Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38 + 39

Tiểu Bảo không biết Diêm La vương có phát hiện là cậu đem Quỷ ca ca đi hay không. Xe ngựa vừa tiến vào Kiến Trữ trấn, Tiểu Bảo liền đội sa mạo. Ngồi ở trong xe, xốc lên mành xe nhìn bên ngoài, mắt Tiểu Bảo trừng thật to. Hơn bốn tháng không có xuất cốc, lần đầu tiên cảm thấy thôn trấn hảo náo nhiệt nha.

Có sẵn bạc, A Mao không cần lại tốn thời gian đi đổi, liền thẳng đến mấy điếm quen biết. A Mao thường ôm Tiểu Bảo đi lại ở trong cốc, không cần thử, hắn cũng biết Tiểu Bảo mặc xiêm y cỡ thế nào. Chính là đã cuối năm, vài món xiêm y A Mao nhìn trúng trong điếm đều không có sẵn, nếu hiện tại đặt hàng phải hai mươi ngày sau mới có thể lấy.

"Đại ca ca, không cần." Tiểu Bảo theo Đại ca ca cùng vào điếm giật nhẹ tay áo Đại ca ca, xiêm y của cậu đều còn có thể mặc ni, bạc còn lại có thể cho sư phó, Quỷ ca ca cùng Đại ca ca dùng.

A Mao cúi đầu nhìn nhìn xiêm y cũ nát của Tiểu Bảo, ở trên quầy viết: Ta hai mươi ngày sau tới lấy xiêm y.

Chưởng quầy lập tức cười nói: "Mười thân xiêm y, cộng thêm hai thất bố cùng tám cân bông, tính ngươi một lượng bạc được rồi. Không có hàng nên bốn thân xiêm y ngươi trước cọc mười tiền, hai mươi ngày sau tới nhận hàng."

A Mao từ trong lòng lấy ra bạc thanh toán, bàn tay to chụp tới, liền đem những thứ vừa mua toàn bộ ôm ở trong lòng. Tiểu Bảo ở trong điếm nhìn một vòng, trước theo Đại ca ca đi ra ngoài, sau khi Đại ca ca đem toàn bộ vật dụng bỏ vào xe ngựa, cậu ngửa đầu nói: "Đại ca ca, có thể cho ta một xâu tiền hay không?" A Mao đương nhiên sẽ không bao giờ không cho, lập tức cho Tiểu Bảo một xâu tiền. Tiểu Bảo lấy tiền lại vào trong điếm.

A Mao ở cửa nhìn Tiểu Bảo lại mua một thanh bố cùng mấy thứ, trong lòng tuy rằng kỳ quái, nhưng sau khi Tiểu Bảo đi ra hắn cũng không hỏi Tiểu Bảo mua mấy thứ kia làm cái gì, Tiểu Bảo muốn mua vậy đương nhiên là thích .

Chạy xe ngựa ở trên đường dạo qua một vòng, A Mao liền mua xong toàn bộ thứ cần, đang lúc hắn do dự có nên tìm một chỗ mang Tiểu Bảo hảo hảo ăn một chút hay không, trong xe truyền ra thanh âm nhu nhuyễn: "Đại ca ca, mua rượu."

A Mao quay đầu, xốc lên màn xe, tựa hồ thực kinh ngạc, Tiểu Bảo muốn uống rượu?

Tiểu Bảo cười ha hả nói: "Sư phó cùng, Đại ca ca, uống."

A Mao nhếch miệng, buông màn xe vung roi vào mông ngựa, vui vẻ đi mua rượu, Tiểu Bảo nghĩ đến hắn ni.

Mua rượu, lại mua một con gà, Tiểu Bảo lại bảo Đại ca ca mua vài cái bánh bao, liền nói phải đi về . A Mao trong lòng cao hứng, cái gì đều nghe Tiểu Bảo , vừa ăn bánh bao vừa đuổi xe ngựa trở về. Trên bầu trời, mấy con chim theo bọn họ bay vòng, tiểu Bối chui ra ngoài xe hướng tới mấy con chim kia kêu to. A Mao ngẩng đầu nhìn nhìn, luôn cảm thấy mấy con chim này tựa hồ vẫn theo bọn họ, nhưng hắn lại cảm thấy chính mình đa tâm, chim sao lại theo người a?

Trên đường gặp được quầy bán thức ăn vặt , A Mao mua cho Tiểu Bảo mấy món, ngẫm lại vẫn là mau mau trở về đi thôi, cũng không tiếp tục trì hoãn, dưới chân A Mao sinh phong, quất ngựa trực tiếp chạy đi. Mấy con chim kia theo bọn họ vào cánh rừng, ở trước màn khói độc ngừng lại. Vừa tiến vào phạm vi Phàm cốc, tâm A Mao mới thả xuống dưới. Vẫn có thể nghe được chim chóc ở bên ngoài kêu, bước chân A Mao càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại.

"Đại ca ca?" Đã tháo xuống sa mạo, Tiểu Bảo nhô đầu ra.

A Mao xoay người, sờ sờ đầu Tiểu Bảo, kéo qua bàn tay nhỏ bé của nhóc viết chữ "Chờ", rồi mới quay trở về.

Vừa đi ra, A Mao thấy mấy con chim kia còn chưa rời đi mà là đứng ở trên cây, vừa thấy hắn liền kêu lên. A Mao chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trên mặt đất nhặt vài hòn đá, đột nhiên, hắn mạnh đứng dậy, đá trong tay bay ra. Lũ chim một khắc trước còn đang hướng đến hắn kêu to ngay sau đó đã từ trên cây ngã xuống dưới, trước ngực tất cả đều là huyết.

Đi đến trước mặt mấy con chim chết kia, A Mao nhặt chúng lên nhìn kỹ, là chim bình thường, trên người không có chỗ nào khác thường, A Mao lúc này mới thả tâm. Từ trong lòng lấy ra bố khăn, đem toàn bộ lũ chim bao lên, A Mao muốn buổi tối làm canh điểu cho Tiểu Bảo uống. Nghĩ như vậy , miệng A Mao mở thật to, xách bao điểu đi trở về.

Tiểu Bảo không biết Đại ca ca đi làm cái gì , chỉ nhìn thấy sau khi Đại ca ca trở về thì luôn luôn cười, cậu cũng nở nụ cười theo. Lấy qua một bao đường đậu Đại ca ca mua cho, Tiểu Bảo lấy ra một viên, ở trước thảm cỏ ngồi xuống, giật nhẹ áo Đại ca ca. A Mao quay đầu, một cái tay nhỏ bé vươn đến bên miệng của hắn.

Theo bản năng há mồm, đường đậu theo đó uy tiến vào, ánh mắt A Mao nháy mắt mị thành hai cái khe, miệng càng kéo cong. Luyến tiếc ăn, cẩn thận mà ngậm, A Mao nhanh hơn cước bộ, phải nhanh chút trở về hầm canh điểu cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bối không ăn kẹo, nó ngồi ở đỉnh xe nhìn bố bao lúc ẩn lúc hiện kia, sắc mặt thả lỏng rất nhiều. Tiến vào bên trong xe lôi ra trái cây bản thân thích ăn, tiểu Bối lại đi đi ra ngồi ở đỉnh xe nó thích nhất, ngẩng đầu nhìn trời, không có điểu theo bọn họ .

Sau khi A Mao mang Tiểu Bảo tiến vào Phàm cốc không lâu, bảy tám người đã đi tới Kiến Trữ trấn. Phát hiện người đã mất, một người vỗ vỗ Hải đông thanh đứng ở đầu vai gã, Hải đông thanh kêu một tiếng bay lên, đảo mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi. Những người đó phân công nhau hành động, bất động thanh sắc hỏi thăm tung tích Tiểu Bảo. Nửa canh giờ sau, vài người này tụ tập ở trong một cái ngõ nhỏ, một người trong đó hồi bẩm: "Lâm Tử Ngạn đi qua bố y điếm, bên người nó có một mao nhân. Chưởng quầy bố y điếm nói mao nhân kia ở trong sơn cốc, đại khái hai tháng mới xuất cốc một chuyến. Bất quá mao nhân kia vừa mới đặt mấy thân xiêm y, hai mươi ngày sau sẽ đến nhận."

Lại một người nói: "Lương điếm lão bản thấy được mặt Lâm Tử Ngạn, trên nửa khuôn mặt có hắc ban, hẳn là nó. Lương điếm lão bản nghe được nó kêu mao nhân kia là Đại ca ca."

"Mao nhân kia lai lịch ra sao?" Người cầm đầu hỏi.

Mấy người khác lắc đầu, nói: "Bọn họ chỉ biết mao nhân kia ở trong sơn cốc, nhưng sơn cốc thực tà môn, nơi nơi đều là sương mù dày đặc, hơn nữa sương mù có độc, người đi vào không có một kẻ sống đi ra ."

Kẻ cầm đầu nghĩ nghĩ nói: "Ta sẽ đem việc này bẩm báo trang chủ, chúng ta ở trong này thủ, nhớ không cần đả thảo kinh xà, chỉ cần xác định nó ở Kiến Trữ trấn, chúng ta còn có biện pháp bắt lấy nó. Ngươi đi thu mua bố điếm lão bản, nếu mao nhân và Lâm Tử Ngạn lại đến, làm cho hắn bám trụ bọn họ."

"Hiểu được."

"Chuyện này trang chủ phân phó ta không thể tiết lộ cho người của Lâm phủ, các ngươi cẩn thận làm việc, hết thảy chờ ý tứ trang chủ."

"Vâng!"

..........

"Ha ha, ha ha ha, chỉ có tiểu đồ nhi A Bảo của ta là hiểu chuyện." Mân một ngụm rượu ngon, Phàm Cốt vui vẻ a. Tiểu Bảo vừa ngoan lại thông minh, như thế nào giống như bổn đồ đệ A Mao kia, hắn nếu không nói, căn bản không nhớ nổi mua cho sư phó này một ngụm rượu.

Được sư phó khen , mặt Tiểu Bảo đỏ bừng, lắc lắc đầu. Đem gà thơm ngào ngạt xé thành từng mảnh từng mảnh , Tiểu Bảo đem chỗ thịt phần ức nộn nhất cùng chân gà ra. Thịt ức cho sư phó, chân gà Đại ca ca một cái, Quỷ ca ca một cái. Phân xong rồi, Tiểu Bảo cầm lấy cánh gà, miệng nhỏ cắn một cái.

"Ai, A Bảo sao lại đem đồ ngon cho sư phó cùng ca ca ?" Mấy sợi bạch mi của Phàm Cốt dựng thẳng, đem cánh gà trong tay Tiểu Bảo đoạt lại, gắp lên một khối thịt ức phóng tới trong bát Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo cười ha hả đem cánh gà lấy lại, đem thịt ức thả lại cho sư phó. Một bàn tay to đầy mao vươn lại đây, đưa chân gà chưa cắn một ngụm bỏ vào trong bát Tiểu Bảo. Tiểu Bảo lại cười ha hả đem chân gà thả lại cho Đại ca ca, nhu nhuyễn nói: "Cánh, thơm." Nói xong, còn mỹ mãn mà hấp hấp.

Phàm Cốt đầy mũi chua xót, thô thanh nói: "Hừ hừ, nguyên lai A Bảo là đem đồ ăn ngon nhất lưu cho chính mình a, sư phó mặc kệ, sư phó muốn ăn cánh gà."

"Ha ha." Tiểu Bảo bưng lên cánh gà, chân gà, cổ gà cùng một phần thịt ức trong bát của mình né tránh, lắc đầu, "Ta ăn, ta ăn." Dứt lời lại cầm lấy bát thịt cho Quỷ ca ca, đứng dậy chạy ra.

A Mao muốn chạy theo, Phàm Cốt ngăn lại hắn nói: "Ăn đi, đây là tâm ý của A Bảo, ăn nó mới có thể cao hứng. Ăn xong rồi ngươi đi hầm canh nóng cho Tiểu Bảo, phóng thêm mấy căn đông trùng hạ thảo."

A Mao gật gật đầu, há miệng ăn chân gà.

Trong mộc ốc của Nhiếp Chính, Tiểu Bảo đang uy Quỷ ca ca ăn gà. Không cho  tay Quỷ ca ca bị ô uế, Tiểu Bảo đem thịt trên chân gà kéo xuống đến uy Quỷ ca ca, tiếp đó liếm liếm ngón tay dính đầy mỡ, thơm quá thơm quá.

Ăn hai ngụm, Nhiếp Chính tránh đi thịt uy đến bên miệng, nói: "Bảo, ngươi ăn." Tiểu Bảo nhất định là đem thứ tốt nhất lưu cho bọn hắn .

"Có, có." Mỗ Tiểu Bảo ở thời điểm nào cũng là thực tuyệt cường , nhất là loại thời điểm này. Nhiếp Chính lui không được đành cười há miệng, cắn xuống miếng thịt do ngón tay tinh tế uy vào, bất quá ngay cả đầu ngón tay cũng cùng nhau cắn .

"Ha ha, Quỷ ca ca." Tiểu Bảo rút tay, nhưng Quỷ ca ca lại cắn chặt.

Nhẹ nhàng ở trên đầu ngón tay Tiểu Bảo cắn cắn, Nhiếp Chính mới buông ra, chọc Tiểu Bảo nở nụ cười.

Lại kéo xuống một khối, Tiểu Bảo do dự uy đến bên miệng Quỷ ca ca, a, ngón tay lại bị cắn .

"Ha ha, Quỷ ca ca..." Không chỉ có bị cắn, còn bị liếm, Tiểu Bảo ngứa mà cười to.

Thích nghe tiếng cười trẻ con của Tiểu Bảo, thanh thúy câu nhân. Nhiếp Chính ăn phát nghiện, không để Tiểu Bảo rời đi. Ngón tay dính mỡ gà thơm thơm, so với thịt gà còn thơm hơn ni. (= =||||)

"Ha ha ha..." Tiếng cười của Tiểu Bảo rơi vào mộc ốc cách vách, Phàm Cốt cùng A Mao đều lại đây xem, nhìn thấy Nhiếp Chính đang đùa Tiểu Bảo, hai người bọn họ cũng cười .

Đột nhiên, tiếng cười im bặt, Tiểu Bảo thét lớn một tiếng bắt đầu co người lại. Nhận thấy được Tiểu Bảo khác thường, Nhiếp Chính lập tức buông miệng, Phàm Cốt cùng A Mao vọt lại đây.

"A Bảo ( Bảo )? !"

"Ngô..." Nửa khuôn mặt Tiểu Bảo trắng bệch, "Đau..."

Ba người sửng sốt, Tiểu Bảo lại phát bệnh ? Này còn chưa tới đầu tháng a!

A Mao lập tức ôm lấy Tiểu Bảo chạy ra khỏi mộc ốc, Phàm Cốt vội vàng hướng Nhiếp Chính nói một câu "Tiểu Bảo lại phát bệnh " liền xông ra ngoài. Nhiếp Chính hai tay bám trên giường, lòng nóng như lửa đốt, lúc này sao lại nhanh như thế! Rất nhanh, Nhiếp Chính liền ẩn ẩn nghe được tiếng khóc của Tiểu Bảo. Hắn xốc lên chăn, sờ soạng đến bên giường, đem chân chuyển xuống dưới, tiếp đó chống đỡ lên cái bàn đầu giường chậm rãi đứng lên.

"Bính!"

Hai chân vô lực, Nhiếp Chính té ngã trên đất. Cắn răng, không quản cơn đau trên người, hắn quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi hướng ra phía ngoài mà lê, trong lòng kêu: "Bảo... Bảo..."

Một người xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Nhiếp Chính na trên mặt đất, hắn vài bước đi qua đem Nhiếp Chính dìu lên.

"A Mao, phiền toái ngươi, mang ta đi xem Tiểu Bảo, ta lo lắng, lo lắng." Nhiếp Chính gắt gao bắt lấy áo A Mao cầu xin hắn.

A Mao khom người cõng lấy Nhiếp Chính, trong mắt mang lệ nhanh chóng rời đi. Vừa mới rồi sư phó nói Tiểu Bảo "Bệnh" nặng.

>>Hết chương 38<<

Bảo Bối: Chương 39:

Trên giường, Tiểu Bảo cuộn thành một đoàn cúi đầu khóc, Phàm Cốt tham mạch cho Tiểu Bảo, vẻ mặt u sầu. Nhiếp Chính ngồi ở bên giường càng không ngừng ở trên người Tiểu Bảo nhu nhu, hy vọng như vậy có thể giảm bớt thống khổ của nhóc. A Mao càng không ngừng rơi nước mắt, chuyện sư phó không có cách nào thì thật sự không có cách nào . Thu hồi tay, ánh mắt Phàm Cốt dao động, A Mao túm túm tay áo sư phó, hỏi sư phó tình huống Tiểu Bảo. Phàm Cốt vuốt vuốt râu, nhìn thẳng Nhiếp Chính.

"Sư phó... Quỷ ca ca... Đại ca ca... Mỹ nhân ca ca..." Tiểu Bảo đau đến cả người run lên đã không có ý thức, chỉ có ở lúc này, cậu mới có thể tiết lộ ra khát vọng nội tâm, khát vọng sư phó cùng ca ca yêu thương. Nhiếp Chính cắn chặt hàm dưới, đụng đến lòng bàn tay Tiểu Bảo, khàn khàn mở miệng: "Sư phó, ngài ngẫm lại biện pháp, Tiểu Bảo đau."

"Ta biết nó đau." Thanh âm Phàm Cốt cũng thực nghẹn, tay hắn nắm thành quyền, tầm mắt càng không ngừng dừng lại ở trên người Nhiếp Chính cùng Tiểu Bảo. "Bệnh" của Tiểu Bảo so với hắn đoán trước còn tăng nhanh hơn, hắn nguyên bản nghĩ ít nhất còn phải nửa năm. Chẳng lẽ phải hiện tại sao? A Mao càng không ngừng xả tay áo sư phó, hắn nhìn ra được sư phó có biện pháp.

Bên tai là tiếng khóc của Tiểu Bảo, Phàm Cốt cân nhắc lại cân nhắc, lo lắng lại lo lắng, mở miệng nói: "A Mao, đem Nhiếp Chính mang về, sau đó lại đây đón Tiểu Bảo."

"Sư phó?"

Không có giải thích, trong hai mắt Phàm Cốt tràn đầy đau lòng cùng áy náy đối với tiểu đồ nhi.

A Mao cõng Nhiếp Chính rời đi, Phàm Cốt sờ lên cái trán bị mồ hôi làm ẩm ướt của Tiểu Bảo, cúi đầu nói: "A Bảo a, sư phó vẫn không hy vọng một ngày này sẽ đến, sư phó luyến tiếc đem ngươi giao cho bất luận kẻ nào, nhất là người Nhiếp gia. A Bảo a, nếu sư phó có thể sớm một chút gặp được ngươi thì tốt rồi, cũng không đến nỗi cho nương ngươi ở trên người ngươi xằng bậy. A Bảo, sư phó sẽ bên cạnh ngươi, không sợ, không sợ." Vừa mới dứt lời, A Mao đã trở lại, Phàm Cốt cho A Mao đem Tiểu Bảo đi qua trước, hắn lại đi dược ốc.

Vào mộc ốc Nhiếp Chính, Phàm Cốt nói: "A Mao, ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại, cùng đem tiểu Bối đi."

Thấy sư phó cầm trên tay hai bình dược, nghĩ rằng sư phó có biện pháp trị cho Tiểu Bảo, A Mao không dám chần chờ, xoay người xách lên tiểu Bối quăng đến trên vai liền bước đi ra ngoài, đóng chặt cửa.

Đi vào bên giường, Phàm Cốt thực nghiêm khắc hướng tới Nhiếp Chính đang ôm Tiểu Bảo vào trong ngực nói: "Nếu không phải Tiểu Bảo đau chịu không nổi, ta sẽ không làm như thế. Nhiếp Chính, A Bảo là bảo bối đồ đệ của ta, ngươi ngày sau dám phụ nó một phần, chẳng sợ sẽ khiến Tiểu Bảo thương tâm, ta cũng sẽ đem ngươi làm thành xà cơm quăng đến xà trì."

"Sư phó?" Nhiếp Chính lòng tràn đầy lo lắng cho Tiểu Bảo không rõ sư phó vì sao nói mấy thứ này, nhưng hắn vẫn là lập tức nói: "Sư phó, ta nói rồi, ta muốn thương Tiểu Bảo, không cho nhóc chịu khổ chịu vất vả, không cho nhóc phải khóc." Bảo làm sao không phải bảo bối của hắn?

Ánh mắt Phàm Cốt đỏ bừng, mở ra một cái lọ, lấy ra hai khỏa dược hoàn, tiếp đó đem Tiểu Bảo đang khóc đến run rẩy từ trong lòng Nhiếp Chính ôm lại, mở ra miệng của nó uy vào.

"Sư phó?" trong lòng Nhiếp Chính có bất an, hắn đã nhận ra sư phó khác thường.

"Đau... Đau... Sư phó... Ca ca..."

Tiểu Bảo với nửa khuôn mặt trắng bệch căn bản nuốt không trôi dược, Phàm Cốt cắn răng che cái miệng của nó, càng không ngừng vuốt thuận cổ A Bảo. Nước mắt làm ẩm ướt tay Phàm Cốt, Phàm Cốt ách thanh cực nhanh nói: "Tiểu Bảo sở dĩ thân mình đau, không phải là vì có bệnh, mà là vì có người mạnh mẽ ở trong cơ thể nó đưa vào một cỗ nội lực rất mạnh tên là 'Dưỡng công'. Dưỡng công nguyên bản có thể cường tráng thân mình Tiểu Bảo, nhưng người này có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó, không kịp làm cho Tiểu Bảo chậm rãi dưỡng, duy nhất đưa vào hơn hai mươi năm công lực cho nó. Tiểu Bảo còn nhỏ, lại trời sinh thể nhược, không chỉ không thể dùng công phu này tự thân đến dưỡng, ngược lại bị công phu này cắn nuốt, bởi vậy mỗi đầu tháng cùng mười lăm mới có thể thân mình đau."

Nghe đến đó, Nhiếp Chính ngây ngẩn cả người, hắn suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, lại căn bản không nghĩ tới bệnh của Tiểu Bảo dĩ nhiên là vì nguyên nhân này!

Phàm Cốt không có thời gian đi quản Nhiếp Chính nghĩ thế nào, mà là tiếp tục nói: "Dưỡng công, danh như ý nghĩa phải 'Dưỡng' . Công phu dưỡng này rất tốt, không chỉ tốt đối với bản thân, mà còn tốt với một nửa song tu khác, có thể nói công phu dưỡng này chính là vì một nửa khác. Chính là công phu dưỡng này phát triển rất chậm, chậm thì mười năm hai mươi năm, lâu thì hơn hai mươi năm. Dưỡng gặp thời gian càng lâu, công lực càng sâu. Nhưng đối tượng dưỡng công thường thường đều là nữ tử không có võ, như vậy công phu dưỡng ra mới tinh thuần nhất. Nương Tiểu Bảo là đột nhiên rời đi , cho nên ta nghĩ là nương nó đem công phu truyền cho nó. Dưỡng công là phải bắt đầu dưỡng từ nhỏ, nửa đường mạnh mẽ đưa vào là tuyệt không được, huống chi là đối với Tiểu Bảo."

Nhiếp Chính há to miệng, muốn hỏi sư phó vì sao phải nói cho hắn chuyện này, nhưng hắn phát hiện cổ họng thực nghẹn, căn bản nói không ra lời.

Phàm Cốt sờ sờ gương mặt đã dần dần nổi lên hồng nhuận của Tiểu Bảo, ngẩng đầu nhìn về hướng Nhiếp Chính gầm nhẹ: "Ngươi có được Tiểu Bảo là phúc phần tám đời đã tu luyện! Nếu không phải Tiểu Bảo vô ý thức tiếp tục dưỡng công lực trong cơ thể nó, do đó tạo thành gánh nặng không thể nhận, thời gian phát bệnh sẽ càng ngày càng dài, ta mới sẽ không nói cho ngươi chuyện này! Lại càng sẽ không cho ngươi không công có được Tiểu Bảo!"

Nhiếp Chính há miệng thở dốc, khàn khàn ra tiếng: "Sư phó... Ngài... Bảo..." Lỗ tai đột đột vang, trong đầu một mảnh mê muội, sư phó là ý gì?!

"Ngô..." Rên rỉ thấp ngâm từ miệng Tiểu Bảo phát ra. Sắc mặt của cậu trở nên hồng nhuận, nước mắt vẫn còn đang rơi, nhưng lại không còn tiếng khóc, tựa hồ rất khó chịu.

Cơ hồ là đánh nát răng nanh cùng huyết mà nuốt, Phàm Cốt đem Tiểu Bảo đặt ở trên người Nhiếp Chính, không cam lòng nói: "Cùng Tiểu Bảo song tu, trị bệnh của nó! Cũng..., " cắn răng, "Trị bệnh của ngươi! Có dưỡng công của Tiểu Bảo, đừng nói là khôi phục gân cốt, ngươi dù là luyện võ đều không thành vấn đề!"

"Sư phó!"

Nhiếp Chính cả kinh kêu, vì lời nói vừa rồi của sư phó. Cùng Bảo song tu?! Hắn có thể một lần nữa luyện võ?!

"Ta vừa uy Tiểu Bảo uống dược rồi, trước khi ta thay đổi chủ ý uy nó giải dược, ngươi nắm chặt thời gian đi!" Nhịn xuống không nhìn tiểu đồ nhi, Phàm Cốt đứng dậy bước đi, mở ra cửa, nặng nề mà đóng lại, hắn hướng A Mao đang đứng ở trong sân hô to: "Đi nấu nước! Nửa canh giờ sau đem Tiểu Bảo mang về cho ta!" Nói xong, Phàm Cốt liền hướng về mộc ốc của mình, khóa trái cửa, hắn đã muốn hối hận.

A Mao vừa khẩn trương lại lo lắng nhìn nhìn cửa mộc ốc của Nhiếp Chính, nhìn nhìn lại cửa mộc ốc của sư phó, tả hữu giật giật, sau khi thanh tỉnh hắn bước vào trù phòng nấu nước. Vừa rồi ở trong sân hắn nghe được lời sư phó nói với Nhiếp Chính. Từ nhỏ theo sư phó học y hắn như thế nào không hiểu ý tứ song tu, chính là trong lòng A Mao tràn đầy suy nghĩ đều là bệnh Tiểu Bảo được cứu rồi, Tiểu Bảo có thể không còn đau nữa. Lau nước mắt, A Mao rất nhanh nhóm lửa nấu nước, bệnh Tiểu Bảo có thể trị! Bệnh Tiểu Bảo có thể trị !

Ôm Tiểu Bảo, ngửi thấy khí hài tử độc hữu trên người nhóc, bên tai là Tiểu Bảo khó chịu rên rỉ, dưới bàn tay là thân mình cao nóng của Tiểu Bảo, tim Nhiếp Chính kịch liệt nhảy lên. Sao hạ thủ được? Hắn sao hạ thủ được? Đây là Tiểu Bảo một lòng đem hắn làm ca ca, đây là Tiểu Bảo tối tín nhiệm hắn, đây là Tiểu Bảo hắn ở trong lòng phát ra thề độc phải yêu thương cả đời, chiếu cố cả đời, bảo hắn như thế nào hạ thủ được!

"Ô ô... Quỷ, ca ca..." Tiểu Bảo được dược tạm thời ngăn chặn đau đớn bởi vì một loại khổ sở khác mà lại cúi đầu khóc lên. Nhiếp Chính cắn chặt hàm răng, đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, hôn lên trán cùng hai má nhóc, bảo hắn làm sao, hạ thủ được...

"Quỷ, ca ca..." Dính sát vào trên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo theo bản năng muốn cùng Quỷ ca ca lại gần một chút. Cái trán ẩm mồ hôi ở trên mặt Quỷ ca ca cọ a cọ, nhưng cậu vẫn rất khó chịu, vẫn cảm thấy không đủ.

"Bảo..." Dùng sức lực lớn nhất của mình ôm chặt Tiểu Bảo, thanh âm Nhiếp Chính khàn đến lợi hại.

"Quỷ ca ca..." Nửa khuôn mặt Tiểu Bảo đã từ phấn hồng biến thành đỏ bừng, cánh môi mềm đi theo tiếng thấp gọi của cậu mà cọ xát hai má Nhiếp Chính, tim Nhiếp Chính lại đập nhanh vài phần.

"Bảo... Thực xin lỗi... Quỷ ca ca, thực xin lỗi ngươi." Một tay cố định chặt ót Tiểu Bảo, ở trên mặt Tiểu Bảo lưu lại một cái hôn, tay kia Nhiếp Chính sau khi trải qua gian nan giãy dụa đã sờ soạng đến cúc áo Tiểu Bảo, một cái cúc thật chậm thật chậm được cởi bỏ. Bả vai tuyết trắng lộ ra, cánh tay nhỏ bé yếu ớt lộ ra.

"Quỷ ca ca... Quỷ ca ca..." Tiểu Bảo khó chịu chỉ biết kêu Quỷ ca ca .

Cái hôn của Nhiếp Chính nhẹ nhàng mà dừng ở trên bờ vai nhỏ đang phát run, dừng ở trên vùng cổ nhỏ ấm áp, dừng ở trên cái cằm khéo léo, chần chờ rất lâu sau đó, thẳng đến khi trong tiếng rên rỉ của Tiểu Bảo đã lộ ra tiếng khóc rõ ràng khổ sở, cái hôn của Nhiếp Chính mới dừng ở trên cái miệng nhỏ nhắn hương vị ngọt ngào đang hé mở. Bảo, Quỷ ca ca, xin lỗi ngươi.

Cúi đầu , rên rỉ mang theo nức nở dần dần vang lên, mang theo tiếng của vải sợi, rõ ràng là xiêm y hài tử mặc đang từng kiện từng kiện dừng ở bên giường. Tiếng nức nở bị người hàm trụ, chỉ chốc lát sau, phòng trong chỉ còn lại có tiếng rên rỉ mềm nhẹ.

──

Ni tỉ: Muốn H hay không ta phải cẩn thận ngẫm lại, trước ngủ đi.

Su: Dã man T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei