gia đình họ Kỷ cũng không đồng nghĩa trong nhà họ Sở cô ấy không có chỗ đứng. Em không nói với chị mình một tiếng liền tự ý dịch chuyển đồ đạc của cô ấy, việc này làm ra đúng là không coi mặt mũi của Kỷ Viễn Chi này ra gì rồi."

Sắc mặt của em gái trong phút chốc đã trắng bệch, mắt chớp chớp nhìn về phía bố.

Không nghĩ rằng bố cũng đang xấu hổ, một cái nhìn cũng không thèm cho em gái, quay đầu nhìn Viễn Chi cười nói: "Con lo xa rồi. Tiểu Nhiên vừa mới tốt nghiệp đại học liền gả tới nhà họ Kỷ, trong nhà vẫn luôn giữ căn phòng đấy, nơi này vĩnh viễn là nhà của con, sao lại có chuyện không có chỗ đứng được."

Ánh mắt anh nhìn tới mẹ kế, bà ta hơi rụt rè, hiểu ý liền quay sang quở trách em gái: "Không phải mẹ đã bảo con đừng tự ý di chuyển đồ vật của chị gái sao, mẹ nói con không nghe lời hả? Muốn học yoga thì ra ngoài tìm phòng tập luyện, trong nhà không được lộn xộn. Mẹ còn không hiểu con chắc? Chỉ được ngày một ngày hai thôi."

Buổi tiệc sinh nhật kết thúc ở cảnh em gái khóc lóc xin lỗi tôi.

Đây là sinh nhật thứ hai mươi của em gái, kỳ thực cũng có chút mới lạ.

Đây là tôi trong chính căn nhà suốt hơn hai mươi năm qua, chí ít cũng đã có một lần được nhìn nhận.

Cũng là tôi, khi còn nhỏ vẫn luôn mong chờ... Mỗi lần bị mẹ kế và em gái gây khó dễ, tôi thường hi vọng sẽ có một chàng hoàng tử, mang theo ngọn giáo, khoác bộ giáp sắt, cưỡi ngựa trắng đến giúp tôi xua đi những lời nói cay độc của họ.

Bây giờ, Kỷ Viễn Chi chính là chàng hoàng tử đó.

Từ đó về sau, ánh mắt tôi nhìn anh ngày một khác.

Tôi cảm thấy, có lẽ mình đã có cảm tình với Kỷ Viễn Chi, rốt cuộc tôi với anh, từ đầu đến cuối không giống nhau. Nếu thực sự như vậy, tôi sẽ tạm vứt bỏ những vướng bận phía trước, gửi ở chỗ anh một chút hi vọng.

Một chút cũng tốt, tôi tự nhủ trong lòng mình như vậy.

Tình cảm giống như một trận đại hồng thủy, đắp lên bờ suốt ngày suốt tháng dù bằng gạch hay ngói, một khi đã vỗ đến, chẳng sợ khe hở nhỏ, trong một khoảnh khắc vẫn là cơn sóng lớn.

Khi tôi phát hiện mình đã yêu Kỷ Viễn Chi cũng là lúc tôi dần mất đi lý trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro