Liền tính em muốn chạy anh cũng không cho
Trọn vẹn một tuần không gặp, nhìn Kim Tại Hưởng, Phác Trí Mân có cảm giác dường như cách một đời.
Vẫn lại là khuôn mặt tuấn tú đến khắc cốt ghi tâm kia, vẫn lại là hương vị ôn hòa xem lẫn khí tràng bức người, dạy tim cậu đập nhanh, cũng đau lòng.
Hai người đối mắt nhìn nhau, mái tóc của cậu ướt đẫm, nhỏ giọt xuống, trên thân áo sơmi trắng bị mưa ướt nhẹp, bả vai cùng cánh tay dùng vật liệu may mặc trong suốt, ướt sũng dính ở trên làn da.
Phác Trí Mân trước xoay tầm mắt, xe còn đang thong thả chạy, còn không có rời xa vùng gần bệnh viện.
Không cần đoán cũng biết, anh là đến thăm Mẫn Kha Nguyệt, có lẽ một tuần này đều đã ở bệnh viện trông chừng cô ta.
"Trời đang mưa, em ra bên ngoài chạy loạn cái gì?! Ở nhà không chịu nổi tịch mịch?!" Âm thanh chói tai chứa đầy châm chọc truyền đến, đâm thẳng vào lòng cậu như vậy, trái tim Phác Trí Mân, đau đến nhíu chặt. Lực sát thương của anh đối với cậu so với trước kia mạnh mẻ hơn, bởi vì ái muội kiều diễm một đêm kia, bởi vì quan hệ giữa bọn họ tiến thêm một nước.
Rõ ràng là tức giận vì cậu ra ngoài khi trời mưa, mở miệng nói ra lại là nói khó nghe như thế, Kim Tại Hưởng cũng vì lời nói và việc làm của chính mình mà ảo não.
Phác Trí Mân không nói lời nào, cúi đầu, lấy khăn mặt dùng lực xoa nước còn dính trên tóc.
"Lỗ tai em..." Điếc sao?!
Nửa sau câu không nói ra, anh nóng nảy lại cầm lấy một cái khăn lông khác, thô lỗ xoa xát bả vai cậu, Phác Trí Mân nghĩ muốn giãy dụa nhưng không thể tránh khỏi anh.
Kim Tại Hưởng nhớ tới ngày đó tại sân bay, chưa kịp nói với cậu một câu, liền đi, trong lòng ít nhiều là có chút áy náy.
Nhưng mà, mấy ngày nay cậu chưa từng chủ động đi tìm chính mình, để cho anh cảm thấy được, anh đối với cậu không phải cực kỳ quan trọng, cậu không để ý gì đến anh!
Động tác của anh nhẹ nhàng, cậu chuyển đi, cùng anh giữ một khoảng cách, "Bản thân tôi tự lau." Câuh nhàn nhạt nói.
Kim Tại Hưởng ảo não đem khăn mặt ném vào thùng rác, đốt điếu thuốc, không để ý cậu đang ở đây, hung hăng lấy ra.
"Nguyệt Nguyệt sao rồi?" Quá một hồi lâu, cậu mở miệng, bình tĩnh nói.
Động tác hút thuốc của Kim Tại Hưởng hơi cương cứng, quay sang, nhìn cậu mặt không chút thay đổi, "Em hi vọng cô ấy như thế nào? Hi vọng cô ấy tỉnh, hay vẫn lại là vĩnh viễn nằm ở kia?!"
Vấn đề này để cho Phác Trí Mân cực kỳ không hiểu, "Tôi hi vọng cô ấy tỉnh, klhỏe mạnh sống thật tốt, như vậy, cũng xem như mọi người có một cái kết tốt đẹp." Cậu nhìn anh, bình tĩnh nói.
Kim Tại Hưởng cắn chặt răng, trừng mắt nhìn cậu, "Nguyệt Nguyệt nếu là tỉnh dậy, em cùng anh..."
Phác Trí Mân lòng hung hăng chấn động, ý tứ của anh là, nếu Mẫn Kha Nguyệt tỉnh dậy, bọn họ liền kết thúc, đúng không?
Quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, mưa còn đang rơi, lòng của cậu đang nhỏ máu, hung hăng quặn đau, hốc mắt nóng lên, cay cay, mũi cũng chua xót, một cỗ chất lỏng ấm áp ở trong hốc mắt đảo quanh.
Nói như thế, một đêm kia, anh chẳng quả chỉ là đang đùa bỡn cậu.
Mấy năm nay, anh chơi đùa vô số người, thêm cậu, không tổn thất gì.
"Tôi hiểu rõ!" Cậu cố bức nước mắt liền muốn tràn mi quay trở về, quay đầu, nhìn người bên cạnh, chồng cậu, người đàn ông mãi không thuộc về cậu, mỉm cười nói.
"Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng lời anh đã nói, sẽ không cùng tôi ly hôn, mấy lời nói dối kia sao? Anh cho là, tôi là người ngây thơ khờ dại mười mấy tuổi chưa hiểu hiểu sự đời bị anh lừa gạt xoay quanh, đối với anh mong đợi? Nếu Nguyệt Nguyệt tỉnh đây, tôi đương nhiên sẽ rời đi! Cũng mời anh đừng đùa bỡn cảm tình của tôi nữa!" Cậu trầm giọng nói, có phần oán hận trừng mắt người đàn ông vô tình lại đáng giận trước mặt!
Không thích cậu, không thể đáp lại cậu, cũng đừng trêu chọc cậu, cho cậu hi vọng!
"Nói hay quá nhỉ, tốt như thánh mẫu vậy, bị tôi thượng, em thật sự cam tâm rời đi?! Tôi thấy đâu phải vậy!" Kim Tại hưởng châm chọc phản bác, lòng cũng đang xé rách.
Mỗi ngày đều đã nhấn mạnh nói với Mẫn Kha Nguyệt
Nguyệt Nguyệt, anh yêu em, mau tỉnh đi.
Nói càng nhiều, liền trở thành máy móc, lặp đi lặp lại không còn chút cảm xúc rồi.
Hiện tại, người để cho anh cảm giác tim đau thắt, là Phác Trí Mân trước mặt!
Cái người cứng cỏi bất khuất, yên lặng yêu anh, biết nấu ăn, sẽ cười, sẽ làm loạn, có thể dễ dàng chọc anh nổi giận, là vợ của anh!
Lời của anh nói, để cho Phác Trí Mân cười lạnh, "Vậy anh cảm thấy được, nếu Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, tôi vẫn nên mặt dày mày dạn dựa vào chuyện này bám lấy anh không buông, làm một người xấu xa làm kẻ thứ ba cheng giữa hai người? Tôi nhất định sẽ đi! Kim Tại Hưởng! Tôi không phải người đáng khinh khiến người khác không chịu nổi cũng không phải kẻ không biết xấu hổ như anh nghĩ!" Cậu lớn tiếng phản bác, giọng nói đang run run.
Cậu quá u mê, cho rằng đêm hôm đó có thể thay đổi cái gì, kỳ thật cái gì cũng chưa đổi!
Kim Tại hưởng vẫn lại là người đó coi cậu như cặn bã giẻ rách không cần đến, đối với cậu lãnh khốc vô tình.
"Liền tính em còn muốn chạy, tôi cũng không cho! Trò chơi này muốn chơi đùa ra sao, là do tôi định đoạt! Phác Trí Mân! Em không tư cách nói đi hay là ở, hiểu chưa?!" Anh ném đi tàn thuốc, hướng cậu lạnh giọng rống.
Đây là Kim Tại Hưởng, cường thế, bá đạo.
Anh trời sinh vương giả, tại thương giới hô phong hoán vũ, cho tới bây giờ liền không có thứ anh không chiếm được, chỉ có anh không muốn.
Phác Trí Mân không có lại cùng anh chống đối, như vậy, chỉ biết càng thêm chọc giận cái con sư tử tự tin thái quá mà còn đang phát điên này thôi.
Mà cậu cũng càng thêm khắc sâu nhận thức rằng, Kim Tại Hưởng đối với cậu, căn bản không có tình yêu, chỉ là ham muốn tình dục nhất thời không khống chế được cùng dục vọng chiếm hữu mà thôi.
Cậu càng là phản kháng, anh càng muốn khống chế cậu.
...
Chiếc xe tại bãi đỗ xe tầng hầm nơi căn hộ của anh dừng lại, Kim Tại Hưởng xuống xe, Phác Trí Mân sau khi xuống xe, bị anh thô lỗ lôi kéo vào thang máy.
Căn hộ của anh, giống như trước kia một dạng, hoang vắng, trống trải, cũng không nhuốm bụi trần.
"Đi vào phòng tôi tắm rửa, thay quần áo khô!" Kim Tại Hưởng hướng cậu vênh mặt hất hàm sai khiến, nhìn quần áo cậu ẩm ướt, lo lắng cậu nhiễm lạnh cảm mạo.
Phác Trí Mân như con rối một dạng, đi phòng ngủ của anh, không trở ra, Kim Tại Hưởng uống vào ly Whisky, đi vào tìm cậu, cửa toilet bị cậu khóa trái, anh vào không được!
Cậu đối với anh, không quen rồi...
Kim Tại Hưởng đột nhiên cực kỳ hoài niệm lúc còn ở Bắc Kinh cảm giác cùng cậu đi dạo phố khi đó, bị cậu lôi kéo cánh tay, đi ở khắp các đường phố, cậu cả ngày tươi cười, lôi kéo anh xếp hàng dài mua nước, cùng ăn vặt, hướng anh dẩu môi làm nũng...
Trong phòng tắm tất cả đồ dùng tắm rửa thuộc về hương vị nam tính của anh, phần lớn dùng hơn phân nửa, có thể thấy được anh thường ở nơi này.
Nơi này cách bệnh viện rất gần, thuận tiện cho anh đi bệnh viện thăm Mẫn Kha Nguyệt.
Từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để vòi hoa sen cọ rửa chính mình, nếu không phải sợ nhiễm lạnh cảm mạo, cậu rất muốn hướng nước lạnh, giội tỉnh sự ngu muội của chính mình!
Biết rõ cùng Kim Tại Hưởng là sai lầm, vậy mà lại vẫn trầm luân trong đó!
Tình cảm từ tận đáy lòng cho dù dùng hết lý trí đi khắc chế, cũng không cách nào thật sự từ bỏ.
Cậu mâu thuẫn, giãy dụa, thống khổ.
Trên mặt nước chảy thành dòng, đã phân không rõ là nước hay vẫn lại là nước mắt.
Cậu vẫn không ra ngoài, lúc đó, sắc trời đã sập tối, mưa còn đang rơi, Kim Tại Hưởng lại nhìn về phía cửa phòng, vẫn lại là không bất luận cái động tĩnh gì.
Cái người chết tiệt này, rốt cuộc đang làm sao?!
Cuối cùng vẫn lại là nhịn không được đẩy ra cửa phòng, anh vọt đi vào, cửa phòng tắm là mở ra, nhưng mà, trong phòng tắm căn bản không có bóng dáng Phác Trí Mân!
Kim Tại Hưởng buồn bực, anh rõ ràng vẫn canh chừng ở bên ngoài, căn bản không gặp thấy cậu ra ngoài.
Đang muốn ra khỏi phòng, nghĩ tới ban công phòng ngủ, lập tức đi tới.
"Phác..." Mới vừa bước qua, nói còn chưa nói xong, liền thấy được Phác Trí Mân toàn thân màu trắng, cuộn mình ở trên trên sô pha ngoài ban công, hai tay cậu ôm đầu gối, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích, phảng phất lâm vào trong trầm tư.
Bóng dáng của cậu là cô đơn, bi thương, lộ ra một loại cảm giác cô độc làm người thương tiếc, khiến cho anh không nhịn được đi đến bên cậu...
"Em đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính của người đàn ông ở trên đỉnh đầu vang lên, Phác Trí Mân lúc này mới ý thức đến, Kim Tại hưởng không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh mình.
Trong không khí phiêu đãng hương vị mùi thuốc lá.
"Không nghĩ gì cả." Phác Trí Mân nhẹ giọng nói, ngữ khí nhàn nhạt, mặc trên người đồ của Kim Tại Hưởng từ trong tủ quần áo tìm được, áo sơmi cùng với quần short màu trắng gạo.
"Em đang giận anh sao?!" Kim Tại Hưởng chịu không nổi sự lãnh đạm của cậu, đi tới trước mặt cậu, trên cao nhìn cậu, giương giọng hỏi.
"Tôi tại sao phải giận anh?" Vẫn như cũ là giọng điệu không mặn không nhạt, mặc dù mặt không chút thay đổi, lại làm cho người ta một loại cảm giác châm chọc.
Bởi vì anh cảm thấy được đối với cậu có phần áy náy, cho nên mới cảm thấy được cậu đang tức giận!
Kim Tại Hưởng ngồi xổm người xuống, tầm mắt vừa vặn cùng cậu giao nhau, hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, Phác Trí Mân xoay tầm mắt, không nghĩ muốn nhìn anh, cằm lại bị anh giữ lại, chuyển qua, đối mặt chính mình.
"Anh buông ra!"
"Còn nói không tức giận?" Nhìn khuôn mặt cậu trắng nõn lộ vẻ không vui, anh trầm giọng hỏi.
Cậu giãy dụa, tay anh càng dùng lực, hai má của cậu bị anh giữ đến có dấu hồng ngân, Kim Tại Hưởng đau lòng, lập tức buông ra, hai tay đè lại hai vai của cậu.
"Tôi không tức giận anh cái gì cả! Kim Tại Hưởng, mời anh sau này không cần lại trêu chọc tôi!" Phác Trí Mân lần này thực tức giận, gắt gao trừng mắt với anh, kiên định quát khẽ!
Tròng mắt phiếm hồng, lòng đang thắt lại.
"Anh muốn người chỉ cần vung tay đã có cả tá rồi! Nể tình trước kia chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, có thể đừng tới đùa bỡn tôi nữa hay không! Có thể hay không?!" Cậu lại rống, nhìn anh chằm chằm, trong con ngươi đen tuyền lóe ra chấm nhỏ hào quang.
Thay vì nói là phẫn nộ mà gào rống, không bằng nói là hướng anh cầu xin.
Anh là độc, là cậu muốn không nổi, không thể đụng vào độc.
Anh chỉ cần hơi chút đối tốt với cậu, cậu sẽ trầm luân, không cách nào tự thoát khỏi.
"Em cho rằng anh đang đùa bỡn em?!" Kim Tại Hưởng tức giận rống, cả trái tim cũng chấn động.
"Chẳng lẽ không đúng sao?! Chỉ cần Nguyệt Nguyệt tỉnh..."
"Cô ấy hẳn không tỉnh dậy! Căn bản sẽ không tỉnh!" Kim Tại Hưởng cắt ngang lời Phác Trí Mân nói, lớn tiếng phản bác.
Một tuần này, anh dựa theo yêu cầu của bác sĩ, không ngừng nói chuyện với Mẫn Kha Nguyệt, kết quả là, cô ta vẫn là cái người thực vật nằm ở đó, không có nửa điểm đáp lại.
Nào có cái kỳ tích gì!
Căn bản không có khả năng xảy ra!
Cô ta nếu là tỉnh, đã sớm tỉnh dậy.
Phác Trí Mân sợ sệt nhìn anh, "Thật sự không có khả năng tỉnh dậy sao? Bác sĩ là nói như thế nào? Ưm..."
Anh đột nhiên ngăn chặn môi của cậu, nuốt sống lời của cậu...
Kim Tại Hưởng không nghĩ muốn nhắc đến Mẫn Kha Nguyệt, một chút cũng không muốn nghĩ, anh đã biết được chân tướng năm đó, Phác Trí Mân không phải cố ý phá hoại anh cùng Mẫn Kha Nguyệt.
Giờ phút này, chỉ nghĩ muốn cùng với cậu!
Phác Trí Mân bị anh hôn đến toàn thân nóng lên, căn bản không còn khí lực phản kháng, thân thể bị anh ôm lấy, anh ngồi xuống ghế sofa, cậu ngồi ở trên chân anh, anh giữ lấy gáy cậu, hai người cuồng nhiệt hôn môi, hai tay của cậu từ từ ôm lấy cổ anh, hôn trả càng nhiệt tình...
Mang theo đau lòng cùng khát vọng đối với anh, hôn hôn, nước mắt cũng chảy ra, đã ươn ướt gương mặt anh.
"Sao lại khóc nữa rồi?" Buông ra khi đó, anh thở hồng hộc hỏi, giữ lấy mặt cậu, trán áp lên trán cậu.
Tim Phác Trí Mân đập nhanh, cúi thấp đầu, không chịu nhìn anh.
Nghe anh ôn nhu, quan tâm mà nói, mũi càng mệt mỏi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro