Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

BÁNH NGỌT [Phần 4]

Tác giả: 不停

______________________

11.

Tôi men theo con phố nhỏ đi tới chỗ Thẩm Dần mở tiệm bánh ngọt.

Mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, nhưng rất ấm áp, kinh doanh trong cửa hàng rất tốt, nơi này là khu phố gần đại học nên có rất nhiều cô gái đều là vì mặt Thẩm Dần mà ghé đến, bất quá mùi vị bánh quả thật không tệ.

Tôi dùng kẹp gắp mấy cái bánh mì bán chạy, đến quầy thu ngân hạ giọng nói: "Tính tiền."

Không nghe thấy trả lời, tôi ngẩng đầu thấy Thẩm Dần cười cong mắt: "Em vừa vào tôi đã nhìn thấy em."

Tôi gãi đầu cười hì hì: "Em còn muốn cho anh một bất ngờ."

Thẩm Dần dẫn tôi đến góc nhỏ sau quầy thu ngân, đem tới một cái ghế: "Em ngồi ở đây chờ một lát, anh sắp tan làm rồi."

Tôi cắn miếng bánh mì, ngoan ngoãn ngồi xuống: "Được."

Tôi ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng bận rộn của Thẩm Dần, đột nhiên nghĩ đến buổi chiều năm ấy.

Tôi và Thẩm Dần ngồi trong vườn.

Thẩm Dần ngồi đọc sách, tôi ở bên cạnh xem kịch, tôi vươn chân chọc chọc Thẩm Dần: "A Dần, sau này anh muốn làm gì?"

Thẩm Dần quay đầu lại: "Còn em?"

Tôi cười hì hì: "Em à, không có gì để theo đuổi, chỉ muốn sau này mỗi ngày đều có bánh ngọt nhỏ ăn."

"Vậy sau này anh sẽ mở một tiệm bánh ngọt, mỗi ngày làm bánh ngọt thật ngon cho em."

Chờ Thẩm Dần bận rộn xong, tôi đi giúp thu dọn: "Nếu không, nghỉ hè này em tới chỗ anh làm tiếp anh nha! Bao ăn ở là được rồi, không cần trả tiền lương đâu hehe."

Thẩm Dần bất đắc dĩ sờ sờ đầu tôi: "Sao có thể để em làm không công."

"Sao có thể làm không công, có quản lý đẹp trai như vậy làm cùng em, em còn lời nữa."

Thẩm Dần nghe vậy cười đến mày cong cong.

Nguy rồi, sẽ không phát hiện bản chất tôi là simp chúa chứ!

Sau bữa tối, tôi chuẩn bị quần áo.

Còn có mấy ngày nữa là nghỉ hè, cuộc sống ở chung với anh ấy sắp tới rồi!

Mấy ngày nay tôi bề bộn nhiều việc nên không có thời gian đi gặp Thẩm Dần, nhưng mỗi ngày vẫn duy trì liên lạc.

Sau khi nộp xong luận văn cuối cùng giao cho giảng viên, tôi thoải mái đi ra khỏi trường.

Còn phải đi mua một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân trước, chạy tới chạy lui có chút phiền toái.

Vừa mới chuẩn bị đến nhà Thẩm Dần một chuyến, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng phanh gấp.

Còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị người nọ bịt miệng mũi mang lên xe.

"Ưm..."

Tôi muốn quay đầu lại nhìn xem là ai, còn chưa kịp nhìn đã hôn mê bất tỉnh.

12.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi không nhìn thấy gì cả.

Tôi còn nghĩ mình bị mù rồi.

Nơi này tối đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, tôi đưa tay ra cũng không nhìn thấy tay mình đang ở chỗ nào.

Tôi sờ sờ vị trí dưới cơ thể mình, hẳn là ở trên giường.

Hai tay tôi lần mò, cho đến khi nghe thấy âm thanh kim loại, thuận tay sờ một cái, ở mắt cá chân sờ được một sợi xích mỏng nhỏ.

......

Ch.ết tiệt, bắt cóc?

Không đúng, ai bắt cóc mà dùng loại dây xích này.

"Này, có ai không?"

Gọi xong tiếng đầu tiên, cửa liền mở ra.

Ánh mắt bị ánh sáng chiếu đến nheo lại, tôi nhìn người đứng trong ánh sáng: "Lục Dẫn?"

Trên mặt Lục Dẫn mang theo nụ cười: "Là tôi, sao? thất vọng à?"

"Cái gì? Anh bị đi.ên à? Anh bắt cóc người khác là phải ngồi tù đấy."

Lục Dẫn vọt lên: "Không sai, tôi chính là đi.ên rồi."

Lục Dẫn nhìn chằm chằm mặt tôi, giọng khàn khàn: "Giản Giản, tôi sai rồi."

"A."

Ánh mắt Lục Dẫn trở nên trầm lặng, không khí lại yên tĩnh không một tiếng động.

Nếu có thể, tôi thà cãi nhau với Lục Dẫn một trận còn hơn bị Lục Dẫn nhìn chằm chằm như con mồi thế này.

Mà địa điểm còn không đúng.

Tôi vội vàng nói: "Tôi tha thứ cho anh."

Lục Dẫn cười: "Tôi không tin."

?

Anh không tin vậy ngươi hỏi tôi làm gì?

Tôi dùng sức đẩy Lục Dẫn đang đứng gần trong gang tấc: "Đều đã chia tay rồi, anh giữ thể diện một chút đi, đừng tới tìm tôi nữa, Bạch Diệu cũng sẽ tức giận."

Sức lực Lục Dẫn càng lúc càng lớn: "Giản Giản, tôi không thích cô ta."

Tôi trực tiếp tức cười: "Lúc trước cái câu chơi chán không phải anh nói sao? Hiện tại anh còn nói thích tôi, nếu là anh anh sẽ tin sao?"

Lục Dẫn giở trò xấu: "Tôi không tin ba năm nay em chưa từng nảy sinh tình cảm với tôi."

"Mấy lời như vậy, tôi đã từng trong một khoảnh khắc nào đó có nghĩ tới, nhưng anh xứng sao?"

Tôi mệt mỏi nói: "Anh mau buông tôi ra!"

Đợi lát nữa A Dần không tìm thấy tôi.

Lục Dẫn hiện tại có chút nghe không hiểu tiếng người: "Tôi sẽ không, thả em ra thì em nhất định sẽ đi tìm tên kia."

Tôi nhéo cánh tay hắn: "Cái gì mà tên kia, anh có biết tôn trọng người khác hay không."

Lời này vừa nói ra, tôi trầm mặc, bọn họ những phú nhị đại ỷ vào trong nhà có tiền, biết tôn trọng người khác mới là lạ.

Lục Dẫn đen mặt: "Tôi biết tôn trọng người khác!"

"Ồ, vậy anh bắt tôi đến chỗ này, anh gọi đó là tôn trọng người khác?"

Tay Lục Dẫn mất tự nhiên buông lỏng: "Vậy em không được đi tìm hắn."

Tôi có chút tức giận: "Lục Dẫn anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần là chúng ta đã chia tay rồi."

Lục Dẫn hơi buông lỏng tay, chủ động thấp giọng trả lời: "Chuyện chia tay tôi không đồng ý."

"Em không thích tôi, nhưng cũng không chán ghét tôi, đúng không?" Câu này giọng nói so với vừa rồi còn muốn nhỏ hơn.

Cuối cùng Lục Dẫn vẫn buông tôi ra, bật đèn lên, tôi mới thấy rõ nơi này là Lục gia.

Căn phòng này là của Lục Dẫn.

Lục Dẫn trả lại điện thoại cho tôi, bên trong có vài cuộc gọi nhỡ, đa số đều là Thẩm Dần gọi tới.

Tôi vội vàng chuẩn bị bắt taxi, nhưng nơi này thật sự là quá xa, hầu nhứ không có tài xế nào tiếp đơn.

Lục Dẫn đứng ở một bên: "Để tôi đưa em đi."

Thấy thật sự không gọi được xe, tôi đành ngồi lên ghế lái phụ của Lục Dẫn sau đó bấm điện thoại: "A Dần, vừa rồi em ở bên ngoài ồn quá, không nghe thấy."

Lục Dẫn bên cạnh mặc dù đang lái xe, nhưng toàn bộ tâm tư đều ở chỗ tôi.

"A Dần...?"

Tôi cúp điện thoại nghe thấy Lục Dẫn lầm bầm gì đó, không nghe rõ, cũng lười hỏi.

Đến nơi, bị Lục Dẫn giữ chặt: "Gỡ block wechat của tôi."

Sau khi chạm đến ánh mắt của tôi, lại yếu ớt nói: "Ngay cả bạn bè cũng không thể sao?"

Không, sao lúc trước tôi không phát hiện Lục Dẫn ch.ó như vậy.

13.

Kỳ nghỉ hè chính thức đến rồi, vị trí quầy thu ngân của Thẩm Dần thành công bị tôi chiếm lấy, anh ấy ở trong phòng bếp nhỏ chuẩn bị bánh ngọt nhỏ.

Tôi ngồi trên ghế tưởng tượng về tương lai: "Đợi sau này chúng ta càng làm càng lớn, có thể mở chuỗi cửa hàng rồi!"

Thanh âm Thẩm Dần từ trong phòng bếp truyền đến: "Được, sau này ngày nào anh cũng làm bánh ngọt em thích."

Vừa dứt lời, một người bước vào cửa, tôi theo bản năng: "Hoan nghênh quý khách."

Khi thấy rõ người tới, chuông báo động trong tôi lập tức vang lên.

Là Lục Dẫn.

Làm sao hắn biết tôi ở đây.

Lục Dẫn vừa vào, làm như không thấy tôi, đi thẳng một mạch vào phòng bếp nhỏ.

Tôi còn chưa kịp ngăn cản, Thẩm Dần liền từ bên trong đi ra.

Hai người họ mặt đối mặt, tôi cảm giác như không khí đều ngưng đọng lại.

Thẩm Dần phản ứng trước: "Xin hỏi anh muốn mua gì?"

Có lẽ là cảm thấy Lục Dẫn giống như là tới quấy phá, anh lui về phía sau vài bước, đem tôi che chở ở phía sau.

Lục Dẫn nhìn Thẩm Dần cười cười, không nói gì, xoay người rời đi.

Thấy người rời đi, Thẩm Dần quay đầu nhìn tôi: "Không bị dọa chứ?"

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Dẫn: "Không có."

"Người này sao lại cảm thấy có chút quen mặt."

Tôi cũng không dám nói chuyện.

Từ sau ngày đó, dường như ngày nào hắn cũng tới.

Nếu không mua mấy cái bánh mì, thì ngồi ở trên sofa nhỏ uống trà chiều.

Một lần ghé như vậy chính là nửa ngày.

Thẩm Dần vốn còn thấy kỳ quái, nhưng Lục Dẫn cũng không làm chuyện gì khác, nên cũng không tiện nói gì.

Tôi thừa dịp Thẩm Dần bận rộn không chú ý, kéo Lục Dẫn ra ngoài: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Lục Dẫn vô tội nói: "Uống trà chiều, làm sao vậy?"

Tôi khẽ cắn môi: "Tôi chính là không muốn anh tới."

Lục Dẫn bắt lấy tay tôi, cười khẽ: "Hung dữ như vậy a."

???

Còn chưa kịp giãy dụa, Lục Dẫn đã buông tay ra, nghiêm mặt nói: "Trần Giản, tôi cảm thấy tôi và Thẩm Dần không giống nhau chút nào."

Tôi vẻ mặt không chút thay đổi: "Ồ, các anh vốn không giống."

"Dù sao anh đi nhanh lên một chút, anh ở chỗ này làm lỡ việc làm ăn."

Lục Dẫn nhướng mày nhìn tôi, chỉ về phía sau: "Em xác định, còn không phải tôi dẫn khách tới?"

Chậc, không thể không thừa nhận hôm nay khách quả thật rất nhiều, hơn nữa đại đại số đều là do hắn hấp dẫn tới.

Tôi cầm chổi lên: "Anh có đi không?"

"Tức giận thật sao? Miệng cong cao như vậy."

Tôi không thể nhịn được nữa, trực tiếp cầm chổi đuổi đánh.

14.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngoại trừ mỗi ngày đều có Lục Dẫn tới quấy rầy.

Hôm nay tan ca, tôi trở về trường học một chuyến, nửa đường lại bị Bạch Diệu chặn lại.

"Cô thật không biết xấu hổ, Trần Giản hiện tại anh Lục cả ngày vây quanh cô, cô thật vui vẻ đi?"

Tôi ngước mắt lên: "Ồ, tôi vui cái gì, cô không có thủ đoạn gì sao, sao anh Lục của cô cô cũng không bắt được?"

Bạch Diệu như bị tôi chọc giận: "Tiện nhân cô, lúc trước chính là bởi vì tôi ra nước ngoài nên cô mới có cơ hội tới gần anh Lục, bộ dạng cô so với tôi còn kém xa."

Tôi gật gật đầu, "Quả thật kém xa, dù sao bộ dạng của cô xấu như vậy."

Bạch Diệu còn muốn nói gì đó, tôi trực tiếp ngắt lời: "Đừng dùng phổi của cô nói chuyện nữa, nói toàn những lời vô nghĩa."

"Cô!"

"Cô cái gì mà cô, tôi là ba cô đó."

Oán hận đủ rồi tôi nhấc chân bước đi, Bạch Diệu xông lên bắt lấy vai tôi, tôi theo bản năng trở tay một cái, quật cô ta ngã qua vai.

"Cái này cô cũng không thể trách tôi nha, không ai nói cho cô biết không nên vỗ sau lưng người khác?"

Bạch Diệu nhìn tôi càng lúc càng xa: "Trần Giản, cô chờ đó!"

Tôi huýt sáo một tiếng, xua tay về phía sau: "Ba chờ con."

Nơi này cách nhà Thẩm Dần không xa, tôi không ngồi xe.

Lúc đi tới cửa phát hiện cửa không đóng kín.

Có chuyện gì vậy?

Tôi giơ tay đóng cửa lại: "A Dần, sao cửa không đóng?"

Sau khi đi vào cửa phát hiện bên trong có ba người.

Lục Dẫn?

Bà nội thấy tôi, vội vàng đứng dậy: "Cháu gái ngoan tới rồi, mau tới đây ngồi."

Tôi sững sờ nhìn hai người trước mặt, kéo nhẹ ống tay áo Thẩm Dần, nhỏ giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Tiểu Giản sao em không nói với anh, hắn là bạn của em."

"A, là bạn học nhưng không thân lắm."

Thẩm Dần cười cười: "Khó trách hôm nay hắn tới tận chỗ này."

"Hắn nói là tới tìm em, nhưng hình như bà nội rất thích hắn."

Tôi tiến lên nháy mắt với Lục Dẫn: "Anh tới tận đây là muốn làm gì?"

Lục Dẫn nhướng mày: "Tới tìm em, chỉ bất quá em lại không có ở đây."

Bà nội vui vẻ đi tới chỗ chú Vương sát vách.

Ba người bọn tôi đứng sững sờ trong sân.

Lục Dẫn: "Tự giới thiệu một chút tôi là bạn trai của Giản Giản."

Lời này vừa nói ra sắc mặt Thẩm Dần liền thay đổi.

Tôi yếu ớt giơ tay: "Là bạn trai cũ."

Ánh mắt Lục Dẫn trực tiếp liếc về phía tôi: "Bạn trai cũ cũng là từ bạn trai mà tới."

"..."

Giờ phút này Thẩm Dần mới hiểu được, vì sao lúc trước người này đối với mình có ác ý lớn như vậy.

Thẩm Dần cười cười, vươn một tay ra: "Xin chào, tôi là bạn trai của Giản Giản."

Dừng một chút lại nói: "Đương nhiệm."

!!!

Tôi là ai, đây là đâu, tôi phải làm gì?

A Dần đã khôi phục trí nhớ chưa?

Tôi nhìn thấy mặt Lục Dẫn thoáng cái đen như than đá.

Hậu quả của việc làm Lục Dẫn tức giận là buổi tối hắn không chịu đi, mà bà nội cũng rất vui.

Bà nội phỏng chừng là rất thích trẻ con, A Dần nói bà nội đã lâu không có vui vẻ như hôm nay.

Lục Dẫn rất thuận lợi ở lại.

Tôi và Thẩm Dần giúp hắn dọn giường.

Thẩm Dần đột nhiên dừng lại: "Giản Giản, anh muốn biết trước kia anh là người như thế nào, trước đây anh vẫn luôn trốn tránh, bởi vì anh rất sợ bản thân trước kia rất ưu tú, mà bây giờ anh chỉ biết làm bánh ngọt."

"Không, mặc kệ là anh trước kia hay là anh hiện tại, đều là anh! Mà em thích chỉ có anh chứ không phải những thứ khác của anh."

Thẩm Dần đứng bên cửa sổ nhìn tôi: "Vậy em kể cho anh nghe chuyện trước kia đi."

Tôi ngồi ở một bên trên giường, kể từ chuyện lúc ở cô nhi viện kể đến việc anh ấy rơi xuống sông.

Vừa nói xong, Lục Dẫn liền lau tóc từ trong phòng tắm đi ra.

Ánh mắt Thẩm Dần lại trở nên không thân thiện.

"Mặc quần áo vào, không biết lịch sự à."

Lục Dẫn cũng là một người không chịu thua, trong mắt cũng có gai nhọn.

Bà nội đã ngủ, tôi sợ hai người này đánh nhau lại đánh thức bà, tôi vội vàng kéo Thẩm Dần ra ngoài.

15.

Buổi tối lúc chìm vào giấc ngủ, tôi cảm thấy có một giọng nói vang lên trong đầu.

Thật vất vả mới ngủ được, còn mơ thấy rất nhiều chuyện hỗn loạn.

Ví dụ như người gặp t.ai nạ.n xe cộ không phải Thẩm Dần, mà là Lục Dẫn, hình ảnh vừa chuyển tới một nghĩa trang, trên bia mộ lại rõ ràng là tên của tôi.

Tôi lập tức mở mắt ra.

Bên ngoài sắc trời còn chưa sáng hẳn, giọng nói kia lại vang lên: "Đây thật sự là thứ cô muốn sao?"

Điều này làm cho tôi bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng cụ thể bất an cái gì tôi cũng không biết.

Tôi ngã lưng xuống chuẩn bị tiếp tục ngủ một giấc đến hừng đông.

Tuy rằng tối hôm qua ngủ không ngon, nhưng buổi sáng tôi vẫn dậy rất sớm.

Bởi vì bà nội ngủ rất ít, nên bình thường dậy rất sớm.

Tôi từ trong phòng đi ra, thấy bà nội đang ngồi pha thuốc.

Tôi thấp giọng kêu: "Bà nội."

Bà nội cầm quạt quay đầu: "Cháu gái ngoan, sao dậy sớm vậy."

Tôi lấy cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh bà nội.

Ánh lửa chiếu vào má bà, luôn cho tôi một loại cảm giác không chân thật.

"Cháu gái ngoan, đợi lát nữa con cùng Thẩm Dần và Lục Dẫn ra ngoài mua chút đồ về, bà nội có chút muốn ăn thịt."

Tôi cười híp mắt: "Mua về nhưng không thể ăn nhiều, chỉ có thể ăn một chút!"

Điều khiến người ta khó chịu còn ở phía sau, bà nội nói tôi mang theo hai người kia đi, nhưng bây giờ hai người bọn họ nhìn nhau không vừa mắt.

Ai cũng không thích nói chuyện với đối phương.

Tôi đứng ở giữa đề nghị: "Được rồi, hai người đừng đi nữa, tôi tự đi."

Thấy hai người bọn họ còn muốn nói gì, tôi vội vàng ngắt lời: "Không chấp nhận bất cứ phản bác nào, tôi ra ngoài mua thịt cho bà nội, không phải đi chơi."

Hai người đàn ông miễn cưỡng đồng ý.

Tôi đứng ở trên đường cái, sợ hai người ở nhà lại đánh nhau, nên chuẩn bị đi đường tắt trở về, rất gần.

Đường nhỏ trống trải đi được một nửa, vài người đàn ông lực lưỡng đi tới trước mặt tôi: "Đi với bọn tôi."

Xã hội đen?

Tôi nhìn xung quanh, một người cũng không có, đành phải mang theo thịt đã mua lên xe.

Vị trí phía sau quả nhiên có một người ngồi.

"Haha, nhớ ba sao? Còn tự mình tới đón ba, thật đáng khen nha."

Hàm răng của Bạch Diệu sắp bị nghiền đến nát rồi.

Nhưng cô vẫn cố nặn ra nụ cười: "Lúc cậu 17 tuổi, anh trai và ba nuôi lần lượt mất, nhưng mà cô thích anh trai mình từ rất lâu, sau khi lên đại học gặp Lục Dẫn, cho nên cô coi anh ấy là thế thân phải không?"

"Anh ấy nếu biết nhất định sẽ rất tức giận, đến lúc đó bên cạnh anh ấy chỉ có tôi, chỉ có một mình tôi!"

"Đúng đúng đúng, cô mau đi nói cho Lục Dẫn biết là tôi đem hắn làm thế thân đi, như vậy hắn sẽ quay đầu nhìn cô."

Tôi thật cảm thấy Bạch Diệu về sau không cần phải diễn, cô ta đứng ở đằng kia thật giống như một con hề.

(...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh