Cậu muốn đi công tác nửa tháng
Cậu đương nhiên là vợ của anh, người vợ hợp pháp.
Nhưng mà, anh không thừa nhận cậu cái người vợ này tồn tại.
Cho nên, cậu lại nói nhiều rồi.
Phác Trí Mân lúng túng cúi đầu, trái tim run rẩy, ê ẩm, có phần đau.
Kim Tại Hưởng dường như nhìn ra sự lúng túng của cậu, tầm mắt yên lặng nhìn cậu, Phác Trí Mân bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chăm chú thật sự mất tự nhiên, da đầu run lên.
Ngẩng đầu khi đó, đối diện đôi mắt lợi hại lại nóng bỏng kia của anh, "Tôi ăn no rồi, lại vẫn phải về thay quần áo, đi trước rồi." Cậu muốn chạy trốn, cậu sợ một giây sau, anh lại phá hoại sự yên lặng quý giá hiếm có giữa bọn họ.
Cậu đứng lên, đẩy ra ghế dựa liền đi, Kim Tại Hưởng bỗng dưng đứng dậy, chắn trước mặt cậu.
Anh không nói được một lời, vẻ mặt nghiêm túc, Phác Trí Mân phức tạp nhìn anh, lòng lại lo lắng không yên, "Anh lại làm sao vậy? Tôi lại có chỗ nào chọc giận anh rồi hả? Tôi không nghĩ muốn cãi nhau với anh!"
Anh đứng sừng sững ở kia, như một bức tượng an tĩnh một dạng, dáng vẻ thâm trầm, sâu không thấy đáy, để cho Phác Trí Mân càng hoảng hốt.
Kim Tại Hưởng gắt gao nhìn chằm chằm người đứng ở trước mắt, chợt đột nhiên không biết nên cư xử với cậu như thế nào.
Vài năm nay, vẫn coi cậu như kẻ thù.
Nếu cậu cũng là người bị hại, vậy anh sau này nên như thế nào đối mặt với cậu đây?
"Không cho em đi!"
(Đúng rồi giữ em ấy ở lại điiii)
"Tôi phải về nhà thay quần áo!"
"Một hồi tôi mang em trở về!" Kim Tại Hưởng trầm giọng nói, Phác Trí Mân nhíu mày.
Bên ngoài mặt trời mọc từ phía tây sao? Anh vậy mà đối với cậu tốt... như vậy!
Có thể là anh trước kia đối với cậu quá tệ bạc đi, cho nên, chỉ một chút việc nhỏ tí ti đối với anh chả là gì, mà cậu lại cảm thấy được anh đối với cậu rất tốt rồi.
...
Lúc hai người bọn họ sáng sớm cùng nhau xuất hiện tại Kim gia khi đó, người Kim gia đang ăn bữa sáng đều là kinh ngạc.
Phác Trí Mân tượng trưng chào một tiếng liền lên lầu, Kim Tại Hưởng nhưng lại ở dưới lầu.
Kim Hâm Đình vểnh môi hướng anh, vẻ mặt mất hứng, "Anh, người gần đây là làm sao vậy? Như thế nào đối với người kia tốt như vậy?"
Kim Tại Hưởng ngồi ở trên ghế sofa, bắt chéo chân, híp mắt, Kim Hâm Đình đứng ở bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi.
Những người khác vừa ăn bữa sáng, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên này. Kim Hâm Đình là người duy nhất trong số già trẻ lớn bé trong nhà,Kim Tại Hưởng bình thường cực kỳ yêu thương cưng chiều cô ta. Cho nên, cũng chỉ cô ta dám ở trước mặt Kim Tại Hưởng nói như vậy.
"Càng ngày càng không lớn không nhỏ, cậu ấy là anh dâu của em, cái gì kêu người kia?" Kim Tại Hưởng giương giọng nói, tuy rằng là khiển trách em gái, nhưng mà, lời này là nói cho tất cả mọi người trong nhà nghe, bày tỏ anh đem Phác Trí Mân để vào mắt, những người khác không thể lại ức hiếp cậu.
(Vợ người ta mà cứ người kia! Vô duyên )
Trên bàn cơm, người Kim gia, đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng, ai cũng không biết trong hồ lô Kim Tại Hưởng bán là thuốc gì.
Rốt cuộc là sợ bản di chúc lão phu nhân đã qua đời kia để lại hay vẫn lại là thực thích Phác Trí Mân rồi?
Kim Đình Hâm không dám lần nữa ngang ngược, những người khác cũng không dám nhiều lời.
Phác Trí Mân nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, uống thuốc chống viêm, mang theo túi xách đi xuống lầu, Kim Tại Hưởng thấy cậu xuống lầu, đi tới, ôm lấy bờ vai cậu, hai người thân mật đi ra cửa.
"Bác gái, Tại Hưởng nó rốt cuộc sao lại thế này?" Sau khi bọn họ ra khỏi cửa, Kim Thái Thái lập tức hỏi Trịnh Uyển Thu.
Trịnh Uyển Thu cũng lắc đầu, "Ta cũng không rõ lắm! Hẳn là Tại Hưởng sợ di chúc xảy ra vấn đề đi, nó không có khả năng thích Phác Trí Mân, Nguỵet Nguyệt đều đã thành như vậy rồi..."
Ai cũng không hỏi lại, chỉ có thể mỏi mắt mong chờ.
...
Vợ chồng tổng giám đốc tối hôm qua là cùng nhau tan làm, buổi sáng hôm nay lại là cùng đi làm, về tin tức bọn họ hòa hảo, rất nhanh ở bên trong Kim thị truyền ra.
Liền ngay cả An Lạp đi làm khi đó cũng nhịn không được tiến vào hỏi Phác Trí Mân chuyện cậu cùng Kim Tại Hưởng.
Chỉ có Phác Trí Mân chính mình rõ ràng, Kim Tại Hưởng chỉ là không còn hận cậu, bọn họ cũng không "Hòa hảo".
"Phác tổng, người lại vẫn muốn đi Bắc Kinh đi công tác sao?" An Lạp nhiều chuyện xong, bắt đầu hỏi việc chính.
"Diêu phó tổng là nói như thế nào?"
"Diêu phó tổng nói, cô ấy gần đây thân thể không thoải mái, Bắc Kinh bên kia, cô ấy khả năng đi không được. Lần này đi Bắc Kinh, ít thì cũng nửa tháng, người mới xuất viện, vết thương còn không có dưỡng tốt, tôi vẫn là kêu Diêu phó tổng đi thì hơn!" An Lạp vội vàng nói.
"Đợi một chút, tôi trước suy xét cân nhắc, Bắc Kinh bên kia nghiệp vụ phức tạp, tôi lo lắng Diêu phó tổng không quen, tốt nhất vẫn lại là tôi đi. Cô để cho tôi suy nghĩ kỹ đã."
"Được!"
An Lạp đi rồi, cậu đi bên cửa sổ, từ vị trí của cậu, có thể nhìn nghiêng đến đối diện phía trên cửa sổ văn phòng tổng giám đốc, nhưng hiển nhiên nhìn không thấy động tĩnh bên trong.
15 phút sau, cậu gọi cho An Lạp.
"Tôi đi Bắc Kinh, giúp tôi đặt vé máy bay ngày mai!"
Lại vẫn trước rời đi nửa tháng để vốn định đi, có phần không cách nào đối mặt Kim Tại Hưởng.
...
Buổi tối, cậu tại phòng ngủ thu dọn hành lý, Kim Tại Hưởng đột nhiên xuất hiện, để cho cậu cực kỳ ngoài ý muốn.
"Tôi bảo em buổi tối đến căn hộ, em vì cái gì không đi?!" Kim Tại Hưởng tiến vào, không vui chất vấn, nhìn thấy vali, anh nhíu mày.
"Em thu dọn hành lý để làm gì?!"Lòng anh căng thẳng, phẫn nộ hỏi, còn tưởng rằng cậu muốn chuyển đi.
Phác Trí Mân thấy anh lại phát hỏa, trong lòng chùn xuống, "Tôi ngày mai đi Bắc Kinh công tác! Gọi điện thoại cho anh luôn gọi không được, có để lại lời nhắn nói, đêm nay không đến căn hộ." Cậu bình tĩnh trả lời.
"Đi công tác? Bao lâu? Tôi như thế nào không biết?!" Anh đen mặt hỏi, tâm tình thật không tốt.
"Đi hai tuần đi. Kim tổng khi nào thì quan tâm đến chuyện bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi rồi?" Giọng Phác Trí Mân không xem như châm chọc, chỉ là thật sự trần thuật.
Bộ phận quan hệ công chúng ở trong tập đoàn của Kim thị, tồn tại giống như một bộ phận vô ích một dạng, không ai đem bộ phận quan hệ công chúng để vào mắt, Kim Tại Hưởng cũng một dạng, bởi vì Phác Trí Mân
"Vì cái gì là em đi?" Vết thương của cậu còn không có tốt, vì cái gì muốn đi công tác?!
"Nghiệp vụ Bắc Kinh bên kia tôi cực kỳ quen thuộc!" Cậu nhẹ giọng nói, nhàn nhạt nhìn anh, thành thực thản nhiên.
Kim Tại Hưởng ở trên ghế sofa ngồi xuống, kéo cà- vạt, sắc mặt sa trầm. Phác Trí Mân mặc áo phông thật dài che qua mông để lộ đùi trắng còn đang ở kia cẩn thận thu dọn.
"Không còn sớm, anh trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng nên nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai muốn đến sân bay!" Khép lại vali, cậu nhìn anh đang dựa vào trên ghế sofa, bình tĩnh nói.
Kim Tại Hưởng đứng lên, híp mắt, liếc cậu, sâu xa mở miệng: "Tôi đi bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt!"
Khuôn mặt Phác Trí Mân hơi cương cứng, ngược lại tự nhiên cười cười, "Đi đi, Nguyệt Nguyệt cần anh!"
Tươi cười của cậu, cực kỳ phi thường chói mắt!
Kim Tại Hưởng cắn răng, ở trong lòng cậu, cậu liền từ đầu không thích anh dù chỉ một chút đúng không?!
Cậu mới đúng là vợ của anh!
Rộng lượng như vậy đẩy anh cho người khác!
Kim Tại Hưởng đóng sập cửa mà ra ngoài, lúc ván cửa khép lại, cậu lập tức ngã ngồi ở trên giường, ôm lấy gối đầu của anh, ôm chặt vào trong ngực!
Anh vốn là thuộc về Mẫn Kha Nguyệt, cậu nào có tư cách ghen...
Phòng bệnh như Thiên đường một dạng, đối với Kim Tại Hưởng mà nói, như địa ngục.
Anh thậm chí không dám nhìn thẳng Mẫn Kha Nguyệt nằm ở trên giường bệnh đã gầy trơ xương kia.
Ở trên ghế dựa cạnh giường ngồi xuống, anh cúi thấp đầu, cầm lấy cánh tay khô gầy của cô ta, "Nguyệt Nguyệt... Bảo bối... Anh yêu em... Anh yêu chính là em!" Anh càng không ngừng thì thào nói, giọng điệu có chút dồn dập.
"Anh vẫn đều luôn yêu em! Anh một chút cũng không yêu cậu ấy, cậu ấy làm sao có thể so cùng với em..." Không biết là đang khuyên chính mình, hay vẫn lại là nói với Mẫn kha Nguyệt.
"Nguyệt Nguyêth, em mau tỉnh đi! Em tỉnh lại, thì tốt rồi, em nếu là còn không tỉnh... Anh khả năng thật sự sẽ cùng cậu ấy..." Anh nói xong, nằm úp sấp ở cạnh giường.
Chỉ có Mẫn Kha Nguyệt tỉnh dậy, mới có thể ngăn cản sự rung động của anh đối Phác Trí Mân càng ngày càng nhiều kia.
Chỉ có cô ta tỉnh dậy, mới có thể ngăn cản sai lầm sắp xảy ra.
Kim Tại Hưởng nằm úp sấp tại mép giường không thấy được, MÃn Kha Nguyệt nằm ở trên giường bệnh, mí mắt chớp chớp, ánh mắt giống như muốn mở ra, lóe ra một chút ánh sáng, sau đó, lại đóng lại rồi...
...
Phác Trí Mân đúng giờ ra sân bay cùng An Lạp bay đến Bắc Kinh.
Đến Bắc Kinh, có thể là vết thương phía sau lưng còn không có hoàn toàn tốt lên, cậu phát sốt cảm mạo, miệng vết thương nhiễm trùng, mang bệnh công tác một tuần.
Mấy ngày thời gian, cả người gầy một vòng.
Khó có được một ngày nghỉ ngơi, cậu phát sốt, uống thuốc xong, ở trong phòng khách sạn nằm ngủ nghỉ ngơi.
Diễn đàn nội bộ công ty, Kim Tại Hưởng đột nhiên xuất hiện, diễn đàn nháy mắt nổ oanh.
An Lạp thấy Kim Tại Hưởng ở đây, tận lực phát ra một tin tức nói Phác Trí Mân sinh bệnh đang nghỉ ngơi.
Lúc Phác Trí Mân mơ mơ màng màng sắp ngủ thời điểm, điện thoại bàn ở trên tủ đầu giường vang, cậu bò dậy, tưởng rằng An Lạp gọi tới.
"Là tôi." Giọng Kim Tại Hưởng truyền đến, lòng của cậu, hung hăng run rẩy, một tuần không gặp được anh rồi...
"Kim tổng." Cậu cứng ngắc mở miệng, ngồi ở trên giường, một tay xoa xoa cái trán đang nóng hổi.
Kim Tại Hưởng nghe ra trong giọng nói của cậu lạnh nhạt, nhất thời vô cùng tức giận, "Làm xong việc rồi hả? Như thế nào ban ngày ban mặt tại khách sạn nghỉ ngơi?"
Kỳ thật, anh là sau khi biết được Phác Trí Mân sinh bệnh, liền gọi điện thoại đến hỏi thăm cậu, gọi vào điện thoại của cậu, vẫn không ai nghe máy.
"Hôm nay không có sắp xếp lịch trình gì, thân thể có chút không thoải mái, cho nên liền nghỉ ngơi rồi." Cái đồ ông chủ hà khắc, bốc lột sức lao động, quỷ hút máu mà! Thật là làm lòng cậu chua xót.
"Như thế nào lại không thoải mái rồi hả? Hẳn không phải là buổi tối ra ngoài lêu lổng ăn chơi đi?" Kim Tại Hưởng miệng không đắn đo nhục nhã cậu.
"Anh...! Tôi lại có chỗ nào chọc anh rồi hả? Tôi bị cảm mạo phát sốt, chẳng lẽ nghỉ ngơi một ngày cũng không thể sao? Công việc nên làm tôi đều đã hoàn thành rồi!" Người ta lúc sinh bệnh, tâm tình vốn là không tốt, anh còn nói lời khó nghe như thế, Phác Trí Mân tức giận phản bác.
Lòng chua xót khó nhịn.
"Là em xứng đáng! Vết thương trên lưng còn không có lành lại, liền thể hiện đi công tác, oán trách người nào?!" Anh tức giận phản bác, đối với cậu trách cứ.
Phác Trí Mân cười khổ, ở trong lòng anh, sự cố gắng của cậu, không khách gì thể hiện phô trương?
"Kim tổng, thật có lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi." Phác Trí Mân nói xong, cúp điện thoại, đem dây điện thoại rút ra!
Cậu vô tri vô giác ngủ thiếp đi, trời vào hè, bọc chăn lại vẫn cảm giác rất lạnh, cả người run run.
Về sau, cậu tỉnh lại thời điểm, là ở bệnh viện.
An Lạp nói, là cô ấy kêu xe cứu thương đưa cậu tới, chậm một chút nữa, đầu của cậu khả năng liền sốt đến hỏng rồi!
Đến bệnh viện thời điểm, sốt cao hơn 39 độ!
"An Lạp, tôi phải xuất viện, buổi tối còn có bữa tiệc." Phác Trí Mân sờ sờ trán, cảm giác cơn sốt đã giảm nhiều, vội vàng nói.
"Phác tổng! Bữa tiệc người liền không thể thoái thác không đi sao?!" An Lạp buồn bực nói, giận cậu không chịu quan tâm đến chính mình!
"An Lạp, thân thể của tôi chính tôi rõ ràng nhất, sốt cũng giảm rồi, liền không có chuyện gì đâu, vết thương phía sau lưng cũng khỏi hẳn rồi."
Phác Trí Mân là một người rất quật cường, ai cũng khuyên không được cậu, An Lạp đành phải đi làm thủ tục xuất viện.
...
Trong bữa tiệc xã giao chính là vài vị khách hàng lớn, Phác Trí Mân mặc quần áo trang nhã lịch sự, bên cạnh ngồi hai ông chủ tai to mặt lớn nổi danh.
Một vị ông chủ thỉnh thoảng lại hữu ý vô ý ăn đậu hủ cậu, điểm ấy để cho Phác Trí Mân cực kỳ phản cảm.
Cậu đi vào toilet trong phòng bao, vừa muốn ra ngoài, một mùi rượu gay mũi đập phả mặt, thân thể bị người ta mạnh ôm lấy!
Cả thế giới ngủ ngonnnn!!! Sẽ không còn chap nào cho ngày hôm nay nữa đâu ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro