Nấu mì cho tôi ăn
Thì ra anh hận cậu, đã đến mức hận không thể cậu đi tìm chết rồi!
Phác Chí mẫn đã từng nghĩ tới cái chết, nhưng mà, cậu không có tư cách tự sát. Sinh mệnh này là mẹ cho cậu, cậu không tư cách chà đạp sinh mệnh này, chỉ có cố gắng hảo hảo mà sống sót, mới đúng với người mẹ đã mất của mình, ít nhất bà cũng cảm thấy được sự an ủi cùng hiếu thuận của cậu.
"Vậy khả năng là khiến anh thất vọng rồi, tôi sẽ không làm chuyện thương tổn đến chính mình. Bất quá, cũng không loại trừ khả năng ngày nào đó tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết đi, hoặc là thành người sống đời thực vật rồi. Anh tốt nhất làm kẻ ti tiện bỉ ổi, mỗi ngày lấy kim đâm, nguyền rủa tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Cậu cười, bình tĩnh nói, tâm như tro tàn.
Khi cậu nói chuyện, Kim Tại Hưởng ngửa đầu gần như một hơi đem rượu còn lại trong ly mạnh uống xong, chất lỏng màu mật ong dọc theo cằm của anh chảy xuống, có dọc theo cổ, thấm ướt vào áo.
Trước kia Kim Tại HƯởng không phải cái dạng này, hẳn không say rượu.
"Bốp!"
Bình rượu trống trơn bị anh ném vỡ tan ở trên mặt đất, người đàn ông kiêu ngạo ngã xuống ở trên ghế sofa, sắc mặt đỏ hồng, cậu cho rằng anh uống say, nhấc chân muốn đi!
"Quay lại!"
Cậu buồn bực thở một hơi, xoay người, nhìn người đàn ông đang tựa vào ghế sofa.
Hai chân thon dài, vẻ mặt tà mị, gốc cạch rõ ràng, nhìn qua là sự phóng đãng không kềm chế được, nhưng cũng lại tràn ngập nguy hiểm!
"Tôi đói bụng, đi nấu cơm cho tôi!" Cho rằng anh vừa muốn mở miệng nhục nhã chính mình, không nghĩ tới, từ trong miệng Kim Tại Hưởng, lại nói ra một câu như vậy.
Cậu cho rằng chính mình nghe lầm rồi.
"Tai điếc rồi hả?!" Anh lại gầm lên một câu, Phác Chí Mân mới hoàn hồn, lập tức có động tác.
Tên bệnh thần kinh này!
Phòng bếp của căn hộ này không nhuốm bụi trần, đồ làm bếp một màu thuần sắc.
Cũng không biết Kim Tại Hưởng là thật không ăn cơm chiều hay vẫn lại là cố ý làm khó dễ cậu, Phác Chí mân không suy nghĩ nhiều như vậy.
Mở ra hai cánh cửa tủ lạnh to như vậy, tức cười chính là, bên trong chỉ có mấy gói mì sợi, còn có một loạt trứng gà, cùng một miếng thịt bò chín, đến rau xanh đều không có!
Cậu đối với cuộc sống cùng công việc của Đường Hạo Nam một chút cũng không biết, trước kia chưa từng theo tới nơi này.
Chẳng lẽ anh bình thường đói bụng, chính mình nấu mì sợi?
Không có khả năng đi - -
Anh đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn, muốn ăn cái gì không có, một cuộc điện thoại liền có.
Nhìn mì sợi, Phác Chí mân mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật chính mình, cậu hôm nay đã 26 tuổi rồi.
Dựa theo tập tục, sinh nhật hôm nay là muốn ăn mì trường thọ, đem lại may mắn.
Trong nhà bếp, mặc tạp dề, đang nấu mì, động tác của cậu nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú, thoạt nhìn xem ra lại vẫn rất hiền lành.
Kim Tại Hưởng hai tay khoanh trước ngực, đứng sừng sững tại cửa phòng bếp, một đôi mắt sâu không thấy đáy khủng hoảng nhìn cậu bên trong đang bận rộn.
Phác Chí Mân sớm đã nhìn thấy anh, không để ý anh, chuyên tâm làm việc.
Lấy quả trứng gà, một bàn tay tách ra vỏ trứng, rơi vào cái chảo, động tác lưu loát, thành thục!
"Đừng nghĩ giở trò gì! Phòng bếp có theo dõi!"
Theo dõi?
Phác Chí Mân ngẩng đầu, quả thực thấy được theo dõi.
Tên biến thái này!
Cậu là có thể trước mặt hạ độc hay vẫn lại là sẽ khạc đờm ở bên trong?
Lòng dạ quá ti tiện rồi!
Phác Chí Mân bưng một tô mì nóng hôi hổi đi ra, Kim Tại Hưởng sớm đã như Thái Thượng Hoàng ngồi bên bàn ăn.
Cậu trấn định đem bát mỳ đặt ở trước mặt anh, đối với khả năng nấu ăn của chính mình cực kỳ có tin tưởng, cậu bình thường ở chỗ Tô Tiểu Quả học không ít chuyên môn.
Kim Tại Hưởng lấy ánh mắt xoi mói nhìn bát mỳ thịt bò nóng hôi hổi, có vài miếng thịt bò chín, nửa cái trứng đã luộc chín, hương vị nồng đậm.
"Bên trên là cái gì?" Chỉ vào một khối tương màu đen trên mặt, anh bắt bẻ hỏi.
"Tương thịt bò, tôi vừa nấu."
Kia đúng là tương thịt bò bí chế độc nhất vô nhị của Tô Tiểu Quả, không tin anh không thích.
Đường Hạo Nam kén cá chọn canh cuối cùng cũng chịu ăn, mới thử một miếng, liền ăn như hổ đói
Phác Chí Mân như trút được gánh nặng, nghĩ thầm hẳn là đã không còn chuyện gì của cậu nữa rồi, tính toán phải đi về.
"Đứng lại!"
"...", anh lại muốn như thế nào?!
"Còn có chuyện gì sao?"
"Còn có một chén!"
"Bưng tới!"
"..." Anh thật đúng là coi cậu như người hầu rồi!
Cho rằng anh muốn ăn tô thứ hai...
"Ngồi xuống! Cùng ăn với tôi!"
Cậu sửng sốt, cho rằng chính mình đang nghe lầm rồi, khi Kim Tại Hưởng hướng cậu khinh bỉ, vừa muốn mở miệng mắng cậu "Tai điếc" khi đó, Phác Chí Mân vội vàng đi lấy đôi đũa.
Cậu ăn vài miếng tượng trưng, coi như là ăn mì trường thọ rồi. Này còn phải nhờ phúc của cái tên Kim Tại Hưởng bệnh thần kinh này a.
Đối diện, Kim Tại Hưởng đã đem mì trong bát toàn bộ ăn sạch, thấy cậu buông đũa xuống, đem bát mỳ kia của cậu cũng bưng qua đi.
Lúc Phác Chí Mân còn đang kinh ngạc, anh đã ăn gần hết bát mì sợi của cậu!
Không phải cực kỳ ghét bỏ cậu sao?
Sao thứ cậu đã nếm qua, anh còn muốn ăn?
"Bon anniversre! Là cái ý gì?" Anh vừa ăn, bên cạnh không chút để ý hỏi, Phác Chí Mân lại sửng sốt.
Phát âm tiếng Pháp tiêu chuẩn, chỉ là không nghĩ tới là từ miệng Kim Tại Hưởng phát ra.
Kỳ thật cậu trước kia đã dạy anh nói câu này, nhưng chắc là anh đã không còn nhớ rõ rồi.
Chẳng qua, nháy mắt tiếp theo, cậu liền đề cao cảnh giác.
Anh lại vẫn nhớ đến chuyện Tuấn Chung Quốc trước kia a!
"Cậu lại tai điếc rồi hả?!"
"Ý là sinh nhật vui vẻ." Cậu bảo trì trấn định trả lời, nhớ tới Kha Dịch Thần phát âm cũng là cực kỳ tiêu chuẩn.
"A, hôm nay là sinh nhật cậu ha..." Lại là ngữ khí châm chọc, ý tứ hàm xúc thâm sâu.
Kim Tại Hưởng nhớ tới cái đêm tình một đêm bốn năm trước kia, cũng là sinh nhật của cậu.
Phác Chí Mân cũng như vậy, trong lòng tới cùng là mất tự nhiên, "Tôi cần phải trở về!"
Lúc đó, bên ngoài nổi lên gió to.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro