Giai cấp
Chưa bao giờ ở bên anh ấy mà cô đau thế này. Cứ nghĩ đến cái giấy báo thai mà Thu Thu đưa cho cô mà cô gần như gục ngã.
- Tư Vũ! Sao em bỏ đi?
Cô ngước mắt nhìn anh. Lòng cô trùng xuống.
- Chẳng phải người khiến tôi bỏ đi là anh sao? Chính anh đã khiến Thu Thu dính thai, tôi không muốn đứa con trong bụng cô ấy sinh ra mà không có cha.
Anh thoáng chút đau buồn. Đúng là anh đã làm với Thu Thu vào cái ngày đấy. Nhưng anh không ngờ ả ta đã sắp xếp một màn kịch đẹp mắt. Để cô nhìn thấy anh và ả ta hôn hít nhau trên chính phòng của cô, sau đó cho anh làm với ả vào đúng lúc đến tháng, vậy là ả có thai. Sau đó chỉ cần đi lấy giấy khám thai, sau đó phá cái thai đi là xong. Mọi chuyện quá đơn giản!
- Nếu anh không có việc gì thì tôi xin phép đi về! Tôi đang rất bận!
- Thưa chủ tịch....
Thu Thu bước vào, mặt mày tái lại. Xem ra kế hoạch của ả đã tan tành hết rồi.
- Chào cô, Thu Thu! Lâu không gặp.
Ả run run trước luồng khí lạnh toát từ người Tư Vũ. Sau 3 năm, Tư Vũ đã xinh đẹp hơn. Ăn mặc cũng sang trọng hơn nữa. Khoảng cách về giai cấp của ả so với cô quá xa.
Liếc lạnh qua anh và ả, cô cười khẩy đi ra khỏi phòng.
- Tôi không muốn nhận lịch hẹn, hủy hết cho tôi.
- Dạ, thưa chủ tịch...
- Đi ra ngoài!
Anh gầm giọng, ả ta vội chạy ra phía ngoài.
- Lạc Tư Vũ, em chỉ của riêng tôi, một mình tôi thôi!
Tư Vũ thẫn thờ đi trên phố. Tinh, tinh!
Trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn của Minh Yên.
"Mình bận quá, không về ăn cơm với cậu được. Xin lỗi, đừng giận nha! "
Tắt máy, cô trở về công ty. Cô muốn công việc giúp cô quên đi nỗi buồn này. Bác sĩ tâm lý à? Chính cô còn đang không hiểu bản thân cô đang bị làm sao đây!
- Cô ơi!
Cô giật mình cúi xuống, thấy một bé gái chừng 7 tuổi đang kéo váy cô. Tư Vũ mỉm cười ngồi xổm xuống, tay vén sợi tóc vương trên má cô bé.
- Cô giúp gì được con?
Cô bé khóc thút thít:
- Bố mẹ con mất hết rồi, nhà con cũng bị người ta lấy mất. Con đói lắm, xin cô mua cho con chút đồ ăn ạ! Con xin cô.
Tư Vũ đưa cô bé vào hàng ăn gần đó.
- Con tên gì?
Cô bé cười tươi:
- Dạ, con tên Kiều Hoa ạ!
Cô thấy thương cô bé. Sau khi ăn xong, cô dẫn bé đến một căn nhà nhỏ ở góc phố.
- A, mẹ Tư Vũ! Mẹ về rồi!
Một đám nhóc khoảng 4 đứa lao tới ôm cô. Một người phụ nữ từ trong nhà bước ra.
- Tư Vũ, con về rồi đó sao?
- Con chào dì. Dì vẫn khỏe chứ ạ?
Người phụ nữ đó là dì Mai, người đã chăm sóc cho cô từ bé.
- Dì khỏe. Ai vậy con?
Dắt Kiều Hoa vào, cô giới thiệu.
- Các con, dì Mai, đây là Kiều Hoa, thành viên mới của gia đình.
Lũ trẻ xúm xít quanh Kiều Hoa. Ai cũng mến bé.
- Con có việc phải đi rồi. Dì nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá mà mệt. Mấy nhóc nhớ đừng quậy phá mẹ Mai đấy nhé! Mẹ sẽ qua thường xuyên.
- Dạ vâng ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro