Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bảo Bối Hoàng Hậu

Thể loại: xuyên không, tình cảm

Tình trạng: đang viết…

Mở truyện: Hạ Thanh Vân là sinh viên Đại học Y của thành phố X, một lần đi học về bị tai nạn giao thông, linh hồn lạc vào một thế giới khác, là Hạo Thiên vương triều, nhập hồn vào thể xác của Hạ Tử Vân, con gái của một đại danh y nổi tiếng. Cha nàng bị kẻ thù sát hại, nàng may mắn chạy thoát, gặp được Lăng Hạo Quân, một cao thủ võ lâm, và cũng là người có quyền lực nhất Hạo Thiên vương triều…

Chương 1: Gặp gỡ

- Két tttttttttttttttt…..!

Một chiếc xe phanh gấp trên đường lớn, nhưng đã không còn kịp, cô gái đang băng qua đường ngã xuống, bất tỉnh.

- Mau gọi xe cấp cứu đi…

- Ai đó gọi xe cấp cứu đi…

- Tội nghiệp cô gái quá…

Tiếng người nói xôn xao, cuối cùng thì xe cứu thương cũng tới, vội vàng đưa cô gái vào bệnh viện.

- Vân Nhi, tỉnh lại đi…

- Vân Nhi, Vân Nhi…

Hạ Thanh Vân, 21 tuổi, trên đường đi học về đã bị tai nạn giao thông, tử vong lúc 17h30 ngày… tháng… năm…

Lần cuối cùng Hạ Thanh Vân còn mơ hồ nhận biết ở thế giới này là tiếng mẹ gọi thảng thốt… và cô dần chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ lâu thật lâu, không bao giờ tỉnh lại để có thể ngắm nhìn lần nữa thế giới xinh đẹp này.

            ************************************************************

Không biết trải qua bao lâu, Hạ Thanh Vân tỉnh lại, tay chân như bị gãy rời, máu chảy thấm xuống cả nền đất. Trong mơ hồ, cô đã nhận thấy sự lạ lùng. Cô đang nằm trên sàn của một ngôi miếu cũ, bức tượng phật sau lưng đã gãy tay, mọc nấm mốc, trên sàn phủ ít rơm rạ, cảnh tượng vắng vẻ.

- Sao ở đây vẫn còn chùa miếu hư hỏng thế này?

Lần nhìn xung quanh, tơ nhện giăng mắc khắp nơi, cô thở dài ngao ngán.

- Á AAAAAA…. Trời đất ơi!!

Hạ Thanh Vân hét to, vì cô nhìn xuống người, thấy mình mặc một thứ trang phục khác xa với hàng ngày, trang phục của thời xa xưa. Chiếc váy màu tím bị thấm máu trở thành màu đậm, đập vào mắt cô như một thứ gì đó thật đáng sợ.

- Mình là diễn viên?...

- Mình bị mất trí nhớ khi đang diễn?...

- Tai nạn nghề nghiệp?...

Bao nhiêu suy đoán xẹt qua trong óc, nhưng đều bị phủ nhận hoàn toàn, bởi cô nhớ rõ ràng, cô là Hạ Thanh Vân, sinh viên Đại học Y danh tiếng, nước…

- Vậy là mình đã bị lạc về quá khứ.

Đây là kết luận cuối cùng trước khi cô lại ngất đi vì đau đớn.

Ngay lúc đó, cánh cửa miếu bật mở, hai bóng người trước sau tiến vào,…

- Công tử, nơi này cách quá xa thị trấn, đêm nay hãy nghỉ tạm ở đây đi, ngày mai chúng ta sẽ rời đi sớm, sẽ không có trở ngại gì…

- Được rồi, ngươi hãy đi kiếm it củi nhóm lửa đi!- Người thanh niên đứng trước cửa miếu điềm đạm trả lời.

Vâng, công tử. – Người còn lại đáp một tiếng rồi nhanh chóng ra ngoài, lát sau mang vào một bó củi to.

Ngọn lửa nhanh chóng được nhóm lên, soi sáng cả ngôi miếu, cũng đồng thời soi rõ một thân ảnh nằm sõng soài trên nền đất.

- Công tử, cẩn thận! – Lãnh Phong nhanh chóng đứng chặn trước mặt vị công tử, nhìn về phía người đang nằm trên đất với đôi mắt cảnh giác.

Hai người đứng lặng hồi lâu, không thấy có động tĩnh gì từ người kia, vị công tử lên tiếng:

- Lãnh Phong, tới xem thế nào.

- Vâng.

Lãnh Phong cẩn thận bước lại phía đó, một tay thủ thế, một tay đem người nằm dưới đất lật lại. chỉ thấy người kia khuôn mặt mĩ mạo động lòng người, nhưng trên người khắp nơi đều là vết thương, máu nhuộm sẫm cả y phục.

- Công tử, vị cô nương này thương thế rất nặng.

- Umh, - Vị công tử lãnh đạm trả lời, thanh âm không có chút gì hứng thú.

Lãnh Phong biết quá rõ chủ nhân của mình nên cũng không để ý, nói tiếp:

- Công tử, xử trí thế nào đây.

- Nếu không sống được thì đừng rước lấy phiền phức. – Vị công tử khẽ đáp.

- Công tử, cô nương này tuy thương thế thập phần nguy kịch, nhưng lại không có vẻ chết đến nơi.

- Chữa vết thương,nhưng đừng cho tỉnh lại, chúng ta còn không muốn thêm rắc rối. – Ngữ khí lạnh lùng nhưng Lãnh Phong lại cảm thấy quá tốt, công tử xưa nay chưa hề để ý đến những chuyện không liên quan đến mình, thế mà hôm nay lại cho phép hắn cứu người, thật đáng suy nghĩ.

- Vâng, công tử.

Băng bó vết thương xong, Lãnh Phong đang định xoay người trở lại bên cạnh chủ nhân thì thấy khuất sau cây cột to có một mảnh áo, hắn nghi hoặc:

- Công tử, bên kia còn có người.

- Huh?- Lăng Hạo Quân nhíu mày, bước gần lại chỗ phía cô gái áo tím, Lãnh Phong thì bước về phía cây cột.

- Công tử, có vẻ như chủ tớ họ gặp chuyện không may! – Lãnh Phong nhíu mi, đem cô gái phía sau cây cột cứu tỉnh, cũng may cô gái này bị thương không nghiêm trọng.

- Cô nương, cô nương, tỉnh lại…

Lát sau vẫn không thấy dấu hiệu tỉnh lại của cô gái, Lãnh Phong bối rối nhìn về phía Lăng Hạo Quân. Lăng Hạo Quân nhíu mi, cảm thấy thập phần hứng thú với chuyện này, bèn nói ra một câu làm Lãnh Phong ngơ ngẩn mất nửa ngày:

- Cho họ đan dược, cứu tỉnh.

- Vâng, công tử!

Thêm một lúc, cô gái sau cây cột dần tỉnh lại, nhìn thấy hai người nam nhân bền vội vã lùi lại phía sau, đụng ngay vào một người nằm dưới đất, cô gái quay đầu lại nhìn không khỏi cả kinh, hét lên một tiếng và nhào về phía cô gái mặc áo tím:

- Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi, tiểu thư…!

Lãnh Phong bước lên trước một bước, nói:

- Vị cô nương này, tiểu thư nhà cô không còn nguy hiểm nữa, một lát sẽ tỉnh lại.

Cô gái quay đầu lại nhìn, thấy hai người nam nhân anh tuấn, nhất là người mặc áo trắng, có một khi thế uy nghi bất phàm, loại khí thế khiến người đối diện có cảm giác bị uy hiếp. Nhận thấy họ không có ác ý, lại có vể như vừa cứu mạng mình cùng chủ nhân, bèn lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt hai người:

- Nô tì cảm tạ hai vị công tử cứu mạng nô tì cùng tiểu thư, xin hai vị nhận một lạy của nô tì. – Nói xong dập đầu khấu lạy.

- Cô nương không cần đa lễ! – Lãnh Phong bước lại gần đỡ cô gái dậy, thấy chủ nhân mình không nói gì, biết chủ nhân đã đồng ý, bền nói tiếp:

- Xin hỏi cô nương tên gì? Tại sao chủ tớ cùng bị thương ở nơi đây. Nếu có chuyện công tử nhà ta có thể giúp được xin cứ nói!

Lãnh Phong nói xong thì ngạc nhiên sao hôm nay mình ăn nói có vẻ nhẹ nhàng thế, nói ra lời vừa rồi cung thấy lạ, công tử từ bao giờ lại quan tâm đến chuyện của người khác như thế? Vì hắn biết, nếu công tử không đồng ý giúp thì sẽ không đời nào cho phép hắn cứu người.

Cô gái đứng lặng, như suy nghĩ gì, rồi bỗng nhiên quỳ xuống, nước mắt chảy dài:

- Xin hai vị công tử cứu mạng tiểu thư nhà nô tì, xin hai vị cứu mạng…

Lãnh Phong nhanh chóng lại gần đỡ lấy cô gái, nói;

- Có việc gì cô nương hãy nói rõ ràng.

- Thưa hai vị công tử, nô tì tên Đông Lan, tiểu thư nhà nô tì bị kẻ thù truy sát, may mắn thoát thân, xin hai vị công tử ra ơn cứu giúp! – Đông Lan cúi thấp đầu, chưa biết rõ mọi chuyện nàng sẽ không nói rõ thân phận của tiểu thư, một lần bị nhân lừa là quá đủ rồi, hiện nay, trong võ lâm, hầu như tất cả mọi người đang truy sát nàng và tiểu thư, bằng hữu cũ không ai dám đứng ra bảo vệ họ, nay có người hứa sẽ giúp đỡ thì không khỏi vui mừng, xong cũng vì thế mà lo lắng hơn, sợ lại bị người kia lừa gạt, kẻ thù của gia đình chủ nhân quá mạnh, quá mạnh…

Thấy cô gái có vẻ chưa tin tưởng, Lãnh Phong hơi nhíu mày, đang định nói thì cô gái nằm dưới đất bỗng umh lên một tiếng và tỉnh lại.

- A, đau quá!...

Đông Lan nhanh chóng chạy đến:

- Tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại rồi, tiểu thư…!

Hạ Thanh Vân tỉnh lại thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời không có sức sống, đang thầm thở dài ngao ngán thì bỗng thấy một cô gái xinh xắn tới gần, khóc lóc gọi cô là tiểu thư. Không rõ là chuyện gì, cô ngơ ngác hỏi:

- Cô là ai? Sao tôi lại ở đây?

Đông Lan cả kinh, tiểu thư bị làm sao vậy? Nhưng rồi cô bỗng ôm chầm lấy tiểu thư mà khóc, cô chắc tiểu thư dã bị kinh sợ quá, lại bị tên ác ôn kia đập một phát vào đầu, có lẽ tiểu thư bị mất trí nhớ rồi. Cô khóc lóc:

- Tiểu thư, người đừng làm Đông Lan sợ, tiểu thư…

- Nhưng cô là ai? Tại sao lại khóc? Cô có thể nói cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây không? – Hạ Thanh Vân nhíu mày hỏi.

Đông Lan cúi đầu suy nghĩ, nàng chắc chắn tiểu thư đã bị mất trí nhớ, nhưng làm sao nàng có thể kể lại mọi chuyện cho tiểu thư nghe khi mà có hai người lạ mặt ở đây. Dù họ có là ân nhân cứu mạng thì nàng cũng không thể khinh xuất đem tính mạng mình cùng tiểu thư ra đánh cược, đang phân vân không biết có nên tin tưởng hai người trước mặt không thì nàng lại nghe thấy tiểu thư lên tiếng.

- Cô ơi, cho tôi biết vì sao tôi lại ở đây được không? – Hạ Thanh Vân có chút lạ lùng hỏi lại.

Đông Lan cúi đầu một lát, cô gặng hỏi lại:

- Tiểu thư, người thật không nhớ gì sao?

- Ta…

Đông Lan thấy được vẻ mặt nghi hoặc của chủ nhân thì không đành lòng, nàng quyết định sẽ tin tưởng hai người trước mặt không có ác ý. Bèn nói:

- Tiểu thư, người thật sự không nhớ gì nữa rồi? Nhưng tiểu thư yên tâm, có Đông Lan ở đây, tiểu thư sẽ không có việc gì, nô tì sẽ giúp người nhớ lại tất cả, sẽ giúp người nhớ lại mối thù của lão gia, tiểu thư hãy yên tâm.

Nói xong, không đợi cho ai có phản ứng, Đông Lan bắt đầu chậm rãi kể lại cho Hạ Thanh Vân nghe về thân phận mới của cô.

- Tiểu thư, người tên là Hạ Tử Vân, con gái của Hạ thần y, Hạ Tử.

Hạ Thanh Vân không có biểu hiện gì, nhưng hai người nam nhân thì lại chấn động, vụ huyết án Hạ gia mấy tháng nay lan truyền trong giang hồ như một cơn lốc xoáy, mạnh mẽ đánh vào tâm tình của những người để thế sự ra ngoài cuộc sống, tiêu biểu như vị thần y họ Hạ, nói cách khác là vì không chịu giúp bên nào trong cuộc chiến võ lâm nên bị sát hại toàn gia. Thật không ngờ tại nơi hoang vu này họ lại gặp được người nhà họ Hạ, lại là con gái độc nhất của vị thần y nổi danh. Lăng Hạo Quân khẽ nhìn lại nữ tử mặc áo tím, thấy nàng dung mạo như hoa như nguyệt, khuôn mặt tựa ánh trăng, đôi làn thu thủy khẽ lấp lánh, hai má hồng hồng như cánh sen, đôi môi tựa cánh đào trong gió, một nữ tử kiều diễm, cái gọi là khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ đến thế mà thôi, thì trong lòng chấn động. Mỹ nhân chàng đã gặp nhiều, cũng không phải là xa lạ, nhưng nữ nhân trước mặt làm chàng phải âm thầm thưởng thức.

- Tiểu thư, người thật đáng thương a, ô ô …- Đông Lan thấy thần sắc tiểu thư cứ ngơ ngác thì không khỏi thương cảm khóc rống lên.

Hạ Thanh Vân thấy cô gái khóc thật sự cảm động thì cũng không khỏi mềm lòng, nhẹ nhàng vỗ vai, an ủi:

- Cô…nương đừng khóc, ta…ta…

- Tiểu thư, người nói với Đông Lan là người không có việc gì đi, tiểu thư…

Hạ Thanh Vân nhíu mày, nãy giờ chăm chú nghe cô cũng đã hiểu được phần nào “thân thế” của mình bây giờ, không khỏi cảm thán, cô đã lạc về thời đại nào thế này? Thấy nha hoàn của mình khóc lóc thương cảm thì không đành lòng, bèn lựa lời an ủi:

- Đông Lan, đừng khóc nữa, ta không sao.

Hạ Thanh Vân thở dài, cô chưa thể thích ứng với hiện tại, thật quá khó tin. Nhưng rất may, cô là ai chứ? Là Hạ Thanh Vân, sinh viên xuất sắc của Đại học Y cơ mà, đành phải tập thích nghi vậy.

- Đông Lan, ta xin lỗi, nhưng thật sự ta không nhớ được gì cả, đến ta là ai ta cũng không nhớ rõ… - Hạ Thanh Vân lấy tay day day trán ra bộ dáng thật sự đau đầu khi phải nhắc đến chuyện đó.

Đông Lan thấy vậy thì sợ hãi:

- Tiểu thư, người không cần vội, cứ từ từ rồi sẽ nhớ lại thôi. Nô tì sẽ giúp người.

- Đừng bảo nô tỳ.

- A…! – Đông Lan ngơ ngác.

- Đông Lan, tuy ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng bây giờ đây chỉ còn hai chúng ta, vậy đừng bảo nô tỳ này nọ, giờ đây hai chúng ta phải tự dựa vào nhau mà hảo hảo sống. Em hãy coi ta như người thân, và ta cũng chỉ còn em là người thân nữa mà thôi.

Đông Lan cảm động, vội vàng nói:

- Tiểu thư, nô tì từ trước đến nay chỉ có lão gia và tiểu thư là người thân, nay lão gia bị kẻ xấu hãm hại, nô tì chỉ còn tiểu thư là người thân duy nhất mà thôi, tiểu thư yên tâm, nô tì sẽ cùng người báo thù cho lão gia…

Hạ Thanh Vân cũng vì những lời nói chân thành của Đông Lan mà cảm động, cô biết cô có một nha hoàn tốt. Giờ lạc đến thế giới này, có được Đông Lan bên  mình, cô cũng thấy yên tâm. Hạ Thanh Vân nước mắt chảy dài, cô muốn đứng lên nhưng vừa di động thì lại ngã xuống:

- Á…

Ba người quay  sang cô, Đông Lan lo lắng:

- Tiểu thư, có phải người bị thương chỗ nào nữa không?

- Ta đau chân quá…

Đông Lan lại gần, khẽ kéo chiếc váy sớm đã bị máu làm bẩn của Hạ Thanh Vân lên, cô hốt hoảng:

- Tiểu thư, chân người gãy rồi!

Ba người bây giờ mới nhìn đến tình trạng thảm hại của nàng, không khỏi nhíu mày, Lăng Hạo Quân quay sang Lãnh Phong phân phó:

- Lãnh Phong, hãy đi kiếm một chiếc xe ngựa, chúng ta nhanh chóng tiến đến thị trấn phía trước.

- Vâng.

Lãnh Phong nhanh chóng quay về với một chiếc xe ngựa, Lăng Hạo Quân tiến đến gần, mặt không chút biểu cảm, nhanh chóng bế Hạ Thanh Vân lên xe ngựa:

- Cô nương, thất lễ!

Bế Thanh Vân trên tay, thân hình nàng nhỏ bé, mùi máu tanh nồng bốc lên khiến chàng không khỏi nhíu mày, thế nhưng cô gái trên tay lại như chẳng hề cảm nhận thấy mùi tanh, mặt ngơ ngác nhìn chàng. ( Sara: là do mê trai đẹp đấy ạ!)

Bốn người nhanh chóng rời khỏi miếu, tiến về phía thị trấn. Vào trấn, Lãnh Phong nhanh chóng tìm được chổ trọ cho cả bốn người là một nhà trọ lớn nhất của thị trấn. Phân phó xong cho hai cô gái vào phong thay y phục nghỉ ngơi, Lăng Hạo Quân cùng Lãnh Phong cũng tiến vào một gian phòng kế bên, Lãnh Phong vừa bước vào cửa đã lên tiếng:

- Công tử, người là muốn mang theo vị cô nương kia sao?

Lăng Hạo Quân không liếc mắt, đón lấy chén trà uống một ngụm, hít hà mùi thơm của trà, mặc dù không thể nào so sánh với trà trong cung của hắn, nhưng tại nơi hẻo lánh này cũng có thể coi là thượng hạng, hồi lâu sau, mới hỏi lại:

- Chẳng phải ngươi đã có chủ ý đó rồi sao?

Lãnh Phong xưa nay không hề thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, hôm nay lại thấy hắn sốt sắng quan tâm đến cô gái kia, Lăng Hạo Quân phải khiến cho hắn thừa nhận mới thôi, quả nhiên, Lãnh Phong ngượng nghịu hồi lâu sau mới đáp lời:

- Công tử, thuộc hạ thấy vị cô nương đó sau này có thể là nhân tố giúp người củng cố nhân tâm, nên…

- Có đúng là ngươi nghĩ như thế không?

- Công tử, thuộc hạ không còn ý gì khác.- Lãnh Phong vội vàng đáp lời.

Lăng Hạo Quân cười thầm “ Lãnh Phong ngươi mà cũng có lúc như thế này sao? Ta mà bỏ qua cho ngươi thì sao đúng với những khi ngươi trêu chọc ta, còn gì là Lăng Hạo Quân này nữa!”, bèn giả vờ ho khan cao giọng:

- Ngươi có dám khẳng định không còn ý gì khác không?Namtử hán ngươi sao lại dụt dè như thế chứ?

Quả nhiên, Lãnh Phong mặt càng đỏ hơn mặt trời, lâu sau mới đáp mà không dám nhìn Lăng Hạo Quân:

- Thuộc hạ… thuộc hạ thấy cô nương ấy cũng rất đáng thương, rất tội nghiệp…

Thấy thế, Lăng Hạo Quân càng làm tới, bức bách Lãnh Phong tới cùng:

- Lãnh Phong, ngươi không nói thật, là ngươi có ý gì với cô nương nhà người ta? Nói cho ta biết, là vị tiểu thư xinh đẹp tựa tiên nữ kia, hay là nữ nha hoàn lanh lợi xinh xắn?

- Công tử, người…

Lãnh Phong mặt mày đỏ gay, không dám đối mặt với Lăng Hạo Quân, đi nhanh ra ngoài, Lăng Hạo Quân cười to sảng khoái vì đã trả đũa được Lãnh Phong vì những lần bị hắn cười việc các quý phi làm phiền hắn.

Đang suy nghĩ về mấy chuyện xảy ra gần đây cùng với Lãnh Phong , Lăng Hạo Quân giật mình vì tiếng gõ cửa, hắn đưa tay cầm chén trà uống một ngụm, giọng hơi gay gắt nói:

- Vào đi!

Đông Lan tiến vào:

- Nô tỳ thỉnh an công tử, công tử vạn phúc!

- Đông Lan, có chuyện gì? Ngươi không hầu hạ tiểu thư, lại chạy tới đây làm gì?

Đông Lan quỳ sụp xuống đất:

- Công tử, nửa tháng nay nhờ ơn công tử chiếu cố chủ tớ nô tì, nô tì xin dập đầu cảm tạ công tử.

Lăng Hạo Quân thấy lạ lùng, bèn  hỏi:

- Có chuyện  thì nói rõ ta nghe

Đông Lan không dám giấu diếm, nói :

- Công tử là ân nhân của tiểu thư và nô tì, nô tỳ không dám giấu, chỉ là trước khi bị sát hại, lão gia nhà nô tỳ có dặn dò lại nô tỳ cùng tiểu thư một việc, trong lúc hấp hối, người dặn tiểu thư phải bằng mọi giá sống sót, sau đó cầm khối ngọc này đi tìm lão tổ tông,người sẽ chiếu cố tiểu thư sau này và giúp Hạ gia báo thù.

Lăng Hạo Quân giật mình, hắn không hề biết Hạ gia còn có một vị lão tổ tông, không biết vị lão tổ tông này thế nào, nhưng theo như lời Hạ thần y nói thì không hề đơn giản, hắn biết được kẻ thù của Hạ gia, cũng là người hắn muốn đối phó, do đó, người muốn báo thù cho Hạ gia ít nhất cũng phải ngang ngửa thực lực của người kia, thật là không thể tin Hạ gia còn chỗ dựa vững chắc như thế nhưng cũng không thoát khỏi kiếp nạn.

Khi cứu Hạ Tử Vân, hắn cũng mới chỉ nghĩ một chút xem có nên lợi dụng việc này củng cố nhân tâm không, nhưng giờ thì hắn phải làm ngược lại, hết sức bảo bọc chủ tớ họ để có thể tranh thủ lực lượng Hạ gia, nếu như thế, chẳng còn kẻ nào dám nhòm ngó giang sơn của hắn nữa. Thực ra không phải là hắn yếu đến mức cần sự trợ giúp, mà chỉ để yên tâm hơn mà thôi. Nghĩ vậy hắn không khỏi thở dài:

- Ngươi nói đi. Có phải ngươi thấy đã đến lúc đi tìm lão tổ tông nhà ngươi rồi không?

Đông Lan cúi thấp đầu, giọng nhỏ nhẹ:

- Khởi bẩm công tử, nô tì là có ý đó, mong công tử cho phép nô tì cùng tiểu thư đi tìm lão tổ tông báo thù cho Hạ gia.

Lăng Hạo Quân ngẩng đầu lên nhìn Đông Lan, nói:

- Đó là một việc tốt…

- Nô tì cảm tạ công tử… - Đông Lan nhanh nhảu. Lăng Hạo Quân tiếp lời:

- Nhưng ta có ý hay hơn.

Đông Lan không hiểu ý hắn, ngơ ngác:

- Công tử, ý của người là…

- Ta thấy tiểu thư nhà ngươi tuy đã khá hơn nhưng chân gãy vẫn còn chưa khỏi hẳn, nếu lại phải đi xa thì không biết thế nào, ta nghĩ vẫn là các ngươi đợi thêm vài tháng, hoặc là một mình ngươi đi tìm lão tổ tông. Tiểu thư nhà ngươi ta sẽ hết sức chiếu cố, ngươi yên tâm. Bao giờ tìm được lão tổ tông thì về kinh thành tìm ta.

Đông Lan do dự, để tiểu thư ở lại một mình thì không có người chăm sóc tốt cho tiểu thư, nhưng nếu phải đợi thêm, huyết án Hạ gia đã xảy ra mấy tháng, đợi thêm sẽ không tốt, cần phải tìm lão tổ tông ngay. Lão gia cũng nói, đường đến Linh cốc vô vàn khó khăn, thân thể tiểu thư thật không thể chịu đựng được. Tốt hơn hết cứ để tiểu thư ở lại, mình sẽ đi nhanh về nhanh. Nghĩ vậy, bèn đáp:

- Nô tì đã hiểu, vậy nô tì xin công tử chiếu cố tiểu thư, từ nhỏ tiểu thư đã sợ bóng tối, mong công tử lưu ý giúp. Nô tì xin cảm tạ…

Lăng Hạo Quân hài lòng nhìn Đông Lan, “đúng là một nha hoàn lanh lợi”.

Đã 3 ngày trôi qua từ khi Đông Lan đi, Hạ Thanh Vân ở im trong phòng không hề bước chân ra ngoài, nếu ngày 3 bữa tiểu nhị không mang đồ ăn vào người ta còn tưởng phòng không có người ở. Lăng Hạo Quân cũng không làm phiền nàng, chỉ dặn người làm chú ý tốt tới nàng. Đến ngày thứ tư, Lăng Hạo Quân gõ cửa phòng:

- Hạ tiểu thư, ta có thể vào không?

Hạ Thanh Vân đang chán chết thì nghe tiếng gọi, vui vẻ mời:

- Xin mời vào.

Thực ra không phải nàng không muốn đi ra ngoài, mà là do trước khi đi Đông Lan đã dặn đi dặn lại nàng rằng không được đi ra ngoài, kẻ thù nhà nàng vẫn còn đang truy tìm, do đó nàng đành ngoan ngoãn ở trong phòng, chán sắp chết. Lăng Hạo Quân tiến vào, nàng vui mừng:

- Sao mấy ngày nay không thấy hai người, ta ở một mình buồn chết mất.

Lăng Hạo Quân ngơ ngác, thật là một cô gái kì lạ, cũng đáp lời:

- Thật xin lỗi, ta có chút việc nên mấy hôm nay không thể bồi tiếp tiểu thư chu đáo, mong tiểu thư bỏ qua.

Hạ Thanh Vân không quen xưng hô nơi này, thật thà nói:

- Có thể đừng gọi ta là tiểu thư này nọ được không? Ta … không quen.

Lăng Hạo Quân thấy lạ, nhưng cũng thấy thú vị bèn cười:

- Vậy, ta phải gọi  tiểu thư là gì?

- Gì cũng được, miễn đừng gọi tiểu thư, cô nương gì đó.

- Tại hạ không dám thất lễ. – Lăng Hạo Quân vờ khó xử, Hạ Thanh Vân nghĩ thầm trong lòng, “đúng là cổ hủ mà”. Bèn cười nói:

- Gọi là Vân nhi đi, ở nhà mẹ ta cũng gọi như thế!

Lăng Hạo Quân bất ngờ, cô gái này thật táo bạo, còn dám đề nghị một người nam nhân gọi thẳng tên của mình, nhưng mà không sao, hắn thích.

- Được, Vân nhi, ta là Lăng Hạo Quân, Vân nhi thích gọi thế nào cũng được.

Hạ Thanh Vân cười thích thú:

- Tên thật đẹp, ta gọi là Hạo Quân được không? Có thể nhận ta là muội muội  không?

Lăng Hạo Quân chỉ mới nói chuyện có mấy câu với Hạ Tử Vân đã bị nàng làm cho choáng váng, đòi làm muội muội của hắn ư, chẳng phải địa vị sẽ cao lắm sao, thật biết chọn ca ca  mà.

- Không cần làm muội muội, vẫn có thể gọi ta là ca ca mà.

Hắn muốn thử xem có phải nàng đã biết thân phận của hắn và có ý đồ khác không, nhưng Hạ Thanh Vân lại vui mừng ra mặt:

- Thật vậy sao? Vậy tốt quá!

Lăng Hạo Quân chỉ biết thở dài, thật là  một cô gái đơn giản. Chợt nhớ tới việc mình đến đây, bèn nói:

- Vân nhi, nghỉ cũng lâu rồi, ta cũng nên xuất phát, hãy thu thập hành lý đi, lát nữa chúng ta sẽ lên đường.

- Lên đường? Chúng ta sẽ đi đâu?

- Về kinh thành, nhà của ta ở đó, Vân nhi sẽ ở đó chờ Đông Lan trở lại.

- Kinh thành? Là chỗ đóng đô của Hoàng thượng phải không? Thích quá, ta sắp được tới kinh thành. Hạo Quân, huynh chờ một chút, ta sẽ xong ngay đây.

Lăng Hạo Quân thấy buồn cười vì sự ngây thơ của nàng.

- Được, vậy ta ra ngoài chờ Vân nhi.

Bước ra ngoài Lăng Hạo Quân đã thấy Lãnh Phong đứng đó, hắn đang định lên tiéng phân phó thì Lãnh Phong đã nhanh hơn:

- Công tử, vậy thuộc hạ phải gọi Hạ tiểu thư là gi? Công chúa, hay là Quý phi nương nương?

- Ngươi…

Thấy Lăng Hạo Quân có vẻ sắp thẹn quá hoá giận, Lãnh Phong nhanh chóng đánh trống lảng:

- Thuộc hạ đi chuẩn bị xe ngựa.

Lăng Hạo Quân hừ không nói gì, nghĩ thầm:

“ngươi cứ đợi đấy!”

Liên tiếp đi hai ngày, xe ngựa của ba người đã tới được thị trấn phụ cận kinh thành, Lãnh Phong theo lệnh của Lăng Hạo Quân, dẫn theo xe ngựa cùng Hạ Thanh Vân vào một khách điếm nghỉ ngơi. Lăng Hạo Quân nói với họ có chút việc cần giải quyết nên sẽ gặp hai người sau.

- Hạ cô nương, hãy nghỉ ngơi một chút, công tử nhà ta sẽ về ngay, đến lúc đó chúng ta sẽ lên đường luôn, tại hạ xin lui trước, có chuyện gì cô nương chỉ cần  gọi, tại hạ ở ngay gian phòng bên cạnh.

- Cảm ơn Phong đại ca, ta không sao đâu, huynh cứ nghỉ ngơi đi.

Lãnh Phong có chút thụ sủng nhược kinh, dù thân là thị vệ bên cạnh Lăng Hạo Quân, đi đến đâu cũng được kính trọng nhưng với Hạ Tử Vân này, hắn có chút không được tự nhiên:

- Cô nương không cần khách khí, là bổn phận của tại hạ thôi.

Nói xong không đợi Hạ Thanh Vân có phản ứng, nhanh chóng chạy ra ngoài, một bộ dáng vội vội vàng vàng.

Hạ Thanh Vân cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn theo một chút rồi nhanh tay đóng cửa phòng, nàng cần đi tắm một chút. Hai ngày đêm hành trình tuy không tính là vội vã xong cũng không được thư thái, may gặp lúc này nàng cần tắm sảng khoái một lần. Không chần chừ, nàng bước nhanh về phía chiếc bồn tắm bằng gỗ mà Lãnh Phong vừa cho người mang đến.

Buổi tối, Lãnh Phong tự mình mang vào cho nàng bữa tối, Hạ Thanh Vân bảo cùng ăn nhưng hắn nhất quyết không ăn, nàng cũng không tiện ép buộc nên đành một mình ngồi ăn tối. Mới chỉ khoảng một tháng trôi qua nhưng đã thay đổi cả cuộc đời nàng, bởi nàng nhớ không nhầm thì thân xác nàng ở hiện đại tính đã bị vụ tai nạn đó hủy hoại, cho dù có tìm được cách trở về thì nàng cũng không còn thân thể nữa, huống chi, nàng biết sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa. Bất giác, nàng lệ rơi đầy mặt mà không hay, cũng không biết bên ngoài kia, có hai thân ảnh lặng đứng, một trước một sau nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro