Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

một người không dám thổ lộ, một người chết cũng không thừa nhận!

Một người không dám thổ lộ, một người chết cũng không tha nhận!
lúc đối mặt với phóng viên cố ý đưa ra vấn đề làm khó dễ khi đó, là muốn đánh cược một phen, cược Kim Tại Hưởng đối với cậu có thể công và tư rõ ràng hay không.

Mà chính cậu, hoàn toàn là công tư rõ ràng.

Cậu tin tưởng, chỉ cần Kim Tại Hưởng một người lãnh đạo ưu tú của một tập đoàn lớn, nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng, không nhằm vào cậu, phối hợp công tác với cậu cùng đi bệnh viện an ủi công nhân cùng người nhà vị công nhân đó.

" Kim tổng, sự kiện lần này cùng trước đây khác biệt, tin tức không tốt về Kim thị rất nhiều, tôi suy xét các vấn đề quan hệ công chúng hiện tại, cảm thấy được lúc này Kim thị chỉ có tỏ rõ thái độ thiệt tình thành ý ra, mới có thể phục chúng. Tôi cho rằng, để người trực tiếp ra mặt trấn an công nhân, là biểu hiện cực kỳ có thành ý. Bởi vì anh là tổng giám đốc tập đoàn Kim thị!"

Kim Tại Hưởng đối mặt với cậu, tay xuyên vào trong túi quần, trên mặt chứa ý cười như có như không.

"Phác tổng giám, muốn tôi nhắc nhở cậu một câu hay không, ngày đó tại studio tôi đối với cậu nói qua cái gì?" Kim Tại Hưởng châm chọc mở miệng, Phác Chí Mân ngực thắt lại rồi.

"Tôi biết rõ. Ngại quá quấy rầy rồi." Không cần anh nhắc nhở, cậu cũng nhớ rõ lời anh đã từng nói qua, anh không cần cậu giúp anh kiếm tiền, bởi vì anh khinh thường những gì cậu làm.

cậu bình tĩnh xoay người hướng cửa văn phòng đi đến.

"Có lẽ, cậu cầu xin tôi, tôi sẽ suy xét!" Nhìn bóng lưng của cậu anh giương giọng nói một câu, kéo ra ghế làm việc ngồi xuống.

Phác Chí Mân xoay người thở một hơi, " Kim Tại tổng, nói đến cùng tôi là vì Kim thị làm việc, Kim thị lần này nếu bởi vì sự kiện này gặp tổn thất, tổn hại không tới cái ích lợi của tôi, tôi vì cái cần phải cầu xin anh?"

Thực khôi hài, công ty là của hắn, hắn đều không để ý, để làm chi muốn để ý?!

"Phác Chí Mân cậu không muốn phần công việc này nữa sao?!"

"Tuần trước tôi đã gửi đơn xin từ chứ cho tổng giám bộ phận nhan sự rồi, chậm nhất còn có bốn tháng sẽ rời vị trí công việc." Đều phải ly hôn, cậu lại vẫn ở lại công ty Kim gia làm gì?

Tại sao không ai cùng anh báo cáo chuyện này?!

Chính vì thái độ Kim Tại Hưởngm như vậy nên tất cả Kim thị, người nào cũng biết Phác Chí Mân là cái hoàng hậu thất sủng, không ai đem cậu để vào mắt, đương nhiên, nhân viên cũng cho rằng Kim Tại Hưởng anh cũng không đem Phác Chí Mân để vào mắt...

"cậu thật muốn bỏ đi cho xong! cậu còn muốn chạy, tôi không chuẩn cậu đi! Sự kiện lần này ảnh hưởng đến công ty không nhỏ,nếu là xử lý không tốt, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm!" Anh tức giận vỗ bàn đứng lên nói.

Không thể nói lý!

Phác Chí Mân không nói thêm gì, kéo ra cửa văn phòng, mạnh tay đóng ầm một cái ra ngoài.

cậu xem như đánh giá quá cao anh rồi, vậy mà cứ cho rằng anh sẽ lấy đại cục làm trọng, không nghĩ tới, lúc này, cũng bởi vì đối với cậu có thành kiến mà làm khó dễ cậu!

Vào thang máy, Phác Chí Mân liền hối hận, sớm biết như thế nên cầu xin anh một phen, dù sao, người ở trước mặt công chúng khoe khoang khoác lác là cậu, cậu nếu như làm không được, lại biến thành bị mọi người chê cười!

Cơm trưa khi đó, tin tức Kim Tại Hưởng sẽ không xuất hiện tại bệnh viện ở trong phòng ăn truyền ra rồi.

Phác Chí Mân không đi ăn cơm, mà là ở trong phòng làm việc sứt đầu mẻ trán nghĩ biện pháp.

Trịnh Hạo Thạc gọi điện thoại tới, bày tỏ quan tâm, hơn nữa đề nghị nói giúp cậu liên hệ Đổng Sự Trưởng Kim thị, cũng là cha của Kim Tại Hưởng đi bệnh viện thăm hỏi động viên người nhà của vị công nhân kia.

"Trịnh tổng, chuyện này chỉ sợ không được, người cũng biết, anh ấy cùng lão Đổng Sự Trưởng quan hệ luôn luôn không phải tốt đẹp!"

"Đều đã lúc nào rồi, con còn sợ tiểu tử kia?!""Con không phải sợ, con là - - vậy được rồi, cám ơn người - -" mặc kệ nói như thế nào, biện pháp Trịnh Hạo Thạc nói cũng đúng một ý kiến tốt, để cho lão Đổng Sự Trưởng đang tĩnh dưỡng tự mình đi an ủi người nhà công nhân kia, so với Kim Tại Hưởng đi lại vẫn có vẻ có thành ý hơn, đến lúc đó, Kim Tại Hưởng nói không chừng cũng sẽ dưới sức ép bị áp lực phải ra mặt...

Trịnh Hạo Thạc mới cúp điện thoại, lại điện thoại cho Kim Tại Hưởng.

Tuy lần trước cậu cháu hai người bởi vì Phác Chí Mân náo loạn có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm tình của bọn họ.

"Con thật muốn cậu giúp tiểu Mân đem lão gia tử nhà con ra mặt sao?"

"Phác Chí Mân chết tiệt này!"

" Tại Hưởng, cậu đã cho con một cái bậc thang để bước xuống rồi, cũng đừng lại quá kiêu ngạo nữa! Nói đến cùng, Nhóc con đó cũng là vì muốn tốt cho Kim thị!" Trịnh Hạo Thạc ở trong điện thoại khuyên nhủ, cúp điện thoại xong, anh chua sót cười cười.

Anh biết, Kim Tại Hưởng là muốn ra mặt, chỉ là không nghĩ muốn đón ý nói hùa theo Phác Chí Mân.

Đối với mấy người trẻ tuổi này, một người không dám thổ lộ, một người chết cũng không thừa nhận!

...

Phác Chí Mân vừa mới tiến vào thang máy, ở trong thang máy vậy mà gặp Kim Tại Hưởng!

Anh không phải có thang máy chuyên dụng của mình sao? Để làm chi chen lách thang máy chuyên dụng của nhân viên cấp cao?

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, cậu lễ phép gật đầu, dọc theo đường đi hai người không nói chuyện, cậu mới ra thang máy, liền hướng đường lớn trước công ty đi, Kim Tại Hưởng cùng theo sau lưng cậu.

Phác Chí Mân đang đợi xe taxi đến đón cậu, bị Kim Tại Hưởng lôi đi.

"Anh muốn làm chi?!"

"cậu muốn đi tiếp lão già kia, không có cửa đâu! Lên xe!", anh châm chọc nói, thô lỗ đem Phác Chí Mân nhét vào trong xe hơi, chính mình từ một bên khác lên xe.

Anh làm sao có thể biết cậu muốn đi đón Đổng Sự Trưởng?

Kim Tại Hưởng! Anh có thể dùng náo loạn nữa không? Tôi không có thời gian, trừ phi anh theo tôi đi bệnh viện!" Phác Chí Mân kích động nói, xe đã chạy lên cao tốc.

"Phác tổng, chúng tôi là muốn đi bệnh viện thăm hỏi người công nhân kia a!" Lái xe của Kim Tại Hưởng, chú Cát cười nói, Phác Chí Mân lần này sửng sốt.

cậu vẻ mặt nghi hoặc nhìn Kim Tại Hưởng, anh lại không nói một tiếng, không liếc nhìn cậu một cái.

Anh nhất định là không nghĩ muốn kinh động lão Đổng Sự Trưởng, mới muốn đích thân đi bệnh viện!

cậu nghĩ như vậy, cũng liền vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý An Lạp, để cho cô ấy an bài tốt phóng viên ở bên ngoài bệnh viện cùng bảo an lên biện pháp bảo vệ!

Chúc mọi người ngủ ngon ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro