Chương 3 - Sách vở
Trẻ con bình thường giống nhau đều thích ngủ nướng, nhưng Thời Li không giống vậy, bé bị mẹ mình đẩy nhẹ đánh thức , không có nán lại chui ngược vào trong chăn mà mơ màng ngồi dậy, rũ đầu, dụi mắt.
Áo ngủ khủng long nhỏ có mũ, bé con nho nhỏ nằm trên giường em bé cuộn thành một đoàn, giống như một chú khủng long con lông xù, đầu nhỏ chút xíu, rõ ràng đã dậy, còn ngoan ngoãn quắn quéo người bò dậy, cái đuôi nhỏ đều uể oải rũ xuống .
Sau đó được bế xuống đất, lại tự mình đi dọn ghế đẩu, kéo vào trong nhà vệ sinh.
Hướng Hiểu Ảnh đang giúp Li Li nặn kem đánh răng, vừa xoay đầu liền thấy một đứa nhóc thở hổn hển dọn ghế đẩu nhỏ, đặt bên chân nàng, tự mình bò lên ghế đẩu.
Đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền, cả người mơ màng cầm lấy chiếc ly nàng rửa sạch đưa đến, đem bàn chải đánh răng bỏ vào trong miệng.
Hướng Hiểu Ảnh cầm lấy khăn rửa mặt nhúng qua nước ấm sau đó xoay qua , thử độ ấm khăn rồi lau mặt cho bé Li .
"Mẹ mẹ, bé muốn tự làm a ~"
Bởi vì khuôn mặt được khăn mềm mại lau qua, đầu Thời Li cũng bị khăn lau lúc ẩn lúc hiện, âm cuối nho nhỏ hơi nâng lên.
Hướng Hiểu Ảnh khẽ nói "Được", để bé Li tự mình lau mặt sạch, còn mình thì đem khăn rửa mặt đã lau giặt sạch một lần, treo lên móc.
Rõ ràng ngày hôm qua bé con không hề tự đánh răng giúp nàng đâu, hôm nay chuyện gì cũng đều tự tay làm.
Nàng không thể không hoài nghi, có phải vì tối hôm qua bé không uống thuốc, nên sáng nay mới ngoan như vậy, nhưng những gì bác sĩ Trần nói lại quanh quẩn ở bên tai nàng, chậm chạp không tiêu tan.
Rửa mặt xong bé Thời Li được mẹ đổi đi áo ngủ tiểu khủng long , trước áo có hình thỏ con thú bông quần yếm màu vàng, đặc biệt phù hợp với ba lô nhỏ của bé.
Bữa sáng không kịp ăn vì Hướng Hiểu Ảnh muốn đi mau tới đoàn phim, nàng hôm nay định tự mình đưa Thời Li tới nhà trẻ, đưa cho Li Li ba lô nhỏ có bình nước em bé cùng mấy phần bánh mì nhỏ, sau đó đưa bé lên xe chở đi.
Ghế Thời Li ngồi là loại ghế dựa an toàn cho em bé, bé con ôm ba lô nhỏ, lấy bữa sáng mẹ đã chuẩn bị ra, một bên hút sữa trong bình, một bên hoang mang hỏi, "Mẹ ơi, con không có mang theo tô tô ."
Cậu ngừng uống, sửa lại lời nói, "....sách vở ."
Trong ba lô nhỏ ngoài đồ ăn vặt ra, cái khác đều không có, trống trơn, khi còn nhỏ ký ức quá xa xăm mơ hồ không rõ, Thời Li chỉ nhớ mang mác là, cậu đời trước, Omega từ nhỏ đều phải học tập cách để bảo vệ tuyến thể của mình.
Hướng Hiểu Ảnh ngẩn ra một chút, "Phương tỷ, nhà trẻ có phát sách giáo khoa sao?"
Phương tỷ đi theo cũng sửng sốt, "Đâu có đâu, Li Li mới có ba tuổi, nhà trẻ chưa phát đâu."
Thời Li ngây thơ mờ mịt ghi nhớ kỹ.
Nhà trẻ thế giới này,chưa cho trẻ em học tập sách giáo khoa.
Ngay sau đó, nhóc Thời Li liền trải nghiệm một ngày ở trường mẫu giáo, sáng sớm thì cầm bút sáp vẽ tranh, bên tai ríu rít âm thanh nô đùa của mấy nhóc khác, lát thì la to, lát sau lại bắt đầu ca hát.
Thời Li sáng bị bắt dậy sớm, ánh mắt đều ngốc ngốc.
Giữa trưa sau khi rửa tay xong, cô Lương được dặn riêng cho bé Li uống một chút sữa, sau khi hút xong cậu được mang đi ngủ trưa.
Nhưng Thời Li ngủ một được lát thì bị đánh thức, bởi vì sự thật không mấy đứa nhỏ không nghe lời ngủ trưa, lén trốn đi chơi, sau đó bị bắt trở về!
Buổi chiều là thời gian dành riêng cho hoạt động ngoài trời, bé Thời Li đứng một góc nhìn một đám nhóc con đứa nào đứa nấy đều chạy loạn xạ chơi đùa ầm ĩ trong sân chơi, liền chậm rãi lui về phía sau hai bước.
Chơi cầu trượt, quá trẻ trâu.
Trèo lên giá, quá thô lỗ, vừa thấy đã thấy mệt rồi.
Cậu nhớ rõ lúc trước khi học ở trường mẫu giáo, các bé Omega xung quanh đều tự ôm búp bê Tây Dương của mình chơi trò thay quần áo.
Vì cô Tiểu Lương phải chăm một đám nhóc con chạy loạn, chơi trò diều hâu quắp lấy gà con với tụi nhỏ một hồi, khi cô tiến hành điểm danh, liền phát hiện đột nhiên thiếu một đứa.
Tìm kiếm nửa ngày, nàng mới tìm được bé Li đang ngồi dưới bóng cây.
Tóc đen mềm mại rũ xuống hai má trắng phao, bé con còn tự tháo xuống thỏ bông móc trên quần yếm của mình, ôm vào trong ngực, nhìn phía trước phát ngốc, không biết nghĩ đến cái gì.
Quá yên lặng.
Yên lặng như thể đang sống ở một thời không khác vậy.
"Cô ơi cô ơi! Mau tới bắt tụi con nha!" Thấy cô Tiểu Lương đứng im, nhóm bé con bắt đầu kêu la.
Cô giáo Lương lúc này mới thu hồi tầm mắt, áp xuống lo lắng trong lòng, tiếp tục trò chơi.
Cô chỉ biết nhìn, không biết làm thế nào nữa, để tránh tính bé Li hay cáu gắt khó có lúc ngoan ngoãn như vậy.
Nhưng hết ngày hôm nay, sang ngày hôm sau, ngày thứ ba......
Bé Thời Li đều biểu hiện như cũ, một mình ngồi yên một chỗ, cũng không cùng ai khác nói chuyện, trừ bỏ ngồi suy nghĩ vẩn vơ, bé đều không tham gia bất kì trò chơi nào.
Cô Tiểu Lương cuối cùng không nhịn được nữa, gọi cho mẹ Thời Li trình bày về tình huống của bé, "Li Li giống như không thích hoạt động cùng mọi người." Nàng dừng một chút, "Mấy ngày nay bé xác thực rất ngoan, rất nghe lời cô giáo, thời gian ăn cơm hay ngủ trưa đều không quậy không nháo."
"Nhưng mà, bé yên tĩnh hơn bình thường."
____________
"Chị Ảnh? Chị Ảnh!"
Hướng Hiểu Ảnh giật mình bừng tỉnh, nhìn về phía trợ lý đang kêu nàng, bấm nhiều lần mới tắt được điện thoại, đứng lên nhìn xung quanh, "Phương tỷ đâu?"
Trợ lý nói, "Để em đi kêu chị ấy."
Hướng Hiểu Ảnh đứng lên, nàng đang được trang điểm giữa chừng không son môi, sắc mặt có chút tái nhợt, "Không cần, em nói một tiếng với chị ấy rằng chị đi đón bé Li Li tan học."
Trợ lý nhìn đồng hồ , "Chị Ảnh, chị nhớ sai thời gian rồi, lúc này mới qua giữa trưa, chờ lát nữa chị còn có cảnh diễn, cảnh quay đều đã dựng xong—"
Hướng Hiểu Ảnh đánh gãy, "Không quay nữa, em nói với đạo diễn chị hôm nay có việc gấp, cứ như vậy."
Dứt khoát.
Trợ lý còn định nói thêm , Hướng Hiểu Ảnh đã xoay người rời đi.
Bảo mẫu trên xe.
Hướng Hiểu Ảnh sau một hồi tìm kiếm danh bạ trên di động, mới tìm được tên "Bác sĩ Trần" , "Bác sĩ Trần, ngài buổi chiều có rảnh không?"
"Bây giờ tôi có thể mang bé Li qua khám được không?"
May mắn hôm nay nàng có cảnh đóng phim ở Kinh Thị không có bay đến Hải Thị, nhà trẻ Kinh Nhã cũng được xây dựng ở khu vực gần trung tâm thành phố, không tới một tiếng Hướng Hiểu Ảnh đã xuất hiện ở cổng lớn nhà trẻ .
Lúc này, Thời Li đang ôm một quyển tiểu thuyết dân gian mới tìm được ở khu đồ chơi chậm rãi xem.
Truyện có ghép từng vần từng chữ, đối với Thời Li hiện tại đã quên một ít kiến thức chữ cái rất hữu ích, hầu hết ký ức của cậu tựa như bị một màn sương mù che lại, chỉ tới khi cố hết sức nhớ lại, mới có thể nhớ đến—— thì ra nó là loại này.
Hai ngày trước mỗi ngày đi học cậu đều mang đi thỏ bông gắn ở bên hông quần yếm, rất vui vẻ, còn lâu lâu lẩm bẩm hỏi thỏ bông một câu, "Thỏ con xem xong hiểu hết chưa?"
Khi Hướng Hiểu Ảnh đi vào lớp, vừa lúc thấy Thời Li chơi một mình ở góc lớp, đối thoại với thỏ bông .
Phía bên kia lại là nhóm nhóc con vui vẻ giành nhau chơi cầu trượt.
Nàng chịu không được lùi lại hai bước.
Cô Lương lo lắng hỏi, "Mẹ Thời Li , chị không sao chứ?"
Hướng Hiểu Ảnh lắc đầu, miễn cưỡng cười một chút, "Chị không có việc gì, chỉ là quá nóng mà thôi, hình như bị cảm nắng." Nàng đỡ kính râm, "Chị mang bé Li Li đi về trước."
Cô giáo Lương gật đầu, vẫy tay gọi, "Li Li ơi."
Thời Li chậm rì nâng đầu lên, khi thấy người đứng bên cạnh cô Lương, đôi mắt từng chút một sáng lên, lại không dám xác nhận mà chớp chớp mắt.
Sau một lát thì cậu mới phản ứng lại, chạy chậm tới ôm lấy chân mẹ mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Mẹ ơi?"
Hướng Hiểu Ảnh đem Li Li bế lên, gật đầu chào cô Lương rồi xoay người rời đi, "Li Li, mẹ hôm nay mang con tới một chỗ, con trước tiên nghe lời mẹ, chờ lát nữa tới nơi thì không được chạy khắp nơi như ở nhà trẻ nha."
"Mẹ sẽ rất lo lắng nếu tìm không thấy con."
Thời Li ngoan ngoãn gật gật đầu nhỏ, "Li Li biết rồi ạ."
Cậu được bế lên xe không lâu sau thì nghe thấy mẹ nhận cuộc gọi, "Phương tỷ?"
"Em đây."
"Em mau tới đi, chuyện gấp lắm."
Không biết nói chuyện gì, cuộc gọi rất nhanh liền dừng lại.
Khi xuống xe, đứng trên bậc thang chờ Phương tỷ tới, Thời Li lúc này mới nhận ra cậu đang đứng trước cửa một văn phòng trong khu cao ốc.
Ngửi thấy được mùi nước sát trùng quen thuộc, Thời Li mới có chút trì độn hỏi, "Mẹ ơi, Li Li bị bệnh ạ?"
Không hỏi nơi đây có phải là bệnh viện, muốn hay không muốn gặp bác sĩ, có thể hay không chích, thay vào đó bé lại hỏi, bản thân sinh bệnh sao?
Li Li có đôi khi phản ứng rất chậm chạp, nhưng Hướng Hiểu Ảnh trong lòng biết rõ, con của nàng cũng không ngốc nghếch.
Dù nhìn bên ngoài không giống bệnh viện hay phòng khám tâm lý tư nhân, cũng biết nơi này là chỗ nào.
Hướng Hiểu Ảnh chân bước chậm lại, rồi sau đó đột nhiên dừng lại, "Li Li không có bị bệnh, là lỗi của mẹ."
Phương tỷ nhịn không được mở miệng, "Chị cũng đừng trách bản thân mình."
Hướng Hiểu Ảnh lại nói, "Tới rồi."
Thời Li được dẫn vào.
Ngạc nhiên là bên trong không có mùi nước sát trùng, lại giống như mùi trầm hương đốt lâu, là mùi vị rất đậm xen lẫn chút hương trà ngọt ngào.
Bên trong bài trí đơn giản ngăn nắp, giữa phòng có sô pha mềm mại, trên đặt một vài gối ôm mềm mại, còn có mấy bé thú bông lông xù, thậm chí còn có xe đồ chơi.
Thời Li nhịn không được nhìn vài lần gấu bông màu trắng đặt chính giữa, giây tiếp theo liền thấy gấu bông trắng đó đã bị người cầm lên, nhét vào lòng ngực cậu.
Một thanh niên trẻ trung tuấn tú nửa ngồi xổm trước mặt cậu, "Li Li thích thú bông này sao?"
Thời Li gật gật đầu, "Con có thể chơi sao?"
Bác sĩ Trần cười một cái, "Đương nhiên rồi."
Anh có nụ cười rất cuốn hút, mỗi khi cười ngũ quan trở nên phúc hậu vô cùng, hơn nữa mới được cho gấu nhỏ, Thời Li không còn cảm thấy xa lạ với bác sĩ nữa,quen thuộc với bác sĩ rất nhanh.
Hướng Hiểu Ảnh bị Phương tỷ kéo ra ngoài.
Thời Li nhìn thoáng cửa được đóng lại lần nữa, có chút bất an ôm chặt gấu nhỏ trong tay, nhưng do sau lưng có lót gối ôm , với ngồi trên ghế sô pha mềm mại đem đến cho cậu một chút cảm giác an toàn.
Bác sĩ Trần nói, "Anh nghe mẹ Li Li nói rằng Li Li gần đây không ngoan chút nào."
Thời Li cẩn thận nghĩ lại, mới lắc đầu, "Không có nha, mẹ với dì đều nói Li Li ngoan."
Bác sĩ Trần, "Phải không? Nhưng vì sao mà cô Lương nói con ở nhà trẻ không chơi cùng với các bạn nhỏ khác?"
Thời Li rối rắm nhấp môi, cuối cùng nói thật lòng, "Bởi vì, những trò chơi đó rất trẻ trâu."
"Với lại mấy bạn khác cũng trẻ trâu nốt."
Nhóc con như ông cụ nói nói có sách mách có chứng.
Nếu có thể, Thời Li càng muốn ở nhà hơn, không cần đi nhà trẻ, nhưng như vậy thì sẽ làm mẹ không vui.
Editor: Xin lũi các tình iu dạo này tui bận quá, tui sẽ cố gắng hông nhây deadline đou huhu :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro