Cùng với anh, tất phải theo anh ngủ một giường
Phác Trí Mân thấy anh rất tức giận, có chút khẩn trương.
Thân thể bị Kim Tại Hưởng đẩy ra, anh đi mở cửa sổ, không nói được một lời, đeo cái bao tay, đem cái nồi bị cháy sạch biến thành màu đen kia ném vào bồn rửa, phát ra âm thanh rất lớn.
"Mỗi lần đều đã như vậy, em cho mình là ai? Thánh?" Anh trừng mắt nhìn cậu, bạo rống.
Đôi tay kia da mịn thịt mềm, ở trong mắt anh là một đôi tay cực kỳ xinh đẹp, nếu như bị nóng làm phỏng ra cái sẹo gì trên đó, vậy rất đáng tiếc rồi!
Hơn nữa, lần trước cậu bởi vì cứu anh, sau lưng cùng trên cẳng chân đã lưu lại một mảng vết sẹo rồi!
"Anh đừng tức giận, lần sau hẳn không như vậy nữa rồi." Cậu vội vã nói, Kim Tại Hưởng hừ lạnh nhìn cậu.
"Anh cmn thật không biết em là đang giả vờ, hay lại vẫn là thật tâm!" Anh lại rống.
Anh lại hoài nghi cậu là giả vờ?
Phác Trí Mân cảm giác chính mình bị anh tạt cho một chậu nước lạnh, trong lòng liền có cảm xúc kích động, hung hăng xé rách xuống, thương tâm xoay người.
Khi cậu sắp đi tới cửa khi đó, thân thể đột nhiên bị anh từ phía sau ôm lấy, hai tay của người dàn ông gắt gao ôm eo cậu, cằm để tại đỉnh đầu của cậu.
"Anh buông ra! Tôi là đang giả vờ đó, tôi là giả mù sa mưa nghĩ muốn tranh thủ sự đồng tình của anh!"
"Anh biết em là thật tâm! Anh tin! Vừa nãy là nói nhảm!" Anh vội vã phản bác, âm thanh rất lớn, đem cậu ôm chặt hơn.
Anh rốt cuộc nên đối với cậu thế nào đây...
Kim Tại Hưởng trong lòng cũng đang giãy dụa, chua xót khó nhịn, có chút tình cảm, ở sâu trong đáy lòng, đã lặng yên nảy sinh.
Không cách nào phủ nhận chúng nó tồn tại, không cách nào phủ nhận lực ảnh hưởng của Phác Trí Mân đối với anh.
Chỉ là, anh không biết nên đối đãi với cậu như thế nào.
"Vậy còn anh? Tại sao đối tốt với em như thế? Là đang lừa gạt em, hay vẫn lại là vì cái gì?" Cậu đưa lưng về phía anh, âm thanh trầm khàn rất nhỏ, đau lòng hỏi.
Anh đột nhiên đối với cậu tốt như thế, để cho cậu không thể không hoài nghi, anh là đang đùa bỡn cậu.
"Bởi vì anh biết em cũng là người bị hại! Cho nên, nghĩ muốn đối tốt với em hơn một chút!" Đây là lý do duy nhất anh có thể tìm ra, thuyết phục chính mình.
Có lẽ là cảm thấy được cậu là vô tội, mới nhịn không được nghĩ muốn đối tốt với cậu, oan uổng cậu nhiều năm như vậy...
Đó chính là đồng tình? Cùng tình yêu không quan hệ.
Phác Trí Mân thầm nghĩ, ở trong lòng cười khổ, hốc mắt ấm áp, không biết nên vui mừng hay vẫn lại là càng thêm khổ sở.
Anh đối tốt với cậu, không phải xuất phát từ tình yêu, chỉ là ấy náy.
Kỳ thật anh có thể làm đến không căng ghét cậu nữa, cậu nên cực kỳ vui vẻ.
Cậu nhẹ nhàng mà tránh ra khỏi anh, xoay người, ôm lấy thân hình to lớn của anh, đầu ở trên ngực anh cọ xát.
Tay Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng vuốt ve xoa đầu của cậu, môi mỏng hôn lên tóc cậu.
"Chuyện năm đó, anh đều đã điều tra rõ ràng rồi?" Cậu nhẹ giọng hỏi, lòng đang run run.
Lòng Kim Tại Hưởng cũng ẩn ẩn đang phát run, nhớ lại mấy năm nay một mực hiểu lầm cậu, nhục nhã cậu mà trong lòng cậu nhưng vẫn yêu chính mình.
Cảm xúc áy náy mãnh liệt, dạy anh càng ôm chặt cậu.
"Không cần lại nói với anh chuyện trước kia!" Anh trầm giọng nói, lôi kéo cậu ra, cúi đầu, tầm mắt hai người giao nhau.
Phác Trí Mân cười cười, "Anh nghĩ rằng em muốn nhắc đến sao? Em cũng không nghĩ muốn." Nói xong, cậu từ trong ngực anh rời khỏi.
...
Bữa tối vẫn lại là Phác Trí Mân chịu đựng đau bụng đi nấu, anh từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, làm sao biết nấu ăn. Sau khi ăn xong, cậu muốn đi dọn dẹp, bị anh ngăn lại, anh vậy mà lại đi phòng bếp, bên trong phát ra âm thanh binh binh bàng bàng.
Cậu tự động đi đến phòng dành cho khách, cảm thấy được chủ động ngủ trong phòng ngủ của anh không thích hợp.
Cậu đang chuẩn bị tắm rửa, áo đều đã cởi.
Ai ngờ, Kim Tại Hưởng nổi giận đùng đùng đem cậu bế lên, trực tiếp đi phòng ngủ chính, vào buồng vệ sinh.
Vòi hoa sen bị mở ra, dòng nước nóng hầm hập cọ rửa thân thể hai người.
"Sau này, cùng với anh, tất phải theo anh ngủ một giường!" Anh lãnh ngạnh mệnh lệnh, một tay lấy thắt lưng trên người cởi ra, lộ ra thân thể to lớn đầy đặn cường tráng, bắp thịt cùng đường cong kia hoàn mỹ, đủ để cho cậu mặt hồng tim đập.
Tuy không phải lần đầu tiên thấy được, cậu vẫn lại là không quen ngượng ngùng mặt đỏ rồi.
Chỉ chốc lát sau, hai người đều trần như nhộng mặt đối mặt, dưới vòi sen tắm dội...
Cậu xấu hổ đến một chút cũng không dám cúi đầu, dưới sự chăm sóc của anh, tắm gội sạch sẽ.
Ấm áp như vậy, đối với cậu mà nói, không thể nghi ngờ là khắc cốt ghi tâm.
Dưới sự chăm sóc của anh, cậu bị anh ôm đi phòng ngủ, mặc trên người áo sơmi cùng quần đùi ở nhà của anh, bị anh ôm vào trong ngực, anh giúp cậu sấy tóc.
Cậu đưa lưng về phía anh, dựa vào trong ngực của anh.
Đầu ngón tay của anh thi thoảng ngẫu nhiên đụng chạm lên da đầu mẫn cảm của cậu, gió mát nhẹ nhàng hiu hiu thổi, để cho cậu vừa thoải mái, lại cảm thấy rất kỳ quái, nhất là khi gió mát phe phất tại bên tai cậu, cái loại cảm giác kỳ quái tê dại này, để cho thân thể cậu căng thẳng, hai tay nắm chặt chăn.
Ngẩng đầu khi đó, đối mặt chính là tấm gương to treo treo trên bức tường phía đối diện.
Trong gương là một bức ảnh hài hòa ấm áp.
Người đàn ông cởi trần, trong lòng ôm lấy cậu mặc áo sơmi trắng của anh, bọn họ xem ra là một đôi vợ chồng cực kỳ ân ái, người vợ đang ngồi trong lòng chồng mình, người chồng động tác ôn nhu, săn sóc giúp vợ mình sấy tóc...
Vợ chồng, cái từ này, để cho Phác Trí Mân xúc động cảm khái, khóe môi không khỏi cong lên.
Đã từng làm mơ cũng chưa nghĩ tới, cậu sẽ trở thành vợ của Kim Tại Hưởng.
Lại bởi vì một phần di chúc, cậu thực trở thành vợ của anh.
Không có cầu hôn, không có hôn lễ, đến nhẫn cưới đều không có, chỉ là làm thủ tục pháp luật...
Hiện tại, cậu cảm thấy cuộc hôn nhân này cuối cùng muốn đi đến hồi kết thúc khi đó, anh lại thay đổi chủ ý rồi.
Thật sự có thể nắm tay cả đời, bên nhau đến già sao?
"Em lại suy nghĩ cái gì?" Tạp âm của máy sấy tóc biến mất, anh nhìn cậu ngây ngốc ngồi trong lòng mình, nhìn cậu thất thần hồi lâu trầm giọng hỏi.
Phác Trí Mân hoàn hồn, cười lắc đầu, không có.
"Đi ngủ đi!" Không lại nghĩ đến nữa, qua một ngày tính một ngày đi!
Cậu đưa lưng về phía anh nằm xuống, bị anh chuyển lại, đối mặt với anh.
Trong bóng tối, thấy không rõ mặt đối phương, tay Kim Tại Hưởng, nhẹ nhàng mà xoa gương mặt cậu, chậm rãi vuốt ve.
Cậu từ từ nhắm hai mắt, không nói được một lời.
Dần dần, động tác của người đàn ông nhiễm lên tình sắc, đi tới ngực của cậu.
Kim Tại Hưởng một chút đều đã ngủ không được, ngửi thấy mùi thơm trên người cậu, bụng liền là một trận nóng bỏng, nóng được đến phát đau, cực kỳ khó chịu.
"Anh... Bỏ tay anh ra!" Cậu lãnh ngạnh nói, quyết đoán đánh lên mu bàn tay anh, lập tức lại bị bắt được, cánh tay của cậu bị anh lôi kéo, dời xuống.
Tay cậu đụng phải thứ gì đó cực kỳ cứng rắn!
Hơi chút thất thần, giây lát liền hiểu rõ đó là cái gì!
Hai gò má cậu phút chốc đỏ lên, ửng hồng kia vẫn lan tràn đến cổ, cậu theo bản năng muốn rút tay về, Kim Tại Hưởng dùng lực giữ lấy, không chịu buông tha cậu.
"Anh..."
"Anh bị em gợi lên dục vọng, dù sao cũng phải giải quyết chứ? Kìm nén nhiều sẽ mang bệnh đó, em sau này phải làm sao? Này cũng coi là sex." Giọng Kim Tại Hưởng thô cát, lộ ra nồng đậm tình dục, nắm tay cậu, chậm rãi lên xuống khuấy động.
Nghe những lời lưu manh của anh, lòng Phác Trí Mân tâm từng đợt cuộn sóng run rẩy, mặc dù đã từng thân mật hoan ái qua, nhưng mà, cậu đã bao giờ từng cầm của anh như vậy...
"Lưu manh... Uh'm..." Vừa muốn giận dữ mắng anh, anh đột nhiên vùi đầu vào ngực cậu...
Thật lâu sau, người đàn ông trong tay cậu đạt được cao trào, phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm khàn khàn, thoải mái mà thỏa mãn từ từ nhắm hai mắt.
Phác Trí Mân bò lên, chính mình đi toilet rửa tay, lại lấy ra khăn mặt, đỏ mặt, săn sóc vì anh lau chùi hết hạ thân ô uế của anh.
Sự săn sóc của cậu, để cho Kim Tại Hưởng cực kì mãn ý.
Cậu xử lý xong tất cả, bị anh ôm vào trong ngực.
"Sau này chính là muốn như vậy, giống một người vợ hiền lành, săn sóc anh, chiếu cố anh!" Người đàn ông híp mắt, trầm giọng mệnh lệnh.
Phác Trí Mân không nói, Kim Tại hưởng trợn mắt, xoay người đặt ở trên người cậu giữ mặt cậu, "Không được lại không nói lời nào, trả lời anh!"
"Em..." cậu mở ra hai mắt, sắc mặt đỏ hồng, đôi con ngươi trong suốt phút chốc phủ một tầng sương mù dày đặc.
Hoàn toàn không còn là người kiên cường giỏi gian trên thường trường thường ngày, giống một người lần đầu biết yêu, Kim Tại Hưởng cực kỳ yêu thích dáng vẻ thẹn thùng đẹp ngọt ngào này của cậu.
Ngón tay người đàn ông tại cánh môi màu đỏ của cậu khẽ vuốt, trong không khí ái muội, khiến người ta tâm trí mơ hồ, toàn thân tê tê dại dại, "Không muốn? Hửm?" Anh tiếp tục hỏi.
Kim Tại Hưởng là cao thủ tán tỉnh, cũng là người đàn ông cực kỳ có mị lực, đối với ai cũng có thu hút, chỉ cần anh nguyện ý, không người nào không quỳ gối dưới chân anh.
Giờ phút này, giọng của anh khàn khàn khêu gợi, hỏi cậu.
Phác Trí Mân không hề có kinh nghiệm yêu đương, lập tức đã bị anh mê hoặc rồi.
"Nguyện, nguyện ý..."
"Ngoan!"
"Ưm..." Người đàn ông nói xong, ngăn chặn môi của cậu, thưởng cho cậu một nụ hôn tình yêu triền miên cuồng nhiệt, nụ hôn này, càng thêm khiến Phác Trí Mân mê luyến anh sâu sắc.
Cậu chìm đắm trong hạnh phúc cùng sự săn sóc của anh, quên đi cơn đau bụng, rất nhanh tiến vào trong mộng đẹp.
...
Một đêm không gặp phải ác, một đêm yên giấc.
Sau một trận mưa, hôm nay trời lại quang đãng, ánh nắng mặt trời sáng sớm làm càng từ cửa sổ sát đất nghiêng mình chiếu vào, Phã Trí Mân mở mắt ra, đối diện chính là gương mặt mê người của Kim Tại Hưởng.
Khuôn mặt lúc ngủ của anh lười biếng mà vô hại, râu ria lởm chởm mọc, khiến anh càng thêm gợi cảm mê người.
Cậu nhịn không được vươn ra ngón tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve đường nét khuôn mặt anh, sợ hãi đánh thức anh, cực kỳ cẩn thận, ánh mắt tham lam, tràn ngập mê luyến.
Kim Tại Hưởng kỳ thật đã sớm thức dậy, trên mặt giống như có con kiến đang bò, cảm giác nhột nhột tê dại, lại cảm thấy người này đáng giận làm tức giận rồi, cậu không biết anh sáng sớm dục vọng là cực mạnh liệt à?!
Ánh mặt trời chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn tú của anh, khoảng cách như vậy gần, môi của cậu nhịn không được hướng tới khuôn mặt tuấn tú của anh ghé sát vào...
Cảm thấy được cậu sắp hôn xuống, Kim Tại Hưởng tiếp tục làm bộ ngủ, tim vậy mà đập càng lúc càng nhanh, anh thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập "thùm thụp" của chính mình.
Tuân theo cảm giác từ nội tâm, giờ phút này, cậu không cách nào khống chế chính mình, đôi môi dần dần ghé sát vào đôi mơi khêu gợi của anh.
Lòng đang rung động, khẩn trương nín thở.
Chẳng bao lâu sau, Phác Trí Mân si ngốc thầm mến Kim Tại hưởng, cũng là như vậy, nhìn anh, rất muốn hôn anh một phen, liền một phen.
Khi đó, có cho cậu một trăm cái lá gan, đều sẽ không làm như vậy.
Bởi vì anh có bạn gái.
Hiện tại khác rồi, anh đã thừa nhận cậu cái người vợ này, mà còn, bọn họ đã hôn qua rất nhiều lần.
Nụ hôn đơn thuần, hạ xuống.
Lúc môi của cậu xoa xát đến môi của anh khi đó, một dòng điện mãnh liệt xông ra.
Cậu nhanh chóng phải rời khỏi, ai ngờ, Kim Tại hưởng đột nhiên giữ lấy gáy cậu, rồi sau đó, nảy sinh ác độc hôn cậu!
Anh thức dậy!
Cậu giống như con mèo nhỏ, ăn vụng bị anh bắt quả tang tại trận!
Phác Trí Mân xấu hổ lúng túng vô cùng, thật muốn chui xuống gần giường mà trốn!
~~~~~~
Tuần sau nữa tớ thi rồi! Năm lớp 12 thật vất vả mà ;;-;;
Thoáng cái sắp hết một kì học rồi! Thời gian trôi nhanh quá đi thôi, mấy bạn ở miền Bắc nhớ mặc thật ấm đi học nha rét lắm ấy
Mê ảnh này của Hiong lắm luôn:3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro