Anh có quý trọng tình yêu của cậu sao?
Hôm nay, lúc cậu dũng cảm quên mình giúp anh cản Axit sunfuric khi đó, anh bị rung động đến chỗ, cậu vậy mà lại có thể dũng cảm quên mình như vậy. Vài năm nay anh cho cậu thương tổn cùng nhục nhã còn chưa đủ nhiều sao? Con Người chết tiệt này nghĩ chính mình là thánh mẫu sao?
Nếu không phải thánh mẫu, lý do chỉ có một.
Cậu thích anh!
"Nhìn tôi!" Kim Tại Hưởng thúc giục, cả trái tim rộn rạo, đập rộn lên.
Phác Chí Mẫn rốt cục quay đầu, đối mặt với anh, khóe miệng nhếch lên.
"Kim tổng, người suy nghĩ nhiều rồi. Tôi là tổng giám bộ phận quan hệ công chúng của Kim thị, người là tổng giám đốc, chức trách của tổng giám quan hệ công chúng là cái gì? Giữ gìn hình tượng công ty! Người là tổng giám đốc, liền tương đương với bộ mặt Kim thị, nếu hôm nay bị hắt đến chính là người, tương đương tổn hại danh tiếng Kim thị! Cho nên, tôi làm như vậy, hoàn toàn là xuất phát từ việc công!" Cậu mặt mỉm cười, một đôi mắt nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của anh, giọng nói đều đều không lớn không nhỏ nói.
Kim Tại Hưởng bởi vì hành động của cậu, lòng có chút rung động ấm áp, giờ phút này lại vì lời của cậu, dần dần lạnh xuống...
Giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh xuống đầu, nháy mắt lạnh thấu tim!
Không phải là vì thích anh, mà là chết tiệt, xuất phát từ giữ gìn hình tượng công ty!
Được, được lắm!
"Phác Chí Mân! Cậu thật đúng là người nhân viên đủ tư cách ha!" Anh mạnh đứng lên, lãnh nghiêm mặt, rống cậu!
phacs Chí Mân tim thắt lại.
Anh đây là chờ mong cậu nói thích anh, để ý lời của cậu nói sao?
Anh quý trọng tình yêu của cậu sao?
"Lúc còn ngồi trên chức vị này, tôi một ngày còn là nhận viên của kim thị, sẽ làm tốt công việc quan hệ công chúng cho công ty một ngày." Cậu bình tĩnh nói, vẻ mặt ung dung.
Bộ dạng này, trái lại là anh tự mình đa tình rồi!
Kim Tại Hưởng trong lòng cực kỳ tổn thương, cái gì cũng chưa nói, xoay người rời đi, đóng sập cửa ra ngoài!
Phác Chí Mân sững sờ ở trên giường, tay phải còn đang truyền dịch, cúi đầu, hai giọt nước mắt trong suốt, rơi vào trên mu bàn tay...
Đừng u mê nữa, người đó yêu, vĩnh viễn là Mẫn Kha Nguyệt.
Còn có hơn năm tháng, bọn họ liền ly hôn, đến lúc đó mỗi người đi một ngả, cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
Mà anh, sẽ tiếp tục bị cậu giấu dưới đáy lòng, trở thành tình yêu không thể với tới.
"Cốc cốc cốc..."
Cửa phòng bệnh bị gõ vang, cậu vội vã xoa xoa nước mắt, không biết là ai.
Cửa bị người đẩy ra, vào là, Điền Chính Quốc.( hôm nọ ngồi mãi chẳng nhớ ra cái tên này của kookie chỉ nhớ được cái tên Tuấn Chung Quốc 😢😢)
Anh ta mặc toàn thân Tây phục màu xanh đậm, trên tay phải ôm một cái chậu hoa bằng thủy tinh trong suốt.
"Tiểu Mân, em có khỏe không? Anh là từ trong tin tức biết được em gặp chuyện không may!" Điền Chính Quốc vẻ mặt quan tâm, đem chậu hoa đặt trên tủ đầu giường, bên trong là nhiều loại hoa cực kỳ lưu hành hiện giờ.
Xem ra phi thường đáng yêu.
"Chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi, không nghiêm trọng." Cậu mỉm cười, nâng đầu nhìn Điền Chính Quốc đứng tại mép giường.
Anh ta không có đeo cà- vạt, cổ áo áo sơmi buông mấy cái khuy áo, một đầu tóc vuốt keo ra phía sau vừa suất khí lại không mất đi vẻ nghiêm nghị của người lãnh đạo.
"Bị hắt Axit sunfuric, làm sao có thể không nghiêm trọng?!" Điền Chính Quốc phản bác, ngữ khí có vẻ có chút lo lắng, Ohacs Chí Mân ngẩng đầu, có chút phức tạp nhìn anh ta.
Chẳng lẽ, thật sự giống Kim Tại Hưởng nói như vậy, Điền Chính Quốc đối với cậu còn chưa hết hi vọng?
"A Quốc, tôi thực không có việc gì, chính là thân thể có vẻ suy yếu, mới vừa muốn nghỉ ngơi, ngại quá, anh hôm nào trở lại thăm tôi sau đi!" Cậu cùng Điền Chính Quốc là bạn bè cũ lâu năm, cũng là người từng thích cậu, cậu không nghĩ muốn bởi vì Kim Tại Hưởng cùng anh ta triệt để tuyệt giao, nhưng mà không nghĩ muốn để cho Kim Tại Hưởng lại hiểu lầm, biến thành tất cả mọi người không chịu nổi.
Cho nên hạ lệnh đuổi khách.
"Được, em nghỉ ngơi trước!" Cậu đang bài xích anh, Điền Chính Quốc trong lòng cực kỳ tổn thương, ngoài mặt vẫn một vẻ săn sóc ấm áp.
Phác Chí Mân nhẹ nhàng mà nằm xuống, lựa chọn nghiêng người ngủ, "Cảm ơn chậu hoa của anh, thật đáng yêu." Cậu nhìn đến trên bàn, trong chậu thủy tinh có rất nhiều loại, khẽ cười nói.
Quả thật thật đáng yêu, chẳng qua thích hợp với Tô Tiểu Quả cái loại tiểu nữ sinh kìa, không thích hợp với loại đàn ông đã trưởng thành.
Điền Chính Quốc muốn nói lại thôi, khom người xuống, tự nhiên giúp cậu dịch dịch chăn, "Tiểu Mân, chúng ta đều là cùng nhau lớn lên, chuyện của em cùng Kim Tại Hưởng, ít nhiều anh đều đã hiểu biết. Anh vẫn còn là câu nói kia, mặc kệ như thế nào, còn có anh vẫn yên lặng đợi em." Điền Chính Quốc khom người, gần như là đang dán bên tai cậu, nhẹ giọng nói.
"A Quốc, chúng ta..."
"Anh biết em muốn nói cái gì, anh không có cái ý tứ khác, anh vĩnh viễn xem em như bạn tốt." Điền Chính Quốc cắt ngang lời Phác Chí Mân muốn nói, tại bên tai cậu trầm giọng nói.
Anh ta biết, Phá Chí Mân lại vẫn yêu Kim Tại Hưởng, hiện tại không có khả năng tiếp nhận anh ta...
Cửa phòng bệnh, Kim Tại Hưởng mang theo một chồng cà mèn giữ ấm, híp con ngươi nhìn hai người trong phòng bệnh, chính đang "Thân mật tiếp xúc".
Cái tên Điền Chính Quốc kia, là đang hôn cậu sao?!
"Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh hôm nào trở lại thăm em!" Lúc đó, Điền Chính Quốc vỗ vỗ chăn, đứng lên.
"Uh"m!" Phác Chí Mân cười nói, Điền Chính Quốc xoay người đi, vừa lúc nhìn thấy Kim Tại Hưởng đứng ở cửa.
Mà Phác Chí Mân cũng thấy được anh, hơn nữa trọng điểm là trên tay phải của anh mang theo hộp cơm giữ ấm...
Xong rồi, chỉ sợ anh lại muốn phát hỏa rồi!
Vốn dĩ Điền Chính Quốc phải rời khỏi, thấy Kim Tại Hưởng tiến vào, mỉm cười lễ phép gật đầu coi như chào hỏi, Kim Tại Hưởng vậy mà cũng cười tít mắt.
Anh đi đến bên cạnh tủ đầu giường, đem cà mèn đặt xuống.
"Bốp!"
Một chòng cà mèn màu trắng đặt đầy lên trên tủ đầu giường "Không cẩn thận" đụng phải chậu hoa thủy tinh kia rơi xuống ở trên mặt đất, miểng thủy tinh bể nát cùng đất bên trong rơi tung tóe đầy trên đất.
"A! Coi tôi này, thật không cẩn thận rồi! Chậu hoa đáng yêu như vậy, là Điền tổng đưa đến đi?" Kim Tại Hưởng đáng tiếc nhìn chậu hoa trên mặt đất, tâm tình lại là vô cùng tốt, anh nói xong liền ở cạnh giường bệnh ngồi xuống.
Phác Chí Mân biết, anh chính là cố ý! Điền Chính Quốc đương nhiên cũng hiểu rõ!
"Bảo bối, còn đau không?" Kim Tại Hưởng một tay kéo Phác Chí Mân qua, ôn nhu hỏi, nói xong, ngay tại trên gương mặt cậu nặng nề mà hôn một cái
"Đang skincare mà bảo là quên cái gì ngồi mãi chẳng nhớ ra :))) hoá ra quên đăng truyện"
Các cậu like blog " Khi Park lỡ yêu Kim-95z" để cùng tớ hóng thính nhớ! Dạo này bận nên chẳng chú ý tới blog nên là flop muốn xỉu 😢😢😢
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro