Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Km Tại Hưởng đi với tiểu tam

Kim thị từ trên xuống dưới gần như tất cả nhân viên đều biết, Phác Chí Mẫn cái vị tổng giám đốc đại nhân này, không được sủng ái.

Bọn họ kết hôn bốn năm, ba ngày bốn bữa, chuyện xấu của tổng giám đốc cùng đám oanh oanh yến yến đều thường lên các đầu đề.

Phác Chí Mẫn đứng sừng sững tại chỗ, như một bức tượng, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh nhạt.

Mất mặt sao?

Chồng của chính mình cùng người phụ nữ khác, trước mặt nhân viên ân ân ái ái. Đương nhiên mất mặt. Nơi này Phác Xán Liệt vẫn lại là học trưởng khi còn học đại học của cậu, con rể Kim gia.

Bất quá, cậu đã luyện thành thói quen rồi.

Kim Tại Hưởng ôm Chu Cẩn Mai hướng Phác Chí Mẫn bên này đi tới, "Bảo bối, có phải phía dưới không thoải mái hay không? Nghĩ muốn tôi rồi hả?"

Rõ ràng trắng trợn nói lời vô sỉ truyền vào trong tai cậu, cậu không biết những nhân viên khác có nghe được hay không, tóm lại, cậu là nghe được rõ ràng!

Kim Tại Hưởng nâng lên tay trái, ý bảo những người khác rời đi, Phác Chí Mẫn cũng lưu loát bước tới, chuẩn bị đi.

"Phác tổng, cậu ở lại." Tiếng của Kim Tại Hưởng như ma âm, kéo chân Phác Chí Mẫn đang nâng lên lại hạ xuống.

Phác Chí Mẫn nhìn về phía anh, ánh mắt trấn định, "Kim tổng, xin hỏi có gì chỉ giáo?" Cậu lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến mình khắc cốt, lễ phép khéo hỏi.

Trong studio, chỉ còn lại có ba người bọn họ.

"Cẩn nhi đi phòng nghỉ chờ tôi!" Kim Tại Hưởng ra lệnh một tiếng, Chu Cẩn Mai nhanh chóng từ trong ngực anh rời đi.

Kỳ thật Chu Cẩn Mai cũng chẳng qua là một trong những quân cờ Kim Tại Hưởng dùng để nhục nhã Phác Chí Mẫn.

Sở dĩ dám ở trước mặt Phác Chí Mẫn hung hãn làm càn, là có Kim Tại Hưởng làm chỗ dựa cùng xui khiến!

Lần này, trong Studio chỉ còn lại có hai người bọn họ!

Phác Chí Mẫn rõ ràng cảm giác được từ trên người Kim Tại Hưởng phát ra lãnh ý, lạnh đến khiến người ta phát run, nhưng cậu vẫn như cũ trấn định, mặt mỉm cười.

Ở trước mặt anh chỉ có cố giả bộ mỉm cười, mới tính thua không phải quá triệt để!

Đột nhiên, cằm truyền đến nóng bỏng, đầu cường bạo bị anh nâng lên, ngón tay của anh hung hăng giữ chặt cằm của cậu, cậu bị ép ngẩng đầu, nhìn anh.

"Phác Chí Mẫn! Người nào đưa cho cậu quyền lợi, can đảm dám ức hiếp người phụ nữ của tôi?!"

Kim Tại Hưởng ánh mắt hung ác nham hiểm quả thực muốn đem cậu cho bắn thủng!

Phác Chí Mẫn rất muốn đem ngực anh xé ra, moi tim của anh ra nhìn xem, nhìn anh rốt cuộc có bao nhiêu hận chính mình! Bao nhiêu hận thấu xương...

"Kim tổng, quy định công ty cho tôi quyền lợi, nếu ảnh bìa tạp chí lần này không thể đúng hạn giao nộp, tổn thất chúng ta phải chịu..."

"Ngậm miệng!" Lời Phác Chí Mẫn nói còn chưa xong, đã bị anh hét cắt ngang, sắc mặt của cậu sớm đỏ lên, cảm giác xương cốt hai má sắp bị anh bóp nát, đau đớn không thôi!

Nhưng, chút điểm đau đớn ấy tính là cái gì chứ? Có thể so được với nỗi đau đớn vạn tiễn xuyên tim không?

Quả nhiên...

Tay anh buông ra, "Chút tổn thất đó tính là cái gì? Chỉ cần người phụ nữ của Kim Tại Hưởng tôi vui vẻ, đừng nói hơn một ngàn vạn, dù là vài trăm triệu, tôi cũng hất đi được như thường! Ngược lại, người như cậu bị tôi vứt bỏ xem như rác rưởi đem đến cho tôi bao nhiêu hợp đồng thì đi nữa, liền tính trên trăm triệu, tôi cũng chẳng thèm ngó tới!"

Người dàn ông trên mặt cười, tuấn mỹ mê người như vậy, nhưng mà, lời nói ra, như là từng mũi tên mang độc, thẳng đâm vào lòng người!

Hai má hơi hồng giống màu hoa hồng bị phai, điểm điểm đánh tan, rồi sau đó trở nên trắng bệch, trong suốt.

Vẫn đang bình tĩnh tao nhã đứng ở kia, Phác Chí Mẫn sớm nghe quen đến ngấy lời anh nhục nhã chính mình.

Thấy cậu phản ứng thờ ơ, càng khiến Kim Tại Hưởng nghiến răng nghiến lợi!

"Ở trong mắt cậu, Chu Cẩn Mai bên trong kia là cái gì? Trả lời tôi!" Người đàn ông hai tay đặt lên hai bờ vai của cậu xiết chặt, lạnh lùng hỏi.

Phác Chí Mẫn ngẩng đầu, cùng đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ như vậy, "Kỹ. Nữ. Cao. Cấp. Mà anh, là khách.chơi. gái làm cho người ta ghê tởm." Cậu mỉm cười nói, không chịu khuất phục trước anh.

Giờ phút này, Kim Tại Hưởng không giận ngược lại nở nụ cười, tâm tình còn có vẻ tốt hơn rất nhiều!

Sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, "Cậu, so với kỹ nữ còn không bằng."

"Không được rời khỏi nơi này nửa bước! Tôi cùng Cẩn Nhi sau khi xong việc, nếu là nhìn đến cậu không có ở đây, cậu tự gánh lấy hậu quả!" Cậu vừa định thở một ngụm, âm thanh ngoan độc từ sau lưng lại vang lên.

Cậu, so với kỹ nữ còn không bằng.

Tim, vì sao lại đau rồi hả? Cậu ngã ngồi vào trong ghế sofa, buộc chặt thân thể rốt cục được thả lỏng.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng nghỉ liền truyền đến rên rĩ đạt được cao triều của người phụ, sóng sau cao hơn sóng trước. Tiếng thở dốc...

Chồng của cậu, kết hôn đã bốn năm, người chồng hữu danh vô thật, người đàn ông cậu đã từng yêu, hiện tại chính đang ở phòng trong cùng người phụ nữ khác hô mưa gọi gió!

Mà cái người vợ như cậu, không có quyền lợi tiến lên ngăn cản, không có năng lực bảo vệ quyền lợi chính mình, còn bị buộc ở bên ngoài nghe!

Thắt lưng của cậu hơi hơi khom xuống, vùi đầu vào trong đầu gối, giống như nghe không được tiếng rên rĩ của gnười phụ nữ bên trong, ngực từng đợt đau đớn, giống như xe lu nặng nề mà nghiền áp qua.

Máu tươi đầm đìa, máu thịt mơ hồ.

...

Không bao lâu, Kim Tại Hưởng từ trong phòng nghỉ ngơi ra ngoài, mới vừa muốn mở miệng nhục nhã Phác Chí Mẫn. Ngẩng đầu khi đó, chỉ thấy cậu khom người ngồi ở kia, mặt chôn ở trong đầu gối.

Trong nháy mắt đó, lòng của anh không hiểu sao xiết lại. Co rút từng đợt, cổ họng có chút khô khốc.

Giống như thấy được một Phác Chí Mẫn bi thương...

Bi thương?

Tốt lắm! Cậu xứng đáng thống khổ!

Nhưng cái người con trai không chịu để tâm này, giống như chưa từng thống khổ quá!

Đối với anh luôn luôn là dáng vẻ lãnh lãnh đạm đạm.

Tay người đàn ông gắt gao nắm lại thành nắm đấm, toàn thân căng thẳng, tức giận đem cảm xúc đau lòng khó hiểu kia trong lòng anh bao phủ!

"Kim..."

Tiếng của Chu Cẩn Mai, để cho Phác Chí Mẫn lập tức ngồi thẳng người lại, cảm xúc bi thương lập tức khôi phục lại bình tĩnh, cậu làm bộ lười biếng ngáp một cái, nhìn về phía đôi Cẩu Nam Nữ kia!

Thì ra cậu vẫn là người không có thương tâm kia! Chỉ là cậu nghỉ ngơi thôi!

Phác Chí Mẫn trong lòng càng thêm tức giận! Anh vậy mà vừa mới còn có chút yêu thương cậu!

Anh thực hoài nghi anh nếu cùng Chu Cẩn Mai hoan ái ở trước mặt cậu, cậu vẫn có thể thờ ơ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro