Chương 7
Hồ Điệp nhìn đồ đệ bảo bối của nàng toàn thân run rẩy kịch liệt, nhất là hai cánh mông sưng cao với ba lằn roi đỏ chót run lên không ngừng mà đau lòng. Nhưng nàng đã quyết tâm phải dạy dỗ con bé rồi. Dặn lòng mình lại tiếp tục nâng cao tay lên hạ roi xuống.
VÚT... Chát... Ahhhhh.... VÚT..... Chát.... Ahhh hức... VÚT... Chát... Ahuhu... hức.... sư phụ.... hức... đau
Cứ mỗi roi rơi xuống hạ thân An Tiếu lại nảy lên liên tục, toàn thân xiêu vẹo. Hai hàng lệ đã chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của nàng. An Tiếu khóc đến lê hoa đái vũ, mắt lóng lánh nước quay đầu lại nhìn sư phụ cầu khoan hồng. Mắt thấy sư phụ lại nâng roi lên nàng lập tức quay đầu lại, hai mắt nhắm lại cam chịu, tay nắm chặt thành quyền.
VÚT... CHÁT.... AHHHHH VÚT... CHÁt.... Ahhh hức... hức... VÚT... CHÁT.... Huhuhu VÚT... CHÁT.... VÚT..... CHÁT.... VÚT.... CHÁT... Ahh.... Ahhh.... Ưm.... hức... VÚT... CHÁT..... VÚT..... CHÁT..... VÚT.... CHÁT..... ưmm... sư phụ.... người.... hức.... tha... hức..... con đi..... hức hức..... Đồ nhi biết lỗi rồi mà... Huhuhu
Hạ thân An Tiếu giờ khó có thể dùng lời để tả hết được. Hai cánh mông sưng cao gấp ba lần bình thường, hàng chục lằn roi tím đỏ nổi cộm ngang dọc trên từng khối xanh tím cứng ngắc. An Tiếu nằm xụi lơ trên giường thở dốc, hai mắt cứ díu lại liên tục. Đầu đau như búa bổ, hạ thân đau nhức cứ kêu gào nhói lên từng trận. Giờ đã là canh ba, đại não hò hét muốn nghỉ ngơi ngủ một giấc thật ngon nhưng đau đớn nơi mông xông thẳng lên não lại giữ cho nàng thanh tỉnh.
Hồ Điệp bắt đầu trạng thái lạnh lùng vô cảm mặc dù trong lòng chỉ muốn lao đến dỗ dành đồ đệ cưng:
- Quỳ lên!
Nước mắt vừa ngừng lại bắt đầu trào ra, An Tiếu tủi thân vô cùng. Sư phụ không phải không nhìn thấy thảm trạng của nàng còn bắt nàng quỳ, người không thương nàng nữa. Hai tay run rẩy chống đỡ vực thân thể dậy. Dáng người mạnh khảnh nghiêng bên nọ ngả bên kia, lung lay như chỉ cần có một ngọn gió lướt qua là bóng dáng ấy sẽ đổ sập xuống.
An Tiếu cố gắng quỳ thật cao lên để mông không ăn đau. Nhưng sư phụ lại một lần nữa lạnh lùng rạch một nhát dao vào tim nàng:
- Quỳ thấp xuống, mông chạm gót chân.
An Tiếu từ từ hạ thấp mông xuống theo lời sư phụ. Đau đớn lan tỏa khắp cơ thể đánh thẳng lên não, hai mắt nhòe đi dường như không còn nhìn thấy gì phía trước nữa. Nước mắt liên tục chảy ra, An Tiếu có nghiến răng nghiến lợi bặm môi để tiếng kêu không phát ra ngoài.
Tưởng chừng như mọi việc thế là xong nhưng sư phụ lại tiếp tục xát muối vào trái tim nhỏ bé của nàng. Hồ Điệp lấy một cây thước gỗ vừa dày vừa nặng nâng hai tay An Tiếu lên đặt vào rồi bảo:
- Nâng cao tay qua đầu, quỳ đến khi nào ta bảo ngừng thì thôi. Dám làm rơi thước thì đừng hòng ngồi dậy trong vòng một tháng.
Hai tay run lẩy bẩy nâng thước lên, cả người run rẩy kịch liệt nhưng vẫn phải cố giữ cho thước không rơi xuống.
Nửa canh giờ cứ thế trôi qua. Đến lúc An Tiếu tưởng chừng như không thể nào giữ vững được mình nữa thì sư phụ liền bảo:
- Hạ thước xuống nằm về tư thế ban đầu.
An Tiếu sợ hãi nhìn sư phụ cầm thước lên:
- Sư... sư phụ... người vẫn đánh tiếp sao?
Đáp lại câu hỏi của nàng là một tiếng *chát* vang dội. Không phụ sư kì vọng của Hồ Điệp với cây thước nặng 3 cân này, An Tiếu lập tức hét lớn, giọng khàn đi.
CHÁT... Aaaaa... CHÁT..... Ahhh... hức CHÁT.... Aaa.... huhu.... hức... CHÁT... Ahhhhh.... khụ khụ... CHÁT... CHÁT.... CHÁT.... Hức.... Aaaaa... khụ khụ khụ....
Mỗi lần thước đáp xuống, mông An Tiếu biến dạng, lõm thật sâu rồi bật trở lại và mông lại sưng cao thêm một tầng. Từng khối tụ máu dường như có thể vỡ ra bất kì lúc nào. Toàn thân nàng co quắp, cổ họng khản đặc, hai mắt sưng húp rất đáng thương.
Cảm thấy đã đủ, Hồ Điệp đặt roi xuống rồi vòng qua trước mặt đồ đệ nâng cằm nàng lên:
- Biết lỗi rồi?
- Đồ nhi thật sự biết lỗi rồi. Con không nên không điều tra rõ sự việc đã đưa ra quyết định gây tổn thương đến người mình coi trọng. Không nên nông nổi không suy nghĩ đến thân phận và hậu quả mà đã hành động. Con thực sự biết lỗi rồi người tha con đi mà. Không thì cho con nợ ngày mai lại phạt tiếp hức hức.
An Tiếu lập tức đáp lại không ngơi nghỉ, giọng mũi nghẹn ngào muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Hồ Điệp thở ra một hơi, lòng đau như cắt nhưng vẫn tiếp tục đưa ra hình phạt:
- Nghỉ ngơi đi. Không được bôi thuốc cũng không được mặc y phục. Sáng mai không cần thượng triều nhưng thức dậy phải luyện công với ta. Nghe rõ?
- Đồ nhi nghe rõ.
Không cần tới một khắc An Tiếu lập tức chìm vào giấc ngủ. Luyện công gì đó mai rồi tính. Không biết A Ly đã tỉnh chưa. Nàng có giận mình không? Thật nhớ bé con a~
~~~ Ta là giải phân cách au xinh đẹp cảm thấy Tiếu Tiếu vẫn chưa bị ngược đủ nè ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro