Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương cuối

 Song Ngư và Bảo Bình trở về thành Trường An chuẩn bị xem hội hoa đăng , chưa kịp bước đến cổng chính thì bị tiểu Thanh đứng chờ sẵn ở ngoài nhanh chóng kéo vào chỗ không ai để ý tới .

- Thái tử điện hạ và thái tử phi , cuối cùng hai người cũng trở về , nô tì nghĩ hai người nên rời xa nơi này càng sớm càng tốt ?

 Cả hai chẳng hiểu gì , nhìn nhau rồi Bảo Bình mới cất tiếng hỏi tiểu Thanh .

- Rốt cuộc , đã xảy ra chuyện gì ?

- Nhị hoàng tử đã tạo phản , hoàng thượng mất tích , còn công chúa thì bị nhốt trong tẩm cung cho người canh gác , nô tì đã phải khó khăn lắm mới ra khỏi hoàng cung . Hai người nhanh chạy khỏi đây , nhị hoàng tử đổ tội cho ngài giết hoàng thượng , treo bảng cáo thị khắp nơi !

 Tiểu Thanh đẩy hai người lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn do Lưu Phúc - thị vệ thân cận của Bảo Bình điều khiển .

- Tiểu Thanh , ngươi nhớ bảo trọng !

- Người cũng vậy thái tử phi !

  Đợi chiếc xe ngựa đi khuất , tiểu Thanh trở vào thành thì bị quân lính bắt lại . 

 Thiên Yết cho người dụng hình bắt tiểu Thanh khai ra chỗ Bảo Bình chạy trốn .

- Đến bây giờ ngươi vẫn còn cứng họng !

- Cho dù có chết ta quyết không nói !

- Hahaha.......thật là một con chó trung thành , chỉ tiếc theo không đúng chủ . Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi rất tận trung với tam muội , bây giờ ngươi mà không chịu khai ra thái tử ở đâu thì đừng trách ta đối xử tệ bạc với muội ấy !

- Ngay cả công chúa ngươi cũng không buông tha !

 Tiểu Thanh phỉ nhổ trong lòng , lúc trước cô rất ngưỡng mộ sự tài giỏi của hắn , giờ thì nghĩ lại mình thật ngu ngốc .

- Ông ấy nợ ta , hắn cũng nợ ta , cả thế gian này đều nợ ta ! Ta bắt những người ta căm ghét đều phải trả giá !

  Thiên Yết thật sự trở nên điên loạn vì thù hận , hắn thật sự không phân biệt được đâu bạn đâu thù , ai chống đối hắn đều là kẻ đáng chết .

 Xe ngựa của Bảo Bình chạy một ngày một đêm thì sắp qua khỏi biên ải tiến đến Tây Vực , chẳng may bất ngờ có một đám quân lính tập kích tấn công . 

 Đó là bọn quân lính của Thiên Yết đã lần mò theo kịp , tiểu Thanh chỉ chỗ cho hắn cũng bởi vì bản thân đã bất lực , cô không muốn hắn gả công chúa cho vua nước Đột Quyết - nổi tiếng độc tàn .

 Bánh xe bị bọn chúng làm tan tành , Lưu Phúc ở lại chống đỡ để cho Bảo Bình và Song Ngư chạy thoát thân , cả hai chạy vào rừng sâu , cuối cùng chạy đến bên vách vực thẳm của biển sâu .

- Phía trước là đường cùng , ngươi nghĩ mình còn có thể trốn thoát ?

 Thiên Yết cưỡi ngựa dẫn một đoàn quân lính bao vây hai người .

- Ta không ngờ , đệ lại là một người lòng lang dạ sói !

- Tức cười , ta lòng lang dạ sói ? Vậy phụ hoàng là loại gì ? Ông ta giết chết mẫu hậu , cả thiên hạ vẫn tung hô ông ta là minh quân . Ngươi nhu nhược chỉ biết trốn chui trốn nhủi ở Đông Cung , vẫn có tất cả trong tay ! Ta chỉ trả thù cho mẫu hậu , giành những thứ vốn thuộc về mình thì có gì là sai ?

- Vậy đệ trả thù cho mẫu hậu rồi người có thể sống lại không ? Có tất cả trong tay thì bây giờ trong lòng cảm thấy mãn nguyện không ?

- Chưa ! Còn một thứ !

 Hắn ra lệnh cho binh lính bắt giữ hai người , trong lúc hỗn loạn Thiên Yết đã dùng mũi tên tẩm độc bắn trúng ngực Bảo Bình . Y lui lại vài bước , Song Ngư vội đỡ lấy , cả hai đều gần sát bên bờ vực .

- Ta tưởng ngươi khác những vị hoàng tử trong lịch sử sẽ không vì ngai vị mà hạ độc thủ với người thân , hóa ra ngươi cũng giống bọn họ .

- Ta giành ngai vị là vì nàng , nếu nàng chịu theo ta về hoàng cung thì ta sẽ tha mạng cho hắn ?

- Vì ta ư ? Tại sao kẻ nào cũng lấy cái cớ này ? Nếu ngươi muốn giang sơn thì cứ nói là ngươi muốn . Cần gì phải đem ta ra làm vật thế thân . Nếu bây giờ ta tự tử chết ở đây thì liệu ngươi có trả lại cái giang sơn ấy ?

 Thiên Yết im lặng không trả lời , Song Ngư ôm chặt cơ thể đang dần lạnh vì trúng độc của Bảo Bình .

- Cho dù người ta gặp trước là ngươi thì ta vẫn yêu Bảo Bình , cho dù ngươi có cả thiên hạ trong tay thì ta vẫn một lòng với chàng ấy . Sai lầm của ngươi là đánh giá ta ngang hàng với những nữ nhân khác . Kiếp này , ngươi đừng hòng có được ta .

 Nói vừa dứt tiếng , Song Ngư ôm Bảo Bình , cả hai cùng nhảy xuống biển .

Khoảnh khắc đó , thay vì hoảng sợ thì cô lại cảm thấy hạnh phúc vì được chết cùng người mình yêu .

Yêu thì quá dễ dàng , nhưng chết cùng người mình yêu thì liệu có mấy ai làm được ?

...............

 Song Ngư tỉnh dậy giữa căn phòng tràn đầy mùi thuốc sát trùng , người nắm chặt bàn tay của cô bây giờ là Song Tử .

- Em sao lại khóc ?_ cô vươn cánh tay lau đi những giọt nước mắt của em gái mình , Song Tử kìm nén không được xúc động , ôm chặt lấy cô .

- Chị à , em biết lỗi rồi , đáng lý ra em nên nghe lời chị , không được quen với Thiên Yết . Em xin lỗi vì đã cãi lời chị , nếu lúc đó em không bỏ nhà đi thì chị cũng sẽ không vì tìm em mà bị xe tông phải .

- Mọi chuyện qua rồi , đừng đổ lỗi cho bản thân nữa !

  Song Ngư trở lại với cuộc sống bình thường , mọi chuyện đều là một giấc mơ dài .  Cô vẫn là tiểu thư Liên gia , mẹ cô không có ngoại tình , em gái chỉ là quá bướng bỉnh chứ không có ganh tị với cô . Điều đáng buồn nhất là sự xuất hiện của Bảo Bình hóa ra cũng chỉ là một giấc mơ đẹp .

 Song Ngư cảm thấy cuộc sống của mình giống như thiếu đi một thứ gì đó rất quan trọng kể từ ngày tỉnh lại , cô đi du lịch khắp nơi , biết được nhiều điều hơn trong cuộc sống , đôi lúc lại nhìn thành phố hoa lệ bằng đôi mắt buồn .

 " Ừ thì xuyên không cuối cũng vẫn chỉ có trong tiểu thuyết "

 Chặng đường cuối cùng của cô chính là con đường màu tím của nước Đức , cô vừa đi bộ  trên con đường tuyệt đẹp vừa đeo tai nghe thưởng thức bài hát Wish you were here rồi hát theo nó , ít ra bài hát này giống như tiếng lòng của cô .

 Song Ngư đi ngang một bóng dáng quen thuộc , cô lười quay đầu lại nên vẫn bước tiếp đến quan cà phê cách đó một cây số .

 Bỗng bài hát đang phát giữa chừng liền đứng lại , cũng vì điều đó mà cô nghe được giọng nói của chàng trai phía sau lưng .

- Xin cho hỏi , nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta đã từng gặp nhau ! Có phải cô tên Cầm Tiểu Ngư ?

 Cô chớp mắt liên tục mấy cái rồi xoay người lại .

- Anh không lầm đâu , đó từng là tên của tôi trong một khoảng thời gian , hiện tại tôi tên Liên Song Ngư !

 Cả hai người nhìn nhau , cứ như lần đầu gặp gỡ nhưng lại ở trong một kiếp khác .

  Chuyện quá khứ khép lại , mở ra một câu chuyện mới trong một chương mới .

 Đôi khi giấc mơ mà bạn thường mơ thấy lại chính là kiếp trước của bạn .

__________________

 Có lẽ mọi người nghĩ nên kết cho hai người yêu nhau rồi làm đám cưới hoặc kết ở chỗ hai người cùng nhau chết thì mới là cái kết đẹp .

 Còn riêng Tử thì , bắt đầu lại từ đầu thì mới chính là một cái kết thỏa đáng .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro