Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Từ khi nào bắt đầu thích anh???

Phác Trí Mân hóa đá, thất thần tại chỗ, anh lại còn nói không li hôn.

Cậu khó có thể tin!

Muốn đuổi theo hỏi anh, xác định một phen, nhưng mà Kim Tại Hưởng đã vào nhà rồi.

Cậu ở trong sân bình tĩnh thật lâu, mới xác định, Kim Tại Hưởng thật sự nói, không li hôn.

Vào đến trong nhà khi đó, phòng ngủ chính đèn đã tối sầm, cậu không đi tìm anh, trở về phòng của chính mình.

Sáng ngày hôm sau, Kim Tại Hưởng đưa cho cậu một bộ quần áo, lôi kéo cậu ra khỏi cửa, vậy mà lại mang cậu đi vùng ngoại thành đến chỗ trại nuôi ngựa một người bạn của anh.

Đây là lần đầu tiên cậu cưỡi ngựa, mặc trên người một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ rượu vang, tư thế oai hùng hiên ngang, trên đầu mang theo mũ giáp màu đen, xem ra rất có dáng vẻ người Anh.

Kim Tại Hưởng mặc toàn thân đồ cưỡi ngựa màu đen, vốn dĩ anh đã rất anh tuấn, xem ra càng thêm anh khí bức người, quý khí mười phần.

Giống như vương tử quý tộc.

Cậu mới vừa lên ngựa, Kim Tại Hưởng vậy mà cũng lên cùng, theo phía sau cậu, nắm dây cương.

Lưng kề sát trong ngực anh, thân thể bị anh vòng vào trong ngực, cậu vừa mới còn có chút khẩn trương, giờ phút này không sợ té ngã xuống nữa rồi.

Ngựa tốt trên thảo nguyên phi nhanh, Phác Trí Mân cảm giác khẩn trương lại kích thích, hơn nữa lúc bay vọt vượt chướng ngại thời điểm, cậu kích động thét chói tai, hai tay gắt gao cầm lấy cánh tay anh, bộ dạng cực kỳ ỷ lại vào anh.

Kim Tại Hưởng cũng cực kỳ vui vẻ, kỹ thuật cưỡi ngựa của anh phát huy được vô cùng nhuần nhuyễn!

"A... Không cần!" Phía trước liền là một con sông, Phác Trí Mân cảm giác Kim Tại Hưởng muốn tiến lên, sợ tới mức thét chói tai, Kim Tại Hưởng không để ý tới cậu, hét lớn một tiếng, vung roi ngựa, Phác Trí Mân sợ tới mức chuyển xoay người, hai tay ôm chặt eo của anh, mặt chôn ở trong lòng anh.

Ngựa phi thật sự cao, cậu cảm giác trái tim mình đều đã bay lên, sợ tới mức liên tục thét chói tai, giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Bị cậu ôm chặt, Kim Tại Hưởng càng thêm đắc ý, tự tin nắm dây cương, con ngựa màu đỏ vững vàng đáp xuống trên bãi cỏ.

Chạy rất xa, mới chậm rãi dừng lại, mà Phác Trí Mân vẫn đang ôm anh.

Toàn thân cậu cứng ngắc, giống như bị dọa đến ngu người rồi.

"Được rồi! Đã dừng!" Anh trầm giọng nói, nhìn cậu trong lòng ngực, khóe miệng không tự giác cong lên.

Cậu sợ tới mức giống như con chim sợ cành cong.

"Không muốn! Anh lại gạt em!" Phác Trí Mân,vùi đầu ở trong lòng anh, kháng nghị nói, anh vừa nãy đều hù dọa cậu nhiều lần, lúc gặp được chướng ngại thời điểm, anh nói sẽ chạy vòng qua, kết quả, ngựa phi lên, vừa mới lại là một con sông cực kỳ rộng.

"ngốc này! Em không thôi, tôi xuống đấy!" Anh trầm giọng nói, đẩy cậu ra, Phác Trí Mân từ trong ngực anh rời khỏi, lúc này mới phát hiện, ngựa thực dừng lại rồi.

Nhưng tại sao cậu lại có cảm giác ngựa vẫn còn đang chạy vậy nè, cảm giác còn đang tại xóc nảy.

Kim Tại Hưởng xuống ngựa, để lại cậu một người ngồi ở trên lưng ngựa, hai tay cậu giữ lấy yên ngựa.

"Em, em cũng cần phải đi xuống!" Cậu nghĩ muốn xuống, ngựa lại đang động, chính mình không dám leo xuống, nhìn anh.

"Em xuống để làm chi? Học xong sao? Chính mình thử cưỡi một hồi đi!" Kim Tại Hưởng ngửa đầu nhìn Phác Trí Mân ngồi ở trên lưng ngựa, cất giọng nói.

Khuôn mặt cậu đỏ bừng, so với dáng vẻ tiều tụy vì bệnh ngày hôm qua cùng hôm trước, hiện tại có sức sống hơn, vừa mới bị dọa đến giống đứa trẻ con.

"Em, em không cần! Em hẳn không!" Cậu vội vã nói, Kim Tại Hưởng lại đến gần mông ngựa.

"Người nào trời sinh đã biết cưỡi ngựa? Đi thôi!" kim Tại Hưởng nói xong, thừa dịp Phác Trí Mân không chú ý, mạnh vỗ xuống mông ngựa, con ngựa giống màu đỏ hí vang một tiếng, hòa cùng tiếng hét chói tai của Phác Trí Mân, chạy!

"Không muốn!"

Hai tay câuh nắm chặt dây cương, thân thể bất ổn ở trên lưng ngựa lung lay thoáng động, Kim Tại Hưởng đang kêu hô cái gì, cậu không có nghe đến, cảm giác hoảng loạn nghĩ mình tùy thời muốn té xuống.

Kim Tại Hưởng tay phải nhét vào trong miệng, thổi một tiếng cực kỳ vang dội, con ngựa nghe lời quay đầu, hướng tới anh bên này lái tới.

Trên lưng ngựa, Phác Trí Mân còn đang thét chói tai, cổ họng đều nhanh kêu hô khàn đặc, cảm giác lung lay sắp đổ, tùy thời đều đã từ trên lưng ngựa ngã xuống, "Cứu... Cứu mạng!"

Hai tay buông lỏng dây cương ra, cậu không có trọng tâm cùng ổn định, thân thể loạng choạng, Kim Tại Hưởng thấy một màn như vậy, kinh hãi!

"Đem dây thừng giữ chặt!" Anh rống to, ý thức được không đúng, hướng về bên này chạy tới!

"Đỡ yên ngựa!" Đồ ngốc này!

Phác Trí Mân quá khẩn trương, đâu nào lắng nghe được lời anh nói, thân thể từ trên lưng ngựa ngã xuống, sợ tới mức từ từ nhắm hai mắt.

Kim Tại Hưởng vọt tới, trước khi cậu rơi xuống đất giữ được cậu, chính mình trọng tâm bởi vì cậu mà bất ổn, thân thể ngã ở trên bãi cỏ, mà cậu cũng ngã vào trong lòng ngực của anh!

Không có cảm giác đau đớn như trong dự liệu, Phác Trí Mân nhắm chặt hai mắt, trái tim còn đang kịch liệt nhảy động.

Kim Tại Hưởng nhúc nhích thân thể, ngồi ở trên thảm cỏ, cậu bị anh ôm vào trong ngực, sắc mặt của cậu có phần trắng bệch, "Phác Trí Mân! Em ngã trúng chỗ nào rồi hả?!" Cho rằng cậu bị té ngã, anh rống to.

Phác Trí Mân chậm rãi mở mắt ra, thở hổn hển, nhìn mặt anh, tức giận bò dậy, "Anh, anh, anh là cố ý đi?! Cố ý muốn để cho em ngã chết phải không?!" Cậu gào lên, nước mắt rơi xuống, toàn thân đang run run.

Vừa mới một màn, đối với cậu mà nói, không thua kém sự kiện tạt Axit Sunfurit kia.

Cậu từ trước đến nay nhát gan.

"Anh nếu là muốn để cho em chết cứ nói thẳng đi, hà tất phải dùng đến chiêu này!" Anh vừa nãy rất xấu xa vỗ mông ngựa, con ngựa kia liền phi thẳng đi ra ngoài, không phải nghĩ muốn để cậu ngã chết thì là cái gì?!

"Nghĩ muốn ngã chết em, báo thù cho Mân Kha Nguyệt sao?!" Cậu lại rống lên, liền muốn bò dậy.

Kim Tại Hưởng sắc mặt sớm đen đến dọa người.

"Em cmn đang nói bậy cái gì?!" Bị cậu oan uổng như thế, trong lòng anh cực kỳ không thoải mái, bạo rống, lại vẫn còn nói tục!

Phác Trí Mân mạnh đứng lên, thân thể lung lay thoáng động, hai chân suy yếu như nhũn ra, đứng không vững, còn có một loại cảm giác xóc nảy ở trên lưng ngựa.

"Anh liền là không tin em! Liền là muốn hại chết em! Em rốt cuộc nợ anh cái gì, anh muốn như thế với em?! Sớm biết như thế, em liền không nên thay anh chắn Axit Sunfurit!" Cậu cũng rống, rống xong liền đi, kim Tại Hưởng ngồi tại chỗ.

Cậu giúp anh cản Axit Sunfurit?

Nhìn bóng dáng cậu lảo đảo, Kim Tại Hưởng sợ sệt, lòng đang rối loạn, anh bỗng dưng bò lên, hướng tới cậu đuổi theo.

"Em đứng lại!" Bắt được cổ tay cậu, giữ cậu lại, trầm giọng quát.

Phác Trí Mân xoay người, ra sức hất cánh tay anh.

"Tại sao giúp anh chắn Axit Sunfurit?! Tại sao?!"

Dưới bầu trời xanh mây trắng, trên bãi cỏ xanh biếc, người đàn ông toàn thân suất khí mặc quần áo cưỡi ngựa, lớn tiếng gào thét hỏi.

Cậu lòng tràn đầy bi thương nhìn người đàn ông trước mắt anh khí bức người, nước mắt ồ ồ trào ra, "Em thật sự là mắt mù mới đi thích anh!" Cậu gào lên, "Anh đối với em tệ như vậy, luôn bị anh coi thường mà sao lại ngu ngốc như vậy đi bảo vệ anh chứ?!"

Cậu bi ai rống, dương tay liền muốn đánh mặt mình, bị Kim Tại Hưởng ngăn cản.

Cậu thích anh!

Kim Tại Hưởng lòng đang cuồn sóng, một giây sau, anh kéo cậu vào trong lòng!

Phác Trí Mân bị anh thiết thiết thực thực ôm ấp ở trong ngực!

"Anh buông em ra!" Cậu quật cường rống, thân thể bị Kim Tại Hưởng gắt gao ôm, anh không buông tay.

"Anh nghĩ muốn ngã chết em..."

"Anh không nghĩ như vậy!" Lời của cậu bị anh gầm lên đáp trả lại, "Anh là để cho chính em thử cưỡi, không muốn hại em! Ngu ngốc!"

Vừa nãy thấy cậu muốn ngã xuống tới, anh cũng sợ tới mức hồn bay phách tán!

Cậu vậy mà còn tưởng rằng anh muốn đem cậu hại chết!

Phác Trí Mân không lên tiếng, vẫn không nhúc nhích, tim còn đang cuồng khiêu đập loạn, Kim Tại Hưởng ôm cậu, một tay nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng cậu, trấn an cậu, tuy trong lòng anh cũng cực kỳ tức giận.

Qua một hồi lâu, hai người đều đã tỉnh táo lại, Phác Trí Mân mới ý thức đến, cậu vừa mới nói lỡ miệng.

Từ trong ngực anh rời khỏi muốn đi, Kim Tại Hưởng lôi kéo cậu, ở trên thảm cỏ ngồi xuống.

Phác Trí Mân cúi đầu, giống như con rùa đen rút đầu không nói lời nào.

"Từ lúc nào bắt đầu thích anh?"

"..."

"Phác Trí Mân! Trả lời anh!"

Cậu ngẩng đầu, nhìn anh, ánh mắt bi thương, "Anh hỏi cái vấn đề này có cái ý nghĩa gì?" Anh để ý sao? Hay vẫn lại là cảm thấy được, cậu thích bạn trai của bạn tốt nhất của mình, cực kỳ ti tiện?

Kim Tại Hưởng ngậm miệng.

"Em là thích anh, nhưng là trước đây, hiện tại đã không thích rồi!"

"Không thích sao em lại vẫn cứu anh?!" Cậu trái lương tâm nói ra, bị anh đáp trả trở về, Kim Tại Hưởng lôi cậu vào trong ngực, đem mũ trên đầu cậu tháo xuống, vứt ra xa, giữ lấy mặt cậu, nhìn cậu.

Tầm mắt hai người giao nhau, trong con ngươi đối phương đều đã ẩn chứa tình ý.

Anh nhìn cánh môi đỏ mọng của cậu, hơi thở trở nên nặng nề, nhịn không được nghĩ muốn hôn cậu.

"Không cần lại phạm sai lầm, anh không thích của em, đừng lại trêu chọc em... Anh yêu chính là Nguyệt Nguyệt... Không cần làm ra chuyện khiến cho anh cảm thấy hối hận..." Đây mới là nỗi đau lớn nhất trong lòng câuh, người anh yêu chính là Mẫn Kha Nguyệt, không thích cậu.

Kim Tại Hưởng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm môi cậu, trái tim không cách nào ức chế chấn động, "Nguyệt Nguyệt cô ấy, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại rồi!" Anh gầm nhẹ.

Cậu giật mình, không rõ ý tứ của anh.

Anh nghĩ muốn buông tha Mẫn Kha Nguyệt, cùng với cậu sao?

Có khả năng sao?

Cậu không dám hỏi, vĩnh viễn cũng chưa nghĩ tới như vậy!

Môi của anh, chậm rãi để sát vào môi cậu, Phác Trí Mân tự nhiên nhắm mắt lại, chạm vào môi anh, chậm rãi dán lên môi nhau...

Như giật điện, cậu cứng ngắc một cử động nhỏ cũng không dám, anh mềm nhẹ hôn cậu, cái gì cũng không nghĩ, cậu cũng là sợ hãi hôn đáp trả lại anh.

Nụ hôn kéo dài, lâu giống như đã qua một thế kỷ vậy, sau khi buông nhau ra, cậu cái gì cũng không có hỏi, anh cũng cái gì cũng chưa nói, hai người cưỡi ngựa, trở lại chuồng.

Bữa tối tại một nhà hàng Pháp cực kỳ lãng mạn, món ăn theo chuẩn Phong cách châu âu.

Cậu tuy xuất thân là học tiếng Pháp chuyên nghiệp, nhưng còn không có ăn qua một lần món ăn tiêu chuẩn nước Pháp.

Dàn nhạc đang diễn tấu bản nhạc bằng đàn vi-ô-lông đầy lãng mạn, từng món ăn tinh xảo do đầu bếp nhiều năm kinh nghiệp làm đồ ăn nước Pháp tự mình đưa lên.

Uống rượu đỏ quý giá, trong ánh nến, Phác Trí Mân si mê nhìn hết thảy trước mắt, nhìn Kim Tại Hưởng ở đối diện, cả trái tim rung động.

Cũng không nói bất luận cái gì phá hoại bầu không khí lãng mạn này, chìm đắm trong không khí lãng mạn, làm bộ bọn họ là một cặp vợ chồng, một đôi đang yêu nhau, chính đang ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Khiến Phác Trí Mân rất ngạc nhiên hơn chính là, Kim Tại Hưởng vậy mà lại dùng tiếng Pháp trò chuyện cùng vị đầu bếp người Pháp kia.

Vậy anh đêm đó tại sao còn hỏi cậu, tiếng Pháp "Sinh nhật vui vẻ"?

Còn có, anh là từ lúc nào học được tiếng Pháp?

Dùng xong bữa tối, đi trở về Tứ Hợp Viện, cậu cái gì cũng chưa nói, liền đi chính mình phòng ngủ, vội vàng tắm rửa xong, nằm xuống.

Trong bóng tối, xuất hiện thêm một cái bóng dáng, thân thể bị người áp trụ, cậu kinh hãi.

"Là anh..." Kim Tại Hưởng thở gấp nói, thân thể nóng bỏng bao trùm ở trên thân thể cậu, anh giống như không mặc quần áo.

"Anh, anh sao lại đến đây..." cậu run giọng hỏi.

"Anh nghĩ muốn em... Hiện tại!" Hơi thở anh gấp gáp nói, môi mỏng tại bờ môi cậu bật hơi, Phác Trí Mân toàn thân khô nóng, lòng đang run rẩy.

Có thể là bị hương vị hormone nam tính trên người anh phát ra làm cho mê hoặc, có thể là bị hôm nay lãng mạn một ngày mê hoặc, cậu từ từ nhắm hai mắt, "... Được." Chậm rãi phun ra cái chữ này, đồng ý cùng anh hoan ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro