Muốn lau giúp cậu
Anh như thế nào lại tới nữa!
Phác Chí Mân hít một hơi khí lạnh!
Quan trọng là trên người cậu không mặc quần áo, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía anh, hai tay ôm ngực.
"Có thể mời anh ra ngoài sao? Tôi đang tắm!"
Trong phòng tắm gọn gàng sạch sẽ, bên cạnh vòi sen, cậu đang đứng, dáng người cao gầy, trên lưng vốn dĩ trắng tuyết hoàn mỹ, hiện tại hơn một khối băng gạc, làn da bên ngoài băng gạc phiếm hồng.
Ánh mắt nóng bỏng của Kim Tại Hưởng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm lưng cậu, không có rời đi, ngược lại đi về phía trước vài bước.
"Y tá nói cậu không thể tắm rửa, cậu chẳng lẽ nghĩ muốn tìm đường chết?" Vẫn như cũ nói lời ác độc, giọng điệu châm chọc, anh cũng không biết nên lấy giọng điệu như thế nào nói chuyện với cậu, sớm thành thói quen châm chọc cùng khinh thường mỗi khi mở miệng đối diện với cậu.
"Tôi tính lau mình!"
"Lau? Có nhiều chỗ cậu lau được sao?" Kim Tại Hưởng đến gần cậu, nhẹ giọng nói.
Phác Chí Mân kinh hãi, Kim Tại Hưởng khom người cầm khăn lông đã thấm nước ấm trong bồn, vắt khô, khăn mặt ấm áp tiếp xúc đến làn da sau cổ, Phác Chí Mân như bị điện giựt!
Kim Tại Hưởng cũng rõ ràng cảm giác được sự kinh ngạc của cậu, lưng cậu cứng đờ, rõ ràng cho thấy bài xích
"Anh tới cùng muốn làm không?" Cậu bình tĩnh hỏi, ở trong lòng thở sâu, hai tay gắt gao che ngực, cố gắng bảo trì trấn định, không nghĩ muốn cùng anh cãi nhau, lại càng không muốn chọc giận anh.
"Giúp cậu chà xát người..."
"Vì cái gì?"
"Có phần thương xót cậu, không cần quật cường, yếu đuối một chút, đáng thương tội nghiệp một chút, tôi mới có thể quan tâm chút...cậu trước kia không phải rất thích giả vờ đáng thương sao, như thế nào từ sau khi kết hôn với tôi, ngược lại giống con nhím rồi hả?" Kim Tại Hưởng gần như là từ sau lưng cậu ôm chặt cậu, khom người, cúi đầu, đôi môi ái muội dán lên bên tai cậu, thấp giọng nói.
Con nhím...
Anh cũng biết cậu bây giờ là con nhím a.
Cậu sở dĩ lại biến thành một con nhím, còn không phải nhờ anh ban tặng?
"Tôi một chút cũng không muốn để cho anh quan tâm, giả đáng thương lấy lòng anh có ích lợi gì?" Lòng của anh từ đầu liền không thuộc về em, lại vẫn đối em hận thấu xương, vứt bỏ như ghẻ rách, ở trong lòng anh, em luôn là ác độc như thế.
Kim Tại Hưởng cảm giác chính mình lại đang tự rước lấy nhục, con người chết tiệt này căn bản không thích anh, cho nên mới không thích thú giả vờ đáng thương!
Anh cầm lấy khăn nóng phủ phía sau cổ cậu, thô lỗ lau một phen, liền muốn dời xuống, nhìn đến băng gạc kia dán thành một khối, lòng thắt lại.
Hình ảnh cậu bị hắt Axit sunfuric lại vẫn khắc ở trong óc, tiếng la khóc khàn cả giọng kia, tiếng kêu thảm thiết thê lương, bây giờ còn khiến người ta sợ hãi.
Động tác trên tay không khỏi mềm nhẹ hơn.
Phác Chí Mân cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, khăn mặt ấm áp ở phía sau lưng dao động, có thể cảm giác được động tác của anh rất dịu dàng.
Nghĩ đến Kim Tại Hưởng đang giúp cậu chà xát người, có cảm giác cực kỳ vi diệu.
"Duỗi cánh tay ra!"
"Không cần!"
"Thẹn thùng cái gì mà thẹn thùng! Leo lên giường tôi thời điểm, phóng túng như vậy mà!" Kim Tại Hưởng châm chọc nói.
"Đây không phải do tôi nguyện ý!" Phác Chí Mân kích động phản bác, Kim Tại Hưởng hơi sũng người.
"Không phải cậu nguyện ý? Đó là tôi nguyện ý? Nếu không phải cậu hạ thuốc tôi, tôi đụng chạm cậu mới là lạ!" Anh nói xong, thô lỗ kéo cánh tay của cậu ra một cái. Hai hạt đậu run rẩy, trên khuôn ngực có chút nảy nở không dính chút nước.
Kim Tại Hưởng bức ép chính mình giống thánh nhân một dạng, lôi kéo cánh tay của cậu lau, không xem cảnh xuân trước ngực cậu.
"Mời anh bây giờ cũng đừng đụng chạm tôi!" Rất không quen với chuyện anh đột nhiên ôn nhu, cũng không hiểu anh vì cái gì đột nhiên như vậy, cậu biết như vậy phát triển tiếp xuống là không đúng!
Kim Tại Hưởng không để ý tới cậu, giặt sạch khăn mặt tiếp tục xoa xát, khi anh lại thay nước lần nữa, phác Chí Mân rốt cục nhân cơ hội trốn ra buồng vệ sinh, tìm bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, vội vàng mặc vào, Kim Tại Hưởng buồn bực đuổi tới.
Cửa phòng bệnh vừa lúc bị gõ vang, Kim Tại Hưởng đi tới, mở cửa, chỉ thấy Chu Giai Ngưng toàn thân mặt váy dài trễ ngực đầy gợi cảm đứng ở cửa.
"Tại hưởng... Người ta ở cửa bệnh viện chờ anh thật lâu, như thế nào vẫn không đi xuống a..." Chu Giai Ngưng tiến vào, hai tay ôm cánh tay Kim Tại Hưởng, bộ ngực khổng lồ của cô ta ở trên cánh tay anh cọ sát, làm nũng nói.
Phác Chí Mân ngồi ở cạnh giường bệnh, lãnh đạm nhìn một màn này.
"Chờ không kịp rồi hả? Tiểu yêu tinh! Mới cả đêm không muốn em!" Kim Tại Hưởng tà tứ nói, âm thanh phát ra cực kỳ lớn, giống như sợ Phác Chí Mân nghe không được vậy.
Phác Chí Mân nghe được rõ ràng.
Cậu mở chăn ra liền lên giường, đưa lưng về phía bọn họ nằm nghiêng xuống, kéo chăn, che kín đầu không muốn nghe đến đoạn đối thoại hạ lưu vô sỉ của bọn họ.
Kim Tại Hưởng đi toilet, để cho Chu Giai Ngưng chờ anh, anh mới đi vào, Chu Giai Ngưng vụng trộm nhìn cửa toilet, hướng giường bệnh Phác Chí Mân đi đến.
"Phác tổng, nghe nói cậu là vì giúp Hưởng Hưởng, mới bị hắt Axit sunfuric Thật sự là may nhờ có cậu nha..." Chu Giai Ngưng khom người, ghé sát vào chăn, nhẹ giọng nói, một vẻ cảm kích hành động của cậu.
Phác Chí Mân mở chăn, lộ ra mặt, "Chu tiểu thư, tôi cứu là chồng của tôi, đâu đến phiên cái thứ Tiểu Tam như cô cảm kích tôi." Cậu không khách khí, nhẹ giọng châm chọc.
"Tiểu Tam? A... phác tổng giám, Kim tổng từ sau khi kết hôn liền không chạm qua một đầu ngón tay của cậu, các người trường kỳ ở riêng ít nhất ba năm, hôn nhân của các người đã là không có hiệu quả rồi. Hơn nữa, không có cảm tình mới tính kẻ thứ ba..." Chu Giai Ngưng sâu xa châm chọc nói.
"Nghe Taij Hưởng nói, cậu là chen ngang giữa anh ấy cùng mối tình đầu của mình, nói như vậy, ai mới là tiểu tam a?"
"Chu tiểu thư là đang theo tôi so với trộm phải không? Cho dù là trộm, tôi cũng so với cô trộm cao minh, tôi ít nhất chiếm được danh hiệu Kim phu nhân, mà có chút người, chỉ sợ chịu đến đầu bạc cũng không thể chuyển chính thức a!" Phác Chí Mân sâu xa châm chọc.
"Anh...!" Chu Giai Ngưng khó thở, cô ta biết, Kim Tại Hưởng đối với cô ta chỉ là gặp dịp thì chơi, không có khả năng có kết quả, nhưng mà, cô ta thật là có chút dã tâm, lần này bị Phác Chí Mân giẫm lên đến chỗ giấu đầu lòi đuôi, trong lòng đương nhiên khó chịu!
Kim Tại Hưởng lúc này từ phòng vệ sinh đi ra, vẻ mặt Chu Giai Ngưng kia nháy mắt từ phẫn nộ biến thành ủy khuất, "kim phu nhân, tôi chỉ là hảo ý hỏi chăm anh một tiếng, anh hà tất nhục nhã tôi như vậy..."
"Giai Giai! Đi thôi!" Ai ngờ Kim Tại Hưởng nghiêm túc kêu cô ta, Chu Giai Ngưng lập tức chạy tới bên cạnh anh, "Hưởng... em..."
Giọng Chu Giai Ngưng ủy khuất biến mất dần, Phác Chí Mân nghe được tiếng đóng cửa.
Cậu nằm ở trên giường ngủ, vết thương phía sau lưng cùng trên đùi, khiến toàn thân đau, rõ ràng là trời đang mùa hè, lại cảm giác rất lạnh, cậu quấn chặt chăn mỏng, từ từ nhắm hai mắt, nước mắt nóng bỏng rốt cục nhịn không được tuôn ra.
Cho rằng sớm đã bách độc bất xâm, nhưng mà, nghe được người khác nói cậu là Tiểu Tam phá hoại tình cảm của Kim Tại Hưởng cùng Mẫn Kha Nguyệt khi đó, cậu vẫn lại là bị kích thích đến chỗ.
Anh ở bên ngoài hẳn đều nói với mọi người biết cậu cái người vợ này chính chỉ là con rối đi?
Không biết là vết thương còn đau, hay vẫn lại là lòng đang đau, cậu cuộn mình ở trong chăn, liếm liếm miệng vết thương, rất muốn một lần khóc thật thoải mái.
Cậu chẳng qua là người bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm cực kỳ yếu ớt.
Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, người đàn ông lén lút đã đi tới, tinh tường nghe được tiếngnức nở cực kỳ bi thương của cậu dưới chăn.
Nhìn cậu thống khổ, anh không phải nên vui mừng à?
Vì cái gì giờ phút này lại một chút đều đã vui mừng không nổi, ngược lại cực kỳ đau lòng.
Bề ngoài lạnh lùng, tới cùng là lớp bảo hộ bản thân của cậu, hay vẫn lại là bản tính?
Hiện tại cuộn mình ở trong chăn, thương tâm khóc, mới là Phác Chí Mân chân chính đi?
Phác Chí Mân khóc đến thương tâm, căn bản không chú ý tới Kim Tại Hưởng vào được, mà còn, anh đã ở bên giường lén lút ngồi xuống, "Khóc cái gì? Thấy tôi cùng Chu Giai Ngưng đi cùng nhau, khó chịu sao?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Tiếng khóc của Phác Chí Mân lập tức ngừng, toàn thân cứng ngắc, còn tưởng rằng nghe được quỷ đang nói chuyện rồi!
Cậu nín thở, đầu óc ông ông choáng váng, Kim Tại Hưởng kéo chăn ra, nghiêng tựa vào trên giường, nhìn mặt cậu.
Cả mặt cậu đỏ bừng, nước mắt đầy mặt, lại cũng không phải là người nghiêm túc giỏi giang lãnh tính trong công việc thường ngày kia, mà giống một vật nhỏ bất lực chọc người thương yêu.
"Khóc đến thương tâm như vậy, nhất định là..."
"Tôi, tôi chỉ là miệng vết thương đau quá thôi!" Cậu lập tức cắt ngang lời của anh nói, quật cường phản bác, không thừa nhận là vì anh khổ sở!
"Không phải đã tiêm thuốc giảm đau sao? Như thế nào lại vẫn đau?" Tuy không đạt được đến đáp án mong muốn, nhưng mà nghe nói miệng vết của cậu lại thương đau, anh cũng là khẩn trương.
"Thuốc giảm đau đã tiêm rồi, giờ tan hết thuốc nên sinh đau, hôm nay không thể lại tiêm nữa, tác dụng phụ rất lớn." Cậu cố gắng giữ vững bình tĩnh nói.
Kim Tại Hưởng nhớ tới cậu buổi chiều kêu khóc thảm thiết tê tâm liệt phế, nghĩ thầm,rằng khẳng định rất đau, anh hướng đến một bên khác của giường bệnh, nằm nghiêng xuống, Phác Chí Mân cúi đầu, không nghĩ muốn đối mặt anh.
"Đau liền khóc đi!" Anh trầm giọng nói, đem đầu cậu ấn vào trong ngực mình.
Phác Chí Mân ngửi được hương vị trên người anh, mặt chôn ở trong lòng anh, lòng đang thắt lại...
"Anh tránh ra... Đi!" Cậu nói xong nước mắt không thể kiềm chế tuôn rơi, một cánh tay lại khống chế không nổi ôm chặt eo của anh, "Hu hu... Hu..." Chôn ở trong lòng anh, khóc lên thành tiếng.
Để cho cậu phóng túng một lần đi, liền một lần, ôm lấy anh, khóc xong là tốt rồi.
Cảm nhận được người trong lòng mình đang run run, tim Kim Tại Hưởng cũng đang run rẩy theo, trong đầu tất cả đều là hình ảnh tại cửa bệnh viện, cậu xông đi tới bảo hộ chính mình.
Cho dù gặp dịp thì chơi, bây giờ cũng không nhẫn tâm thật sự cùng Chu Giai Ngưng rời đi, lén lút trở về, lén lút nhìn xem phản ứng của cậu, nhìn cậu một người cô đơn bất lực trốn ở trong chăn khóc, anh liền mềm lòng rồi...
Trong lòng một cái kích thích, Kim Tại Hưởng đột nhiên nâng chặt đầu cậu, lại một lần nữa giống như phát điên một dạng, không chút do dự ngăn chặn môi của Phác Chí Mân.
Phác Chí Mân lại một lần sửng sốt, nụ hôn này giống như cuồng phong bạo vũ một dạng cuốn sạch lý trí của cậu, cậu thất thần, lưỡi người đàn ông nóng rực cạy mở hàm răng của cậu, vươn tới cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, quấy đảo, hút ngọt ngào trong miệng cậu.
Kim Tại Hưởng đang hôn cậu...
Phác Chí Mân đã từng mang trong mình tâm tư, nụ hôn, tượng trưng cho tình yêu, phương thức biểu đạt tình yêu thuần khiết hoàn mỹ nhất.
Kim Tại Hưởng mà cậu yêu thương chính đang hôn cậu, cậu làm sao có thể vô tâm vô động?
Nước mắt rơi càng thêm càn rỡ, từ từ nhắm hai mắt, dựa vào bản năng, cậu bắt đầu hôn trả anh, mang theo kích động, mang theo chứa chan tình yêu.
Trong phòng bệnh, người đàn ông cùng chàng trai nhỏ trong lồng ngực mặt đối mặt nằm ở trên giường ôm lấy đối phương, nụ hôn nồng nhiệt triền miên quấn lấy nhay cùng một chỗ. Kim Tại Hưởng cực kỳ vui sướng khi cảm nhận được cậu chủ động, hôn càng sâu hơn, một bàn tay không yên phận mà xoa hạt đậu nhỏ của cậu.
buồn bực, bất lực xụi lơ ở trong lòng anh, cảm giác xa lạ mà khác thường lan tran đến mọi ngóc ngách trên thân, dần dần thiêu đốt...
Xúc cảm mềm mại, hương vị say nồng, Kim Tại Hưởng yêu chết loại cảm giác này, hận không thể lập tức đem cậu khảm nhập vào thân mình
Lười quá ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro