Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

BÁNH NGỌT [Phần 2]

Tác giả: 不停

______________________

4.

Lúc đến quán trà sữa làm việc, tôi cảm thấy có chút đói bụng.

Vừa nghĩ tới buổi trưa hôm nay cái đùi gà lớn ăn một tuần một lần của tôi còn chưa ăn xong đã bị đôi cẩu nam nữ kia làm cho ghê tởm mà bỏ đi, tôi không nói nên lời.

Thừa dịp hiện tại không có ai, chào hỏi người quản lý cửa hàng một cái, tôi tính toán chạy đến đầu đường đối diện mua một cái bánh mì để lót dạ.

Cầm bánh mì quay lại, tôi đứng im tại chỗ.

Cách đó không xa có bóng lưng một chàng trai đang đỡ ông lão.

Thẩm Dần!

Tôi đang chuẩn bị tiến lên, đột nhiên trước mặt có một chiếc xe buýt lái ngang qua, chờ sau khi xe buýt chạy qua, người trước mặt đã biến mất.

Hốc mắt của tôi có chút nóng lên.

Tôi và Thẩm Dần là một cô nhi, khi còn bé tôi bị kẻ bắt nạt trong viện cướp đồ ăn, đều là anh giúp tôi cướp về.

Sau đó tôi và Thẩm Dần cùng nhau được một người đàn ông nhận nuôi.

Từ đó về sau chúng tôi như là như hình với bóng, Thẩm Dần lớn lên có một khuôn mặt đẹp trai, từ tiểu học đến trung học phổ thông, fan hâm mộ của anh trải dài khắp mọi nơi.

Thư tình trên bàn nhiều vô số, nhưng anh chưa từng xem qua, có một lần tôi nghe thấy anh cự tuyệt một nữ sinh khác: "Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi."

Nữ sinh tỏ tình tựa hồ không cam lòng, cô ta lớn tiếng hỏi: "Là Trần Giản sao?"

Lỗ tai Thẩm Dần hơi đỏ, không hề phủ nhận, xoay người rời đi.

Sau đó quan hệ giữa tôi và Thẩm Dần tuy rằng không có nói toạc ra, nhưng hai người đều ngầm hiểu.

Ba nuôi đối xử với chúng tôi như con ruột của mình.

Ông lặng lẽ nói với tôi rằng ông đời này thật ra chỉ muốn một đứa con gái, còn bảo tôi không cần nói với Thẩm Dần.

Thẩm Dần có chút bất đắc dĩ đứng ở phía sau: "Ba, ba nói xấu con lớn tiếng như vậy, sợ con không nghe thấy?"

Tôi quay đầu cùng hắn cười lớn.

Sau đó ba nuôi vì đột phát bệnh tim mà được đưa đến bệnh viện.

Ngày đó tôi còn đang đi học, run tay gọi điện thoại cho Thẩm Dần: "Ba đang ở bệnh viện, phải làm sao đây?"

Thẩm Dần ở trong điện thoại an ủi tôi: "Không có việc gì, em cứ học đi."

Đó là những lời cuối cùng anh ấy nói với tôi.

Ngày hôm đó nghe nói trên cầu Trường Giang xảy ra một vụ tai n.ạn xe cộ rất nghiêm trọng.

Một chiếc xe bị đâm và bay thẳng xuống dưới cầu.

Lúc xem tin tức, tôi liền nhận ra, chiếc xe kia là của Thẩm Dần.

Cùng lúc đó, chuông di động vang lên: "Alo, là người nhà của ông Trương ạ? Bệnh nhân đột nhiên lên cơn đau tim, cấp cứu không thành công."

5.

Từ sau khi nhìn thấy bóng lưng Thẩm Dần ở con phố nhỏ kia, tôi không có việc gì thì thường xuyên đi bộ ở đó.

Không nghĩ tới thật sự để cho tôi đụng phải.

Anh dắt một con chó nhỏ, cả người tắm nắng dưới ánh mặt trời.

Tôi đi lên đối diện anh, anh tựa hồ không nhận ra, dắt chó con vòng qua tôi, tiếp tục đi về phía trước.

Tôi quay đầu lại hô to: "Thẩm Dần!"

Chàng trai trước mặt nghi hoặc quay đầu lại: "Xin chào, vừa rồi cô gọi tôi sao?"

Tôi nhìn thấy cảm xúc xa lạ trong mắt anh, rốt cục không nhịn được nữa.

Chàng trai trước mặt có chút luống cuống: "Này, cô đừng khóc a."

Tôi và Thẩm Dần ngồi trước cửa tiệm trà sữa: "Ý của cô là tôi rất giống người quen của cô?"

Tôi lắc đầu: "Người quen đó chính là anh."

Chàng trai tựa hồ có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cô không sợ tôi là bọn buôn người sao."

Anh sờ sờ đầu con chó nhỏ: "Cô xem hình như nó rất thích cô."

Tôi nhìn cục lông nhỏ: "Nó tên là gì?"

"Nó tên là nhặt nhặt, thấy đồ là nhặt."

Năm đó anh cũng nói muốn nuôi một con chó, tôi hỏi anh muốn đặt tên gì, anh nói gọi là Giản Giản đi, Giản của Trần Giản.

6.

Sau khi tôi và Thẩm Dần trao đổi phương thức liên lạc tôi liền trở về trường học, Thẩm Dần nói anh ấy phải về sớm một chút để chăm sóc bà nội.

Tôi nằm trên giường ký túc xá, đột nhiên có người gửi tới một lời mời thêm bạn tốt.

Tôi nhíu mày, click vào từ chối.

Không quá một phút, lời mời thêm bạn liên tục nhảy ra.

Tôi nhấn từ chối một lần nữa.

Tôi ôm chăn bông, hưng phấn đến đỏ bừng mặt.

A Dần vẫn còn sống, mặc dù không nhớ rõ tôi.

Ngày mai là thứ sáu, buổi chiều không có tiết, đi tìm A Dần thôi.

Đang chuẩn bị đi ngủ, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là một chuỗi số không có đặt tên.

Tôi nhận cuộc gọi, thăm dò hỏi: "Xin chào?"

Đối diện truyền đến thanh âm say khướt: "Trần Giản... tôi là Lục Dẫn."

Tôi giơ tay trực tiếp cúp điện thoại. Tiện tay block luôn.

Bệnh tâm thần, đêm hôm khuya khoắt còn gọi đến.

Lục Dẫn ở đầu kia ngồi trong ghế lô của quán bar.

Người xung quanh đều đang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Hahaha, anh Lục cô ấy block anh rồi phải không?"

Lục Dẫn vốn sắc mặt đã không tốt, bây giờ trực tiếp đen lại.

Chỉ chốc lát tựa hồ nghĩ tới cái gì: "Qua vài ngày nữa cô ta sẽ tự lăn trở về."

"Hahaha, không hổ là anh Lục!"

(...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh