Chương cuối
BÁNH NGỌT [Phần Cuối]
Tác giả: 不停
______________________
16.
Bạch Diệu tựa hồ đã nghĩ ra kế hoạch trong đầu, phì cười: "Cô thì biết cái gì! Cô cái gì cũng không biết."
Lúc Bạch Diệu đang phát đi.ên, tài xế đột nhiên lên tiếng: "Đến rồi."
Bạch Diệu không cười nữa, kéo tôi xuống xe.
Chúng tôi đây là đang ở trên một vách đá.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm một mảnh: "Cô muốn làm gì? Gi.ết người diệt khẩu?"
Bạch Diệu cười lấy điện thoại từ trong túi tôi ra, chụp vài tấm ảnh của tôi: "Các người nếu không đến thì chỉ có thể ra biển vớt th.i th.ể của cô ấy."
Tôi khiếp sợ nhìn Bạch Diệu, con nhóc này cô làm thật sao?
Bạch Diệu ném di động của tôi qua một bên, thần thần bí bí hướng đến tôi suỵt một tiếng: "Đợi lát nữa trước khi cô đi tôi sẽ tặng cô một món quà lớn."
Vậy thì tôi phải thực sự cảm ơn cô.
Nửa giờ sau, Thẩm Dần và Lục Dẫn từ trên cùng một chiếc xe bước xuống.
"Giản Giản!"
Bạch Diệu thấy khuôn mặt của Lục Dẫn thì liền trở nên có chút dữ tợn: "Lục Dẫn, em nói cho anh biết, Trần Giản chỉ coi anh là thế thân!"
Lục Dẫn vẻ mặt khẩn trương nhìn tôi, giống như sợ giây tiếp theo tôi sẽ bị đẩy xuống.
Thẩm Dần trầm mặt: "Bạch Diệu, cô hiện tại buông Trần Giản ra, mọi chuyện còn có thương lượng."
Giọng nói của Lục Dẫn có chút khàn: "Giản Giản em đừng sợ."
Bạch Diệu thấy nói ra chuyện tôi đem Lục Dẫn làm thế thân không tạo ra bất kỳ bọt nước nào.
Bắt đầu điên cuồng cười rộ lên: "Ba lần, ba lần rồi!"
?
Cái gì ba lần.
Bạch Diệu nhe răng cười tiến đến bên tai tôi: "Cô
còn không biết sao, tôi đã mở lại ba lần."
"Một lần là khi bệnh tim của ba nuôi cô tái phát, tôi đã nói trước với ông ấy, Thẩm Dần sẽ xảy ra t.ai n.ạn xe cộ."
"Một lần là lần khi Thẩm Dần rơi xuống sông, là tôi ngồi ở ghế lái phụ của anh ta để anh ta rơi xuống sông."
"Còn nữa, kỳ thật người mà Lục Dẫn gặp trước chính là cô, người anh ấy thích cũng là cô! Nhưng bị tôi phá hư, hahahaha."
Đồng tử tôi run lên.
"Là cô hại ch.ết ba tôi, còn có Thẩm Dần!"
Bạch Diệu biểu tình còn có chút đáng tiếc: "Đáng tiếc lần này Thẩm Dần vận khí rất tốt, không có ch.ết."
"Anh ta không ch.ết thì cô ph.ải chết!"
Tay của tôi bị trói lại, cả người bị Bạch Diệu đẩy mạnh về phía sau.
"Giản Giản!"
"Bạch Diệu, đừng kích động!"
Bạch Diệu cười: "Em không có kích động, chỉ cần Trần Giản ch.ết, tất cả sẽ đều là của em!"
Nhìn trong mắt Bạch Diệu tràn đầy đi.ên cuồng, làm tôi luôn cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy.
Thẩm Dần đã gọi cấp cứu và báo cảnh sát.
Bạch Diệu cúi đầu nhìn vách núi cao cả trăm mét: "A, cao như vậy phỏng chừng cô cũng không ch.ết được, tôi đây sẽ giúp cô một tay."
?
Vách núi cao cả trăm mét, tôi ngã xuống có thể không ch.ết? Cô thật sự coi tôi là thần tiên sao.
Nói xong Bạch Diệu móc ra con d.ao gọt hoa quả, muốn đ.âm vào ngực tôi.
Lục Dẫn vừa rồi khi Bạch Diệu nhìn xuống đáy núi, đã tiến lên, ngay lúc con d.ao sắp đ.âm vào ngực tôi, Lục Dẫn đã nắm chặt Bạch Diệu.
Bạch Diệu giống như nổi đi.ên dùng sức vặn vẹo, Lục Dẫn nhất thời không chuẩn bị, lưỡi d.ao cắm thẳng vào ngực hắn.
"Lục Dẫn!"
Tôi còn chưa kịp tiến lên, đã bị Bạch Diệu ra sức đẩy, không đứng vững trực tiếp ngã xuống đáy vực.
Đinh - Phát hiện nguy hiểm, đóng nắp giải trừ, đóng nắp giải trừ.
Tôi nhắm mắt ngâm mình trong nước biển.
Tôi nhớ ra rồi.
Thì ra Bạch Diệu muốn gi.ết tôi, là muốn thay thế tôi.
Tôi là chủ thần của thế giới này.
17.
Thời gian của chủ thần quá dài, chỉ có thể tiến vào các thế giới nhỏ để gi.ết thời gian.
Khi tiến vào thế giới này, tôi nói cho hệ thống nhất định phải xóa đi toàn bộ ký ức của tôi, như vậy mới có thể thông qua cốt truyện tốt hơn.
Không nghĩ tới lúc tôi cùng hệ thống trao đổi lại bị Bạch Diệu nghe lén được.
Chờ đến khi hệ thống đi, cô ta tiếp cận tôi, người bị xoá ký ức, cướp đi dây chuyền nhắc nhở cốt truyện được đeo trên người tôi bởi hệ thống.
Cô ta vẫn đeo dây chuyền kia, thế cho nên lây nhiễm được hơi thở của chủ thần, vì vậy mặt cũng có vài phần giống tôi.
Cô ta dựa vào nhắc nhở của hệ thống, cùng mở bug lại ba lần.
Nhưng Bạch Diệu không biết là, nếu mở lại đến lần thứ ba, chủ nhân thật sự của sợi dây chuyền sẽ nhớ ra tất cả.
Đây là những gì hệ thống đã thiết lập cho tôi.
Cũng là để ngăn ngừa người trong thế giới nhỏ muốn thay thế chủ thần.
Lần nữa mở mắt ra, tôi đã trở lại cung điện của chủ thần.
Vừa mới tỉnh lại, trong người đột nhiên xuất hiện quá nhiều cảm xúc mãnh liệt, khiến cho tôi có chút không chịu nổi.
"001?"
Người đàn ông được gọi là 001 chậm rãi đi tới, quỳ một gối xuống đất: "Chủ thần, đã lâu không gặp, có việc gì sao?"
Tôi hơi hất cằm lên: "Ồ? Không phải chúng ta vừa mới gặp nhau sao?"
Trong mắt anh tràn ngập tình ý không thể giải thích: "Ngài đều biết rồi sao?"
001 muốn hôn tay tôi, tôi lạnh mặt rút về: "Bản chủ thần quá phó bản anh cũng dám nhúng tay?"
Anh nhếch khoé miệng cười, thanh âm khàn khàn tràn ngập chiếm hữu: "Bởi vì ngài chưa bao giờ quay đầu lại nhìn tôi."
Tôi dùng đầu ngón tay nâng cằm 001 lên: "Ồ, vậy sao?"
"Vậy cũng không có nghĩa là anh có thể tùy ý đùa bỡn tình cảm của tôi, như vậy sao?"
001 đứng lên ôm tôi vào trong ngực: "Thẩm Dần là tôi, Lục Dẫn cũng là tôi, vì sao ánh mắt của ngài có thể vì bọn họ mà dừng lại, mà tôi ở bên ngài hơn trăm năm ngài cũng chưa từng liếc nhìn tôi."
Tôi dùng sức giãy dụa, nhưng tay 001 giống như một cái kìm lớn.
Tôi phục rồi, ở thế giới nhỏ tôi không thắng được Lục Dẫn, trở về cũng làm không lại 001.
Tôi giơ chân lên giẫm lên ngực 001: "Buông tôi ra."
001 không tình nguyện buông ra.
"Thế giới nhỏ đã đóng cửa rồi sao?"
"Chỉ là tạm thời đình chỉ."
"Ừ, theo tôi trở về xem một chút đi."
Khi lần nữa đi vào thế giới nhỏ, giống như mọi chuyện trước đó hết thảy đều giải quyết xong.
Bạch Diệu bị kết án chung thân vì tội cố ý gi.ết người.
A, cũng quá lời cho cô ta.
Ánh sáng xanh lóe lên và tôi đã vào được trong tù.
Nhưng chỉ có Bạch Diệu thấy được tôi.
"Cô hiện tại rất đắc ý đi, cô chính là chủ thần, hahaha bất quá vậy thì thế nào, chủ thần cũng từng bị tôi đùa giỡn xoay vòng vòng thôi."
"Lúc làm chủ thần còn chưa cảm nhận được cảm giác xa cách cùng ly biệt sao? Nói như vậy cô còn phải cám ơn tôi."
Ồn ào quá, tôi vung tay lên, Bạch Diệu một câu cũng nói không nên lời.
"Bạch Diệu, cô cố ý s.át hại ba tôi cùng Thẩm Dần, thế giới này không biết, chỉ phán cô tù chung thân."
"Mà tôi thứ muốn cho cô chính là sự trừng phạt của chủ thần."
Sau khi trừng phạt Bạch Diệu xong, tôi đến nhà bà nội.
Bà nội còn đang chờ tôi đi mua thịt, tôi lật bàn tay, miếng thị xuất hiện trong tay tôi: "Bà nội, cháu mua thịt về rồi!"
Bà nội ngồi trên xích đu, nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại: "Cháu gái ngoan, sao đi mua thịt lâu vậy, đông người lắm sao?"
Tôi đang muốn trả lời, chỉ thấy bà nội hướng phía sau tôi gọi: "Thẩm Dần a, mau lại đây! Giản Giản mua thịt về rồi."
Tôi quay đầu lại, có một bóng người đứng trước cửa với những chiếc lá rơi làm nền.
Là 001.
Anh cười đi về phía tôi, "Cháu tới đây."
-Hoàn chính văn-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro