Gần trong gang tấc, xa tận chân trời
Phác Chí Mân cũng cảm giác toàn thân như hỏa thiêu, loại cảm giác này, cậu ấn tượng rất sâu khắc, bốn năm trước một đêm kia, cũng là như thế này.
"Không... Uh"m..." Buông ra khi đó, cậu phản kháng, trên mặt lại vẫn tràn đầy nước mắt, e lệ cúi đầu, tay Kim Tại Hưởng còn đang ở trước ngực cậu xao xát nhào nặn, hô hấp nặng nề, bụng dưới căng thẳng đến đau rồi.
"Cho tôi!" Anh thô bạo ra mệnh lệnh, nâng cằm của cậu lên, lại cắn môi cậu. Dựa vào bản năng thân thể, anh hiện tại cực kỳ muốn cậu!
"Đủ rồi! Trên người tôi còn có vết thương. Hơn nữa, anh thật sự bụng đói ăn quàng sao? Anh có nhu cầu sinh lý, có thể đi tìm những tình nhân kia của anh là được rồi." Cậu khôi phục lý trí, lãnh đạm nói, chịu đựng đau đớn, xoay người đi, đưa lưng về anh.
"Phác Chí Mân !Cậu lại cùng tôi tranh cãi! Cậu vừa mới rõ ràng tại đáp lại tôi! Chúng ta theo như nhu cầu không phải rất tốt à!" Kim Tại Hưởng tức giận nói, không nghĩ muốn đối với cậu mềm lòng.
Anh cảm thấy được chính mình thật sự là bụng đói ăn quàng, mới có thể đối với cậu có ý định động dục!
"Tôi mới không cần... Miệng vết thương đau..." Cậu lãnh đạm nói, từ từ nhắm hai mắt.
Kim Tại Hưởng ảo não đứng dậy, xuống giường, đi buồng vệ sinh.
Bận tâm trên người cậu còn có vết thương, anh cũng không cầm thú muốn cậu!
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy "rào rào", anh đang tắm dội, cậu bức ép chính mình khẩn trương ngủ, miệng vết thương đau, không dễ dàng đi vào giấc ngủ như vậy, chỉ có thể giả bộ ngủ.
Kim Tại hưởng từ phòng tắm ra ngoài, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, cầm khăn mặt xoa tóc, đi đến bênh cạnh giường bệnh ngồi xuống.
Một cỗ hương vị sữa tắm thoang thoảng nhẹ nhàng truyền đến, Phác Chí Mân nín thở, anh đêm nay chẳng lẽ không đi?
Bệnh viện chẳng khác gì ở nhà nha các cậu 😽😽
Chỉ chốc lát sau, anh nằm xuống, cậu vẫn không nhúc nhích giả bộ ngủ, Kim Tại Hưởng đưa lưng về phía cậu nằm xuống, kéo chăn.
Đèn cảm ứng trong phòng bệnh tắt, rơi vào trong bóng tối, qua thật lâu, cậu mới mở mắt, mơ hồ có thể thấy được Kim Tại Hưởng là đưa lưng về phía chính mình ngủ.
Bóng lưng khiến cho người ta chua xót.
Phòng không gối chiếc bốn năm, mỗi khi đêm khuya giật mình tỉnh giấc, nhìn giường lớn một bên vắng vẻ trống không khi đó, đều sẽ xót xa, có đôi khi khát vọng nghĩ anh cho dù chỉ là đưa lưng về phía cậu, ngủ ở kia cũng là thật tốt rồi...
Anh, gần trong gang tấc, mà lại xa tận chân trời.
Phác Chí Mẫn lẳng lặng nhìn bóng lưng Kim Tại Hưởng, lòng là chua xót, cũng là rung động.
Từ nhỏ đến lớn, cậu vĩnh viễn chỉ có thể đi theo bóng lưng anh, xa xa nhìn anh, không cách nào với tới.
Giờ phút này, giống như có một loại ma lực, cậy dần dần vươn tay cánh tay, chậm rãi nhẹ nhàng mà đặt ở ngang hông của anh, thật cẩn thận từ phía sau lưng ôm lấy anh, mặt dán lên trên lưng anh...
Kim Tại Hưởng thân thể rõ ràng cứng ngắc lại, anh căn bản không ngủ, cảm giác bị cậu ôm, trong lòng phức tạp.
Con người chết tiệt này, rốt cuộc đối với anh là cái tâm lý gì?!
Phác Chí Mân thấy Kim Tại Hưởng không phản kháng, cho rằng anh thật sự ngủ thiếp đi, nhịn không được lại xê dịch thân thể, càng đến gần lưng của anh hơn, cánh tay càng vòng sang ôm eo anh chặt hơn, mặt càng dán thêm trên lưng anh, nhẹ nhàng hít vào, từ mùi thơm đến hơi thở tất cả đều là khí tức nam tính trên người anh!
Cái loại hương thơm này càng ngửi càng khiến cho người ta cảm thấy được kiên định, hương vị làm cậu yên ổn, ôm thân thể của anh, càng cảm thấy kiên định, từ từ nhắm hai mắt, vết thương sau lưng cùng trên đùi giống như không đau, cơn buồn ngủ cũng đến đây, dần dần, cậu ngủ thiếp đi.
Kim Tại Hưởng một cử động nhỏ cũng không dám, thân thể cứng ngắc dần dần trầm tĩnh lại, nghe được tiếng ngáy rất nhỏ của cậu, anh nhẹ nhàng thở ra.
Mà lại cảm thấy được chính mình cực kỳ không hiểu nổi cảm xúc trong lòng, không phải cực kỳ chán ghét cậu sao? Như thế nào lại vẫn để cho cậu ôm ngủ?!
Anh thật sự là điên rồi!
Nhất định là vậy!
Nhưng loại cảm giác bị cậu ôm, bị cậu ỷ lại, chết tiệt thật đúng là thật tốt mà!
( một người thì cố chấp còn người kia thì khoong chịu nhận bao giờ mới hạnh phúc!!!! Đau lòng tôi đến chết mất 😢😢)
Dần dần, anh cũng ngủ thiếp đi.
"Ưm... Đau... Đau quá... Hưởng... Cứu em..." Kim Tại Hưởng là bị tiếng nức nở của Phasc Chí Mẫn đánh thức, anh bỗng dưng mở mắt ra, mở đèn, thân thể bịcậu từ phía sau lưng gắt gao ôm chặt, anh miễn cưỡng xoay người đi.
Phác Chí Mân trong lòng, hai gò má mặt đỏ hồng, đôi môi trắng xanh, khô nứt, cánh tay của cậu ôm chặt eo của anh, giống như tóm được cọng rơm cứu mạng một dạng, dùng lực mặt hướng trong lòng anh cọ.
Kim Tại Hưởng phát hiện Phác Chí Mân khác thường, lập tức sờ trán của cậu!
Nhiệt độ có phần nóng hơn người!
Cậu phát sốt rồi!
Khó trách nói mê sảng!
Ở trong mắt Kim Tại Hưởng, Phác Chí Mân từ sau khi cùng anh kết hôn, chỉ có nói mê sảng, mới có thể gọi anh: Anh Tại Hưởng.
"Con người chết tiệt này, dứt khoác cho sốt chết đi!" Ngoài miệng mắng một câu, lại vội vàng ấn chuông gọi nơi đầu giường!
"Em cũng rất muốn chết..." Cho dù phát sốt, Phác Chí Mân cũng nghe được lời Kim Tại Hưởng nói, trong mơ màng, tim thắt lại, giống như bị kim đâu vào, rất đau, rất đau.
Kim Tại Hưởng lại sửng sốt, đang phân biệt rốt cục cậu là đang nói lời là thật hay giả.
"Phát sốt cũng giả vờ đáng thương! Phác Chí Mân, tôi sẽ không thương tiếc cậu đâu!" Anh buồn bực nói, không chịu thừa nhận nội tâm đối với cậu mềm lòng cùng thương tiếc, vẫn như cũ miệng tiện châm chọc cậu.
Kiêu ngạo mà ngụy trang sự thương tiếc đối với câuh, sợ cậu là giả vờ, như vậy, anh liền lại giống như tên ngốc một dạng, bị mắc mưu.
Ở trước mặt tình yêu, bọn họ, đều là người nhát gan.
"Em không có giả vờ...Anh Tại Hưởng, thực xin lỗi, em không phải cố ý, em cũng là bị hại..." Phát sốt đến mơ mơ màng màng Phác Chí Mân, than thở nói, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, Kim Tại Hưởng cẩn thận nghe cậu nói mỗi một chữ, còn không có nghe xong, y tá đã gõ cửa tiến vào.
( Tại con nhỏ Nguyệt kia hết :)))
"Cậu ấy phát sốt rồi!" Kim Tại Hưởng ôm Phác Chí Mân, ý đồ đẩy cậu ra, đối với y tá trầm giọng nói.
"Tôi đi kêu bác sĩ điều trị!" Y tá vội vàng nói, thừa dịp y tá ra ngoài, Kim Tại Hưởng đẩy cậu ra, đi mặc áo ngủ.
Bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Phác Chí Mâm, truyền dịch, để cho Kim Tại Hưởng canh chừng cậu.
Sau khi bác sĩ cùng y tá rời đi, Kim Tại Hưởng trừng mắt nhìn Phác Chí Mân đang nằm trên giường, cực kỳ ảo não!
Anh sinh ra là đại thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Mẫn Kha Nguyệt, còn không có chăm sóc qua người khác!
Nhìn Phác Chí Mân xoay người, anh lập tức đè chặt cậu, sợ cậu nằm, đụng tới vết thương sau lưng cùng trên đùi!
"Thật là phiền toái!" Buồn bực nói, anh lại lên giường, nằm nghiêng, cùng cậu mặt đối mặt ngủ, cẩn thận ôm eo của cậu, ôm chặt cậu...
Nếu không phải nể tình cậu hôm nay cứu anh, anh mới không có lòng tốt như vậy!
Buồn bực chính mình đối với cậu thật tốt quá, anh ở trong lòng ngây thơ tìm cho chính mình lý do như vậy.
Sau nửa đêm, Kim Tại Hưởng một cử động nhỏ cũng không dám, ôm Phác Chí Mân tùy ý lại phát sốt, mãi đến bình minh, mãi đến khi cơn sốt của cậu qua đi.
Phác Chí Mân tỉnh lại khi đó, cho rằng chính mình có một cái giấc mơ ngọt ngào, trong mộng, Kim Tại Hưởng tỉ mỉ, ôn nhu, chăm sóc cậu một đêm.
Nhưng trên giường bệnh chỉ có cậu
"Phác thiếu gia, người thực hạnh phúc, tối hôm qua người phát sốt, đều là Kim tiên sinh luôn chắm sóc cho người a." Y tá kiểm tra phòng, đối với cậu cười nói, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ cực kỳ.
Phác Chí Mân có phần khó có thể tin, nhớ rõ cậu vốn là ôm anh ngủ, về sau liền không nhớ rõ rồi.
Cậu lễ phép đối với y tá mỉm cười, cật lực xuống giường, đi toilet, trong lòng vẫn đang đánh trống.
Không thể tin được Kim Tại Hưởng sẽ đối với chính mình tốt như vậy, vẫn cũng không hy vọng xa vời.
Cho tới trưa, Kim Tại Hưởng không lại xuất hiện, trái lại người Kim gia, như ong vỡ tổ đều đã tới, mẹ chồng còn mang theo đồ ăn cho cậu.
"Như thế nào đưa đến bệnh viện này? Tại Hưởng đây là cố ý sao?" Mẹ chồng Trịnh Uyển Thu có điều ngụ ý nói.
Phác Chí Mân tim thắt lại, hiểu rõ được ý tứ của mẹ chồng mình, Kim Tại Hưởng quanh năm ở tại cái bệnh viện này, nghe nói đây là bệnh viện nổi tiếng toàn bộ Sùng Xuyên, thậm chí cả nước.
"Mẹ, điều này chứng minh trong lòng anh con, chị Nguyệt Nguyệt là quan trọng nhất!" Kim Thái Thái phụ họa nói.
Phácc Chí Mâm không nghĩ người Kim gia lại tưởng tượng nhiều như vậy, lúng túng vô cùng, "Các người đại khái là đã quên, ngày hôm qua chúng tôi liền là đến cái bệnh viện này thăm hỏi vị công nhân nhảy lầu kia." Cậu khẽ cười nói, giọng điệu không nhanh không chậm, đem tưởng tượng của mẹ con Trịnh Uyển Thu hất đổ rồi.
Trịnh Uyển Thu sắc mặt cứng ngắc, Kim Hâm Đình cũng buồn bực.
Phác Chí Mân mỉm cười khó khăn nuốt cháo không khác cơm ngâm nước một dạng trước mặt.
Chờ cơ hội đâm thọt Phác Chí MÂn, Kim Hâm Đình, lúc này rốt cục đợi được cơ hội, "Bác gái, con sợ người hiểu lầm, ở nhà đã quên với người nói ra một chuyện khiến con nghi ngờ. Con cũng buồn bực, tại sao Tại Hưởng mới vừa xuống xe, đã có người tới hắt Axit sunfurit vào người nó chứ. Mà còn, con nghe nói Tại Hưởng từ đầu cực kỳ không muốn tới, là Chí Mân không ngừng khuyên nó tới..."
Kim Thái Thái có điều ngụ ý nói.
Phác Chí Mân trong lòng rùng mình, thật sự là hảo tâm bị trở thành lòng lang dạ thú, người Kim gia bọn họ không cảm kích cậu cứu Kim Tại Hưởng không nói, lại vẫn trả đũa!
Nhìn ánh mắt hung tợn của mẹ chồng, Phác Chí Mân vẫn như cũ không sợ không lùi ngang nhiên như cũ không thèm ừ hử.
"Bác gái, con còn nghe nói, năm đó cùng Chí Mân bỏ trốn cái người tên Điền Chính Quốc kia trở lại, là đối thủ cạnh tranh với Kim thị chúng ta trên rất nhiều nghiệp vụ a!" Kim Thái Thái tiếp tục châm ngòi, Trinhj Uyển Thu sắc mặt càng lúc càng đen!
Phác Chí Mân buông bát, chậm rãi lau khóe miệng một chút, mỉm cười nhìn về phía mọi người.
"Chị họ, chị cũng quá coi trọng tôi rồi! Tại Hưởng khi nào thì nghe theo lời của tôi nói rồi hả? Tôi gọi anh ấy đến đây, anh ấy sẽ tới sao? Tại Hưởng là tổng giám đốc Kim thị, anh ấy làm bất luận cái quyết sách gì, đều có nguyên tắc của chính anh ấy. Anh ấy đồng ý đến thăm công nhân, khẳng định là từ việc đối với công ty có lợi ích! Còn có, nếu là tôi nhớ không lầm, Điền Chính Quốc là khách hàng lớn của bộ phận marketing các người, chị ở sau lưng phỏng đoán người ta như vậy, vị khách hàng này lại vẫn muốn hay không nữa rồi?" Giọng Phác Chí Mân không lớn không nhỏ, khẽ cười nói.
Trong lời nói không mang theo một cái chữ thô tục, lại đem Kim Thái Thái nói được mặt đỏ tai hồng.
Thứ nhất, Phác Chí Mân đang châm chọc Kim Thái Thái không đem Kim Tại Hưởng cái vị tổng giám đốc này để vào mắt.
Thứ hai, châm chọc Kim Tại Hưởng vì nói có sướng miệng nhất thời, không có đem khách hàng cùng lợi ích công ty để vào mắt.
Thứ ba, nếu lời này truyền vào trong tai Điền Chính Quốc, Kim Thái Thái khẳng định sẽ đánh làm mất lòng vị khách hàng lớn này!
Những người khác thấy được đến Phác Chí Mân lợi hại ra sao, tất cả đều ngậm miệng.
"Cậu là cái thứ ăn cây táo, rào cây sung! Ỷ vào quan hệ cùng cái tên Điền gì gì đó, có kẻ chống lưng vững chắc, nói chuyện với chúng tôi đều đã cầm thương mang côn rồi!" Trịnh Uyển Thu cũng không sợ Phác Chí Mân, bắt lấy chuyện Phác Chí Mân cùng Điền Chính Quốc là tình cũ không chịu buông tha.
Người một nhà này là không thể nói lý.
"Chính trực không sợ gian tà, người đang làm, trời đang nhìn, ngẩng đầu ba thước có thần linh, tôi không thẹn với lương tâm." Phác Chí Mân nhìn bọn họ, bình tĩnh nói.
"Cậu nói như vậy, liền là trách chúng tôi tại oan uổng cậu rồi hả?!"
"Hôm nay tôi cần phải giáo huấn cậu một trận!" Trịnh Uyển Thu nói xong, nâng lên tay phải, liền muốn đánh Phác Chí Mân.
"Dừng tay!" Từ cửa phòng bệnh truyền đến một tiếng quát khẽ đầy vẻ không vui, tay Trịnh Uyển Thu tạm dừng ở giữa không trung, mọi người nhao nhao ngó về phía ngưỡng cửa.
Đố các cậu biết ai :))??
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro