Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Liệu tình cảm thật sự có tồn tại ở thế giới này?

Trans: truclinhdo (Wattpad)


Khi vừa mở mắt, tôi nhận thấy được cảm giác khác lạ so với bình thường.

Cảm giác quen thuộc mà cũng thật xa lạ.

Tôi nằm trên giường, chớp mắt và khẽ thì thầm.

'Có phải một điều thú vị như vậy cũng xảy ra với mình không?'

Tôi đã đọc tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn mỗi ngày. Thường thì ở phần giới thiệu, nhân vật thường tỉnh dậy và thấy mình trong một cuốn tiểu thuyết! Đúng vậy, quá rập khuôn. Tôi biết rất rõ chuyện này sẽ diễn ra như thế nào.

Trần nhà lớn, chăn bông và căn phòng rộng rãi này tràn ngập ánh sáng mặt trời. Ngoài ra, cơ thể nhỏ nhắn này dường như là của tôi nhưng thật ra là không phải.

Nếu dự đoán của tôi là chính xác thì tôi đang ở trong một cuốn tiểu thuyết. Tôi có thể nói như vậy không?

Cơ thể này không phải của tôi nhưng tôi có cảm giác nó vốn là vậy. Tôi dường như cảm thấy ngay từ đầu mình đã tồn tại ở nơi này.

Nếu nói tôi sẽ có được kí ức của người không phải mình thì có đúng không?

Khi mới sinh ra và khi một, hai tuổi, những kí ức của quá khứ cứ ùa về trong tâm trí tôi.

Elle Natasia. Đó là tên của tôi.

Sở dĩ cơ thể nhạy cảm dễ dàng nhận biết sự thay đổi ngay lập tức là vì tôi đã thường mơ thấy một cuộc sống khác của bản thân ngay từ khi sinh ra. Nhưng khi điều này thực sự xảy ra, nó khá xấu hổ. Có điều, không rõ liệu bản thân tôi có thực sự tồn tại hay không.

Đây chắc chắn là tôi, nhưng trải nghiệm khi có đồng thời hai kí ức cũng không thực sự tốt.

'Làm thế nào để giải thích điều này...'

Tôi thở dài khi nhìn vào tay mình.

Phải thừa nhận rằng thế giới này hoàn toàn khác với nơi tôi đang sống.

"Nhưng tôi quen rồi."

Khi nhìn chằm chằm vào gương, tôi thấy bản thân mình đang đứng với mái tó đỏ. Ngay cả khi nhuộm tóc, dường như khó có màu đỏ nào có thể đẹp đến vậy.

"Đẹp!"

Nó rất đẹp, nếu là một người ngoài tôi sẽ nói như vậy.

Ah, thật kì lạ khi tự mình nói ra điều đó.

Như tôi đã nói trước đó, bây giờ tôi đang trong trạng thái khá bối rối. Tuy nhiên, không thể tránh khỏi sự ngạc nhiên trước vẻ ngoài này.

Cơ thể này trông giống khoảng 5 tuổi.

May mắn thay, tôi đã qua tuổi tập nói. Tuy nhiên, tôi cảm nhận được một bầu không khí xa lạ.

"Aaaaaa, chuyện gì đang thực sự xảy ra vậy?"

Khi nói chuyện, ít nhất tôi có thể phát âm tốt.

Tôi tiếp tục nhìn xung quanh với đôi mắt tò mò.

Có thể nói rằng tôi đã lớn lên rất tốt.

Cơ thể này là một đứa trẻ, nhưng nó đã trưởng thành không thiếu thốn thứ gì. Tôi nhìn vào khuôn mặt trong gương và quay đầu đi trong sự xấu hổ.

"Tiểu thư Elle Natasia. Cô đã thức dậy chưa?"

Tôi vội vã đi về phía giường.

"Vào đi!"

Xóa đi vẻ mặt khó xử, tôi chào mọi người với vẻ mặt rạng rỡ.

Với đôi chân ngắn ngủn, tôi chật vật trèo lên giường rồi lại trèo xuống.

* * *

Mới mấy ngày trước còn vui vẻ ăn no sống khỏe, vậy mà giờ đây tôi lại đang khoanh tay với vẻ mặt như vừa ăn một cục phân vậy.

Nơi này, nơi mà tôi nghĩ rằng vô cùng hào nhoáng, không đâu khác chính là biệt thự của một tên bá tước phản diện giàu có trong tiểu thuyết.

Không có gì ngạc nhiên khi tôi luôn bị bỏ mặc một mình. Nhưng tôi không cảm thấy tồi tệ ngay cả khi không biết rõ mặt cha mình. 

Điều này có nghĩa là bản thân cơ thể này cũng đã quen với việc sống như vậy.

Edgar de Belois Natasia. Cha tôi là một mối nguy hiểm đối với Leon và Janice bởi vì ông ta lợi dụng hai người họ cho mục đích của mình.

Edgar là một người đàn ông khá ích kỉ và ông ta dường như sẽ không bao giờ nao núng trước lòng trắc ẩn. Ông ấy là người sẽ làm điều sai trái mà không bao giờ hối hận.

Những người hầu đã nói rằng ông ấy thay đổi kể từ ngày mẹ tôi qua đời.

Nếu đúng là như vậy, có nghĩa rằng ngay từ ban đầu ông ấy không phải người điên như hiện tại. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi...

Nhưng tôi không đủ sức để ngăn cản cha, người mang trong mình nối đau không thể hàn gắn.

Dựng lại câu chuyện? Điều đó không phải chỉ có khả năng nếu bạn hiểu biết mọi thứ sao?

Nếu tôi nói sai điều gì đó, ông ta có thể sẽ cắt cổ tôi. Bên cạnh đó, tôi chỉ là một đứa trẻ bất lực.

Nên nói điều gì với một người thậm chí còn không quan tâm đến con gái mình?

Nơi này thậm chí còn không phải nơi để một đứa trẻ có thể lớn lên vui vẻ và hạnh phúc, nó là một cuốn tiểu thuyết dở hơi với kết thúc có hậu.

Tôi thậm chí còn không thể cầm kiếm đúng cách. Nếu đến gặp cha mình, có thể đầu tôi sẽ không còn trên cổ mất.

Ôi chúa ơi.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Có nhièu tiền để làm gì cơ chứ? Tôi có thể sẽ không thể tiêu tất cả và thậm chí còn có nguy cơ chết sớm.

Tất cả những gì một đứa trẻ năm tuổi có thể làm là luôn tâng bốc và nghe lời.

"Không."

Tôi cũng cần phải có một tấm thẻ.

Tôi muốn già đi và chết một cách thanh thản.

Tôi không muốn và càng không thể tưởng tượng ra một cái chết đau khổ đầu lìa khỏi xác.

Tôi có phải chết vì một điều mà mình không thực hiện không?

Điều này thật không công bằng, rất không công bằng.

'Mình cần tìm nam chính'

Một người sẽ sát cánh bên tôi cho dù bố tôi có làm gì đi nữa.

Dù sau này anh ấy có tìm được nữ chính hay không, tôi nghĩ mình sẽ xin anh tha cho mình một mạng bằng cách trở thành ân nhân của anh.

'Mình sẽ làm moiij thứ kể cả có trở thành một kẻ hèn nhát. Ưu tiên hàng đầu là phải sống sót!'

Tôi không có ý định trở thành một kẻ ác hay chết mà không làm gì cả. Vì vậy, tôi chắc chắn phải làm gì đó.

Tôi phải mang nam chính đến bên cạnh mình càng sớm càng tốt.

* * *

"Tiểu thư, mấy ngày nay cô không thấy ngon miệng sao?"

Diria thấy tôi đang căng thẳng và lo lắng hỏi.

Cô ấy là hầu cận của tôi, người đã nuôi dưỡng tôi trưởng thành bất chấp sự thờ ơ của cha.

Cô ấy ở bên tôi cả ngày, đủ để ccoinhuw một người bảo mẫu.

Xét từ thực tế thì những người khác đều như vô hình, chỉ có Diria chăm sóc tôi.

"Ừm, chỉ là muà thu đã đến."

Điều đó có nghĩa tôi sẽ sớm được sáu tuổi...

Thật chán nản.

Tôi sắp bước qua độ tuổi dễ thương. Điều đó có nghĩa là không còn nhiều thời gian quanh quẩn và không làm gì như thế này.

"Tiểu thư, đôi khi người nói chuyện như người lớn vậy."

"Đó là vì người cha không chín chắn của ta."

Thay vì không chín chắn, có thể nói ông ta hoàn toàn giống một con thú hoang.

Tôi tặc lưỡi rồi thở dài.

Ngạc nhiên, Diria quay đầu về phía cửa, mắt cô mở to.

"Tiểu thư, người không thể nói như vậy."

"Tại sao? Họ định giết ta à?"

Huh

Với một tiếng khịt mũi ngắn, tôi chống cằm.

Nếu là một người sẵn sàng giết chết con gái của mình thì phải tệ đến mức nào? Tôi chưa bao giờ thấy điều tương tự trước đây nhưng có vẻ tốt hơn hết là không bao giờ nhìn thấy nó.

"Tiểu thư....."

"Đừng bận tâm! Gạt chuyện đó qua một bên đi. Có phải ông ấy kết hôn với mẹ tôi vì tình yêu không?"

Tôi quay đầu lại với vẻ ủ rũ. Tôi không muốn nghe câu chuyện về người đàn ông bệnh hoạn đó.

Tôi tò mò về mẹ mình, người hoàn toàn không xuất hiện trong kí ức của tôi. Bà ấy mất như thế nào? Bà ấy mất khi sinh ra tôi sao?

'Tôi không có kí ức về mẹ mình. Lạ nhỉ?'

Không ai nói về chuyện đó với tôi. Tuy nhiên, có vài điểm kì lạ là ngay cả một phần kí ức về bà ấy cũng không tồn tại.

"Tất nhiên, ngài ấy yêu phu nhân rất nhiều. Tiểu thư vẫn chưa biết nhưng tình của họ giống như định mệnh vậy."

"Có phải là một người dường như sẽ không chịu thương tổn và có ấn kí giống ông ấy không?"

Tôi tự hỏi làm thế nào mẹ lại kết hôn với tên khốn đó.

"Tiểu thư... Gần đây người rất cọc cằn. Lúc đầu tôi không có hứng thú với chuyện đó nhưng..."

Ở nơi này, khi một người trở nên trưởng thành sẽ xuất hiện các hoa văn trên người. Những hoa văn tương thích là dấu hiệu của người bạn đồng hành và cũng đồng thời như gông cùm phải chia sẻ đến hết cuộc đời.

"Đúng là khuôn mẫu của một câu chuyện cổ tích."

Nó quả thực rất giống một câu chuyện cổ tích.

"Nếu người đồng hành không xuất hiện, có lẽ tôi đã cô đơn cả đời"

"Ah, xin lỗi. Tôi đã quá lời"

Diria vội nhăn mặt nhưng tôi hiểu  nghĩa nụ cười của cô ấy.

Có nghĩa là cô ấy cũng dồng tình với tôi.

Cuối cùng thì, ông ấy không lấy mẹ tôi vì yêu bà. Liệu tình cảm thật sự có tồn tại ở thế giới này?

Tôi chợt thấy hụt hẫng. Càng biết nhiều, tôi càng không thích thế giới quan của thế giới này.

"Đúng như dự đoán, ông ấy bỏ mặc tôi vì không thích mẹ."

"Chà, hơn thế nữa, đó là số phận."

Diria xoay chuyển câu chuyện theo hướng tích cực nhất đối với tôi.

Dù nhìn thế nào đi nữa, nó cũng giống những chiếc gông cùm.... Tôi biết điều đó nhưng đó là một sự sắp đặt mà tôi không thích lắm.

'Nó có một chút đen đủi.'

Chà, tôi thậm chí không phải là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết, vì vậy không có lí nào ấn kí hay người đồng hành lại xuất hiện. Đó là trực giác của tôi.

"Điều đó thật tuyệt!"

Tôi nghĩ điều đó tốt cho tôi

Dù sao thì nam chính cũng sẽ yêu nữ chính nên tôi không phải lo lắng về những điều khác.

Là một người đã từng đọc khá nhiều tiểu thuyết ở kiếp trước, tôi biết càng sống yên lặng thì càng có lợi.

Bởi vì tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, vô tình chiếm lấy vị trí của nữ chính và bóp méo nó.

'Nhưng tôi thì khác.'

Tôi không định hành động như vậy.

'Vậy thì lợi dụng Leon có ổn không? Trước khi cha tìm thấy anh ấy. Tôi sẽ giữ anh bên cạnh cho đến khi trưởng thành.'

Vì vậy, đây là cơ hội dành cho tôi.

Một cơ hội giúp anh ấy tìm được con đường sống và tránh những rắc rối sau này.

Cái kết thi thảm của gia đình và cái chết bất hạnh của tôi ở sảnh tiệc trong khi bản thân không hề hay biết.

Vì vậy, chỉ có một điều tôi có thể làm.

Tìm đến nam chính Leon Davis để tìm cách giải quyết

Có lẽ sẽ không có gì thay đổi nếu tôi xây dựng quan hệ tốt với cha mình, phải không?

Không, có thể sẽ an toàn nếu chỉ cần mang anh đến bên cạnh tôi và không cần quan tâm điều gì khác.

Tôi không tài nào thuyết phục gã điên đó. Vì vậy, nếu chúng ta giống  gia đình bình thường thì có tốt hơn không?

Tôi phải dành được  Leon trong tay mình trước khi bất kì ai khác mang anh ấy đi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro