Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bảy

Ngày hôm sau lúc rời giường, Kỷ Viễn Chi đã không còn trên giường.

Bên kia giường vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, cho thấy đêm qua anh vẫn về phòng ngủ.

Buổi sáng mỗi ngày là thời gian anh đi tập thể dục, chắc có lẽ là đã ra ngoài chạy bộ.

Tối hôm qua tôi không đặt đồng hồ báo thức, so với thường ngày dậy muộn hơn một chút, lại ở trên giường cựa quậy một lúc tôi mới lười nhác mà bò dậy, rửa sạch mặt nạ trên mặt, theo thường lệ vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Đúng là có thể để dì giúp việc làm nhưng Kỷ Viễn Chi là một người thích bắt bẻ, bữa sáng nhất định phải ăn một quả quýt, vỏ bên ngoài phải được lột sạch, bao gồm cả gân mạch, một tia nhỏ cũng không được để lại.

Kỷ Viễn Chi không muốn dì giúp việc vào phòng ngủ, dì giúp việc cũng hiểu mà không làm.

Vì để làm tốt hình ảnh người vợ tốt, tôi chủ động đảm nhận công việc nấu nướng này, cũng cố gắng học thêm nhiều món, dần dần, tay nghề nấu cơm của tôi cũng được nhiều bạn bè, bằng hữu của Kỷ Viễn Chi lấy cớ tới ăn, thay Kỷ Viễn Chi làm đủ mọi trò.

Kỳ thực hôm nay tôi có thể không cần làm cho anh, giống như nước tắm của ngày hôm qua, tôi không có hứng liền không làm, Kỷ Viễn Chi cũng sẽ không nói gì.

Anh đối với tôi không có yêu cầu gì, cũng giống như tôi không có mong chờ gì với anh.

Tưởng tượng tới lát nữa sẽ thương lượng một việc với anh, tôi sẽ lại tìm cách lui lại như mình vẫn thường làm.

Lúc Kỷ Viễn Chi chạy bộ trở về, bữa sáng đã xong, tôi đặt quả quýt vào trong bát đặt trên bàn.

"Không phải anh bảo em nếu đói bụng cứ ăn trước, đừng đợi anh sao?" Kỷ Viễn Chi ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận tay đưa một lát bánh mì đến trước mặt tôi, ý bảo tôi lấy trước.

Tôi vì Kỷ Viễn Chi mà chuẩn bị bữa sáng, mà Kỷ Viễn Chi còn chẳng thèm bận tâm, giống như đem một lát bánh mì phết mứt cho tôi. Kết hôn năm năm, chúng tôi không nói những lời đường mật ngọt ngào nhưng ai cũng hiểu nghĩa vụ của mình trong hôn nhân, duy trì sự cân bằng một cách kỳ diệu.

Hiện giờ, sự cân bằng này đã bị Nhiễm Nhiễm đánh vỡ.

Tôi biết, đoạn hôn nhân này đã đến lúc kết thúc.

Kỳ thật cũng chẳng có gì liên quan nhiều đến Nhiễm Nhiễm, tôi đã dự đoán, mình cùng Kỷ Viễn Chi sớm hay muộn cũng đi đến bước này, không phải Nhiễm Nhiễm thì sẽ là Trương Nhiễm, Vương Nhiễm.

Căn bản là ở chỗ, Kỷ Viễn Chi không yêu tôi.

Trước kia tôi thực sự không biết bộ dạng của Kỷ Viễn Chi khi yêu một người sẽ thế nào nhưng đêm qua khi thấy tàn thuốc trên bàn máy tính, tôi cũng đã biết.

Trong lòng bỗng có chút ê ẩm, khó chịu, tôi nhận lấy miếng bánh mì nướng, đưa quả quýt được lột vỏ tỉ mỉ cho Kỷ Viễn Chi, nhàn nhạt mà nói: "Chúng ta ly hôn đi."

Ngoài dự đoán, Kỷ Viễn Chi không ngạc nhiên, anh lấy một miếng quýt bỏ vào miệng, sau đó hơi mỉm cười: "Là bởi vì Nhiễm Nhiễm sao?"

Người ngạc nhiên giờ là tôi.

"Dạ?"

Kỷ Viễn Chi giải thích: "Là Kỳ Liên nói với anh, cậu ta sợ em hiểu nhầm, bảo anh giải thích với em một chút nhưng anh biết, em không phải loại người như thế, cho nên anh nghĩ cũng không cần thiết phải nói thêm nữa."

Đúng vậy, tôi không phải loại người chĩa mũi vào chuyện của người khác, ăn dầm tầm bậy tầm bạ.

Trong công ty của Kỷ Viễn Chi, bạn bè không thiếu những cô gái đẹp nhưng tôi không hỏi, cũng không quản, Kỷ Viễn Chi là người biết điều, loại chuyện vụng trộm như vậy chắc chắn anh không làm được.

Nhưng mà...

"Nhưng mà em với Nhiễm Nhiễm không giống nhau, cô ấy độc thân, lại vô cùng phù hợp với anh, anh cũng hoàn toàn có thể đi tìm cô ấy, em không muốn trở thành kỳ đà cản mũi hai người..."

Kỷ Viễn Chi "phụt" cười một tiếng, cắt đứt lời tôi nói. Anh đứng dậy đi đến trước mặt tôi, gập đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán tôi, mũi tôi hơi nhăn lại, vẫn muốn nghe ngóng thêm.

"Anh đã nghĩ, nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa bao giờ thấy em ghen, hóa ra từ lâu trong lòng vẫn luôn có cái bình được chôn sâu, hay lắm, bây giờ anh đào lên được lên một cái bình toàn dấm, người không biết lại nghĩ gia đình mình bán dấm đấy."

Anh một bên vui đùa, một bên thì xoa trán tôi.

Nhìn xem, người đàn ông này thật khó để người ta không thể rung động.

Tôi xoa xoa trước ngực, bình ổn lại trái tim đang hỗn loạn của mình, dẩu miệng lên nói: "Em không nói đùa với anh. Em thấy anh không cần phải ép mình ở bên cạnh em đâu, thích người ta thì mình đi tìm, xã hội phong kiến còn có thể hòa ly, huống chi đây là thời đại nào rồi?"

Tâm tình trong ánh mắt của Kỷ Viễn Chi có chút thẫn thờ, sau đó lại gập đốt tay, gõ lên trán tôi một cái nữa.

"Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nếu Nhiễm Nhiễm thực sự khiến em lo lắng thì cho anh xin lỗi. Nhiên..." Anh dừng một chút, thay đổi cách xưng hô, nói tiếp: "Tiểu Nhiên, anh biết em không phải loại người thích gây rối, nếu em muốn ly hôn vì lý do khác, anh có thể cùng em nói chuyện nhưng nếu lý do là vì Nhiễm Nhiễm thì không cần phải nói nữa, anh không đồng ý."

Tôi đương nhiên biết mình không phải vô cớ gây rối, về việc ly hôn tôi đã suy nghĩ kỹ, cũng có rất nhiều lý do nhưng Kỷ Viễn Chi lấy ra bản trình chiếu ở công ty, có ý nhìn về phía tôi khiến tôi trầm mặc.

Tôi cũng không muốn cùng người khác cãi cọ, đặc biệt là với lão đại trong tài ăn nói, Kỷ Viễn Chi này.

"Tốt thôi... Không ly hôn thì không ly hôn..." Tôi cúi đầu, lẩm bẩm mà nói.

"Được, em vui vẻ lên." Kỷ Viễn Chi lộ ra ý cười, một lần nữa xoa đầu tôi: "Ai nói anh ép buộc bản thân mình ở bên em? Em chính là một người vợ tốt, anh thực lòng muốn ở bên em."

À, là vì tôi là một người vợ tốt, tôi trong sạch, vì thế tôi cúi đầu càng thấp, cầm miếng bánh mì nhai rệu rạo.

Kỷ Viễn Chi nói xong những lời này, cầ quả quýt đi lên tầng.

"Kỳ Liên dạo gần đây lôi kéo anh đầu tư phim mới, thời gian sắp tới tương đối bận, bữa sáng em cứ ăn đi, anh ăn trước rồi đi tắm, một lát sẽ đi làm, cơm chiều cũng không cần đợi anh."

Anh lải nhải dặn dò xong, thân ảnh biến mất ở hành lang phía trước, lúc anh quay lại, đem cái bát không cho tôi xem: "À, đúng rồi, quả quýt ăn rất ngon, cảm ơn em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro