Thích anh từ lúc nào
Trước khi Kim Tại Hưởng chưa gặp được Mẫn Kha Nguyệt, cậu cho rằng, Kim Tại Hưởng sớm hay muộn có sẽ có một ngày nhìn đến cậu người luôn ở bên cạnh anh, một năm rồi lại một năm. Anh sớm hay muộn sẽ phát hiện cậu đối với anh là tốt nhất, phát hiện cậu thích anh.
Kỳ thật khi đó, anh đối với cậu cũng cực kỳ tốt.
Chua sót cười cười, xoa xát nước mắt, cậu ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sofa, lòng tràn đầy chua xót, cảm khái vận mệnh lại trớ trêu như vậy.
Dưới căn hộ chung cư của anh liền có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, nhưng mà, nhà thuốc thì ở khu gần đó, trời vẫn còn mưa, Kim Tại Hưởng bung dù đi qua màn mưa, đi bộ hơn một km, đi đến hiệu thuốc mua ít trà cúc la mã. Lại đến siêu thị gần đó mua ít sữa nóng.
Thân thể của cậu, anh hiểu rất rõ.
Cậu tại phác gia không được yêu thương, Cố Tú Vân coi cậu như cái đinh trong mắt, đương nhiên sẽ không giống như mẹ ruột chăm sóc con mình như vậy, thậm chí còn không cho người làm chăm sóc Phác Trí Mân.
Nhưng cậu còn có anh người anh trai vừa là người bạn này chăm sóc.
Kim Tại Hưởng còn nhớ rõ, mỗi lần cậu phát tác, anh đều đã phân phó phòng bếp hầm cháo cho cậu, đun trà hoa cúc la mã ép cậu uống hết mới thôi
Về sau, anh có Mẫn Kha Nguyệt là bạn gái, việc này, liền không làm cho cậu nữa, bởi vì, Mẫn Kha Nguyệt sẽ ghen.
Kim Tại Hưởng ở nữa giờ sau mới trở về, chưa kịp đi thay quần áo ẩm ướt trên người liền đi nấu trà hoa cúc la mã.
Phác Trí Mân nhìn anh đi tới, động tác cực kỳ thô lỗ, một ly sữa nóng hôi hổi bị anh đặt ở trên bàn trà.
Một ly sữa nóng hổi khói bay nghi ngút, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cậu, nhìn nó, có một loại cảm giác đã lâu không có cảm nhận được.
Kim Tại Hưởng cẩn thận nhìn chằm chằm phản ứng của Phác Trí Mân, cậu có cảm động hay không, có đang nhớ lại những chuyện trước đây hay không.
Chỉ nhìn đến dáng vẻ cậu vẫn lại là trầm mặc.
Đến câu "Cảm ơn" đều không có, người này chết tiệt!
Kim Tại Hưởng bất mãn, đi phòng ngủ chính mình thay quần áo.
Ra ngoài khi đó, chỉ thấy cậu đã ngồi trên sofa ở cửa sổ, hai tay bưng ly thủy tinh, vẫn không nhúc nhích nhìn bên ngoài.
Không biết cậu suy nghĩ cái gì, anh đi phòng bếp.
Trà hoa cúc la mã đã nấu xong đã nấu xong, lúc anh đi ra, Phác Trí Mân lại vẫn cuộn mình ở trong ghế sofa, sắc mặt tái mét, từ từ nhắm hai mắt, hai tay ôm bụng.
"Mân Mân?" Anh nhẹ giọng kêu hô, Phác Trí Mân hoảng sợ mở mắt.
Vừa mới rồi là cậu nghe lầm sao?
Anh là có bao nhiêu lâu không gọi cậu như vậy rồi hả?
"Nhân lúc còng nóng mau uống đi!" Kim Tại Hưởng cũng ý thức được chính mình vừa mới thuận miệng gọi tên ở nhà của cậu, có phần không được tự nhiên, tận lực tăng thêm ngữ khí.
Phác Trí Mân bưng lên chén trà hoa cúc la mã tỏa ra hương vị nồng đậm, nhàn nhạt mở miệng: "Cảm ơn "
Là ngữ khí bình tĩnh cực kỳ khách sáo.
Kim Tại Hưởng hừ lạnh, cực kì bất mãn.
Cũng thật là kỳ quái, cậu không nói cám ơn, anh khó chịu, nói, anh càng tức giận.
Anh đứng ở một bên, nhìn cậu đem tách trà nóng hôi hổi uống xuống.
Thời tiết khô nóng, uống vào một chén trà nóng, nóng đến có phần đổ mồ hôi, từng dòng nước ấm hướng bụng tuông xuống, không biết là tác dụng tâm lý hay vẫn lại là vì cái gì khác, cảm giác không đau như vậy rồi.
"A..."
Thân thể đột nhiên bị anh ôm lấy, cậu giật mình, Kim Tại Hưởng ôm thân thể không nặng hơn năm mươi kg của cậu, thần tốc đi vào phòng ngủ.
Cậu bị anh đặt ở trên giường, kéo qua chăn, qua loa che ở trên người cậu, Phác Trí Mân sợ sệt, tuy anh xem ra rất tức giận, nhưng mà, mua thuốc, lại tự mình vì cậu nấu trà
Đây không phải quan tâm, thì là cái gì?
Mà còn là đã lâu quan tâm, dường như cách một đời người.
Từ khi anh gặp được Mẫn Kha Nguyệt về sau, cậu liền không được những thứ đãi ngộ này rồi.
Cậu nằm xuống, Kim Tại Hưởng đứng ở bên giường, Phác Trí Mân nhìn anh, mâu quang truyền lưu, sóng tình triều động.
"Anh mặc kệ em, em ngủ một hồi." Lời ở trong lòng, vẫn lại là không nói ra, lãnh đạm nói một câu, nhắm mắt.
Kim Tại Hưởng tức giận, muốn mắng cậu hai câu, vẫn lại là không nhẫn tâm, sập cửa đi ra ngoài!
Cậu vẫn lại là không xác định, cùng anh có thể làm vợ chồng lâu dài hay không, lỡ như Mẫn Kha Nguyệt tỉnh dậy thì sao? Huống chi, Kim Tại Hưởng chưa từng nói qua thích cậu càng miễn bàn đến yêu cậu rồi. Trong lòng anh nhất định vẫn yêu Mẫn Kha Nguyệt, cho nên, cậu còn phải cố gắng bình tĩnh, không cần nhất thời ấm đầu, kích thích đối với anh giao phó toàn bộ!
Bụng vẫn lại là đau, từng đợt cuộn thắt lại, vừa đau đớn vừa trướng lại khó chịu.
Cậu ôm, cuộn mình trên giường, lăn qua lộn lại, cùng "lăn lộn" không cái gì khác nhau.
Hầm nồi cháo, gọi người đưa cơm cùng đồ ăn đến, anh chỉ nấu một nồi cháo đơn giản, lo lắng tiến vào phòng ngủ xem cậu.
Ai biết được cậu cũng không ngủ, mà là đang ở trên giường lăn qua lộn lại, miệng phát ra tiếng rên rĩ thống khổ hư hư thực thực rất nhỏ.
"Em là đang giả bộ đáng thương sao?! Trước kia không phải không nghiêm trọng như thế sao?!" Kim Tại Hưởng đến gần, nhìn cậu trên trên giường, sắc mặt tái nhợt, trầm giọng quát.
Tâm lại níu chặt.
Phác Trí Mân đâu còn có khí lực nói chuyện, "Không cần anh để ý..." Thấp giọng quật cường nói một câu, trên trán mồ hôi lại không ngừng tuôn ra như tắm.
Anh ngồi xuống, kéo cậu vào trong ngực, bàn tay anh to lớn ấm áp xoa lên bụng cậu thoáng dùng lực chà xát xoa xoa.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến, cả người Phác Trí Mân nóng lên, thân thể cứng ngắc.
"Thả lỏng!" Anh trầm giọng mệnh lệnh, cũng cảm giác được cậu khẩn trương.
Cậu từ từ nhắm hai mắt, điều chỉnh hơi thở, để cho chính mình trầm tĩnh lại, tạm thời không bài xích cùng anh vô cùng thân thiết, đắm chìm trong quan tâm tốt đẹp lại trân quý này.
Kim Tại Hưởng thấy cậu thả lỏng, khóe môi cong lên, nhẹ nhàng mà vỗ về xoa xoa bụng của cậu, kéo chăn đem cậu bao bọc.
Trong phòng ngủ chính to như vậy thể hiện đậm nét vẻ nam tính của người đàn ông, người đàn ông dựa vào thành giường, cậu trong lòng đầu hơi tựa vào lòng ngực anh mà ngồi, hai người bị chăn bọc, bàn tay to lớn của anh giấu trong chăn đặt trên bụng cậu nhẹ nhàng mà xoa xoa giúp cậu.
Mưa bên ngoài còn đang rơi, trong phòng, trình diễn một màn ấm áp hài hòa.
Cậu tham lam cảm nhận từng chút một ôn nhu của anh giành cho mình, quyến luyến nhiệt độ của anh, hơi thở của anh, khát vọng càng thêm.
"Tốt hơn chút nào không?" Rất lâu, Kim Tại Hưởng dán tại bên tai cậu, nhẹ giọng hỏi.
"Uh'm..." câuh nói xong, liền muốn đứng dậy, bị anh kéo về, cánh tay ôm eo cậu.
Phác Trí Mân cổ họng tắc nghẽn, cũng không lại giãy giụa, từ từ nhắm hai mắt, hút lấy hương vị trên người anh.
Nếu thời gian có thể dừng lại tại thời khắc này mãi thì thật tốt, vĩnh viễn ấm áp mãi như vậy, cậu được anh ôm vào trong ngực, anh săn sóc quan tăm cậu, tỉ mỉ dỗ dành cậu...
"Có phải rất sớm từ trước liền thích anh hay không?"Giọng nói êm ái của Kim Tại Hưởng truyền đến, nơi sâu thẳm nhất trong lòng cậu không ngừng run rẩy, cảm giác rung động rõ ràng.
"Uh'm." Cậu nhẹ giọng thừa nhận.
"Bắt đầu từ khi nào?"Anh bình tĩnh hỏi tiếp, không nghĩ làm chuyện có lỗi với Mẫn Kha Nguyệt hay không, chỉ là muốn nghe xem lời nói thật trong lòng cậu.
"Hỏi chuyện này có cái gì ý nghĩa..."
"Thành thật trả lời anh!"
"Đại khái mười một mười hai tuổi thời điểm đi, cũng không rõ nữa, có lẽ sớm hơn, có lẽ muộn một chút. Nhìn đến anh cùng những người khác cùng một chỗ, trong lòng cũng rất khó chịu." Cậu bình tĩnh nói.
Kim Tại Hưởng cũng mới ý thức đến, năm đó khi anh cùng những người khác có hành động ái muội hoặc là yêu đương thời điểm, cậu thầm mến anh, người mà trong mắt luôn coi cậu như em trai nhỏ, chính đang ăn giấm lòng tràn đầy khó chịu cùng ghen tị...
Anh một chút cũng đều không có phát hiện.
Chưa từng nghĩ tới cùng Phác Trí Mân sẽ phát sinh cái gì, anh chỉ xem cậu như em. Tuy lúc trước nhìn đến có nam sinh nữ sinh theo đuổi cậu, anh cũng rất tức giận, sẽ luôn giáo huấn cậu, không cần yêu đương quá sớm, sẽ bị người ta lừa gạt!
"Tại sao lại không nói cho anh biết?"
"Bởi vì anh sẽ không thích em." Kỳ thật cũng muốn thổ lộ tấm lòng mình cho anh biết, ngay vào kỳ nghỉ hè lúc anh học đại học năm nhất ngày đó, ai ngờ, anh từ Bắc Kinh mang về một cô bé mỹ lệ, vẻ mặt vui sướng giới thiệu với cậu, cô ta là bạn gái của anh, là người vợ tương lai của anh!
Cậu vốn tưởng rằng, cô gái kia chẳng qua cũng chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của anh, cùng những nữ sinh trước đây ái muội với anh một dạng.
Nhưng mà, cậu sai lầm rồi.
Đây là lần đầu tiên Kim Tại Hưởng ở trước mặt cậu thừa nhận, đó là bạn gái anh.
Tình yêu cùng sự bảo vệ của Kim Tại Hưởng đối với Mẫn Kha nguyệt, là người sáng suốt đều có thể nhìn ra tới.
Mẫn Kha Nguyệt cũng cùng những người bạn gái trước kia của anh khác nhau, cực kỳ thiện lương ôn nhu
Một người là người đàn ông chính mình vụng trộm thích mấy năm, một người là bạn tốt của chính mình, cậu cái "Bên thứ ba" này chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ.
Không biết không cảm nhận được, cùng Kim Tại Hưởng càng ngày càng xa lạ, về sau khi cậu lên đại học, cùng Điền Chính Quốc qua lại tương đối gần.Kim Tại Hưởng có lần cũng bởi vì Điền Chính Quốc đối với cậu nổi nóng vô cớ, anh phát hỏa xong ý thức được chính mình không nên, chỉ dặn dò cậu, không nên để bị Điền Chính Quốc đùa bỡn rồi.
Đàn ông không mấy người là thứ tốt, anh là nói như thế.
"Em không nói anh làm sao biết được?!" Anh trách cứ một câu, chính mình cũng không biết, nếu lúc trước cậu thổ lộ, anh chính là sẽ có thái độ ra sao, sẽ tiếp nhận cậu sao?
"Vốn là muốn nói, về sau lại..." Muốn nói lại thôi, cậu cười cười, "Anh vĩnh viễn yêu nhất là cô ấy... Cô ấy tới cùng thế nào rồi? Anh nói cho em biết đi."
"Bác sĩ nói, trên lí luận có thể tỉnh lại, nhưng mà, cô ấy liền là không tỉnh! Đừng nhắc đến cô ấy nữa, anh không nghĩ muốn nói đến." Nhắc tới Mẫn Kha Nguyệt, tâm trạng Kim Tại Hưởng càng thêm kém, phiền não nói.
Phác Trí Mân nín thở, ngửi thấy được có cái mùi gì đó không thích hợp.
"Mùi khét! Ở đâu ra mùi khét khét?!" Cậu là một người tuy không thường nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ xuống phòng bếp, nhạy cảm nói.
Kim Tại Hưởng vỗ vỗ đầu mình, "Chết tiệt! Anh hầm cháo rồi!"
Anh mắng một câu, liền đứng lên.
Phác Trí Mân vội vàng đi theo.
Trên bếp tỏa ra khói đặc, lửa sớm đã bị nước trào ra làm tắc ngúm, trong nồi đã cháy cạn.
Kim Tại Hưởng vọt tới.
"Anh cẩn thận! Đừng đụng coi chừng phỏng!" Phác Trí Mân thấy anh muốn đụng vào nồi, vội vàng hét lớn, xông lên trước muốn ngăn cản anh, tay cậu đẩy tay anh ra, tay mình muốn đụng vào nồi nồi, nháy mắt tiếp theo, bị Kim Tại Hưởng lập tức kéo ra, cậu bị anh ôm ấp ở trong ngực.
Anh nhanh tay đem chốt mở bếp gas khóa lại.
"Phác Trí Mân! Em lại đang làm gì?!" Kim Tại Hưởng lớn tiếng quát, nhìn hai tay của cậu, không bị phỏng.
"Em sợ anh bị phỏng! Anh đối với phòng bếp không kinh nghiệm!"
"Cmn anh cần em bảo vệ sao?!" Kim Tại Hưởng lớn tiếng bạo rống, gân xanh hai bên huyệt Thái Dương nổi lên, hai mắt gắt gao trừng mắt nhìn cậu.
Anh là kẻ kiêu ngạo tự phụ, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không cần cậu nhiều lần bảo vệ, phải là anh bảo vệ cậu mới đúng!
Đọc xong thì đi cày view nàoooo:33
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro