Chương 12
Au: Một chút gì đó cho ngày đầu năm mới. Chúc các tình iu năm mới zui zẻ nhoa :33
[ Au: * nói nhỏ* mùng 1 nhà tui ăn chay nên tui không thể để các hạ "ăn mặn" được :)) ]
***** ( Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad: rurukimochi)*****
Hai người cùng nhau đứng ngắm cảnh được một lúc thì có người gõ cửa: " Thức ăn của ngài đã có rồi . Tôi có thể mang vào không thưa ngài?"
Nghe có đồ ăn sắp đến Sở Nam nhìn ra cửa rồi lại ngẩng đầu nhìn cái người đang ôm mình. Cảm nhận có ánh mắt của cậu, Trịnh Minh Hạo dẫn cậu quay lại bàn ăn. Hắn kéo ghế cho cậu ngồi xuống đàng hoàng rồi cũng ngồi xuống kế bên cậu.
" Vào đi.''
*cạch*
Cánh cửa bị đẩy ra, người phục vụ nhanh chóng tiến vào dọn thức ăn lên bàn.
Trịnh Minh Hạo lạnh nhạt nói: "Tôi muốn được riêng tư nên có gì sẽ gọi sau."
"Vâng." - Phục vụ lịch sự trả lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa.
Sở Nam nhìn chằm chằm bàn ăn, hai mắt sáng rực, lấp lánh. Trịnh Minh Hạo nhìn biểu tình trên khuôn mặt nhỏ ấy khóe miệng bất giác cong lên.
" Đừng nhìn nữa. Mau ăn thôi" - Trịnh Minh Hạo lấy khăn ăn trải lên đùi cậu.
Sở Nam đưa tay cầm dao nĩa lên nhìn một hồi lại nhìn sang Trịnh Minh Hạo đang thuần thục cắt miếng thịt thành từng miếng đều đặng rồi lại nhìn cái đĩa trước mặt.
Nghiên cứu một hồi Sở Nam quyết định học theo cách cầm dao nĩa của Trịnh Minh Hạo thì đĩa bít tết trước mặt đã bị bàn tay khác mang đi, thay vào đó là đĩa bít tết đã được cắt thành từng miếng nhỏ tinh xảo, vừa ăn.
Thấy cậu vẫn ngồi đờ ra, Trịnh Minh Hạo lên tiếng: " Sao còn ngồi đờ người ra thế, bảo bối?"
Sở Nam "A" lên một tiếng tồi vui vẻ bắt đầu ăn. Cậu ăn đến quên trời quên đất, Trịnh Minh Hạo bên cạnh còn đút thêm cho cậu vài món khác nữa. Và đương nhiên là cậu sẽ ăn mà không cần đắn đo suy nghĩ.
Trịnh Minh Hạo im lặng, cười trừ
Đúng là bé ngốc tham ăn.
Sau khi chén sạch hết các món trên bàn ăn Sở Nam xoa xoa cái bụng no căng tròn đầy thỏa mãn. Không biết ma xui quỷ khiến gì mà Sở Nam nhìn đến ly rượu vang Trịnh Minh Hạo đang cầm trong tay.
Trịnh Minh Hạo liếc mắt nhìn cậu, khẽ lắc nhẹ ly rượu, uống một ngụm. Cậu vẫn tò mò mà nhìn ly rượu không rời mắt.
Hắn thu hết biểu tình của cậu vào mắt, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Trịnh Minh Hạo nhìn ly rượu rồi quay sang hỏi cậu: " Có muốn thử một chút không? "
Hai mắt Sở Nam sáng lên, đáy mắt ngập tràn sự tò mò, hiếu kỳ.
Có nên không ta? Thử một chút chắc không sao đâu nhỉ?
Do dự gật đầu rồi lại lắc đầu sau đó lại gật đầu. Trịnh Minh Hạo bật cười rót thêm rượu vào ly đưa cho cậu, trong thâm tâm bắt đầu toan tính xem bộ dạng khi say của bạn nhỏ.
Sở Nam cầm ly rượu bằng hai tay đưa lại gần mũi. Rượu vang đỏ thẫm mang theo một chút mùi hương của anh đào dại pha lẫn với mùi của quả hạch, bánh nướng, cùng với mùi của hạt điều và gia vị tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo. Nhưng sự thật đáng buồn cậu không hề ngửi ra mùi hương tinh tế ấy.
Sở Nam nâng ly uống một ngụm. Chất lỏng lành lạnh mang theo vị chocolate đen nhẹ nhàng trôi xuống cổ họng có chút nóng rát kèm theo đó là sự tươi mát của vị bạc hà dễ chịu. Và tất nhiên là cậu cũng không hề nếm ra vị gì.
Sở Nam khẽ nhíu mày, miệng nhỏ mấp máy: " Khó uống."
"Lần đầu uống sẽ có cảm giác như vậy. Em thử thêm một chút nữa xem, có lẽ vị nó sẽ khác. " Trịnh Minh Hạo xoa đầu cậu.
Sở bé con nhẹ dạ cả tin bưng ly uống thêm vài ngụm nhưng vẫn cảm thấy khó uống. Chỉ uống vài ngụm rượu mà mặt cậu đã bắt đầu ửng hồng, nhưng Trịnh Minh Hạo đâu dễ dàng buông tha cho cậu như vậy.
Sau khi bị Trịnh Minh Hạo dụ dỗ uống gần hết nửa chai rượu vang, khuôn mặt Sở Nam càng thêm đỏ, hai mắt mông lung, ngấn nước, đầu óc thì đã không còn phân biệt được gì nữa.
Trịnh Minh Hạo lấy lại ly rượu đã không còn giọt nào trong tay cậu đặt lên bàn, lấy khăn lau miệng cho cậu, rồi đến đôi tay. Cả quá trình Sở Nam không hề có bất kỳ hành động gì, chỉ ngồi đờ người ra đó mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhận thấy biểu hiện của Sở Nam, Trịnh Minh Hạo liền hiểu
Sở bé con say rồi
Trịnh Minh Hạo đứng dậy, bế ( kiểu tong túa ) cậu lên: "Chúng ta về thôi nào."
Sở Nam: "..."
Trịnh Minh Hạo bế cậu vào trong xe, ổn định cơ thể cậu ngồi thoải mãi trong lòng mình. Sơ Nam ngồi gọn trong vòng tay ấm áp của hắn mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Nhìn bộ dạng không khóc không nháo này của cậu, Trịnh Minh Hạo có chút ngạc nhiên cùng thất vọng.
Cả hai an tĩnh một đường trở về công ty. Đến nơi, Trịnh Minh Hạo thuần thục bế Sở Nam đang say ngủ lên phòng ngủ nằm trong phòng làm việc của hắn.
Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, đắp chăn, chỉnh lại nhiệt độ điều hoà và không quên đặt lệ trán cậu một nụ hôn.
Vừa định đứng lên rời đi thì một lực đạo từ phía sau nắm lấy cách tay hắn.
Trịnh Minh Hạo khựng lại, quay đầu nhìn, cậu thiếu niên đã ngủ từ lâu ngay lúc này đây lại đang đang giữ lấy cánh tay của chủ nhân nhà mình.
Cậu nhìn hắn, đôi mắt to tròn long lanh tựa mặt hồ đêm sao, miệng nhỏ khẽ mấp máy nhưng không nói gì.
Trịnh Minh Hạo nắm lấy bàn tay cậu, ngồi trở lại giường: " Sao thế bảo bối ?"
Sở Nam: "..."
Không nói một lời, Sở Nam đột nhiên dùng lực kéo mạnh Trịnh Minh Hạo ngã xuống giường còn mình thì ngồi đè lên người hắn.....
***** ( Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad: rurukimochi)*****
Au: H không cả nhà :))
Au: Nếu có gì sai sót mong các hạ chỉ điểm cho. Xin cảm ơn.
P/s: Đừng quên like và cmt bên dưới để au biết suy nghĩ, ý kiến, cảm nhận của các hạ nhé! Mãi iu ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro