Lần đầu gặp em
Cô gái nhỏ nhắn, lúc đó nó 16t.Nó nhỏ hơn anh lẫn 7t.Nhưng.... Ko sao tình yêu ko phân biệt tuổi tác.Nó tới Trung làm một du học sinh.Tuy thành tích ở Việt Nam rất bình thường nhiều lúc vì lo thức khuya cày game mà bị chưởi.Vậy mà tới Trung ,nó lại rất cố gắng học hành. Vừa vào là vô ngay lớp giỏi
Vì nó rất xinh nên trường tự bầu cho nó làm hot girl.Nó cảm thấy rất hạnh phúc đến đây quả ko phải là một lựa chọn sai lầm. Bố mẹ nó nghe đc tin con gái học rất giỏi đương nhiên cũng vui lay.Phận là một du học sinh.Gia đình lại ko thuộc dạng khá giả gì.Nên nó đã cố gắng vừa học,vừa làm .
Nó đang làm cho một quán cà phê trong dịp nghỉ hè.Anh trong một lần đi chơi đc bạn dẫn vào.
-Ê,Vương Tuấn Khải, em giới thiệu cho anh một chỗ, vui lắm-giọng Nguyên Nguyên nhí nhảnh. (Vương Nguyên)
Anh lạnh lùng lên tiếng : Uống cà phê có gì đâu mà ......
Chưa để anh nói hết Vương Nguyên vội kéo anh vào.Vừa bước vào....Cách trang trí quán rất đẹp.Lại còn yên tĩnh, điềm đạm rất hợp với tích cách của anh.Tuy vậy nhưng anh chỉ nói một câu :Tạm được
Vương Nguyên giận dỗi 😠:Cái gì tạm cái con khỉ mốc, đây là quán tốt nhất Bắc Kinh đó(em nói hơi quá rùi, xin lỗi mọi người nha)Hai người kết thúc chiến tranh, lại chỗ ngồi.Trong lúc chờ phục vụ anh ngắm nghía phong cảnh nơi đây. Lướt một vòng, ai ngờ nó lại lọt vào mắt xanh của anh.Một cô gái thuần khiết. Nói chuyện với khách rất vui vẻ.Lại còn xinh đẹp nữa (Thật ra nó vào đc quán cà phê này là nhờ khuôn mặt xinh đẹp với ăn nói khéo chút chứ ko,nó chả có cửa đâu). Nó bắt đầu đi lại chỗ anh.Đứng trước mặt anh và Vương Nguyên nó thầm khen " aaaaa ,người gì đâu mà đẹp trai hết phần thiên hạ,y như tiểu thuyết ngôn tình vậy ".Cố gắng giữ tâm trạng. Nó vui vẻ mỉm cười.
-Cho hỏi hai vị dùng gì ạ ?
Anh thất tỉnh quay về với vẻ lạnh lùng.Nguyên nói: à,1 ly trà đá.Còn anh?- cậu quay sang anh
Vẫn là chất giọng lạnh lùng vốn có : Trà sữa
Đúng hai chữ ngắn gọn làm nó ko khỏi rùng mình "Lạnh lùng? Quá tuyệt vời y như soái ca ngôn tình "
Nó ko nói gì quay đi.Lúc đi,mái tóc dài ngang lưng của nó xõa ra.Phả vào anh một mùi hương hoa nhài dịu nhẹ.Khiến anh cảm thấy thanh thản trong vài giây ngắn ngủn.Nó mang đồ ra ngay sau đó.Lúc quay đi ko quên để lại một nụ cười tỏa nắng. Làm anh ngây ngất. Vương Nguyên giám sát anh nãy giờ. Nở một nụ cười nham hiểm, cậu hỏi anh: Tiểu Khải, sao anh nhìn người ta chằm chằm vậy...... Chả lẽ Vương thiếu gia đây có ý với...... Ha ha ha
Anh quay sang lườm Nguyên:em vừa nói cái gì?
Làm Vương Nguyên sợ quá đành câm nín ko có gì.Lúc ra về anh định hỏi tên nó nhưng .......có cuộc điện thoại gọi đến.
-Alo .Ai vậy
-..........
- Con về liền.
Quay sang Vương Nguyên : Nguyên nguyên anh có việc về trước nha.Sau gặp.
Độc giả chờ chap 3 nha.Nhớ bình chọn cho em nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro