chương 3.3 : ngoan đừng khóc
Nhìn cô gái vừa nãy còn hung dữ,bây giờ thì lại khóc thút thít,chẳng lẽ con gái khó hiểu như vậy sao ?! Mà điều đầu tiên Hoắc Thần anh cần làm chính là dỗ con mèo nhỏ này đi.
-"mèo nhỏ,sao lại khóc nữa ?!" thân hình cao lớn của Hoắc Thần ôm gọn Cố Dư Khả nhỏ bé vào lòng,lấy tay xoa đầu hỏi.
-"không cho anh gọi tôi là mèo nhỏ" Cố Dư Khả chu môi,oan ức vừa khóc vừa nói.
-"tại sao ?!" Hoắc Thần giả bộ ngạc nhiên,nhìn Cố Dư Khả hỏi.
Cố Dư Khả chính là không biết nên trả lời sao,lặng lẽ nhào vào lòng của Hoắc Thần lau nước mắt vào áo của anh,mà cô nàng này lại coi nó là trả thù cho việc Hoắc Thần gọi Cố Dư Khả là mèo nhỏ đi
Hoắc Thần cười khổ
Lần này phải nhờ cô giặt áo sơ mi cho anh rồi,nếu là trước đây,Hoắc Thần liền không tiếc tiền mà quăng nó đi,bởi vì anh chính là cảm thấy kinh tởm,nhưng mà đối với anh,nước mắt của Cố Dư Khả lại khác
Khóc một hồi,Cố Dư Khả cũng bình tĩnh lại hơn,ôn nhu nhìn Hoắc Thần cười khổ một cái,ngọt ngào nói hai từ "xin lỗi"
-"thế em có nghĩ là mình phải chuộc lỗi không ?! ý cười trong mắt càng sâu
Cố Dư Khả mặt may liền cau có " anh chính là đang tính toán tôi à ?!"
Mà Hoắc Thần lại giả bộ như mình bị ủy khuất,chui đầu vào trong người cô,tham lam hít thở mùi dâu ngọt ngào của Cố Dư Khả " không có"
Cố Dư Khả liền nhân cơ hội,xoa nhẹ đầu của Hoắc Thần khiến cho tóc anh rối tung,cười khanh khách" thế anh muốn sao,haha"
-"em đi theo tôi đến trung tâm thương mại Y&Y ,thế nào ?!"
Cố Dư Khả vẫn tiếp tục công việc là xoa đầu anh,ôn nhu hỏi " làm gì ?!"
Anh bắt đôi bàn tay đang làm loạn trên đầu mình,hờ hững trả lời " giải tỏa"
Mà Cố Dư Khả cũng làm biếng hỏi lại,tiếp tục lấy tay kia xoa nhẹ đầu anh một hồi mới nhẹ nhàng rời đi" anh chờ xíu nhé"
🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥🐥
Mà bên kia lại không vui vẻ như bên đây,Tề Minh nắm chặt tay của Cố Dư Mạn,cau mày hỏi" em vào đây làm gì ?!"
Bị đau nhưng Cố Dư Mạn không dám hét lớn,chỉ ôn nhu trả lời xem như không có chuyện gì" em vào xem anh thế nào"
"Chẳng phải anh kêu em ở ngoài à?!" Tề Minh cau mày nhìn Cố Dư Mạn yếu ớt
-"Minh à ,chúng ta sắp kết hôn rồi,chẳng lẽ em quan tâm anh một chút cũng không được ?!" Cố Dư Mạn ủy khuất nhìn Tề Minh trước mặt,ánh mắt đầy đau lòng
Tề Minh nhẹ nhàng thở hắt ra,lấy hai bàn tay đặt lên vai của Cố Dư Mạn " Dư Mạn,bây giờ Tề thị chưa ổn định,anh còn chưa muốn kết hôn"
Mà Cố Dư Mạn chính là không tin vào tai mình,chẳng lẽ những gì cô ta làm đều không đủ,nước mắt bắt đầu lặng lẽ rơi xuống.
-"anh còn yêu Khả sao ?!"
-"không ,chỉ là anh đang lo cho Tề thị" Tề Minh không nhanh không chậm trả lời
-"anh nói dối,anh còn yêu Cố Dư Khả,anh lừa tôi" Cố Dư Mạn đẩy bàn tay của Tề Minh ra ,lặng lẽ ôm mặt khóc.
Tề Minh ôn nhu đến ôm Cố Dư Mạn,đầy hứa hẹn trả lời " cho anh 1 năm,anh sẽ đem sính lễ qua cưới em "
Cố Dư Mạn cũng bắt đầu im lặng ,không nháo nữa,đầu tựa vào ngực của Tề Minh,ôn nhu hỏi:" thật sao ?!"
-"tin anh" Tề Minh cũng tiện tay vuốt tóc Cố Dư Mạn
-"em tin anh ,Minh" Cố Dư Mạn đem ánh mắt của cô gái mới lớn thẹn thùng nhìn Tề Minh đến đỏ mặt,mà sâu trong đôi mắt đó lại chính là tia ác độc cũng đắc ý cứ xen lẫn
Cố Dư Khả,chẳng phải từ nhỏ ba đều thương mày hơn tao sao ?! Vậy nếu mày biết rằng người đàn ông mày yêu hơn cả sinh mạng bị tao quyến rũ,chính miệng anh ta hứa sau này cái vị trí phu nhân Tề thị là của tao. Mày đừng tưởng rằng giả bộ quan tâm đến Hoắc Thần thì có thể lừa gạt được tao,rồi một ngày nào đó mày sẽ quỳ lạy van xin tao như một con chó để có thể quay lại với Tề Minh.hahaha
Tao chính là chống mắt lên xem Hoắc Thần sẽ đá mày đi,anh ta sẽ nhục nhã mày cho đến chết,hahaha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro