Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

BÁNH NGỌT [Phần 1]

Tác giả: 不停

______________________

Mọi người đều biết tôi là thế thân.

Ngày tiểu thanh mai của hắn trở về, hắn trước mặt mọi người nói với tôi: "Tôi chơi chán rồi."

Tôi nhìn chằm chằm mặt hắn: "Được."

Sau đó xoay người rời đi.

Mọi người đều đang đặt cược khi nào tôi quay lại.

Lục Dẫn cúi đầu cười: "Nhiều nhất một tuần, cô ấy sẽ tự mình trở về."

Sau đó có một người cho hắn xem một tấm ảnh, hắn tự cho là đúng, chạy tới hỏi tôi: "Sao, mới rời khỏi tôi thì liền tìm một thế thân rồi à? Tôi thấy anh ta cũng không giống tôi lắm..."

Tôi nở nụ cười, nhìn chằm chằm mặt hắn gằn từng chữ: "Lục Dẫn, là anh, lớn lên giống anh ấy mà thôi."

1.

"Trần Giản, tôi chơi chán rồi."

Tôi nhìn tiểu thanh mai của Lục Dẫn ngồi trong ghế lô, còn có những người khác xem náo nhiệt, bọn họ đều hy vọng xem được trò cười trên người tôi.

Tôi chỉ nhìn Lục Dẫn: "Được."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lục Dẫn trực tiếp thay đổi.

Những người khác như ong vỡ tổ kêu lên: "Chúc mừng anh Lục trở về độc thân."

"Tôi trước tiên chúc hai người bên nhau trọn đời."

Tiểu thanh mai Bạch Diệu ngồi bên cạnh Lục Dẫn.

Cô ta đỏ mặt cười mắng: "Các người nói cái gì nha, cái gì bên nhau chứ!"

Khi quay sang tôi, cô ta nhìn tôi với ánh mắt chán ghét, giống như đang nói: "Thế thân cả đời đều là thế thân, không thể nào là chính thức được."

Tôi nhìn mặt dây chuyền trên cổ cô ta cười cười, thật ngây thơ.

Sau đó đẩy cửa ra, rời khỏi nơi này.

Sau khi trở lại ký túc xá, tôi ngồi ở trên giường, cảm thấy có chút đáng tiếc.

Khuôn mặt kia quá giống, giống đến mức có đôi khi tôi cũng không phân biệt được đối phương là Lục Dẫn hay là Thẩm Dần.

Lúc mới bắt đầu gặp Lục Dẫn, tôi rất kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó tôi còn tưởng rằng Thẩm Dần đã trở lại.

Nhưng tính cách của hai người khác nhau một trời một vực.

Ngoại trừ khuôn mặt có chút tương tự, nhưng nếu là người quen thì vừa nhìn liền biết đây là hai người khác nhau.

Sau khi ở bên Lục Dẫn không bao lâu, tôi biết hắn chỉ coi tôi là thế thân, tôi liền thở phào nhẹ nhõm.

A Dần, em không yêu hắn, em chỉ là có chút chống đỡ không nổi nữa.

2.

Sáng nay vốn không có tiết, lúc ấy khi chọn tiết học, Lục Dẫn nhất định muốn môn tự chọn của tôi học cùng hắn.

Bạn cùng phòng buổi sáng không có tiết, đều còn ngủ, tôi nhẹ nhàng thu dọn xong, ra khỏi ký túc xá.

Đi vào phòng học tôi lập tức đi về phía hàng sau, người ở đây tôi một người cũng không biết, phần lớn đều là bạn trong lớp Lục Dẫn.

Tôi định hoàn thành xong điểm tín chỉ của mình, học kỳ sau sẽ không đến nữa.

Tôi ngồi xuống không bao lâu, Lục Dẫn vào phòng học.

Hắn không thèm nhìn tôi một cái, ngồi ở phía trước tôi.

Còn chưa đến giờ vào tiết, người ngồi cạnh Lục Dẫn nghi hoặc: "Anh Lục anh sao không ngồi chung với chị dâu?"

Lục Dẫn đen mặt: "Chị dâu gì chứ."

Người hỏi dường như biết mình đã giẫm phải giông bão, sờ sờ mũi ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Tôi ngồi yên trên ghế không nói gì, nghiêm túc làm tốt tư liệu cần cho tiết học tiếp theo.

Một tiết học kết thúc rất nhanh, tôi đứng tại chỗ thu dọn đồ đạc.

Lục Dẫn đứng lên, vẫn không liếc nhìn tôi một cái, lúc đi ra phòng học dùng sức đạp cửa một cái.

?

Vụ gì vậy.

3.

Buổi trưa tôi ngồi ăn ở căng tin, có một đĩa cơm khác đặt trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn, là Bạch Diệu.

Tôi: "Có việc?"

Bạch Diệu cười giả tạo ngồi đối diện tôi.

"Cảm giác thế nào?"

Tôi đặt đũa xuống.

Nhìn chằm chằm vào cái đùi gà lớn trong đĩa.

Ăn cũng không yên.

"Có chuyện nói mau, cô đứng ở bên cạnh tôi, ngay cả ruồi bọ cũng không dám tới."

Nụ cười của Bạch Diệu ngưng trệ: "Cô đang giả bộ cái gì? Cảm giác bị đá như thế nào?"

"Loại người như cô xứng đáng bị tôi giẫm dưới chân cả đời."

"Xem ra tôi nói là đúng đi, loại người không có gia giáo như cô..."

"A!!!"

Tôi đứng lên, đem một chén canh húp được một nửa toàn bộ đổ lên trên váy Bạch Diệu.

"Miệng không sạch sẽ thì rửa đi."

Lục Dẫn từ bên kia căn tin chạy tới: "Có chuyện gì?"

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Dẫn: "Quản tốt người của anh, lần sau tôi sẽ không chỉ hắt một chén canh thôi đâu."

Không có gì phải giải thích, thế thân cùng chính chủ, chọn ai, nhìn liền biết.

Tôi ngẩng đầu, nhìn Lục Dẫn.

Lục Dẫn chạm đến tầm mắt của tôi, cảm thấy có chút không đúng.

Giống như là tôi thông qua hắn đang nhìn người khác.

Lục Dẫn lắc đầu, cảm thấy không thể nào.

Tôi nhìn trước mặt mình một nam một nữ mà bĩu môi, đột nhiên liền cảm thấy không giống.

Lục Dẫn một chút cũng không giống Thẩm Dần, hắn không xứng.

(...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh