Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ranh Giới Mờ Nhạt

Hyeonjoon không nói gì.
Hắn chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Wooje.
Ánh mắt sâu không thấy đáy.
Wooje căng thẳng.
Cậu có nên giả vờ như không thấy?
Hay là…
“Qua đây.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút lười biếng.
Wooje cứng người.
Cậu không nhúc nhích.
Hyeonjun khẽ nhếch môi, chậm rãi bước tới.
Từng bước, từng bước—
Wooje vô thức lùi lại một bước.
Nhưng rồi, Hyeonjoon đột ngột kéo tay cậu.
Không mạnh, nhưng không cho phép kháng cự.
Wooje ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn.
“Tôi không ăn thịt cậu.”
Hyeonjoon cười nhạt, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
“Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
Wooje mím môi.
Cậu không muốn lại gần Hyeonjoon.
Nhưng trời đang mưa.
Và…
Cậu có cảm giác, nếu từ chối, Hyeonjoon sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Wooje ngồi ngay ngắn, cố gắng giữ khoảng cách với Hyeonjoon.
Nhưng mùi hương của hắn vẫn bao trùm lấy cậu.
Trầm ấm, nam tính.
Mang theo một chút nguy hiểm.
Hyeonjoon không nói gì, chỉ lái xe.
Không nhanh, không chậm.
Wooje không quen với sự im lặng này.
Cậu khẽ ho nhẹ.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Hyeonjun nhướng mày, liếc nhìn cậu.
“Tôi chưa nói sẽ đưa cậu về nhà.”
Wooje sững sờ.
Cậu quay sang, ánh mắt có chút hoảng loạn.
Hyeonjoon không nhìn cậu.
Nhưng khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mang theo chút ý cười mơ hồ.
“Cậu có vẻ rất sợ tôi nhỉ?”
Wooje không đáp.
Cậu có thể nói là không sao?
Hyeonjoon không giống một người dễ đối phó.
Nhưng…
Wooje muốn tin rằng hắn không phải người xấu.
Dù sao, Hyeonjoon chưa từng làm gì tổn hại đến cậu.
Vậy thì… cậu sợ cái gì chứ?
Chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ trước nhà trọ của Wooje.
Hyeonjoon dừng xe, nhưng không có ý mở khóa cửa ngay.
Hắn nhìn Wooje, ánh mắt khó đoán.
Wooje nuốt khan.
“Cảm ơn anh. Tôi về đây.”
Cậu đưa tay mở cửa.
Nhưng đúng lúc đó, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Cậu định trốn tôi đến bao giờ?”
Wooje khựng lại.
Tim cậu hẫng một nhịp.
Hyeonjoon dựa vào ghế, tay gõ nhịp trên vô lăng.
Ánh mắt hắn khóa chặt Wooje.
“Cậu cố tình tránh mặt tôi, đúng không?”
Wooje không đáp.
Vì cậu không thể phủ nhận.
Hyeonjoon bật cười khẽ.
Không rõ là bất lực hay có chút chế giễu.
“Wooje, cậu nghĩ tôi là người có thể dễ dàng bỏ qua sao?”
Giọng điệu hắn quá đỗi dịu dàng.
Nhưng lại khiến Wooje không rét mà run.
Cậu không dám quay lại nhìn hắn.
“Chúng ta… không có gì để nói cả.”
Hyeonjoon im lặng.
Một lúc sau, hắn cười khẽ.
“Vậy sao?”
Wooje gật đầu.
Nhưng khi cậu định mở cửa bước ra...
Hyeonjoon đột ngột nắm lấy cổ tay cậu.
Hơi thở của Wooje khựng lại.
Hyeonjoon kéo cậu lại gần.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm.
Hơi thở nóng rực phả lên da thịt Wooje.
Giọng Hyeonjoon trầm thấp, từng chữ như khắc vào tai cậu.
“Đừng quên… tôi chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ thứ mình muốn.”
Wooje cứng người.
Khoảng cách quá gần.
Hơi thở của Hyeonjoon bao trùm lấy cậu, nóng rực, có chút nguy hiểm.
Cậu muốn rút tay về.
Nhưng Hyeonjoon không buông.
“Anh… buông tôi ra.”
Giọng Wooje có chút run rẩy.
Hyeonjoon khẽ cười.
“Cậu luôn miệng nói tôi nguy hiểm.”
Ngón tay hắn lướt nhẹ lên cổ tay Wooje, cảm nhận làn da mềm mại.
“Nhưng cậu có biết… cậu càng muốn trốn, tôi càng muốn đuổi theo không?”
Wooje hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
Cậu không thể thua trước hắn.
Không thể để hắn nhìn ra sự hoảng loạn trong lòng mình.
“Anh muốn gì?”
Hyeonjoon nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đỏ ửng của Wooje.
Hắn thật sự thích trêu chọc cậu.
Hắn thật sự thích nhìn cậu bối rối.
“Cậu nghĩ sao?”
Wooje mím môi.
Cậu không thể hiểu được người đàn ông này.
Hyeonjoon luôn xuất hiện đúng lúc cậu không ngờ tới nhất.
Luôn ép cậu vào những tình huống không thể thoát ra.
Hắn thực sự rất nguy hiểm.
Nhưng…
Tại sao trái tim cậu lại đập nhanh đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #on2eus