Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ghen?

Đồng thời cũng có cỗ cảm giác hoảng hốt dâng lên, bất quá, cỗ cảm giác hoảng hốt kia rất nhanh đã bị nụ hôn bá đạo cường thế nóng bỗng của anh đuổi đi mất, chỉ còn lại có lòng tràn đầy luống cuống cùng yêu say đắm, cậu bị anh hôn đến thở hồng hộc.

Sau khi cậu bị buông ra, lập tức đứng dậy, kéo chăn ra xuống giường, giống như đang chạy trốn lao thẳng đến phòng vệ sinh.

Kim Tại Hưởng nằm ở trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, khóe miệng cong lên như có như không đang cười.

Di động trên tủ đầu giường vang lên, anh sờ qua lấy, thấy báo hiệu là Chu Giai Ngưng gọi đến, đôi mày thâm thúy nhếch lên.

"Có chuyện gì?"

"Kim tổng, anh tối hôm qua đi đâu rồi hả? Người ta đúng là đợi anh thật lâu..." Tiếng Chu Giai Ngưng chua giọng truyền đến, Kim Tại Hưởng ngồi dậy, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua cùng chu Giai Ngưng là có hẹn.

"Tối hôm qua có việc đột xuất, quên mất. Điền Chính Quốc bên kia, có cái động tĩnh gì? Trực tiếp ở trong điện thoại nói!" Kim Tại Hưởng vừa nói, vừa xuống giường, đi đến bên cạnh tủ quần áo, tìm một bộ quần áo, một tay mặc quần vào.

"Kim tổng... Người ta muốn gặp anh, với anh gặp mặt nói..." Giọng Chu Giai Ngưng làm nũng truyền đến, Kim Tại Hưởng không vui nhíu mày.

Khóa dây lưng kim loại phát ra âm thanh giòn dã, anh thân để trần đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, lộ ra bắp thịt to lớn toàn thân, "Giai Giai, cô nên là rõ ràng tính tình của tôi."

Giọng Kim Tại Hưởng không giận mà uy, bình thường, anh nói như thế, là muốn cho đối phương một câu cảnh tỉnh.

Chẳng thế thì, chờ anh thật sự phát giận, đến lúc đó, đối phương chỉ có thể chịu không nổi rồi!

Kim Tại Hưởng lòng dạ độc ác, Chu Giai Ngưng đã từng biết đến, trước đó không lâu lại vẫn nghe nói, ở Bắc Kinh có một ông chủ bị anh chỉnh đến táng gia bại sản.

Chu Giai Ngưng lưng toát mồ hôi lạnh, liền vội cười làm lành, "Kim tổng, người ta chỉ là đùa một chút với anh thôi! Kỳ thật, Điền Chính Quốc gần đây không có cái động thái gì, chủ yếu là, người này, giống như không gần phụ nữ, chị em tốt của em vài lần nghĩ muốn tiếp cận anh ta, đều đã tiếp cận không được!"

"Không gần phụ nữ? Tôi không tin." kim Tại Hưởng giương giọng lãnh đãm giễu cợt, con ngươi liếc về phía mặt trời mọc.

Điền Chính Quốc, hiện tại là cái đinh trong mắt anh!

Lần trước nhảy lầu, sự kiện Axit Sunfuric, tuy không có chứng cớ trực tiếp chứng minh là kẻ đó gây nên, nhưng mà, tin tức anh điều tra được quả thật là kẻ đó ở trong tối đối phó Kim thị.

"Kim tổng, một đàn em trong nghề chính miệng nói với em, còn có ghi âm làm chứng đó! Cô ta đem thắt lưng của Đuền Chính Quốc đều đã mở ra, chính mình cỡi sạch trần như nhộng, Điền Chính Quốc cũng chưa phản ứng. Người đoán anh ta đối với đàn em của em nói gì không?"

"Hừ..." Kim Tại Hưởng hừ lạnh, cái gì cũng chưa nói, bên kia, Chu Giai Ngưng lập tức báo cáo tiếp, biết Kim Tại Hưởng không kiên nhẫn đoán.

"Vị đàn em đó của em cho rằng anh ta về phương diện kia không được, châm chọc Điền Chính Quốc một câu. Điền Chính Quốc đen mặt nói, anh ta chỉ đối với người mình yêu thích có cảm giác! Lại vẫn lấy ra một sợi dây chuyền, trên mặt sợi dây chuyền dán ảnh chính là ảnh chụp Phácc Trí Mân! Kim tổng, em nói đều là chuyện hoàn toàn xác thực!"

Chu Giai Ngưng nhấn mạnh, ngữ khí cực kỳ chắc chắn.

"Tiếp tục theo dõi sát xao!" Kim Tại Hưởng tức giận nói một câu, lập tức cúp điện thoại.

Phác Trí Mân từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn anh thân mặc quần tây trang, trên thân lại để trần, không khỏi mặt đỏ.

Kim Tại Hưởng nhìn đến cậu, sắc mặt cũng không tốt đẹp chút nào, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, như muốn đem linh hồn của cậu nhìn thấu.

Có thể nói, Điền Chính Quốc lúc trước cùng cậu bỏ trốn, quả thực là một cây kim trong lòng anh.

Cảm giác giống bị cậu phản bội.

"Anh xảy ra chuyện gì sao?" Nhìn sắc mặt Kim Tại Hưởng không thích hợp, cậu đến gần, quan tâm hỏi.

Ở nơi cách anh một bước, cậu bị anh kéo đến trong ngực, người đàn ông một tay giữ lấy eo câuh, một tay nâng cằm cậu!

"Sau này, em dám cùng Điền Chính Quốc gặp mặt một lần, anh liền chặt đứt chân của em!" Kim Tại Hưởng lãnh ngạnh quát, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, như vậy không giống nói đùa.

"Lại xảy ra chuyện gì?!" Vừa mới còn rất tốt, lúc này lại...

Anh đây là đang ghen? Hay vẫn lại là đang không tin cậu?

Ánh mắt Kim Tại Hưởng đang lóe ra, lòng đang run rẩy, trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đối với Phác Trí Mân căn bản không một chút tín nhiệm, liền ngay cả hiện tại đều đã đang hoài nghi cậu đối với anh là không thật tâm, có ở trong bóng tối cùng Điền Chính Quốc cấu kết chỉnh anh hay không.

Biểu hiện hiện tại của cậu, có phải là đang ngụy trang hay không?

Nếu quả thật là như vậy, anh nhất định sẽ giết chết cậu!

"Phác Trí Mân, em dám phản bội anh, anh thật sự sẽ hủy đi em!" Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên ngoan độc ý, khiến người ta kinh hãi, Phác Trí Mân hoảng hốt, người đàn ông cậu yêu, rốt cuộc là người lòng dạ độc ác như thế nào.

"Em cũng hi vọng anh có thể tin tưởng em, nếu, anh coi em như vợ mình, nên tín nhiệm em." Ánh mắt cậu nhìn thẳng anh, trầm giọng nói.

Kim Tại Hưởng không nói gì, trầm mặc đi buồng vệ sinh.

Phác Trí Mân cũng không lại truy hỏi, sợ lại gây gổ.

Ăn điểm tâm thời điểm, anh cũng chưa nói cái gì nói.

Kim Tại Hưởng thoáng lạnh thoáng nóng như vậy, để cho Phác Trí Mân đoán không được suy nghĩ thật trong lòng của anh, chỉ có thể càng thêm thật cẩn thận theo sát cùng anh ở chung, gắn bó một đoạn tình cảm vợ chồng như bước trên băng mỏng một dạng này.

...

Đây là Phacd Trí Mân lần thứ hai đến thăm Mẫn Kha Nguyệt, trước đó, cậu cố ý gọi điện thoại cho Kim Tại Hưởng, là được sự cho phép của anh, mới đến.

Trong phòng bệnh, vẫn lại là cái thế giới như cỗ tích một dạng kia.

Sắc mặt Mẫn Kha Nguyệt xem ra so với trước kia tốt hơn nhiều, hai gò má hơi hơi ửng nhợt nhạt phấn hồng.

Giống như một người đang khỏe mạnh ngủ thiếp đi vậy, chẳng qua, vẫn lại là cực kỳ gầy.

Cậu ở cạnh giường bệnh ngồi xuống, "Nguyệt Nguyệt..."

Nhẹ giọng kêu hô, Mẫn Kha Nguyệt vẫn như cũ như vậy, vẫn không nhúc nhích, một chút cũng không có sinh khí.

"Tại Hưởng nói, muốn cùng cô nói chuyện nhiều hơn, nếu có kỳ tích xảy ra, cô thật sự khả năng sẽ tỉnh dậy." Phác Trí Mân mỉm cười nói, cũng không phải là đứa trẻ, đều là là nam nữ trưởng thành ở thành phố lớn tiếp thu giáo dục hiện đại, lấy đâu ra nhiều tin tưởng có nhiều kỳ tích như vậy.

Nhưng vẫn lại là cực kỳ hi vọng Mẫn Kha Nguyệt có thể tỉnh, nói vậy, áy náy trong lòng cô sẽ giảm bớt đi chút ít, cùng với Kim Tại Hưởng cũng sẽ kiên định thêm một chút.

Nói đi thì nói lại, lỡ như Mẫn Kha nGuyệt thật sự thức dậy, Kim Tại hưởng còn có thể tiếp tục cùng với cậu sao?

"Tại Hưởng cũng tin tôi năm đó cũng là bị người hại, Nguyệt Nguyệt, xin cô cũng tin tưởng tôi, tôi cũng là người bị hại." Phác Trí Mân nhẹ giọng nói, khóe miệng nhiễm cười khổ.

"Có chút lời nói, tôi không biết nên làm sao nói với cô, chỉ hy vọng cô có thể tha thứ, chuyện tình cảm, liền giao cho duyên phận cùng thời gian đi. Đúng cùng sai, phân được không rõ ràng như vậy."

Cậu muốn nắm giữ tốt cơ hội này, cố gắng làm tốt người vợ của Kim Tại Hưởng, dũng cảm một lần, không lại có tiếc nuối.

Mẫn Kha Nguyệt vẫn không nhúc nhích, Phác Trí Mân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, còn nói vài câu, đi ra phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh mới vừa khép lại, người thực vật trên giường bệnh, đột nhiên mở hai mắt ra, một đôi mắt to đen tuyền, hiện lên ánh sáng âm hiểm, khóe miệng nhếch lên tươi cười lạnh lùng.

"Phác Trí Mân, tôi sẽ để cho anh thấy rõ, Kim Tại Hưởng rốt cuộc là tin tưởng anh, hay vẫn tin tưởng tôi..." Mẫn Kha Nguyệt lẩm bẩm nói, sau đó lại đóng lại hai mắt.

Phác Trí Mân mới ra đến cửa lớn bệnh viện, vậy mà lại nhận được điện thoại của cha mình - Phác Dụ Kỳ!

Đã vài năm không gặp mặt.

"Mẫn Mẫn, mẹ kế của con muốn bán tòa nhà mẹ con để lại cho con kia!"

Vừa nghe nói đến chuyện liên quan đến mẹ mình, Phác Trí Mân nháy mắt liền nổi giận đùng đùng!

"Bà ta dám?!" Cậu ngoan độc nói

Xong, cúp điện thoại, ngồi lê xe ô tô màu trắng của chính mình.

Chiếc xe này đã mua được hai năm, trước đó không lâu mới đưa đi bảo dưỡng.

Một bên lái xe, một bên hận đến hai tay run rẩy, nắm chặt tay lái.

Cái người đàn bà  Diệp Giai Kỳ này, bắt đầu để ý đến bất động sản mẹ để lại cho cậu rồi!

Nằm ở thành phố Sùng Xuyên, số 9 đường Thanh Phổ là một tòa nhà được xây dựng từ thời dân quốc, là nhà mẹ đẻ của Phaccs Trí Mân. Ở trong trí nhớ mơ hồ của Phác Trí Mân, mẹ trước kia thường xuyên mang cậu đến nơi này chơi đùa, cũng là ở trong tòa nhà này xảy ra chuyện.

Phácc Trí Mân nhớ lại chuyện trước đây, ngực kìm nén phẫn nộ cùng bi ai.

Vốn dĩ tòa nhà này là di sản mẹ để lại cho cậu, chờ sau khi cậu trưởng thành, mười tám tuổi sẽ đem bất động sản chuyển sang danh nghĩa của cậu.

Nhưng mà,  Diệp Giai Kỳ ở sau lưng gian lận, căn nhà kia, sớm thành bất động sản dưới tên của  Diệp Giai Kỳ rồi!

Cậu đã từng nghĩ biện pháp đoạt lại, nhưng mà, không có năng lực đó.

Chỉ có Kim Tại Hưởng đã từng đồng ý qua với cậu, tương lai nhất định giúp cậu đoạt lại.

Hiện tại...

Đó là nhà ngoại của cậu, là căn nhà mẹ đã từng nhớ mãi không quên!

Phac Trí Mân rất nhanh đến chỗ cửa biệt thự Phác gia.

Cách lần trở về trước, đã có hai tháng rồi.

Nếu không phải bất đắc dĩ, cậu tuyệt không bước vào nơi này nửa bước!

Người giúp việc thím Ngô mở cửa lớn cho cậu, "Đại thiếu gia, người tới rồi..."

"Thím Ngô, bà Diệp có ở nhà không?" Phác Trí Mân trầm giọng nói, chỉ thấy cha mình Phác Dụ Kỳ từ trong biệt thự đi ra, cậu không đợi thím Ngô trả lời, lập tức đi tới.

Phác Trí Mân nhìn người cha vài năm không gặp của mình, so với lúc trước, ông già hơn rất nhiều, mái tóc đã ngã hoa râm.

Trên mặt đã có rất nhiều nếp nhăn, lại không mập ra, khuôn mặt vẫn lại là cực kỳ anh tuấn.

Vẻ mặt cậu cũng không dịu đi ít nhiều, đối với người cha này, không có quá nhiều tình cảm. Cho dù có một chút tình cảm cha con, cũng sớm bị sự kiện năm đó làm cho phai mờ rồi!

Phác Dụ Kỳ nhìn vẻ mặt con mình lãnh đạm không chút cảm xúc, ở trong lòng thở dài, "Tuêur Mân, bà ấy không ở nhà, chúng ta đi ra vườn hoa phía sau nói chuyện đi."

Giọng nói hơi chút già nua truyền đến, trong giọng nói lộ ra hòa ái của trưởng giả đối với vãn bối, loại hòa ái này ở trong mắt Phác Trí Mân, cực kỳ dối trá.

Phác Trí Mân đi theo bóng dáng của ông, đi ra vườn hoa.

Trong vườn hoa có một khu rừng trúc lớn, các loại bồn hoa cùng hoa sơn trà, cùng trong trí nhớ của cô một dạng.

Chỉ là không thấy chiếc xích đu trước đây cậu thường hay chơi đùa nữa.

"Chuyện tòa nhà của mẹ, tôi là kiên quyết hẳn không để cho bà ta bán! Bất động sản kia vốn nên là của tôi! Bà Diệp dám lỗ mãng, tôi nhất định sẽ kiện bà ta lên tòa án!" Phác Trí Mân không khách khí nói, thái độ lãnh ngạnh.

Phác Dụ Kỳ vốn đưa lưng về phía của cậu xoay người lại, áy náy nhìn cậu, "Tiểu Mân, công ty chúng ta vài năm nay bị tên tiểu tử Kim Tại Hưởng chỉnh suy sụp đến không sai biệt lắm, thiếu một đống nợ nần, nếu còn không trả, pháp viện liền muốn niêm phong luôn tòa biệt thự này rồi!" Phác Dụ Kỳ vẻ mặt khuôn mặt u sầu, sớm đã không còn hăng hái năm đó.

"Ôi... Thì ra, muốn bán tòa nhà cũ kia, là vì trả nợ à... Chẳng qua, sớm biết hôm nay, các người hà tất lúc trước còn làm?! Các người liền tính ra đường ở, hay ngủ đầu đường xó chợ, cũng đừng mơ tưởng động đến bất động sản của mẹ tôi! Tôi sẽ không thương cảm các người!" Phác Trí Mân trảm đinh tiệt thiết rống, nghĩ đến  Diệp Giai Kỳ năm đó muốn đem cậu ném lên giường của một tên nhà giàu mới nổi, cậu vẫn luôn hận thấu xương, bao gồm cả người cha này!

Phác Dụ Kỳ phức tạp nhìn cậu trước mắt cùng trước kia một chút cũng không nhau, vài năm nay, cậu biến hóa quá lớn.

Trở nên cường thế mà lãnh khốc, ông cũng cảm nhận được, hận ý sâu sắc trong lòng cậu!

Tôi lười chết mất mấy cậu ưi😢😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro