Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

banh bao

Chương 1: Hôn Ứơc

     -Bà nói sao?

     -Kìa, cháu là một doanh nhân thành đạt rồi thì cũng mau chóng có vợ đi chứ! Hôn ước này đã định đoạt từ lâu, cháu nên đi trước một bước!

     -Được rồi ạ!

     Hắn lặng lẽ đứng lên. Có vợ? Là điều hắn chưa từng nghĩ đến, xung quanh hắn đàn bà không thiếu, chỉ cần hắn muốn bất cứ lúc nào cũng đều có cả! Hôn ước? Vợ chẳng qua chỉ là thứ làm ấm giường cho chồng thôi, chẳng có gì quan trọng. Hôn thê tương lai của hắn nhỏ hơn hắn năm tuổi, là ân nhân của gia đình hắn. Ân oán giữa hai nhà hắn biết rõ, nếu không có gia đình nàng hắn sẽ không có được cơ nghiệp đồ sộ ngày hôm nay, ơn thì ơn chứ sao lại bắt hắn lấy? Bà nội đã hứa sẽ giao lại cho hắn toàn bộ cổ phiếu của cha, quả là một món hời lớn, cũng không thiệt thòi gì! Việc bây giờ là tạo hảo cảm với hôn thê tương lai, hắn tự phụ, mình dư sức…

     -Trân Trân, con quên nón này!

     -Cám ơn mẹ!

     Cô bé nũng nịu hôn lên má mẹ mình. Bà vuốt mái tóc con gái, nở một nụ cười hạnh phúc.

     -Con về bên ấy đừng có nhõng nhẽo nghen chưa?

     -Dạ! Mà mẹ ơi anh ấy có dữ không?

     -Không đâu con gái ngoan, anh ấy là hôn phu của con mà sao lại hung dữ với con được chứ!

     Bà cười xòa, con mình quả nhiên vẫn còn nhỏ, nhưng hôn ước tốt đẹp này dù gì cũng phải thực hiện. Bà ngắm đứa con gái đứt ruột đẻ ra quả nhiên là cực xinh xắn. Má bầu bĩnh, hồng đào, môi nhỏ trái tim lúc nào cũng mím lại, cặp mắt nai to long lanh, thu hút người khác từ cái nhìn đầu tiên! Bà xuýt xoa, sao mình đẻ khéo thế nhỉ? Bà xem mặt con rể tương lai rồi, hai đứa quả nhiên xứng đôi vừa lứa, có điều chưa biết mặt nhau, bà tin cuộc gặp gỡ này sẽ rất tốt đẹp. Có điều bà luôn canh cánh trong lòng là Trân Trân cực mít ướt, cực nhõng nhẽo, sợ ít ai chiều nàng được! Không biết làm sao…

     -Thưa thiếu gia, tiểu thư đã đến!

     -Ừm!

     Hắn chẳng có hứng chút nào, hôn thê? Là hạng tiểu thư thì lúc nào cũng luôn giả vờ thanh cao, thực chất cũng chẳng ra khỏi cái lòng dạ đàn bà hẹp hòi, qua đêm với nhiều người khác nhau hắn rõ hơn ai hết! Quay lại, trước mặt hắn là…

     -Gọi tiểu thư ra đây!

     Nàng nhìn ngơ ngác, mình lộn chỗ chăng? Vậy hôn phu mình không phải là người đàn ông trước mặt thì là ai đây? Thấy nàng đứng trân trân, hắn nhíu mày bực dọc:

     -Ta bảo gọi tiểu thư của cô đến đây! Đúng là nhà họ Quách có khác, lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, không dám đến thẳng mặt sao mà gọi một hầu nữ đến mời?

     -Anh… có phải là Quang Ngạo Lãnh?

     “Chát”. Thật vô lễ, nữ hầu mà dám gọi thẳng tên hắn!

     -Cô muốn mất việc phải không? Dám gọi cả tên ta như vậy sao?

     Nàng khóc! Hắn càng coi thường!

     -Không giống… hu hu!

     Nàng bỏ chạy vào nhà, hôn phu của mình đâu giống như mẹ nói! Thật coi thường mình, mới gặp mặt đã tát người ta! Chạy đến phòng bà nội của hắn, bù lu bù loa! Nàng mít ướt cực kì một chút xíu cũng làm nàng khóc được, nhưng bà nội và mẹ hắn lại thích nàng, thích từ khi nàng bé tí kia! Bà nội vội an ủi, vỗ về cháu dâu cưng và cho gọi ngay đứa cháu trai của mình đến!

     -Bà, có chuyện gì vậy?

     -Dù cho cháu có không thích đi nữa cũng đừng thô bạo vậy chứ?

     Hắn chẳng hiểu gì cả, nhưng hắn đoán là chuyện nghiêm trọng rồi, bà nội hiếm khi lớn tiếng như thế! Nhìn qua phòng bà, hắn phát hiện cô hầu hồi nãy dám vô lễ kia đang ngồi khóc! Một người hầu thôi mà sao bà lại phải động tâm thế nhỉ?

     -Bà lo gì thế? Chẳng qua chỉ là một hầu nữ, cháu làm vậy đã quá đáng đâu?

     -Cháu nói gì thế? Ngạo Lãnh, đó là hôn thê của cháu!

     Cái gì? Hôn thê của hắn? Không lẽ bắt hắn cưới con nít về nuôi hay sao vậy? Lúc nãy nhìn qua còn tưởng là nữ hầu, trông chẳng ra dáng tiểu thư gì cả! Bà nội đập bàn giận dữ:

     -Quang nhi vậy là sao?

     -Kìa bà, là lúc nãy cô ấy không nói trước, dẫn đến hiểu lầm, để cháu đi xin lỗi!

     Hắn bước đến chỗ nàng, nản thật, phải dỗ con nít nữa chứ!

     -Nè, tôi xin lỗi, là hiểu lầm thôi mà, cô đừng có dựa vào thế bà mà uy hiếp tôi! Nếu cô biết điều thì ngưng cái màn giàn giụa nước mắt đó đi, giả dối như vậy tôi rất ghét!

     Là hắn đe dọa, nàng im lặng, đứng lên! Lấy tay lau nước mắt, nàng ngước nhìn về phía bà nội, nói rõ từng chữ:

     -Cháu hủy hôn!

     Cái gì? Nàng xem thường hắn vô cùng! Được hắn sủng ái đã khó, giờ được làm hôn thê của hắn mà thẳng thừng hủy hôn, chẳng khác gì xem hắn như đồ chơi, chán thì bỏ! Làm gì có chuyện đó! Bà nội tỏ ra lo lắng:

     -Kìa cháu dâu, cháu ta thô lỗ thế nhưng sẽ tốt với cháu mà!

     Quay về phía cháu mình, bà tỏ vẻ phật ý:

     -Cháu làm sao thì làm miễn là Quách nhi đổi ý thì thôi!

     Bà im lặng đi ra ngoài! Đúng là làm khó hắn mà! Quay lại nhìn vị hôn thê mít ướt vẫn chưa ngừng khóc, hắn chau mày!

     -Được rồi, cô tên gì?

     -Bánh Bao!

     Ách? Bánh Bao? Hắn biết tên nàng nhưng chẳng qua là hỏi thử để giải quyết mối căng thẳng thôi! Ai dè, nàng trả lời làm hắn muốn xỉu!

     -Đừng có làm bộ mặt đó, ta không ưa đâu!

     -Chán ghét! Anh không xứng với Bánh Bao! Không xứng!

     Ách? Không xứng? Là nàng chê hắn thẳng thừng, tự ái nam nhi nha!

     -Vậy thế nào mới xứng với cô?

     Nhưng khá thú vị, để xem tiêu chuẩn cô ta thế nào!

     -Hu hu, anh thô lỗ quá, nông cạn, thiếu suy nghĩ, thiếu tinh tế, thiếu dịu dàng!

     Nàng làm một tràn, hắn buồn cười hết sức, hắn có phải bảo mẫu đâu mà tinh tế, dịu dàng? Đến bên cạnh lấy cánh tay đang che mặt của nàng ra, trước mặt hắn nàng trông chẳng khác một đứa con nít! Con gái gì mà không sắc sảo gì cả! Cứ như em bé vậy!

     Nàng cũng nhìn hắn, vầng trán cao anh tuấn, đôi mày mỏng, như một đường kẻ thẳng lên nhưng đậm nét, môi mỏng, sóng mũi cao như người Tây Âu. Nhưng đàn ông gì mà thô lỗ quá à, không thích!

     -Mi Sa!

     Đôi môi trái tim phụng phịu thốt ra một tiếng nhỏ nhẹ, dễ thương! Ngay lúc đó một con mèo trắng lao thẳng vào lòng nàng, nàng ôm chú mèo trông như cục bông đó lên, đứng dậy, bước ra ngoài! Ra đến cửa, nàng ngoảnh lại nhìn hôn phu của mình:

     -Không thèm chơi với anh nữa!

     Rồi đóng cửa cái ầm, chạy xuống lầu! Còn lại mình hắn dở khóc dở cười, hôm nay hắn làm gì thế? Dỗ em bé chăng?

     Bên dưới những tàn cây xanh, Trân Trân ôm Mi Sa chạy khắp vườn, đôi chân sáo chạy tung tăng, như một thiên thần nhỏ! Đến hồ nước, nhìn những đàn cá đủ màu vui đùa, nàng lẩm bẩm:

     -Bánh Bao buồn lắm Mi Sa ơi!

     Trên gương mặt phúng phính lăn xuống hai giọt châu trong veo. Một bàn tay to lớn ôm từ phía sau!

     -Con nít mít ướt!

Chương 2: Bánh Bao Khóc Nhè

     -Hu hu! Không phải con nít!

     Nàng phụng phịu ôm Mi sa vào lòng, đôi má hồng hồng phúng phính như hai trái đào còn vương mấy giọt nước mắt!

     -Được rồi! Ta không thích hôn thê ta mít ướt như vậy!

     Nói thẳng là hắn ghét! Con gái gì mà cứ hay khóc nhè! Hắn cưới vợ về dù không phải chủ ý nhưng hắn cũng không có ý định học dỗ em bé khóc!

     -Đứng dậy đi Trân Trân!

     Nàng im lặng, cứ cặm cụi… khóc! Nản quá đi!

     -Đứng lên đi!

     Nàng vẫn không phản ứng! Hắn ghét nhất là phải lặp lại câu nói của mình! Nhưng đến trưa rồi hắn phải đưa nàng vào gặp bà, đành phải xuống nước với “trái mít ướt” này thôi!

     -Được rồi, bà đang đợi, đi nào! Bánh Bao!

     Lúc này nàng mới chịu đứng dậy! Đúng là dở khóc dở cười! Nàng thích cái tên Bánh Bao sao? Nàng đứng dậy bất ngờ ôm lấy hắn!

     -Không được la Bánh Bao! Không được ghét Bánh Bao, Bánh Bao sẽ khóc đó!

     Con nít nói chuyện hả trời! Nàng nhón chân hôn lên má hắn rồi ôm Mi sa chạy vào trong nhà! Để mình hắn đứng đó chẳng biết nên cười hay khóc!

     …

     Bữa trưa suông sẻ, hắn định nghỉ ngơi theo thường lệ ai dè…

     -Chơi với Bánh Bao đi!

     -Tôi đâu phải con nít!

     Nàng đến ngồi cạnh hắn, tay vẫn ôm con mèo bông ú ù đó. Hắn lãnh đạm, muốn nghỉ ngơi yên tĩnh.

     -Đi mà!

     -Không!

     -Đi!

     -Không! Đừng lặp lại cho ta nghe nữa!

     Ngay sau đó là tiếng khóc động trời! Trời ạ! Sao đụng cái gì cũng khóc được vậy? Hắn ngồi dậy, kéo nàng vào lòng.

     -Được rồi! Được rồi! Chơi thì chơi, nín đi!

     Nàng thút thít! Hắn sao cứ phải xuống nước hết lần này đến lần khác thế!

     …

     Tưởng chơi cái trò gì! Ai dè là nàng mượn cái đùi của hắn để ngủ, hết ý kiến! Nàng ngủ, còn hắn phải thức! Nhìn gương mặt nàng hắn cứ nghĩ mình đang trông em! Trước giờ hắn là con một, từ lúc sinh ra đã được nuôi dạy nghiêm khắc. Hắn hiếm khi cười, mỗi câu nói, mỗi động tác của hắn là mệnh lệnh! Ngay cả khi ở nhà, hắn chỉ ôn nhu duy nhất với mình bà nội. Bà là người thương hắn nhất, lo cho hắn từ nhỏ đến lớn, tất cả đều một tay bà đảm đương. Bà là người cố vấn tuyệt vời cho hắn. Ngoài bà ra, kể cả đối với mẹ hắn cũng ít khi thân mật.

     -Anh sao thế?

     Nhìn xuống, cặp mắt tròn xoe mở to, đôi môi mím lại.

     -Không!

     Hắn ngước lên. Nhìn khu vườn trước mặt.

     -Anh ghét Bánh Bao hả?

     Hắn một lần nữa lại nhìn xuống.

     – Đây là cuộc hôn nhân sắp đặt nên ta không thể nói là thích hay ghét cô!

     -Bánh Bao thích anh lắm!

     Hắn cười mỉm, nhìn có vẻ ngây thơ nhưng hình như cũng gìa dặn rồi! Đàn bà đều giống nhau!

     -Thích tôi?

     -Không được sao?

     -Được chứ! Vì cô là hôn thê của tôi mà!

     Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ “hôn thê” ngầm ý chế giễu!

     -Vậy Bánh Bao ngủ tiếp nha!

     Hắn ngả ngửa!

     Nàng lại gác đầu lên đùi hắn ngủ say sưa. Mi Sa cào nhẹ vào áo cô chủ, rồi cuộn mình thành một cục nằm trong lòng Trân Trân. Một người, một mèo cùng nằm ngủ, một mình hắn thức! Hắn lặng lẽ quan sát kĩ, nàng ngoài gương mặt trẻ con ra thì cái gì… cũng trẻ con nốt! Váy hồng thêu hoa, tay đeo vòng thạch tím, thậm chí cả chân cũng có đeo kiềng bằng bạc, trên đầu cài một chiếc băng đô gắn hoa hồng, tóc bím lại thành hai bím dày buộc lục lạc. Nói đây là hôn thê của hắn chắc chẳng ai tin! Hắn lại lặng lẽ nhìn ra ngoài vườn, khu vườn ngập nắng, từng tán cây xanh mướt lung linh dưới mặt trời.

     -Thiếu gia!

     Hắn quay lại, một cô hầu đang bưng dĩa bánh su sê, loại bánh hắn rất thích ăn, chắc là của bà nội, chỉ có bà nội mới quan tâm đến hắn thôi!

     -Để đó đi!

     -Vâng!

     Hắn cầm một miếng bánh lên. Bánh su sê được bọc trong lá tạo thành chiếc hộp vuông màu xanh, xinh xắn, mở chiếc “nắp” hộp là có thể thấy vỏ bánh trong suốt nhìn thấu cả viên nhân đậu màu vàng. Đưa lên miệng, vị dai của vỏ cùng vị bùi và ngọt của nhân khiến hắn nhớ về một quá khứ, khi mà lần đầu tiên hắn biết đến cái tên “su sê”…

     Su sê… Phu thê… Hừ! Ánh mắt của hắn trong suốt như lưỡi dao thép xuyên vào khoảng không trước mặt. Vị ngọt tan trong miệng rồi bỗng chốc đắng nghét! Dẫu biết là quá khứ không thể thay đổi nhưng sao hắn vẫn cứ nhớ về nó, nhất là những khi thế này! Đưa tay xuống dĩa, trống không! Lạ lùng, hắn nhìn xuống, rõ ràng lúc nãy cô hầu bưng vào, trên dĩa có năm cái, trong khi hắn vừa ăn có một cái, vậy còn bốn cái kia đâu? Bất giác hắn nhìn qua tay phải nơi Trân Trân nằm ngủ thì thấy nàng vẫn ngủ, con mèo cũng thế. Thật kì lạ, hắn quay sang trái nhìn cái dĩa lần nữa thì thấy trên chiếc dĩa sứ trắng là bốn chiếc hộp còn lại nhưng nhẹ tênh, không có ruột! Là ai? Ngay đến hắn cũng không cảm nhận được!

     -Đem cho tôi năm cái bánh nữa!

     -Vâng!

     Từ bên trong nhà, tiếng cô hầu đáp lại. Một lúc sau dĩa bánh cũ được thay bằng dĩa bánh mới cũng năm cái. Hắn cũng cầm một cái lên ăn, đồng thời để ý. Từ đằng sau lưng hắn thò ra bàn tay nhỏ nhắn đeo chiếc vòng thạch tím! Bàn tay ấy rất nhanh xếp bốn chiếc bánh còn lại thành một chồng kéo tuột ra sau! Kín đáo lia mắt qua hắn nhìn thấy nàng mở “nắp” cả bốn chiếc hộp, lấy bánh nhét hết vào miệng! Chẳng thấy nàng nhai, chỉ thấy gò má phúng phính động đậy rồi bốn cái bánh đó có lẽ đã được “đầu thai kiếp khác” trong bụng nàng! Bốn chiếc hộp còn lại theo hướng cũ quay về dĩa! Hắn im lặng, động tác của nàng nhanh gọn, mắt nàng vẫn nhắm nhưng có lẽ là không ngủ.

     -Vẫn chưa ngủ sao?

     Hắn lơ đãng hỏi. Mắt nhìn về phía trước mặt. Nàng không trả lời.

     -Nếu không thích ngủ thì đừng giả vờ hành tôi, vừa nãy đừng tưởng tôi không biết!

     Nàng vẫn im lặng. Hắn không nói gì, bỗng chốc thấy khó chịu, hôn thê của hắn chẳng khác gì kẻ ăn trộm vặt! Hôn ước! Cái hôn ước vớ vẩn!

     -Nếu muốn ăn thêm thì nói!

     Hiếm khi hắn nói nhiều như thế.

     -Hết rồi!

     -Sao cô biết?

     Hắn ngạc nhiên.

     -Vì Bánh Bao làm có mười cái à!

     Ách? Bánh nàng làm?

     -Cô biết làm bánh?

     Nàng ngồi dậy, dụi mắt, kéo Mi Sa vào lòng. Lấy từ trong chiếc bóp màu hồng, thắt nơ to bản hai chiếc kẹo mút bọc trong giấy kiếng đưa một cây cho hắn.

     -Bánh Bao biết làm đồ ăn vặt thôi!

     Hắn cầm cây kẹo lên, bỗng chốc thấy buồn cười, hắn đâu phải con nít!

     -Tôi không ăn!

     -Là của Bánh Bao làm mà!

     Hắn quay lại phát giác đôi mắt to tròn ần ận nước! Rồi! Lại sắp khóc đến nơi!

     -Được rồi, tôi ăn!

     Hắn nhân nhượng bóc lớp giấy kiếng ra đưa kẹo lên miệng. Lúc đó hắn thấy nàng cười, nụ cười rất trẻ con, trong vắt. Trong tận đáy lòng âm u của hắn có chút gì đó ấm áp. Nhưng ngay lập tức hắn phát giác ra được, nhanh chóng dập tắt nó đi! Từ lâu lắm rồi hắn không cho phép mình dao động bởi bất kì điều gì. Từ lâu lắm rồi tình cảm của hắn đã chết, giờ trong lòng hắn trống rỗng và sâu thăm thẳm, không đáy, không ai có thể chạm đến đó được kể cả bà nội! Nàng vươn người đặt lên má hắn một nụ hôn. Đôi môi bé xíu hồng đào xinh xắn ngậm cây kẹo tròn rất vô tư. Đôi má bầu phúng phính hồng lên rất muốn cắn! Hắn cúi xuống đặt lên đó một cái hôn phớt. Nói đúng hơn là hôn lấy lệ, chẳng có chút cảm xúc nào!

     -Không!

     Bỗng dưng nàng lắc đầu. Hắn nhìn nàng khó hiểu.

     -Anh không thương Bánh Bao!

     Nàng quả quyết! Mắt hắn lộ tinh quang, thương? Đàn bà đến với hắn không vì tiền bạc cũng vì danh tiếng, yêu, thương đối với hắn thực sự không tồn tại và dù có tồn tại họa chăng chỉ là một thứ rẻ mạt! Hắn nhìn vào đôi mắt tròn đen láy, mắt hiện một tia châm chọc:

     -Sao em biết tôi không thương em?

Chương 3: Nước Mắt Không Có Tác Dụng

     -Vì anh hôn Bánh Bao không thật?

     -Sao cô biết hôn không thật?

     Mắt hắn ánh lên tia nhìn thú vị. Nàng phụng phịu cong môi, vỗ nhè nhẹ lên Mi Sa. Nàng co đầu gối đứng lên, phủi phủi tà áo hồng, ngước nhìn hắn.

     -Vì nụ hôn không đến tim!

     Rồi chạy vào nhà, hắn lại bị bỏ một mình. Hôn không đến tim? Hắn cười nhạt, sao hắn phải thắc mắc về nó?

     …

     -Cháu quyết định vậy sao Ngạo Lãnh?

     -Kìa bà, bà muốn cháu và cô ấy hòa hợp thì phải tiếp xúc với nhau nhiều chứ!

     -Vậy cũng được!

     Bà nội tựa lưng lên chiếc ghế nệm ra chiều đồng ý. Hắn xoay bước ra cửa:

     -Vậy cháu đi chuẩn bị đây!

     Không ai biết trên môi hắn khẽ nhếch một nụ cười!

     …

     -Sắp cho tiểu thư một phòng!

     -Vâng!

     Bà quản gia cúi đầu rồi quay sang Trân Trân đang đứng bên cạnh:

     -Mời tiểu thư!

     -Dạ!

     Bà ngạc nhiên quá sức, có vị tiểu thư lễ phép vậy ư? Rồi bà khẽ lắc đầu tiếc nuối cho nàng. Dẫn nàng đến phòng của mình bà phụ giúp nàng sắp xếp đồ đạc. Đồ đạc của nàng thì không có gì nhiều, chỉ là quần áo và một số thứ lặt vặt. Nàng ôm Mi Sa ngồi lên giường.

     -Bà cho cháu biết tên được không?

     -Tiểu thư cứ gọi tôi là Vũ Phúc!

     -Ứ, không chịu bà gọi cháu là tiểu thư đâu!

     Nàng nhíu mày, phụng phịu. Vũ Phúc có chút ngạc nhiên:

     -Vậy tôi phải gọi tiểu thư bằng gì?

     -Gọi là cháu! Không thích gọi bằng tiểu thư! Hay gọi là Bánh Bao cũng được!

     Bà bỗng thấy ấm áp, hiếm ai đối đãi với bà như thế. Bà nắm lấy bàn tay trắng muốt của nàng, nhìn gương mặt sáng như trăng rằm ấy, không khỏi than thầm trong bụng. Làm việc tại Quang thị bao lâu bà hiểu rõ tính cách chủ nhân nhất, không biết bao nhiêu cô gái có thảm cục khi đến đây rồi! Sợ rằng cô gái thánh thiện này… Nhưng bà biết mình không thể làm gì khác!

     -Cháu quả thật xinh đẹp!

     Chẳng thể làm gì, bà thở dài một tiếng. Còn nàng có vẻ vui, ánh mắt cong lên hình bán nguyệt, cuối cùng nàng cũng không phải chịu bị người ta gọi là tiểu thư rồi! Nghe rất xa cách!

     …

     -Cậu chủ, mời dùng điểm tâm!

     -Ừm!

     Vũ Phúc khẽ đứng một bên nhìn chủ nhân dùng bữa. Mãi một lúc sau bà mới mở miệng, phải nói là cả gan mở miệng!

     -Thưa cậu chủ, vị tiểu thư đó là…

     Ngạo Lãnh buông đũa nhìn bà, cái nhìn khiến bà phát run.

     -Vũ Phúc, bà ở đây bao lâu rồi?

     -Thưa, ba mươi năm!

     -Đúng, bà làm việc từ lúc ba tôi còn tại vị đến giờ không lẽ không biết phép tắc chăng? Có cần tôi nhắc lại?

     -Thưa, là tôi hồ đồ, xin cậu chủ thứ lỗi!

     Hắn lướt qua gương mặt run run của bà, lấy khăn lau miệng.

     -Tôi không ăn nữa, dọn!

     -Vâng!

     Vũ Phúc khom người nhanh chóng nâng khay lên khỏi bàn rời khỏi sảnh. Còn một mình hắn trong căn phòng rộng lớn, lãnh đạm nhìn bức tranh treo tường nhưng dường như sự chú ý của hắn lại xuyên thủng một nơi trên bức tranh…

     …

     -Đừng có ở đó khóc lóc, cô nên nhớ đây là nhà tôi không phải nhà bà tôi mà cô có thể lên mặt được!

     Nàng lấy tay lau nước mắt, sáng nay nàng đi ra ngoài một chút khi vào thì chiếc ly nàng yêu thích nhất bị vỡ, thế nàng bù lu. Hắn ghé qua phòng nàng thì thấy tình cảnh Vũ Phúc đang dỗ nàng thì khó chịu.

     -Bánh Bao thích cái ly này lắm mà!

     -Cô nghĩ gì? Tưởng mình là hôn thê của tôi nên phách lối à? Cô nên nhớ đây là hôn ước nhưng không có nghĩa là tôi không từ hôn được!

     Nàng đứng dậy, lặng lẽ đi ra khỏi phòng, tay vừa chạm đến nắm cửa thì bị hắn chặn lại.

     -Đây là nhà của tôi, cô chỉ có quyền ở trong phòng thôi!

     Nói rồi đẩy nàng ra, bước ra ngoài!

     -Rồi anh sẽ hối hận!

     Cánh cửa khép lại sau lưng hắn vang vọng câu nói của nàng. Hắn cười lạnh. Hối hận? Hắn chưa từng biết hối hận bao giờ!

     …

     -Khả quan không?

     -Ngạo Lãnh à, cậu cũng biết mà…

     -Ân Cầu, tôi còn sống được bao lâu nữa?

     Ân Cầu day day mi tâm, khó khăn thốt từng chữ:

     -Một năm hoặc vài tháng, thậm chí phải tính theo ngày!

     Ha, hắn cười một tiếng! Ngồi dậy khỏi chiếc giường trắng toát, gương mặt hắn vô cảm lạ lùng.

     -Ngạo Lãnh à, còn nước còn tát mà.

     -Tôi sợ chẳng còn hy vọng gì đâu!

     -Những lời bi quan này không hợp với cậu chút nào!

     -Thật sao?

     Một nụ cười khô khốc hiện trên môi hắn. Căn bệnh nan y của hắn đã chạy chữa khắp nơi, đến Ân Cầu, bác sĩ giỏi nhất và thân cận của hắn còn phải bó tay thì ai sẽ chữa khỏi cho hắn chứ!

     -Có lẽ cơn đau đó sẽ…

     -Đừng lo tôi quen rồi!

     Hắn đứng lên, chỉnh trang y phục rồi ra khỏi phòng. Ân Cầu nhìn hắn lặng lẽ lắc đầu.

     …

     Còn mình hắn trong căn phòng ngủ rộng lớn xa hoa. Đưa lên miệng cốc rượu vang thượng hạng thơm nồng, đỏ một màu giống như ruby sóng sánh trong chiếc ly pha lê.

     “Choang”. Chiếc ly rơi xuống nền thảm. Tay hắn run run, cơn đau đớn đó lại đến! Chết tiệt! Dù bảo rằng đã quen rồi nhưng hắn thật sự phải vận tất cả nội lực để chống đỡ nó! A, đã bao nhiêu năm rồi, căn bệnh này hành hạ hắn, đã có lúc hắn ao ước có thể được giải thoát khỏi cơn đau kia bằng cái chết! Hắn tìm không biết bao nhiêu bác sĩ giỏi nhưng rốt cuộc căn bệnh không hề thuyên giảm chút nào. Nắm chặt tay ghế, hắn thở dốc…

     “Cộc cộc”. Ai đến phòng hắn giờ này? Chẳng phải hắn đã cấm không cho ai đến sao? Chỉ có thể là Ân Cầu! Gắng gượng lấy hơi, hắn thốt một câu khô khốc:

     -Vào đi!

     Cánh cửa được đẩy ra, bước vào là…

     -Tôi đã dặn cô luôn phải ở trong phòng kia mà!

     Nàng không trả lời, chạy đến đỡ hắn. Hắn dang cánh tay rộng lớn hất nàng ra!

     -Không cần!

     -Hu hu!

     Mắt nàng rưng rưng, lại khóc! Hắn trụ ghế cố ngồi vững khi cơn đau ra sức hành hạ. Nàng lục trong túi mấy viên kẹo đưa cho hắn. Đúng là đang đau mà lại muốn cười! Đưa kẹo cho hắn lúc này làm gi chứ?

     -Tôi không ăn!

     Hắn gượng nói, lời thốt ra cứng đờ nơi miệng. Cuối cùng dường như tất cả sự chịu đựng sụp đổ, hắn ngã xuống! Bình thường thì không sao! Nhưng bây giờ có nàng ở đây, hắn không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình!

     -Ra khỏi phòng tôi!

     Nàng cúi xuống đỡ người hắn, xoa nhẹ đang điền của hắn. Cơn đau thắt có dịu đi đôi chút, hắn nhíu mày, nàng không lẽ biết chữa căn bệnh này? Nhưng giờ không có thời gian để hỏi! Cơn đau bắt đầu trở lại, dữ dội hơn cả trước đây! Lần đầu tiên hắn ngả người vào phụ nữ. Nàng đỡ vai hắn, sắc mặt hắn xấu đến mức không thể xấu hơn! Dùng tay xoa thái dương, ấn đường và mi tâm của hắn. Hắn thở một cách khó nhọc, nàng mở khuy áo của hắn. Cơ thể cường tráng, lộ rõ cơ bắp cứng chắc, hắn có lẽ đã tập thể lực rất chăm. Một tổng tài như hắn có khuông mặt cực kì tuấn mĩ, là mơ ước của bao phụ nữ nhưng “nhân vô thập toàn”, hắn lại mắc phải căn bệnh nan y này!

     -Anh ngồi yên nhé!

     Nàng định đỡ hắn ngồi dậy nhưng bất ngờ hắn gắt gao ôm lấy nàng xiết vào trong lòng, ép nàng vào khuông ngực rắn thép của hắn!

Chương 4: Bánh Bao Nhỏ Bé-Uy Lực Không Vừa!

     -A, đau Bánh Bao!

     Bị ép cứng làm nàng ngộp thở quá đi! Thế là… nước mắt trào ra! Thế mà hắn vẫn kiên quyết không buông ra!

     -Hu hu, đau, hu hu!

     Ôm cơ thể mềm mại của nàng, hắn bỗng thấy dễ chịu đi đôi chút. Thế nên cứ ôm riết lấy! Những cơn đau âm ỉ bùng phát, làm hắn cảm thấy trước mắt như tối mù, loáng thoáng cảm nhận cái gì đó mát mát, thì ra là nước mắt của nàng.

     -Tôi khó chịu!

     Hắn chưa từng nghĩ sẽ nói ra cảm giác của mình cho ai khác ngoài Ân Cầu! Đúng hơn là hắn vạn nhất không tin ai cả!

     -Ngoan nha, ngoan nha!

     Nàng ôm lấy hắn, vuốt lên mái tóc đen mướt huyền bí bị bết lại vì mồ hôi của hắn. Nàng loay hoay nhướng người lên cố với tới chiếc băng đô to trên đầu. Lắc lắc! Lắc lắc! Một viên bi màu đỏ rơi ra từ trong bông hoa lớn nhất trên chiếc băng.

     -Anh uống đi!

     -Thuốc này là gì?

     Dù thế nào hắn vẫn không tin được!

     -Là “Tương Tư Ngọc”!

     “Tương Tư Ngọc”? Hắn chưa từng nghe qua cái tên này! Là bí dược chăng? Cầm viên thuốc hắn nửa tin nửa ngờ. Bao nhiêu năm qua hắn vốn dĩ đã không tin ai, tuyệt đối không tin ai, với đàn bà lại càng khó mà tin được! Nhưng tình thế bây giờ cấp bách, hắn coi như sai lầm một lần!

     -Anh thấy đỡ chưa?

     Cơ thể mềm mại ôn nhu trong lòng hắn khẽ nhúc nhích. Cặp mắt to tròn đen láy nhìn hắn. Hắn không trả lời, đúng là đã thuyên giảm đi nhiều. Buông nàng ra, hắn ngồi dậy. Nàng cũng đứng lên theo. Yên vị trên chiếc ghế bành thêu hoa nhung đỏ, hắn nhìn nàng.

     -Lại đây!

     Nàng đứng im không nhúc nhích. Hắn chau mày, nhất định là phải gọi như vậy sao?

     -Bánh Bao, lại đây!

     Nàng lập tức chạy đến bên hắn, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện, nàng thích được gọi như thế hơn! Kéo nàng vào lòng, hắn nhìn sâu vào gương mặt của nàng, gương mặt trắng tròn như hoa sữa. Bây giờ hắn có thể tin nàng không tư ý, không vụ lợi, nhưng những người đàn bà bên hắn đều là những kẻ ti tiện hết mức có thể để tư cầu cho bản thân, hắn sao có thể hoàn toàn tin tưởng?

     -Nói, cô có phải biết được cách chữa căn bệnh này?

     Nàng đang mải ăn kẹo nên không ngước đầu nhìn hắn, vò vò vỏ kẹo trong tay nàng phụng phịu:

     -Bánh Bao biết!

     Mắt nàng híp lại, má hồng lên phúng phính.

     -Là ai dạy cô chữa?

     Cần hỏi từ nguyên do. Nếu là ai đó dạy nàng chữa, chả thà nhờ người ấy chữa còn hơn!

     -Là nãi nãi đã dạy cho Bánh Bao a!

     Nãi nãi của nàng? Bà ấy mất lâu rồi! Thật đáng tiếc nha!

     -Sao anh hỏi vậy?

     -Không! Chỉ là…

     -Nếu nãi nãi còn sống, nãi nãi cũng không chữa được đâu!

     Nàng vẫn nhai kẹo, ngữ khí bình thản, nhẹ nhàng. Hắn chau mày, kéo sát nàng vào lòng, giọng hắn phả vào tai nàng một hơi lạnh.

     -Tại sao?

     -Bởi vì chỉ có Bánh Bao mới chữa được thôi!

     -Tôi hỏi vì sao?

     -Hi hi!

     Nàng không trả lời, lách ra khỏi người hắn, đẩy cửa phòng mà đi ra! Còn mình hắn trầm ngâm, nàng không muốn nói thì cớ gì mà hắn không biết được?

     …

     -Bánh Bao à, dùng điểm tâm nè cháu!

     -Dạ!

     Bánh Bao cuộn tấm chăn lại, trông nàng như một cục bông gòn, rất xinh a! Vũ Phúc cười, ở nơi lạnh ngoài tiết, rét trong lòng này có nàng bỗng thấy ấm áp.

     -Bà ăn với cháu đi!

     -Không được đâu! Vũ Phúc phải làm nhiều việc lắm, không thể dùng bữa cùng cháu được đâu, hơn nữa cậu chủ cũng không cho phép!

     -Ứ ứ!

     Nàng phụng phịu làm mặt buồn. Vũ Phúc cười ra tiếng, lâu lắm rồi bà mới thấy vui vẻ như vậy.

     -Có chuyện gì?

     Cánh cửa nặng nề được đẩy ra, hiện lên bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang khoanh tay đứng nhìn. Vũ Phúc dĩ nhiên là biết người đó là ai, vội vã lui ra ngoài.

     -Thưa cậu chủ, chỉ là…

     -Hôm nay bà nói hơi nhiều đấy!

     -Vâng, tôi sẽ cẩn trọng hơn!

     Làm việc ở đây bao lâu, bà rõ cách xử phạt của Quang thị này, nói ra ai nấy không rét mà run!

     -Lui!

     -Vâng!

     Còn lại mình hắn với nàng. Nàng vừa thấy hắn liền tung chăn phóng khỏi giường, chạy đến ôm hắn! Hắn liếc nhìn, toàn con ngươi đen sâu thẳm, lạnh lùng hiển hiện rõ rệt!

     -Anh dùng bữa chưa?

     -Rồi!

     Hắn gỡ cánh tay trắng muốt của nàng ra, đi thẳng đến ghế, ngồi xuống. Chân phải vắt qua đùi trái, hay tay đan xen, mang vẻ quyền uy cao cao tại thượng, tưởng như quân vương không thể đến gần. Hắn lãnh đạm:

     -Cô ăn sáng đi!

     Nàng gật đầu, cười tươi như hoa. Nàng cầm đũa lên. Nhoáng một cái, chén dĩa sạch láng, trống trơn! Đến hắn còn phải giật mình! Nàng ăn không những nhiều mà còn nhanh nữa chứ! Nhưng sao không thấy nàng mập nhỉ?

     -Đến đây!

     Nàng ngồi im! Hắn phát mệt!

     -Cô đổi tên khác không được sao? Gọi cô như thế mọi người nghĩ tôi là gì?

     -Không thích!

     Nàng cật lực lắc đầu.

     -Bánh Bao! Thích Bánh Bao cơ!

     Nàng đưa hai tay lên má, xoa xoa. Ân! Nàng đứng dậy! Phụng phịu:

     -Bánh Bao giận đó nha, không chơi với anh nữa! Bo xì anh a!

     Nghe tiếng cửa đẩy ra và đóng lại. Hắn ngồi một mình, lãnh đạm nhìn căn phòng.

     Bên ngoài.

     -Xin mời tiểu thư quay lại!

     Một toán vệ sĩ ra trước chặn đường nàng!

     -Oa, sao vậy?

     -Đây là lệnh của tiên sinh! Mời tiểu thư quay vào!

     Nàng nhìn mấy người chắn đường có chút bực tức. Rút ra từ trong người một thanh gỗ, nàng bắt đầu thổi! Thanh gỗ này là vật hộ thân đặc biệt mà bà nội dành riêng cho nàng, được gọi là “Tiêu Khánh”. Tiêu Khánh là một ống trúc nhỏ, một đầu có bong bóng bằng da, chỉ cần thổi lên là phồng ra, trông Tiêu Khánh bây giờ y hệt một quả bong bóng dành cho con nít, có tay cầm. Nàng nắm Tiêu Khánh trong tay, chống tay lên hông.

     -Tránh cho Bánh Bao đi!

     Bọn vệ sĩ không biết cái gì gọi là “Bánh Bao” nhưng nhất quyết chặn lại, không cho nàng tiến một bước!

     -Cổ vạn niên, thú thần Thao Thiết, đại hầu thực bách vạn muôn dân, Tiêu Khánh xuất thế, phượng hoàng đại hỏa! Vô niệm, vô cầu hóa giải nan gia!

     Có thể là một bài đồng dao! Một bài đồng dao khó hiểu mà nàng đọc. Ngay lập tức trước mặt họ một bạch y bay lên, Tiêu Khánh từ trên giáng xuống. Chỉ nghe những tiếng “bụp bụp” vui tay, hàng rào người chắn trước nàng nhanh chóng bị chọc thủng! Nàng đáp xuống quẫy quẫy hai tay, lắc lắc. Nhìn nàng rất giống búp bê! Búp bê nổi giận! Lúc đó từ đằng sau một vòng tay to lớn vòng qua eo nàng.

     -Các ngươi lui!

     -Dạ, tiên sinh!

     Giọng nói trầm thấp đầy uy thế kinh người từ đằng sau nàng phát ra. Nàng quay lại liền bị cặp mắt ưng sắc bén nhìn.

     -Không ngờ cô cũng có chút võ công tự vệ!

     -Đó không phải là võ công!

     Nàng lắc đầu.

     -Là bài tập thể dục của Bánh Bao!

     Hắn im lặng không nói gì, bế nàng vào phòng.

     -Câu hát đó có nghĩa là gì?

     -Là bí mật của anh!

     -Là bí mật của tôi?

Chương 5: Tướng Công! Về Ăn Cơm!

     -Bí mật đó là gì?

     Hắn cư nhiên ngồi trên ghế, tay khoanh lại nhìn hôn thê nhỏ bé trước mặt. Bánh Bao cất Tiêu Khánh vào người, lắc lắc mái tóc, hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau.

     -Sau này Bánh Bao sẽ nói!

     Rồi thấy mặt hắn có chút thâm trầm, nàng nói tiếp:

     -Nãi nãi dặn như thế!

     Đôi mắt nàng mở to tròn nhìn hắn. Hắn thầm đánh giá nàng. Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng.

     -Trưa nay anh có về không?

     Giọng nói trong trẻo vang lên đằng sau hắn, hắn mở cửa vẫn không quay đầu lại, cánh cửa đóng sầm vọng theo tiếng nói âm u của hắn:

     -Không!

     …

     -Cháu làm gì đó?

     Vũ Phúc bước vào nhà bếp nhìn thấy nàng mút tay, vẻ mặt như nghĩ ngợi điều gì, gò má phúng phính khẽ chuyển động theo nụ cười của nàng, đáng yêu cực kì a!

     -Dạ không!

     Đôi mắt nàng khẽ vẽ một đường cong bán nguyệt, nàng đẩy cánh cửa liên thông từ nhà bếp đến khu vườn, nhảy tung tăng ra ngoài. Vũ Phúc nhìn nàng, ấm áp trong lòng lan tỏa.

     -Mi Sa? Em đâu rồi?

     Từ trong một bụi cây nhỏ, Mi Sa béo ú mềm mại nhảy vào lòng nàng. Nàng ngồi xổm xuống đất ôm Mi Sa vào lòng.

     -Trưa nay chúng ta làm cơm nhé! Bí mật chỉ có Mi Sa biết thôi nha!

     Nàng đưa ngón tay lên miệng, Mi Sa cào cào vào áo cô chủ, đầu gật gật ra chiều hiểu ý.

     …

     Đã mười giờ trưa, Vũ Phúc bận bịu chăm sóc vườn hoa đặc biệt của cậu chủ, hoa bỉ ngạn. Trong khu vườn kính, những loài hoa tuyệt đẹp khoe sắc, Bánh Bao dạo vòng quanh các chậu phong lan treo lủng lẳng, hoa rủ từng chùm trên đầu, đủ sắc loại. Mi Sa cào cào vào áo cô chủ, Bánh Bao mở to mắt nhìn rồi khẽ gật đầu. Nàng lặng lẽ rời khỏi khu vườn, Vũ Phúc đang mải lo chăm tỉa vườn hoa ngoài trời cũng không biết là nàng đã rời đi.

     …

     Phòng bếp vắng lặng.

     Căn phòng bếp to lớn như nhà bếp của một nhà hàng hạng sang, đầy đủ dụng cụ, những chiếc nồi thủy tinh trong suốt, những chiếc tô chén bằng sứ tráng men có in hoa văn sắp đầy trên chiếc kệ gỗ bóng mượt. Xa hoa là điều đầu tiên có thể cảm nhận được ở ngôi nhà này.

     -Mi Sa lấy cho chị cái nồi đất đó nha!

     Chiếc kệ gỗ khá cao, nàng căn bản không với tới nhưng Mi Sa thì lại khác, có thể leo đến mọi nơi cao nhất trong căn nhà. Mi Sa là thú cưng của nàng đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực. Được huấn luyện kĩ lưỡng, Mi Sa có thể dễ dàng đem chiếc nồi xuống mà không gây bất kì một tiếng động nào!

     -Cảm ơn Mi Sa nhé!

     Nàng đón lấy cái nồi đất đặt lên chiếc bếp than hồng, bắt đầu thổi lửa. Nàng rang gạo cho vừa vàng rồi bắt đầu nấu, bỏ vào đó một chút Tán Hương là gia vị bí truyền của gia đình nàng. Xong, nàng lại thái thịt ba chỉ mỏng ướp hương chiên sơ qua dầu mè, thơm nức. Lấy ít cải ngọt cắt nhuyễn xào trộn đều với cơm, sắp thịt lên trên, nàng lấy nắp nồi đậy lại. Một món ăn nhìn đơn giản nhưng thật chất nó ẩn chứa nhiều bí quyết truyền đời khác nhau mà nàng được học từ nhỏ, nàng bỗng nhớ đến bà nội. Làm vừa xong đã mười hai giờ trưa, nàng lấy tay quệt mồ hôi ròng ròng trên trán, má nàng do ngồi với bếp than nên ửng hồng lên cả.

     -Chúng ta đi thôi!

     Nàng đặt chiếc nồi vào giỏ mây khoác lên tay, Mi Sa nhảy lên vai cô chủ. Nàng đẩy cửa kính tiến về đại sảnh…

     …

     -Đến rồi! Oa, cao lớn quá!

     Bánh Bao trầm trồ nhìn tòa nhà kính chọc trời trước mặt. Những chiếc xe hơi cáu cạnh đậu bên trong bãi xe lóa lên ánh mặt trời chói mắt. Nàng bước đến cửa tòa nhà.

     -A, cửa tự động!

     Nàng khẽ kêu một tiếng, cảm thấy thú vị. Hôn phu của nàng là tổng tài Quang thị, có lẽ ở tầng cao nhất. Nàng đi thang máy lên thôi.

     …

     -Cô bé đi đâu đây?

     -Em tìm tổng tài!

     -À, em có hẹn trước không?

     -Không!

     -Có hẹn trước thì mới vào gặp ngài được!

     Cô quản lí nhìn nàng cười cười, lại thêm một người cầu vinh nữa, cô quá quen với việc các cô gái đến tìm tổng tài của Quang thị cường thịnh này. Đàn bà hám danh, hám lợi nhưng vốn dĩ có bao giờ được ngài ấy chú ý đến đâu?

     -Dạ!

     Nàng ôm Mi Sa quay ra. Cơ bản nàng không cần làm vậy, chỉ cần nói nàng là hôn thê của hắn, có cả giấy hôn ước do chính nàng giữ thì thái độ của họ chắc chắn sẽ khác. Nhưng nàng không cần thiết phải làm thế, nãi nãi đã dặn là không được phô trương, lên mặt, nàng vào phòng chờ. Trong phòng chờ rất nhiều người ngồi gần hết các ghế, toàn là phụ nữ, nàng chọn một ghế ngồi xuống. Có vài người nhìn nàng nhưng cũng chẳng để ý, vốn dĩ họ nghĩ tìm đến đây mục đích của ai cũng như nhau.

     …

     Một giờ trưa rồi, vẫn chưa đến lượt nàng.

     -Tổng tài hiện đang có việc bận phiền các cô để lần sau!

     -Tôi chờ sáng giờ rồi mà, tổng tài có việc gì thế?

     -Tôi không biết! Nhưng tính ngài thì các cô đây cũng đã hiểu, nên tốt nhất là đợi lần sau!

     Mấy cô gái đứng lên biết không thể nói gì thêm đành nuối tiếc ra về. Còn mình nàng, nàng cũng đứng lên nhưng không ra cửa, lẳng lặng bám theo sau người thư ký. Đúng là nàng đoán không sai, người thư ký đi về phòng làm việc của tổng tài. Đợi người thư ký xong việc bước ra, nàng đẩy cửa đi vào.

     Phòng làm việc rộng lớn cùng hàng xấp tài liệu đặt trên chiếc bàn lớn giữa phòng. Căn phòng với nhiều ô cửa kính trong suốt hứng nắng tràn ngập, mùi hương thơm thoang thoảng. Dường như hắn rất có mắt thẩm mĩ, cả phòng làm việc được bày biện rất là tao nhã, hài hòa. Nàng xuýt xoa, đúng là nãi nãi không chọn lầm hôn phu cho nàng. Nhưng căn phòng lại không có ai, nàng lại sờ lên chiếc ghế tổng tài, còn hơi ấm tức là anh ấy vừa mới đi! Bây giờ sao nhỉ?

     -Um!

     Bánh Bao lấy từ trong người một miếng giấy vuông xinh xắn, gấp thành hình trái tim, lấy viết ghi vài chữ:” Tướng công! Về ăn cơm!”. Xong nàng đặt trên bàn, dùng đồ chặn giấy đặt lên một góc.

     -Chúng ta về thôi Mi Sa!

     …

     Về đến nhà, nàng vào phòng hắn đặt chiếc giỏ mây lên bàn kính, chiếc giỏ mây có thể giữ ấm cho món ăn không nguội, đến giờ cơm vẫn còn ấm và nàng biết từ đây đến chiều cơm vẫn chưa lạnh. Đặt kế bên giỏ mây một con hạc giấy, đuôi con hạc buộc một sợi chỉ nối với lời nhắn của nàng:” Bánh Bao làm cơm cho anh đây, nhớ ăn hết nhé! Chúc măm ngon! Bánh Bao buồn ngủ nên ngủ trước, khi nào anh về đừng đánh thức Bánh Bao nha. Kí tên: Bánh Bao”. Bên cạnh nàng vẽ một dĩa bánh, dĩ nhiên là bánh bao, đó là kí hiệu đặc biệt của nàng! Xong rồi, nàng chạy về phòng mình.

     …

     -Tổng tài, tôi đã thu xếp xong mọi việc!

     -Được!

     Hắn ngồi xuống ghế, đôi mắt ưng sáng quắc nhanh chóng phát hiện một hình trái tim bằng giấy đặt trên bàn.

     -Nãy, có ai vào phòng tôi không?

     -Thưa có tôi!

     Người thư ký trả lời, ngoài anh ta ra ai dám vào phòng tổng tài nữa chứ?

     -Ngoài anh còn ai nữa?

     -Thưa, ngoài tôi ra không có ai vào nữa hết, những người đợi ngài tôi đã bảo họ ra về! Nhưng… có việc gì sao ạ?

     -Không, anh lui trước đi!

     -Vâng!

     Khi người thư ký đã khuất sau cánh cửa, hắn cầm lấy trái tim bằng giấy đó lên. Ách! Bánh Bao? Là cô ta sao? Vào phòng hắn mà không ai biết ư? Xem ra hắn quá xem thường nàng rồi!

     -Ăn cơm?

     Hắn cười nhạt một tiếng! Chỉ là hôn ước, gọi hắn là tướng công có phải là mơ cao quá sao? Hừ, hắn nhét tờ giấy vào túi. Nhấn “tít” một cái:

     -Chuẩn bị xe, sẽ dùng ngay lập tức!

     -Dạ, tiên sinh!

     Hắn đứng dậy. Để xem cô giở trò gì?

Chương 6: Bánh Bao Thích Được Hôn

     …

     -Thiếu gia đã về!

     -Tiểu thư đâu?

     -Thưa, tiểu thư đã nghỉ trưa!

     Hắn lặng lẽ đi lên lầu, mở cánh cửa phòng nàng ra, bước vào trong. Cả căn phòng vắng lặng, gió lất phất bay qua rèm cửa trắng toát. Đến bên giường nàng đang ngủ say, gương mặt trẻ con phụng phịu cười nhẹ nhàng. Nàng nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông, bên trái Mi Sa cũng cuộn lại thành một một cục nằm kế cô chủ nhỏ. Hắn thầm nghĩ, thật vừa khéo mèo-chủ giống nhau!

     -Bánh bao, bánh bao a!

     Nàng nhẹ giọng nói trong mơ.

     -Ứ, không thích!

     -Thích được mẹ hôn cơ!

     Hắn im lặng, con nít hay ngủ mớ sao? Nàng càng cố cuộn người lại thành một khối tròn. Hắn nhìn vào gương mặt sữa trắng tuyết, nhéo mạnh cái má hồng đào một cái!

     -Á!

     Bánh Bao nhanh chóng bật dậy, mở mắt ra.

     -Oa, sao anh nhéo Bánh Bao?

     Nàng thút thít. Hắn phì cười.

     -Không được chạm vào người sao? Thủ thân như ngọc nhỉ?

     Giọng hắn đầy mỉa mai. Nàng bất ngờ ôm chặt lấy hắn, dùng hết sức đấm vào lưng hắn khóc oa oa:

     -Bắt đền! Bắt đền! Nhéo Bánh Bao đau quá!

     Nàng không ngừng khóc ướt cả vai áo hắn, hắn đột nhiên có ý trêu đùa nàng một chút liền lấy tay đánh mạnh vào mông nàng!

     -Oa, không thương Bánh Bao, đánh đau quá! Oa oa!

     Nàng khóc rần trời, tay không ngừng túm áo hắn. Hắn cười nhạt, bế nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.

     …

     Nàng vẫn không ngừng khóc trên vai hắn, hắn đẩy cửa phòng mình bước vào trong. Từ xa hắn đã nhìn thấy chiếc giỏ mây đặt trên bàn. Lại gần nhìn thấy con hạc giấy hắn đã biết đó là của ai. Ngồi xuống chiếc ghế đệm nhung, hắn cầm tờ giấy lên. Nấu cho hắn ăn sao? Hay là hạ độc? Hắn cười lạnh! Nàng vẫn khóc sướt mướt trên tay hắn, hình như khóc là sở trường của nàng, khóc gì mà khóc miết vẫn không ngừng khóc!

     -Được rồi nín đi!

     -Không nín, không nín! Bắt đền, bắt đền!

     Nàng đạp đạp chân, tay túm chặt áo hắn.

     -Được rồi! Cô muốn đền gì?

     -Hôn Bánh Bao đi! Bánh Bao thích được hôn lắm!

     Hôn? Đâu dễ dàng mà hắn hôn được chứ!

     -Được được, nhưng phải làm một việc!

     -Việc gì?

     Nàng sụt sùi, lấy tay lau lau nước mắt.

     -Giúp tôi ăn!

     -Đút anh ăn sao?

     Nàng mở to mắt nhìn hắn. Hắn ngẩn người, sao nàng lại hiểu thành vậy? À, nàng là con nít!

     -Không phải là đút mà là giúp tôi ăn!

     -Cũng vậy thôi à!

     Nàng phụng phịu, giúp ăn là đút ăn chứ còn gì nữa. Hắn dở khóc dở cười nhìn nàng, làm sao giải thích cho nàng hiểu đây?

     -Thôi được rồi, gì cũng được, nhưng phải làm cho tôi ăn hết số cơm này!

     -Hi hi!

     Nàng lập tức thôi khóc, cười chúm chím nhìn hắn, lấy niêu cơm từ trong giỏ mây ra. Hắn nhìn nàng, môi gợi một ý cười tàn khốc, muốn hắn hôn sao? Đâu dễ dàng vậy được! Rồi nàng sẽ phải hối hận!

     -Anh mở miệng ra đi!

     -Không thích!

     Hắn lạnh lùng đáp lại, thờ ơ nhìn ra cửa sổ. Nàng phụng phịu níu áo hắn:

     -Anh hư lắm, hư lắm a!

     Hắn quay lại nhìn nàng, gương mặt vô cảm. Nàng cũng nhìn hắn thút thít:

     -Anh ăn một muỗng thôi! Nha nha!

     Nàng chớp đôi mắt nai nhìn hắn thành khẩn.

     -Tôi không có hứng thú!

     Hắn quay ngoắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay hắn chống lên cằm, gương mặt như tạc từ đá cẩm thạch sắc nét, đôi mắt lơ đãng nhìn vô thần trong không gian. Nàng nhìn niêu cơm, chau mày lại, đôi môi cong lên, nàng nhất định phải đút hắn ăn! Nhưng mà hôm nay thì… có lẽ nàng chỉ cần đợi một lát nữa! Hôn phu thật cứng đầu quá đi, lại đánh mông nàng nữa! Đau quá à, nàng khẽ xoa xoa má. Hắn nhìn nàng đang lặng thing cười nhạt, bỏ cuộc rồi sao?

     -Nếu cô đã không thể làm thì tốt nhất là ra khỏi phòng tôi đi!

     Hắn lạnh lùng buông một câu. Nàng im lặng, lấy nắp đậy niêu cơm lại nhưng không xê dịch chỗ ngồi, nàng biết đã đến rồi! Hắn nhìn ánh sáng tràn qua phòng, đôi mày phút chốc nhíu lại. A, lại bắt đầu! Đau, cơn đau lan từ bụng tỏa rộng ra, từng cơn thắt, mồ hôi trên người tuôn xuống như mưa. Lưng áo hắn ướt đẫm, mái tóc đen cũng bắt đầu bết lại, từng lọn tóc ẩm ướt như được gội. Hắn rùng mình mấy lần, cơn đau trải rộng, lan nhanh đến mức hắn nghĩ mình có thể bị bức đến chết ngay bây giờ!

     -Anh ngồi yên nha!

     Bánh Bao đỡ đang điền của hắn, bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa huyệt ấn đường của hắn. Nàng leo lên người hắn, bám vào bờ vai mạnh mẽ to lớn, hai cánh tay trắng muốt ôm lại, hít một hơi nàng vận khí truyền qua người hắn. Hắn như nhẹ được một phần rất to lớn, cơn đau lập tức bị áp chế. Nàng thở ra vào, hơi thở nặng thoảng qua tai hắn, mồ hôi rịn trên trán nàng. Mím chặt môi, nàng dán cả cơ thể vào khuông ngực rắn chắc, cường tráng đang thấm đẫm mồ hôi kia. Công lực được truyền qua gần như trong vẹn. Lúc ấy hắn cảm nhận được Bánh Bao nhỏ bé này quả thật rất mềm mại, làn da mịn màng chạm vào hắn rất ôn nhu. Hắn nhịn không được mà ôm lấy eo nàng, như ôm lấy một con búp bê bằng bông, đáng yêu đến không ngờ.

     -Không có cách chữa triệt để sao?

     Mãi khi cơn đau qua đi, hắn vẫn ôm nàng mà hỏi. Hai má nàng nóng rực do vận công quá mức, hơi thở hổn hển, nhưng giọng vẫn rất dịu ngọt, dễ thương:

     -Có, nãi nãi nói bệnh của anh có thể chữa dứt!

     -Bằng cách nào?

     Hắn khẩn trương.

     -Bánh Bao nói anh không tin đâu!

     -Thì cứ nói đi!

     -Thôi, anh hỏi nãi nãi đi, nãi nãi biết rõ hơn Bánh Bao nhiều á!

     -Vậy mà cô bảo nãi nãi cô không chữa được là sao?

     -Thì nãi nãi biết thôi chứ đâu chữa được!

     -Thật chứ?

     -Anh hỏi nãi nãi đi, hu hu, anh không bao giờ tin Bánh Bao hết!

     Nàng thút thít. Hắn vỗ vỗ lên lưng nàng, Nàng buông hắn ra, nhìn niêu cơm, lấy tay lau nước mắt đặt niêu vào giỏ rồi ôm chạy ra ngoài. Còn mình hắn ngồi trong phòng im lặng.

     “Tít”.

     -Gọi về Quách thị cho tôi!

     -Vâng, thiếu gia!

     Một hồi sau, có tiếng bắt máy. Giọng hắn trầm ổn:

     -Có phải là người của Quách thị?

     -Đúng vậy, xin lỗi là ai thế?

     Vừa nghe hắn đã biết đó là giọng của mẹ nàng, dù gì hắn cũng từng gặp qua bà một lần.

     -Cháu là Ngạo Lãnh đây!

     -A, là cháu sao? Có chuyện gì vậy? Trân nhi gây rắc rối cho cháu à?

     -Không, cháu muốn gặp Quách nãi nãi thôi ạ!

     -À, ừ cháu đợi chút nhé!

     Hắn ngồi yên trên ghế, tay cầm ly rượu vang đỏ. Tựa lưng vào ghế, thả lỏng mình, nhìn xuyên qua tấm rèm cửa, từng khắc trôi qua thật vô cùng bình lặng.

     -Là Quang nhi à?

     Hắn thức thời ngồi dậy.

     -Nãi nãi, là cháu đây!

     -Có chuyện gì cần hỏi ta sao?

     Bên kia đầu dây một giọng nói rất rõ ràng không mang vẻ gì của một người già ngoài thất thập cổ lai hy cả. Giọng nói rất khỏe, ngữ điệu bình thản, hắn đã có vài phần kính trọng với Quách lão bà bà này.

     -Cháu muốn hỏi về bệnh của cháu…

     -“Tuyệt mạch âm kỳ” ư? Bệnh này ta chưa từng nghĩ là sẽ tồn tại nhưng không ngờ cháu lại mắc phải!

     -Vậy có chữa được không?

     Hắn gấp gáp hỏi. Bên kia đầu dây một khoảng im lặng trôi đi. Bên ngoài mây vẫn bay một cách hờ hững, lòng hắn như lửa đốt. Rốt cuộc là có chữa được không?

Chương 7: Hôn Má Không Phải Hôn Môi

     -Ừm! Có thể!

     Hắn như buông được cả gánh nặng nghìn cân, giọng tuy vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng nhưng có thể nhận ra rõ vẻ hoan hỉ trong đó:

     -Vậy, có thể chữa bằng cách nào?

     -Dùng Tận Thương Đan và Tương Tư Ngọc, quan trọng là phải tìm được người có “Âm nhã linh thuật” để truyền công thì mới có thể chữa được!

     Hắn chau mày, khí công và y dược hắn biết cũng không ít nhưng mà những cái tên này đều nghe rất lạ! Là bí truyền chăng?

     -Những đan dược này kiếm ở đâu mới có?

     -Những thứ đó ta đều có cả!

     Mắt hắn xuất hiện một tia kinh hỉ, vậy chỉ còn yếu tố kia, thật khó tìm!

     -Nãi nãi, cháu không thông lắm, người có “Âm nhã linh thuật” là người như thế nào?

     Bên đầu dây kia, giọng trầm ổn, ngữ khí vẫn bình thản tuy có chút phấn khích:

     -Đó là người được sinh vào ngay lúc giao thời qua niên, có thể lực đặc biệt, cơ thể rất nhạy cảm, có khả năng hấp thụ nhật nguyệt linh khí, kinh mạch cũng không giống người thường, những người có số vận như thế thường chết yểu, thậm chí khi vừa sinh ra đã có thể không giữ được mạng rồi!

     Hắn lo lắng, vậy là hy vọng chẳng phải rất mong manh sao?

     -Hơn nữa, trên vạn người chưa chắc được một, quả thật là đãi cát tìm vàng trong sa mạc!

     Giọng nói trầm ổn đó lại vang lên, nhẹ nhàng như không, đè lên ngực hắn một lực thật nặng. Không lẽ đã hết hy vọng sao? Đan dược thì có mà điều quan trọng nhất để truyền dẫn thì lại không, chẳng phải đã gọi là vô năng ư? Mãi không nghe thấy hắn nói gì, bên kia đầu dây khẽ thở dài.

     -Số cháu chưa tận chớ nên bi quan!

     “Ha”. Hắn cười một tiếng, số chưa tận? Mà bệnh thì vô năng, vậy chẳng phải là gần tận rồi sao?

     -Dù sao thì… cháu cũng cám ơn bà!

     -Cháu đang nghĩ gì? Tuyệt vọng sao?

     Giọng nói đó rắn rỏi, kiên quyết như muốn hắn nói ra một điều gì. Hắn im lặng, tuyệt vọng sao? Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tuyệt vọng cả. Giờ thì sao? Là hắn đang nghĩ gì? Nội tâm đang giằng xé sao?

     -Cháu… chỉ thấy bất lực thôi!

     -Chỉ cần có người đó là có thể chữa được, cháu hà tất phải nghĩ như thế?

     -Người đó theo ý nãi nãi chẳng phải là gần như không tồn tại sao?

     -Gần như vậy!

     -Vậy cháu đâu còn lý do gì để hy vọng?

     Hai tay hắn đan xen vào nhau, cơ thể ngả về trước, khuỷu tay tựa vào đùi. Gương mặt hắn giờ trở nên âm u vô cùng.

     -Đúng là dường như chẳng còn hy vọng!

     Giọng đầu dây bên kia vẫn chẳng có cảm xúc, thản nhiên mà thốt ra.

     -Như ta đã nói, Quang nhi, số cháu chưa tận, thiên địa đã ban cho Quách gia chúng ta một nữ nhi “Âm nhã linh thuật” với số mệnh tồn tại và có thể truyền thụ khí công!

     Ngữ khí cuối cùng như phấn khích cực hạn rồi lại dịu xuống. Như một tiếng sét cảnh tỉnh hắn ngay lập tức, hắn trở nên cực kì khẩn trương:

     -Vậy người đó có phải là…

     -Là Quách Trân Trân, đó là lý do cả ta và gia đình cháu lập nên hôn ước này!

     Hắn vỡ lẽ, là nguyên cớ vậy sao?

     -Quách nhi từng nói nếu không vì cứu cháu nó cũng sẽ không tồn tại!

     Hắn đơ người. Nàng, kì thực là nàng nghĩ cho hắn sao?

     -Cháu chưa từng nghĩ là…

     -Đáng lẽ nó sẽ chết trước khi nó bảy tuổi nhưng vì sứ mệnh này mà nó đã vượt qua để tiếp tục tồn tại cho đến bây giờ!

     Hắn không nói thêm được lời nào. Nàng và hắn biết nhau qua hôn ước này, sao lại có thể vì hắn mà hạ quyết tâm như thế?

     -Quách nhi đã cố gắng rất nhiều, suốt tám năm học khí đạo vào luyện đan đều không ngơi nghỉ, chỉ chờ ngày có thể hóa giải nan y này cho cháu. Ta nghĩ đối với cháu có thể là phiền toái. Nhưng mà có lẽ…

     Ngưng lại một chút để kìm nén cảm xúc, giọng lão bà mới chầm chậm tiếp lời:

     -Hôn ước có lẽ sẽ không thành, sau khi chữa dứt cho cháu có thể nó sẽ chết đúng như định mệnh của nó! Lúc đó cháu có thể hủy hôn cũng được!

     Câu nói cuối cùng nhẹ bẫng, tưởng như hư không nhưng cũng rất nặng nề. Hắn im lặng, đã biết bên kia đầu dây đã dập máy, là đau thương sao? Hắn vô lực ngả người trên ghế, nàng thật lòng sao? Hắn đã nghi oan hay đã quá lạnh lùng với nàng? Dù rằng hắn biết lạnh lùng là bản chất của hắn, nhưng mà cứu hắn đổi lại bằng chính tính mạng mình, đã có ai làm vậy cho hắn chưa? Hay xung quanh hắn chỉ là những kẻ vụ lợi bản thân, khiến hắn phát chán phát ghét? Bất chợt nhìn ra cửa phòng hắn thấy một thân nữ tử đang đứng, nước mắt lăn dài lên gò má phúng phính. Đôi mắt to đen long lanh đẫm lệ để lại một nỗi buồn xao xuyến trong lòng người khác. Bàn tay nhỏ xinh vịn vào cánh cửa, mái tóc đen khẽ bay bay, nàng cũng vừa chạm phải ánh nhìn của hắn liền đóng cửa lại, không gây một tiếng động nào. Thân ảnh nhỏ nhắn biến mất. Hắn ngồi dậy khỏi ghế, xô cánh cửa bước ra ngoài vừa kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy lên lầu. Hắn không nghĩ chính mình lại làm tổn thương nàng đến thế!

     …

     “Cộc cộc”, Im lặng bao trùm, hắn đã gõ cửa mấy lần mà từ bên trong vẫn không có bất kì động tĩnh gì. Tra chìa khóa vào, “tách” một tiếng, cánh cửa được mở ra. Hắn bước vào. Nàng dường như không có trong phòng, đã chạy đi đâu?

     “Ngao”. Tiếng Mi Sa làm hắn phát giác ra nàng đang ngồi trên cửa sổ. Dưới ánh đèn, gương mặt bầu bĩnh trở nên ươn ướt vì những vệt nước mắt chạy dài quanh má, nàng co đầu gối, ôm Mi Sa vào lòng, áo đầm trắng khẽ lay nhẹ trước gió, từng lọn tóc đen dài bay lất phất. Hắn tiến lại gần. Nàng im lặng, không có động tĩnh gì. Khi hắn khẽ gọi:

     -Bánh Bao!

     Nàng vẫn im lặng, cúi đầu xuống. Nước mắt vẫn tiếp tục rơi, gương mặt nàng trở nên buồn u uất, hắn bỗng thấy nao lòng.

     -Bánh Bao không muốn gặp anh! Chán ghét anh lắm! Anh đi đi!

     Đột nhiên nàng òa lên, khóc nức nở rồi thả người rơi khỏi cửa sổ! Hắn thẫn thờ, phản ứng của nàng sao lại mạnh mẽ vậy liền vội đu người phóng qua cửa sổ, đáp xuống mái nhà bên dưới. Nàng chạy băng băng trên những mái nhà cao thấp nhấp nhô của căn biệt thự rộng lớn. Hắn đuổi theo sau.

     …

     Hơn một canh giờ trôi qua, hắn đuổi theo nàng khắp biệt thự. Nàng quả là nhanh nhẹn như sóc, phóng tới phóng lui trên những mái nhà. Hắn không muốn kéo dài nữa, liền giả vờ trượt chân ngã xuống một lùm cây nhỏ bên dưới. Nàng vì tức giận và buồn bã mà không muốn gặp mặt hắn. Vừa lúc hắn trượt xuống liền nghe Mi Sa kêu một tiếng nàng quay đầu lại. Nàng quên mất hôm nay là ngày kị với kinh mạch của hắn có thể dẫn đến những cơn đau bất thường. Nàng dừng lại, phụng phịu:

     -Anh ấy đáng ghét lắm! Mi Sa, hu hu!

     Mi Sa cào nhẹ váy cô chủ, đặt bàn chân lên tay nàng, có ý tứ. Nàng gật gật đầu rồi nhảy xuống tìm hắn. Kì lạ, rõ ràng nàng nhìn thấy hắn ngã xuống đây mà, sao tìm hoài không thấy? Cả Mi Sa cũng chẳng tìm ra, nàng hơi lo lắng, Bất chợt một bàn tay to lớn từ đằng sau nhấc bổng nàng lên, nàng hốt hoảng, kẻ nào mà có thể giấu khí kín như thế? Nàng hoàn toàn không nhận ra được! Mi Sa thấy cô chủ gặp nạn liền dựng đứng lên chuẩn bị tấn công.

     -Bắt được rồi!

     Giọng hắn ôn nhu vang lên bên tai nàng. Giờ nàng mới biết rõ sự tình, quẫy đạp khi hắn ôm vào lòng:

     -Oa oa, lừa Bánh Bao, anh lừa Bánh Bao, không chịu, không chịu!

     Mi Sa cũng nhận ra hắn liền thu thế nhảy lên người nàng. Hắn không muốn đang đêm thế này mà lại ồn ào liền phủ lên đôi môi nhỏ xinh đang trách móc của nàng một cái hôn rồi ẵm nàng thẳng về phòng.

     …

     Về đến phòng hắn đặt nàng xuống giường. Lần đầu tiên hắn cho ai khác vào phòng hắn ngoài Vũ Phúc, người chăm sóc phòng lâu năm. Lúc này hắn mới ngừng hôn nàng. Vừa đặt mình xuống giường, nàng giãy giụa liên tục:

     -Oa oa, không chịu!

     -Tôi hôn em rồi đó chứ, em còn muốn gì nữa?

     Nàng vẫn không ngừng quẫy đạp, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ:

     -Hôn má cơ, anh hôn môi mà!

     Ách? Hôn má? Là hôn má sao?

     -Tại em không nói trước thôi!

     -Mẹ Bánh Bao cũng hôn má mà, ba cũng vậy mà, nãi nãi cũng như thế, có anh là khác thôi a!

     Nàng phụng phịu lấy tay lau nước mắt. Hắn dở khóc dở cười, người thân nàng thì phải khác chứ, sao giống được, hơn nữa hắn cũng là hôn phu của nàng mà!

     -Được rồi, được rồi, hôn má thì hôn má!

     Hắn cúi xuống đặt lên bầu má phúng phính một cái hôn nhẹ. Nàng nín khóc tựa vào lòng hắn. Mi Sa như biết đã đến lúc “riêng tư” của cô chủ liền tìm một góc cuộn lại đánh một giấc.

     -A! Đau!

     Đột nhiên nàng hét lên.

Chương 8: Bánh Bao Rất Là Ngon

     Ra là hắn vừa cắn nàng một cái! Bầu má nàng phúng phính đáng yêu, lại hồng hồng một màu xoan đào khiến hắn không nhịn được mà cắn một cái. Nàng lại khóc bù lu.

     -Nín, nín! Con nít mít ướt!

     -Oa, không phải con nít!

     Nàng ôm lấy má, hai mày chau lại. Hắn gỡ những ngón tay đang bấu chặt trên má, nắm hai bàn tay nhỏ xinh của nàng trong bàn tay to lớn mềm mại của hắn. Nghiêng người làm nàng ngã xuống giường, hắn cười nhẹ, cắn vào bầu má bầu bĩnh, nàng lại khóc oa oa.

     -Đừng cắn Bánh Bao nữa mà!

     Giọng nàng dịu dàng, chứa nhiều ủy khuất khiến hắn bỗng dưng lại thấy xót xa.

     -Đừng khóc nữa!

     -Hu hu, muốn khóc cơ!

     Hắn ôm trọn nàng trong cánh tay to lớn, nhìn kỹ gương mặt bầu bĩnh xinh xắn. Cắn nhẹ vành tai nàng, giọng hắn lúc xa lúc gần:

     -Rất đáng yêu!

     -Nói Bánh Bao hả?

     Nàng đột nhiên lại thấy vui lên, để hắn ôm vào khuông ngực rắn chắc. Cơ thể nàng thật thơm, làn da mềm mịn như da em bé, lại mát nữa. Dù hắn tiếp xúc với phụ nữ không ít, có thể nói hắn là cao thủ tình trường, trải qua không biết bao nhiêu người đàn bà. Có người phụ nữ đẹp như tranh vẽ với những đường cong tuyệt mĩ, hay những gương mặt sắc sảo, mặn mà nhưng tuyệt nhiên hắn chưa từng gặp một người phụ nữ nào giống như nàng. Làn da không tì vết như ngọc, nhưng bên trong lại ẩn chứa những bí mật. Nhớ lại lời của Quách nãi nãi, hắn đột nhiên lại thấy ủy khuất cho nàng.

     -Ngay từ đầu là em đã biết?

     -Biết gì?

     Tay nàng nắm lấy cổ áo hắn, hơi thở nàng nhẹ nhàng quanh khuông ngực của hắn.

     -Em chẳng phải là đến để chữa “Tuyệt mạch âm kỳ” cho tôi sao?

     -Ừ, Bánh Bao biết!

     -Em không sợ sao? Về kết cục cuối cùng của mình…

     -Không!

     Nàng quả quyết! Hắn cúi xuống nhìn ánh mắt trong veo của nàng, không có một chút sợ hãi gì nổi lên, phẳng lặng như mặt hồ không sóng.

     -Tại sao?

     -Bánh Bao không thể chết được!

     Hắn yên lặng, gương mặt nhỏ xinh phúng phính tràn đầy vẻ kiên quyết.

     -Sao em nói vậy?

     -Bánh Bao còn có mẹ, ba và nãi nãi, trước đây Bánh Bao từng nghĩ, không thể rời xa những người thương yêu cho nên quyết phải tồn tại, vượt qua hạn kì bảy năm.

     Nàng khẽ cúi đầu xuống, giọng nói vẫn giữ ngữ khí thanh suốt.

     -Bây giờ còn là vì…

     Nàng đột nhiên nhỏ giọng.

     -Vì cái gì?

     -Vì hôn phu của Bánh Bao nữa!

     Nàng đỏ mặt cúi xuống, đôi môi cánh hoa cong lên, hay tay bấu chặt vào áo hắn. Hắn không biết vì sao lại cảm thấy dễ chịu, cười nhẹ.

     -Thật không?

     Nàng không đáp chỉ gật đầu. Đẩy nàng ra, hắn luồn tay vào từng lọn tóc mát lạnh của nàng, ngón tay thon dài theo viền mặt trái xoan bầu bĩnh mà vuốt ve. Nhìn thẳng vào mắt nàng không hề có một tia dối trá. Nàng ngượng đỏ mặt nhìn xuống, hắn nâng cằm nàng lên, làm đôi gò má hồng đào thêm ửng.

     -Ha ha ha!

     Rốt cuộc cũng không nhịn được, gương mặt nàng quả thật rất đáng yêu. Nàng phụng phịu:

     -Anh cười gì?

     -Em đỏ mặt trông rất dễ thương!

     Nàng lấy gối đập vào mặt hắn.

     -Anh thấy ghét quá đi à!

     Hắn cười đỡ lấy gối. Gương mặt nàng đỏ ửng. Kéo nàng lại vào lòng, hắn cố ý trêu đùa:

     -Mặt em đỏ kìa!

     -Á, anh thấy ghét!

     Nàng tức quá đi mất, chọc nàng đỏ bầu má ửng hồng. Bất chợt nàng giương đôi mắt long lanh nhìn hắn:

     -Anh… không đuổi Bánh Bao sao?

     Hắn sững sờ! Trước đây mỗi lần nàng vào phòng hắn hắn đều tỏ ra khó chịu, lập tức đuổi nàng đi. Nhưng lần này lại khác…

     -Em giận?

     -Ứ!

     Nàng quay lưng lại với hắn. Hắn phì cười ôm nàng từ phía sau:

     -Con nít quả thật nhớ lâu!

     -Oa, không phải con nít mà!

     Nàng đột nhiên ngồi dậy, tung người ra khỏi giường. Giận à? Nàng sao thay đổi tính tình thất thường thế?

     -Em sao vậy?

     -Hức hức!

     -Anh không tin Bánh Bao! Sao Bánh Bao chữa cho anh được chứ?

     -Bởi vì vốn dĩ tôi chưa từng tin ai!

     -Như vậy sao anh sống được? Nghi ngờ chính mình luôn sao?

     Hắn thoáng qua ý niệm. Nghi ngờ chính mình?

     -Bánh Bao về với nãi nãi, không chữa được cho anh nữa đâu!

     Hắn ngay lập tức tức giận đứng dậy đến trước mặt nàng.

     -Em đang làm gì? Uy hiếp tôi à? Em nghĩ rằng có thể đe dọa tôi được thì em quá non nớt rồi!

     -Bánh Bao không chữa cho anh được thì Bánh Bao ở đây cũng đâu có ý nghĩa?

     -Em là người mang vận mạng “Âm nhã linh thuật”, hơn nữa nãi nãi lại có đan dược, lý do gì mà không chữa được? Có phải cố ý làm khó tôi không?

     Giọng hắn lạnh lùng như băng, ngữ khí nhanh chóng thay đổi, dường như tâm hồn hắn bị phủ tuyết dày đến mức không cho bất kì một tình cảm nào lọt qua.

     -“Tận Thương Đan” không phải là đan dược thường, phải dẫn qua thức ăn mới được, Bánh Bao nấu cơm mà anh không ăn làm sao mà chữa được chứ?

     Nói dứt nàng ngồi bệt xuống đất mà khóc. Đến giờ hắn mới hiểu ra, thì ra niêu cơm đó có trộn lẫn đan dược. Nhưng là nàng không nói trước, hắn vốn dĩ không tin người ngoài, sao lại có thể tùy tiện ăn một món lạ được cơ chứ?

     -Em chưa từng nói cho tôi nghe là trong đó có đan dược!

     Hắn lạnh lẽo mà nói một câu, rồi quay lưng bỏ đi. Khi tay hắn chạm đến cánh cửa phòng, nàng nức nở nói:

     -Anh… nếu đã không tin Bánh Bao thì Bánh Bao sẽ về với nãi nãi, anh không bao giờ hiểu cảm giác chờ đợi cái chết của Bánh Bao đâu, không bao giờ hiểu đâu!

     Hắn cười nhạt, hiểu chứ! Hắc dĩ nhiên hiểu rõ điều này, điều mà hắn phải đối mặt thường xuyên!

     -Chờ đợi? Sao phải chờ đợi? Muốn chết bất kì khi nào cũng có thể, nếu em muốn tôi cũng có thể giúp em chết được!

     Hắn đóng sầm cửa giận dữ đi ra ngoài. Nàng ở trong căn phòng rộng lớn có một mình. Mi Sa không biết từ bao giờ đã dậy, chạy đến bên cô chủ. Nàng khóc nức nở, chỉ có nãi nãi mới hiểu được căn bệnh kì lạ của nàng. Khi đau buồn thái quá thì bệnh sẽ tiến triển thêm một bước, nàng từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều ít khi để nàng khóc, bởi khi khóc là căn bệnh lại tái phát. Nơi này không có ai cả!

     “Ngao”. Mi Sa kêu thảm thiết khi thấy cô chủ nằm bất động trên thảm. Nó biết ngay bây giờ nó cần phải làm gì!

     …

     -Con mèo của tiểu thư chạy đi đâu vậy nhỉ?

     -Ờ, chắc chạy chơi thôi mà!

     Đám người hầu chỉ để chút quan tâm đến chú mèo trắng muốt, mập ú đang chạy gấp gáp hướng về phòng tiểu thư rồi ai làm việc nấy, chỉ là thú cưng thôi mà!

     “Soạt soạt”. Mi Sa lục lọi, tìm kiếm trong hành trang của nàng. “Hoàn Sinh Tán” nằm tận dưới đáy vali, cuối cùng cũng tìm ra được. Mi Sa ngậm hộp linh đan chạy trở về phòng của hắn.

     …

     -Trân Trân! Quách Trân Trân!

     -…

     -Bánh Bao!

     Hắn lay mạnh nàng cũng không phản ứng gì, hơi thở suy kiệt như sắp tàn sinh. Không lẽ… Hắn bỗng chốc trở nên hốt hoảng, nàng chưa thể chết được! Vừa lúc ấy…

     “Ngao”.

Chương 9: Xuống Nước Cầu Hòa

     Mi Sa đặt vào tay hắn chiếc hộp lục giác màu đỏ, trên đó ghi ba chữ vàng “Hoàn Sinh Tán”. Hắn mở chiếc nắp lấy trong đó một viên hắc dược cho vào miệng nàng. Miệng nàng bé xíu vừa vặn ngón tay hắn, viên đan dược nằm trong miệng không chịu trôi xuống. Hắn cầm lấy ly nước suối nhấp một ngụm rồi truyền vào miệng nàng. Lập tức đan dược phát huy tác dụng, nàng chầm chậm mở mắt ra. Cặp mắt nai to đen mơ màng nhìn về phía trước, hắn như ảo ảnh trong làn sương mù dày đặc, không thể nhìn rõ chân tướng.

     -Tỉnh rồi à?

     Ngữ khí của hắn chẳng chút thay đổi, vẫn lạnh lùng như trước. Bây giờ cần nhất là nàng phải sống, sau khi chữa dứt bệnh nan y của hắn nếu nàng không chết, hắn sẽ tự tay tiêu diệt nàng. Đối với hắn, kẻ có lợi thì cho sống lâu một chút, kẻ vô dụng thì giết đi, đạo lý này đối với hắc giới ai ai cũng biết cả.

     -Oa oa!

     Nàng ôm hắn cứng ngắc khóc bù lu. Hắn biết nàng hoảng sợ nên để yên không ngờ nàng cứ dụi dụi vào ngực hắn mãi làm hắn muốn phát hỏa!

     -Này, đủ rồi đấy!

     Rốt cuộc nhịn không được hắn đẩy nàng ra, tay nàng bấu lấy áo hắn chặt đến mức cứ như bị keo dính vào. Hắn kéo theo cả nàng lên giường, hắn đâu có hứng với con nít chứ!

     -Buông!

     -Oa oa!

     Nàng càng ngày càng khóc lớn, hắn càng phát hỏa!

     -Buông ra!

     -Không, oa oa!

     Hai người giằng co mãi rốt cuộc nàng không buông ra mà còn khóc to hơn cả trước. A, phải làm sao? Hắn từng gặp nhiều hạng đàn bà, đàn bà nào dù thủ đoạn gấp mấy cũng vô hiệu trước hắn vậy mà giờ hắn lại không làm gì được một bé con!

     -Được rồi Bánh Bao, buông ra!

     -Hu hu, anh… ăn hiếp Bánh Bao!

     -Ăn hiếp cô?

     Hắn cười lạnh một tiếng. Bánh Bao cọ cọ cái má bầu bĩnh vào áo hắn.

     -Hu hu, ứ không chịu!

     -Cô không chịu cái gì?

     Lần đầu tiên hắn không giữ nổi bình tĩnh mà tự tay phá vỡ lớp mặt nạ băng hàn của mình!

     -Hu hu!

     Nàng dụi vào ngực hắn lia lịa làm mấy cái nút áo bung hết! Tình thế này dù nàng còn nhỏ cũng không tránh được mà kích thích hắn!

     -Dừng!

     Hắn ôm lấy nàng, tay luồn vào mái tóc đen nhánh.

     -Bánh Bao nói vậy mà anh giận là sao?

     Giọng nàng như nũng nịu có ý hờn trách, nàng khóc thì rất to nhưng khi nói lại nhỏ xíu. Hắn bằng mọi cách phải gỡ cho bằng được cục keo trên người!

     -Được rồi, được rồi, tôi không giận, buông ra đi!

     -Không buông, không buông!

     -Tôi nói là không giận!

     -Anh nói dối! Bánh Bao bị lừa một lần rồi!

     -Tôi lừa em?

     -Thì lúc Banh Bao hỏi đó!

     -Hỏi gì?

     -Hỏi anh có thương Bánh Bao không đó!

     -Tôi không thích con nít!

     -Vài năm nữa Bánh Bao đâu là con nít nữa đâu? Mà Bánh Bao lớn rồi mà!

     -Lớn? Năm nay cô bao nhiêu tuổi?

     Nàng nói làm hắn buồn cười thật, nàng mà lớn sao?

     -Mười ba, Bánh Bao mười ba!

     -Con nít!

     -Oa oa!

     Nàng kịch liệt bấu chặt hắn, dùng đầu đập vào người hắn, cơ thể mềm mại dán vào người.

     -Buông ra nhanh lên!

     Hắn ra lệnh đồng thời bắt đầu tập trung tư tưởng để dùng khả năng đặc biệt của mình: sai khiến người khác. Hắn có năng lực đặc biệt này từ lâu, cũng là do Quách nãi nãi giúp hắn. Hắn không nghĩ sẽ có ngày hắn áp dụng lên người của nhà họ Quách. Nàng cảm nhận được luồng năng lượng lạ truyền đến mình, liền dùng một niệm duy nhất: Bánh bao, bánh bao, bánh bao! Hai người mỗi người một tư tưởng.

     -Hu hu! Anh ghét Bánh Bao lắm sao?

     -…

     Hắn truyền ý niệm đến não bộ của nàng. Ngay lập tức nàng nhận ra ý niệm đó nhưng mà căn bản là nàng không chịu ảnh hưởng. Nhưng mà năng lượng mà nàng tập trung lại bắt đầu phát huy tác dụng. Chiếc muỗng trên bàn bị ý niệm của nàng làm cho biến dạng. Hắn đồng thời nhận thấy, hai người cùng tương đương năng lượng khó mà điều khiển được.

     -Hức hức!

     Nàng khóc ấm ức. Nãi nãi nói nàng và hắn là một cặp trời sinh nhưng mà sao nàng không thấy giống như vậy.

     -Cô cũng biết?

     -Nãi nãi có nói mà! Hức hức, Bánh Bao làm gì sai? Chỉ là nấu cơm cho anh. Bánh Bao đâu cần gì khác, chỉ cần ăn no thôi mà anh cũng gắt nữa! Hức hức!

     -Tôi không thích ai uy hiếp tôi, càng không cần một đứa con nít không biết phải trái!

     -Bánh Bao có uy hiếp anh? Bánh Bao không là con nít! Bánh Bao bé chứ không phải là con nít! Bánh Bao biết phải trái, còn biết quay sau lưng nữa mà! Bánh Bao đâu có sai hướng bao giờ chứ!

     Trời! Hắn nói vậy mà nàng hiểu thành vậy!

     -Phải trái là biết đúng sai! Chẳng phải cô dọa về nhà để uy hiếp tôi sao? Nãi nãi của cô từng nói là chỉ cô mới chữa được nhưng không có nghĩa là tôi cần cô đâu!

     Nàng ngưng khóc, những ngón tay tròn bám vào lưng hắn.

     -Bánh Bao nói thật mà, anh không thích Bánh Bao thì Bánh Bao về nhà với nãi nãi! Bánh Bao không ghét anh, anh nói không thích Bánh Bao là anh ghét Bánh Bao, còn Bánh Bao không ghét anh là Bánh Bao thích anh mà! Cái gì anh không thích thì Bánh Bao không làm, anh không thích Bánh Bao ở đây thì Bánh Bao về chẳng phải anh sẽ thích sao?

     -Có thật là em sẽ không làm những gì tôi không thích không?

     Nàng gật gật, áp mặt vào ngực hắn.

     -Vậy buông tôi ra!

     Nàng liền thả tay rời khỏi người hắn. Thật là một tiểu yêu tinh cứng đầu nhưng mít ướt. Lời lẽ của nàng tuy không mạch lạc nhưng rất chân thành, lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được. Nàng ôm má xoay một vòng.

     “Đùng”. Nàng rớt cái bịch xuống giường! Mi Sa chạy đến cào cào vào tay cô chủ. Nàng bồng Mi Sa lên, chống tay đứng dậy.

     -Bánh Bao về nhé!

     -Cô làm sao về?

     -Bánh Bao đi bộ!

     -Đi bộ?

     Hắn cười, đi bộ? Nàng nghĩ là gần lắm sao?

     -Bánh Bao đi bộ được mà, ngày nào cũng đi hết á!

     Hắn ngồi dậy nhìn nàng đăm dăm.

     -Ngày nào cũng đi?

     -Thì đan dược ở chỗ nãi nãi mà, phải về nhà nãi nãi mới lấy được!

     -Sao cô không đem theo?

     -Đan dược không bảo quản được! Phải dùng ngay sau khi luyện xong, nếu quá một canh giờ sẽ hết tác dụng!

     Ra là nàng ngày nào cũng phải đi lấy, vậy mà mọi người đều không hay biết. Dưới dáng vẻ của một em bé ẩn chứa sức mạnh lớn lao chăng?

     -Đến đây!

     Nàng đến trước mặt hắn, hai mắt mở to.

     -Á!

     Lại nhéo nàng nữa, đau!

     -Đừng nhéo má Bánh Bao mà!

     -Tôi thích!

     -Hu hu!

     Nghe hắn nói thích nàng đành để yên. Hắn đặt nàng nằm trong lòng, vỗ nhẹ lên người nàng.

     -Nằm yên, tôi ngủ!

     Ôm nàng rất êm, da thịt mềm mại ấm áp nép vào người hắn, một cảm giác rất dễ chịu.

     -Vậy chừng nào anh dậy?

     -Làm gì?

     -Bánh Bao về!

     -Không được về, ở đây với tôi!

Chương 10: Còn Kém Ba Giây!

     Nàng xụ mặt xuống, đôi môi nhỏ cánh hoa khẽ cong lên phụng phịu như không vừa ý. Nàng định nói với hắn hôm nay nàng chưa đi lấy thuốc thì phát hiện ra hắn đã ngủ từ lâu rồi! Thiệt muốn khóc quá đi! Oa oa!

     …

     “…”. Hắn mở mắt nhìn lên trần nhà lấp lánh những ánh đèn pha lê màu hoàng kim lộng lẫy. Liếc mắt qua thấy nàng nằm yên trong lòng hắn. Hắn đã ngủ sao? Mười mấy năm qua hắn đã có thể ngủ sao? Lúc nào cũng là những cơn ác mộng và sợ hãi vây bám khiến cho hắn đã phải ngủ một cách khốn khổ từng phút, chưa bao giờ được ngủ một giấc dài như thế này, vì bên cạnh có nàng? Không! Bất kì ai cũng có thể phản bội hắn! Vạn nhất tuyệt đối không được tin! Lòng người như rắn rết, nếu ta tàn nhẫn thì cũng không quá, thà rằng phụ cả thiên hạ để tồn tại hắn nhất quyết không bao giờ tin ai!

     -A!

     Bánh Bao mơ màng mở mắt thấy trước mặt mình hiện ra một chiếc áo sơ mi trắng hở nút, khuông ngực rắn như thép, chắc nịch, là anh ấy. Anh ấy rất thích màu trắng, nãi nãi đã nói như thế!

     -Chuẩn bị đi, ba ngày nữa sẽ khởi hành!

     Hắn đứng dậy ra lệnh mà không cần giải thích. Bánh Bao mở to mắt mút mút tay nhìn hắn, Mi Sa trong lòng cuộn lại phe phẩy cái đuôi xù lên người nàng.

     -Anh dẫn Bánh Bao đi đâu?

     Nàng chớp đôi mắt to trong veo, đôi môi nhỏ cong lên mút lấy ngón tay bé xíu. Hắn liếc nhìn, đúng là con nít còn có tật mút tay!

     -Đến ngự thự của tôi!

     -Đây không phải nhà của anh sao?

     Nàng không hiểu, nhà nào cũng là nhà mà sao phải chuyển liên tục như thế?

     -Tôi có hơn năm trăm biệt thự hiển nhiên tôi thích ở đâu thì ở đó! Cô tốt nhất không nên hỏi nhiều, lo làm việc của mình đi!

     Đôi mắt hắn lạnh như băng, hắn ghét nhất là kẻ nói nhiều và hỏi không đúng lúc. Trong công việc hắn chỉ nói một lời, ai không nghe mà không thực hiện được không những bị hắn sa thải mà còn phải chịu phạt. Đối với hắn từ lâu đã không còn lương tâm, nhân từ lại càng không có!

     -Ân!

     Nàng vui vẻ híp mắt lại, gò má phúng phính ửng hồng. Đi đâu cũng được dù gì anh ấy cũng chịu dẫn mình đi cùng. Nãi nãi có nói với bản lãnh của nàng hiện tại ở đâu cũng không sợ nữa rồi! Nãi nãi đã nói chắc phải đúng a, nàng rất là an tâm, ngón tay nhỏ xinh vuốt qua cục bông Mi Sa cảm thấy rất ấm áp.

     -Mà như vậy sao…

     Nàng chợt nhớ ra vấn đề về đan dược định hỏi hắn thì thấy hắn đã rời khỏi phòng từ khi nào! Oa, lại bỏ Bánh Bao một mình! Nàng ôm Mi Sa tưởng như anh đang ở đây. Dù anh có thế nào nàng cũng nhất định yêu anh như yêu cha mẹ a, và còn hơn thế nữa, nãi nãi từng nói với nàng như vậy. Nàng nhất định sẽ yêu anh hơn cả cha mẹ a!

     …

     -Bánh Bao muốn về nhà!

     -Còn một ngày!

     Hắn không nhiều lời cảnh cáo cho nàng biết chỉ còn một ngày nữa là sẽ đi.

     -Bánh Bao lấy đan dược!

     -Cô chẳng nói là đan dược không giữ quá được một canh giờ, lấy làm gì?

     -Bánh Bao sẽ học cách làm!

     -Vậy sao trước đây cô không học?

     Hắn nhìn nàng khóe môi nhếch lên đầy châm biếm nhưng đôi mắt ưng lại xuất hiện một tia sát khí nguy hiểm.

     -Tại…

     -Tại vì cô muốn dùng nó uy hiếp tôi! Muốn tôi vì nó mà cầu xin cô!

     Hắn cười nhạt không cho nàng cơ hội biện minh. Lòng người như rắn rết, nhất định hắn phải khắc cốt ghi tâm.

     -Không phải!

     Đôi mắt to tròn nhìn hắn long lanh. Trên gương mặt hoa đã ướt nước mắt.

     -Oa, Bánh Bao không có ý đó mà!

     Nàng nắm lấy tay áo hắn. Nhìn hắn từ phía sau nàng mới phát hiện ra hắn thật là cao lớn tỏa ra hàn băng khí bức người.

     -Im miệng!

     Hắn giật phắt tay áo không cho nàng thanh minh.

     -Oa oa, tại Bánh Bao sợ nếu như vậy anh sẽ không cho Bánh Bao theo! Nãi nãi nói đan dược không dễ để làm, phải làm hơn ba trăm viên may mắn mới có được một viên hoàn chỉnh nên Bánh Bao sợ không làm được mà! Oa oa!

     Nàng ôm eo hắn khóc như mưa! Cảm giác sau lưng ướt át khiến hắn không chịu được. Nhưng mà cơ thể nàng thật mềm mại chạm vào người hắn tỏa ra mùi hương rất thơm. Cánh tay trắng muốt ôm chặt lấy hắn, rất dễ chịu.

     -Không cần, còn một ngày!

     Dù gì hắn cũng dã quen chịu đựng suốt bao nhiêu năm, còn có một ngày làm sao nàng học kịp chứ? Hắn là kẻ nói là làm, đúng ngày đúng giờ thậm chí nếu chậm một giây hắn cũng sẵn sàng sa thải kẻ sai phạm, hà khắc đến mức không thể thở! Mà hắn cũng là kẻ nguyên tắc đến tận cùng! Nếu hắn đã quyết ngày đó giờ đó thì tất không sai một khắc, vì thế lại càng không có cơ hội hắn dời ngày khởi hành.

     -Bánh Bao học kịp mà!

     Nàng dụi đầu vào ngực hắn, hu hu, anh mau đồng ý đi mà!

     -Tôi cho cô thời gian, đến bảy giờ tối nay phải có mặt tại phòng tôi!

     Hắn kéo mạnh tay nàng ra, lạnh lùng đẩy cánh cửa phòng. Bánh Bao hơi nghiêng người, bây giờ là năm giờ chiều a! Từ đây đến nhà nãi nãi hơn hai mươi kilômét. Nói là gần nhưng mà với thời gian eo hẹp vậy sao kịp a? Nàng phải nhanh mới được!

     …

     Hắn từ trên phòng ăn tầng lửng nhìn xuống thấy nàng đang chạy ra ngoài báo với quản gia. Hắn cho thời gian như vậy mà nàng vẫn quyết định đi sao? Nếu hôm nay nàng không về đúng giờ, chỉ cần nàng về sau bảy giờ đúng một giây hắn sẽ coi như nàng chống đối hắn, là cái cớ hay để hắn từ chối hôn ước này! Lúc đó dù là bà của hắn cũng sẽ không thể bênh vực nàng được! Khóe môi hắn nở một nụ cười thâm hiểm. Sau khi hủy hôn ước được hắn sẽ thủ tiêu nàng, một kẻ biết quá nhiều về hắn tốt nhất là không nên sống lâu!

     …

     Nàng học thuật Bách Qủy Dạ Hành của nãi nãi rất là viên mãn, có thể nói tốc độ cực kì thần tốc. Hôm nay lại càng gấp rút phải nhanh phải nhanh! Nàng dùng hết sức hết lực, nàng nghĩ nếu nàng không học anh sẽ phải chịu đau đớn như thế nào đây? Nàng không muốn anh bị đau đớn a, dù trước đây anh có quá lời với nàng thì nàng cũng không trách! Nãi nãi nói nàng nếu đã là phu nhân thì phải rộng lượng huống chi đây là người nàng phải yêu nữa!

     Trong vòng nửa giờ đồng hồ nàng đã chạy kịp về nhà. Hơi thở nàng như không ngơi nghỉ chỉ vì dùng quá sức, phải an khí trong người nhưng mà căn bản nàng không có thời gian!

     -Trân Trân, con sao về nhà vậy?

     Mẹ nàng ngạc nhiên khi thấy nàng đang đi về phía trà thất của bà nội.

     -Con phải gặp bà ạ! Con sẽ điện thoại cho mẹ sau nhé! Yêu mẹ lắm a!

     Nàng ôm lấy mẹ, nét vui trên mặt như mùa xuân, mồ hôi trên trán lấm tấm bết lại những sợi tóc tiên đen huyền. Mẹ nàng cười ôn nhu, bà biết con gái mình khi làm dâu sẽ rất bận.

     -Ừ, con đi đi!

     Bà vuốt qua mặt con, hạnh phúc. Dù gì con bà cũng có nơi xứng đáng rồi!

     -Dạ!

     Nàng chạy đi, còn ngoái lại vẫy chào mẹ, nàng rất gấp nhưng mà nếu về nhà mà không chào là bất hiếu a! Đối với Bánh Bao, dù có trở thành khất cái thì đạo nghĩa cũng phải giữ tròn, quyết không vì một điều gì mà bỏ đi nhân tâm của chính mình.

     Nãi nãi của nàng đã hơn trăm tuổi. Nàng chỉ có một nãi nãi cũng là một cao thủ trong dược y lẫn võ nghệ. Nàng rất ngưỡng mộ bà, rất yêu bà, tất cả những gì nàng có được đều do bà một tay chỉ dạy. Trong nhà nàng chính là nữ nhi có hiếu nhất. Nhưng mà bà của nàng trước đây vì một hỉ sự mà giả tang, thậm chí trên bàn thờ còn có hương án ghi tên bà! Để che mắt người ngoài bà được gọi là nghĩa nãi nãi của nàng kì thực đều là một người. Đến Ngạo Lãnh cũng không hề biết đến chuyện này, chỉ có Quách gia mới biết được sự thật mà thôi.

     …

     Hắn nhìn lên chiếc kim đồng hồ bằng vàng đang di động trên mặt số bạc. Sáu giờ năm mươi chín phút nàng vẫn chưa về, còn một phút xem ra nàng đã hết hy vọng rồi. Đôi mắt đen thâm thúy hiển hiện ý cười, ly rượu sóng sánh như run rẩy trước hàn khí của hắn.

     “Rầm”. Cánh cửa sổ bị đẩy ra, một chiếc váy trắng lộn vào trong phòng. Hắn liếc qua thấy nàng nằm trên giường, tóc xõa xuống, mồ hôi trên người thấm vào áo như bị giặt ướt.

     -Còn kém ba giây! Bánh Bao về kịp rồi!

     Nàng vui mừng ôm má lắc lắc, quên cả mệt mỏi. Mừng quá a! Hắn không để ý đến, gương mặt phút chốc trở nên tĩnh lặng làm người ta cứ sợ sắp phải bị giáng một tội danh gì xuống đầu.

     -Dơ giường, xuống!

     Hắn đưa ly rượu lên miệng. Dù nàng về kịp thì đã sao? Nàng nghĩ hắn sẽ không thể bắt tội nàng ư? Ngây thơ quá rồi! Để xem, hắn bắt nàng sẽ phải khóc lóc cầu hắn hủy hôn.

     -Bánh Bao giặt lại nhé?

     Nàng mừng quá lao đến ôm hắn làm ngụm rượu chưa kịp trôi xuống đã bị phun hết ra ngoài!

Chương 11: Khi Bánh Bao Giận!

     -A!

     Bánh Bao la một tiếng. Chiếc áo trắng của hắn bị ướt thấm vào da thịt làm lộ cơ ngực rắn chắc. Nàng lấy từ trong người một chiếc khăn mùi soa lau lau nơi áo bị ướt. Hắn không chút biểu tình, nhìn nàng bên dưới, đôi mắt thâm sâu trở nên đen thẳm một cách đáng sợ.

     -Đã xong chưa?

     -Bánh Bao xong rồi!

     Nàng nhìn vào cái áo trắng có hơi đổi màu chau đôi mày nguyệt lại, đôi môi khẽ cong phụng phịu như biết lỗi. Nàng chỉ là vui quá thôi mà! Lại làm lỗi rồi a!

     -Hừ!

     Hắn đứng dậy có ý ly khai. Nàng nắm lấy tay áo hắn lay lay.

     -Anh cởi áo ra đi Bánh Bao giặt lại nha!

     Đôi mắt to tròn mở ra long lanh, nàng rất là muốn khóc rồi a! Thấy hắn giận dữ như thế lại càng muốn ngấn nước. Gương mặt tròn của nàng bây giờ ai nhìn vào cũng không trách nổi chỉ có hắn không thèm liếc nhìn giật tay áo đi thẳng ra cửa.

     -Oa, anh giận Bánh Bao hả?

     Nàng ngấn ngấn nước, ngón tay nhỏ khẽ lau lau gương mặt ươn ướt.

     -Nói nhiều quá, sáng ngày mai đúng năm giờ phải có mặt ngoài xe!

     Giọng hắn bình ổn không nhanh không chậm mang khí thế uy hiếp vang vang sau cánh cửa vừa được đóng lại.

     “Meo…”. Mi Sa không biết từ lúc nào đã đến bên cô chủ cọ cọ. Bánh Bao mím môi, ngón tay nhỏ lại càng cố sức lau đi nước mắt trên mặt. Chỉ là muốn làm hết sức cho anh ấy vui thôi mà, oa oa!

     …

     “Ào ào…”. Nước chảy xuống cơ thể săn chắc đẹp một cách hoàn mỹ. Gương mặt lạnh như băng sau làn hơi nước càng trở nên huyền ảo mang đậm nét sắc sảo của châu Âu lẫn vẻ lạnh lùng của một nam nhân bá đạo. Đôi mắt âm u không chút nhu tình như lưỡi dao bén nhạy, vầng trán cao thấy rõ rệt cặp chân mày kiếm đậm nét thật tuyệt tình. Tưởng như hắn chính là một bức tượng Hy Lạp cân đối và hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ. Cơ thể lực lưỡng, dòng nước chảy xuống theo từng cơ thịt săn chắc. Hắn chính là ước mơ của bao nhiêu nữ nhân nhưng không ai biết hắn chính là kẻ giết chết phụ nữ một cách tàn khốc nhất. Hắc giới vẫn gọi hắn là sói trắng, như một kẻ mà tình cảm không tồn tại lại thâm hiểm khôn cùng, kẻ có thể sánh được với hắn quả là đếm trên đầu ngón tay.

     -Chuột nhắt!

     Đôi môi mỏng khẽ nhếch nhẹ, có kẻ dám lén lút vào phòng tắm. Một con chuột to gan!

     -A, đây rồi!

     Bánh Bao khẽ reo, nhất định phải giặt lại cho anh ấy a, không là anh ấy sẽ giận mình lắm á! Nàng có thể ngửi thấy mùi hương nam tính tỏa ra từ chiếc áo trắng, nắm áo trong tay nàng áp mặt mình vào. Đôi mắt to híp lại, đôi môi nhỏ xinh rõ ràng là đang cười. Hạnh phúc của nàng rất giản đơn, chỉ cần được giặt áo cho anh cũng chính là hạnh phúc!

     Con chuột nhắt dám lẻn vào đây là có âm mưu gì? Ám sát hắn? Khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc khó thấy. Muốn giết hắn? Ha, rất lâu rồi hắn không có cảm giác này!

     -Chạy đi đâu?

     Vừa thấy cái bóng ló ra từ sau cánh cửa phòng thay đồ hắn như một tia chớp chộp lấy.

     -Là cô?

     Bánh Bao cũng vừa kịp nhận ra người chặn mình là anh.

     -Oa, Bánh Bao kiếm áo!

     Nàng cúi cúi đầu, đôi mắt nai chớp nhẹ, má phúng phính lại càng làm cho gương mặt vốn dĩ đã dễ thương lại càng rất đáng mến. Ai cũng nói mặt nàng như trăng rằm rất dịu dàng mà còn rất đáng yêu nữa. Đôi mày chau lại, nàng mãi không nghe hắn nói gì lại càng sợ. Vừa ngước lên liền chạm ngay ánh mắt ưng đang dò xét.

     -Cô tìm áo gì?

     -Bánh Bao muốn giặt…

     Chưa kịp nói hết câu liền bị hắn giật lấy áo từ trong tay.

     -Cô đừng nghĩ là hôn thê của tôi thì muốn làm gì thì làm! Cút khỏi đây!

     Nàng nhìn vào gương mặt đó, không một chút tình nào lưu động trong ánh mắt. Oa, anh giận lắm rồi a! Mà nàng đâu có làm gì quá đáng đâu chứ? Chỉ là muốn chuộc lỗi mà anh cũng chẳng cho a!

     -Dạ!

     Nàng lau nước mắt đi ra ngoài. Anh thật quá đáng! Bánh Bao giận rồi đó nha!

     Hắn quay trở lại bồn tắm, cởi chiếc khăn khoác ngoài ra, lặng lẽ chìm vào làn nước ấm. Thật phiền phức! Trước sau gì hắn cũng sẽ cho nàng biến mất không để lại chút dấu vết nào!

     …

     Một giờ sáng.

     -Ưm!

     Nàng đang ngủ bỗng thấy ai lay mạnh mình dậy. Kế đó là một vật nặng khổng lồ đè lên người!

     -Oa oa, gì vậy?

     -Im lặng!

     A, là anh! Nàng có chút vui mừng, nhưng mà nghĩ lại lúc đó… vẫn còn ghét anh lắm a!

     “…”. Tiếng thở của hắn rất nặng nề dường như là có thể nghe được rõ ràng. Tuyệt mạch bắt đầu hoạt động trở lại rồi! Hắn khó khăn trở người. Từ một canh giờ trước đã thấy cơ thể có phản ứng, hắn thật không nghĩ lần này lại nặng đến vậy. Cơn đau gia tăng làm hắn càng lúc càng không thở nổi. Bánh Bao chỉ chỉ hai ngón trỏ vào nhau, mím môi lại.

     -Oa, ghét anh lắm!

     Giọng nói trong veo kề sát tai hắn. Gương mặt nàng phụng phịu ra vẻ hờn dỗi. Hắn chau mày hơi ngẩn người. Là chuyện lúc nãy sao? Con nít hay hờn mác.

     -Tôi làm gì?

     Từng cơn quặn khiến hắn càng khó điều khiển được đầu óc mình tỉnh táo.

     -Bánh Bao chỉ muốn giặt thôi mà, sao đuổi Bánh Bao? Oa oa!

     Nàng nhảy xuống giường, lau nước mắt chạy ra khỏi phòng! Ách! Chỉ như vậy? Mà giận sao? Từng đợt đau đớn truyền đến khiến hắn phải trở mình nằm nghiêng, hắn cũng không cần dù gì cũng đã phải chịu đựng bao nhiêu năm…

     …

     Một canh giờ trôi qua. Mồ hôi trên người hắn như nước ướt đẫm cơ thể. Mái tóc đen thấm nước bết lại thành từng lọn. Đôi mắt hắn vốn dĩ rất thâm sâu giờ lại càng trở nên u ám. Cơn đau này ngoài cả sức chịu đựng của hắn! Ngay sáng hôm nay hắn phải tham gia một cuộc họp quan trọng mà hiện giờ dường như tuyệt mạch lại càng phát tác gia tăng.

     “Tít”.

     -Lên phòng của tôi!

     Giọng hắn trầm thấp nặng nề.

     -Oa, ghét anh lắm! Ghét anh lắm!

     Tiếng nói trong trẻo mang theo giận dỗi đáp lại.

     -Vì có chuyện đó?

     Hắn chính mình cũng phải tức giận.

     -Hu hu hu!

     Tiếng khóc thút thít ngày càng lớn!

     -Mau lên phòng của tôi!

     Ục! Cơn đau bùng phát lần nữa! Ngực hắn phập phồng thở rất khó khăn, đã vậy tiếng khóc của nàng như trêu tức hắn.

     -Không lên! Không lên!

     Từ bên kia vang lên tiếng “thịch thịch”, là tiếng gối, là nàng đang giậm gối. Là tức giận thật sao?

     -Được rồi, thế nào cô mới chịu lên đây hả?

     Đôi lúc hắn không thể tin hắn lại có thể phát hỏa với ai đó. Từ trước đến nay, vẻ ngoài của hắn cốt chính là lạnh lùng tàn khốc, dù tức giận cũng không để lộ. Chỉ có nàng…

     -Oa oa!

     -Nói!

     -Anh không được đuổi Bánh Bao nữa!

     -…

     -Không được sao?

     -Được!

     -Sau anh không vui vậy?

     Hắn sao có thể vui được kia chứ?

     -Anh không đồng ý sao?

     -Coi như miễn cưỡng, cô lên đây mau!

     -Oa, không chịu!

     Nàng nằm trên giường, tay bấu vào gối, chân đập liên hồi lên nệm. Oa, sao anh lại kì vậy chứ?

     -Oa oa! Ghét anh lắm!

     -…

     “Rầm”. Cửa phòng bật tung. Hắn trên người mồ hôi nhễ nhại dù cơ thể đang kháng cự hắn nhưng từng bước đi của hắn vẫn rất vững chãi không để lộ chút yếu ớt nào.

     -Cô dám đùa với tôi?

     Hắn nắm chặt lấy tay nàng. Cơn đau suýt làm hắn khụy xuống, Bánh Bao thì cứ khóc không ngừng:

     -Anh thô bạo quá! Bánh Bao không thích! Không thích a!

Chương 12: Ôn Nhu

     Bánh Bao nhỏ bé nằm trong lòng hắn cứ thút thít không ngừng. Nàng nhộn nhạo trong lòng hắn, làn da em bé mịn màng chạm vào hắn như một con thú nhồi bông. Hắn “hừ” lạnh một tiếng nhìn xuống thì… nàng đã ngủ từ lâu rồi! Hắn ngày hôm nay lần đầu tiên muốn phát điên! Hắn đang đau gần chết mà nàng cư nhiên ngủ là sao?

     “Bốp bốp”.

     -Oa oa! Đánh Bánh Bao a!

     Nàng khóc như nước lũ tuôn ào ạt. Ai da, nói nàng mít ướt quả nhiên không sai chút nào! Hắn càng không biết phải làm sao! Nếu nói mưu lược hắn chẳng sau Khổng Minh chút nào nhưng mà nói dỗ em bé thì hắn đành phải chịu thiệt a. Chú ý, chỉ thiệt chứ không thua! Trong từ điển của hắn ngoài “tình yêu”, “sự tin tưởng” thì chữ “thua” cũng không bao giờ có mặt!

     -Nín!

     “Hức hức”. Nàng co người lại ôm cái gối to như một con gấu trúc ôm cây tre a! Hắn nghĩ nếu nàng không có ý nghĩa quan trọng đối với hắn thì nãy giờ hắn đã quăng nàng ra ngoài rồi!

     “Reng reng…”. Bánh Bao vẫn mụ mị trong nước mắt, dường như hoàn toàn không nghe được tiếng chuông điện thoại. Hắn khẽ với tay bắt máy. Nãy giờ lo nổi giận hắn cũng quên mất mình đến đây để làm gì!

     -Trân Trân cháu ổn chứ?

     -Là cháu, Quách nãi nãi!

     -Ngạo Lãnh… là cháu à? Bệnh của cháu như thế nào rồi? Trân Trân đâu?

     Hắn chưa kịp trả lời nàng ô ô lên khóc.

     -Oa oa, cháu… ở… đây!… Ở đây… ô ô… hu hu… hức hức… cháu… tốt… lắm… a… hức hức… oa oa…

     Quách nãi nãi dĩ nhiên là đoán ra cháu gái của mình vì hôn phu lãnh khốc mà khóc rồi. Ngạo Lãnh ôm nàng trong lòng, bịt miệng nàng lại, lạnh lùng nói vào tai nàng:

     -Cô liệu mà cẩn thận. Nếu không ta sẽ cho cả Quách gia biến mất!

     Bên đầu dây kia vẫn im lặng. Hắn mặc nàng ấm ức thản nhiên trả lời:

     -Cháu vẫn ổn. Trân Trân không sao đâu chỉ là nhõng nhẽo một chút thôi.

     -Ừm.

     “Tít”. Nãi nãi đã cúp máy, hắn nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống. Bánh Bao vẫn cứ thút thít. Hắn “hừ” một tiếng đứng lên. Không biết cơn đau đã đi qua từ lúc nào.

     -Việc gì?

     Đột nhiên nàng kéo áo hắn, gương mặt nhỏ tròn khẽ cúi xuống, hàng lông mi dài đen cong vút chớp nhẹ.

     -Bánh Bao lấy thuốc cho anh nhé!

     -Khỏi!

     Hắn giật phắt đi ra ngoài nhưng Bánh Bao ôm chặt lấy hắn, vẫn cứ thút thít. Hắn đứng lại mặc cho nàng ôm. Không ngờ đôi tay nhỏ bé lại mềm mại như thế, hắn nên hưởng thụ một chút. Mãi một lúc lâu thấy nàng không nói gì hắn hơi ngoái lại. Ra là nàng đã ngủ rồi! Nàng quả nhiên là người duy nhất có khả năng chọc giận hắn!

     …

     “…”. Hắn nhéo cái má phúng phính của nàng đến đỏ lựng, chiếm lấy đôi môi nàng quyết không cho nàng la. Đôi môi hồng nhỏ xíu rất ngọt ngào nha!

     -Oa, đau quá!

     Mãi một lúc lâu hắn mới buông ra. Nàng đưa hai bàn tay búp măng lên má xoa xoa, gương mặt tròn tròn giờ đỏ như trái cà chua. Đôi mắt to đen nhìn hắn cực kì vô tội. Đáng lẽ hắn phải trừng phạt nàng thật nặng nhưng không hiểu sao lại yêu thích vẻ ngây thơ của nàng. Mà đôi môi em bé kia quả thật rất mềm như cánh hoa vậy. Hắn không nhịn được cúi xuống nâng cằm nàng lên muốn nếm lại vị ngọt đó.

     -Hu hu!

     Nàng xoa xoa má, mày chau lại, hu hu, sao anh nhéo Bánh Bao đau quá vậy!

     -Còn khóc? Ta chưa cho cô biến mất là đã từ bi lắm rồi!

     Nàng cúi xuống, vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé vào nhau, cuối cùng ngước mặt lên nhìn hắn. Hức hức nàng rõ ràng vô tội mà!

     -Hu hu! Tại anh đuổi Bánh Bao mà!

     Nàng lại bắt đầu ô ô lên khóc.

     -Oa oa… Bánh Bao chỉ là… hức hức… chỉ là… muốn giặt áo… giặt áo thôi mà… hức hức…

     -Ai sai cô giặt?

     -Thì… thì chẳng phải vợ sẽ giặt áo cho chồng sao?

     Bánh Bao gương mặt cực kì ngây thơ vô tội ngước lên nhìn hắn.

     -Ha ha ha…

     Vừa nghe câu đó của nàng hắn bật cười thành tiếng. Giọng hắn cười nghe rất trong, đôi môi mỏng như muốn khuynh đảo cả thiên hạ, phu quân của nàng quả nhiên là tuyệt nhất a!

     -Ai bảo cô điều đó?

     Nâng cằm nàng lên, gương mặt hắn đầy vẻ chế nhạo nhìn nàng. Bánh Bao mút mút ngón tay, đôi mắt to khẽ chớp.

     -Là nãi nãi dạy cho Bánh Bao, không phải sao?

     Không lẽ nãi nãi dạy sai a? Gương mặt hắn càng đậm ý cười.

     -Cô không nghĩ hôn phu của cô là người như thế nào?

     Nàng cười rất vui nha, lần đầu tiên anh hỏi Bánh Bao như vậy á!

     -Anh rất… um… đẹp… dễ thương… um… mạnh mẽ… nói chung là… là… rất hoàn mỹ a… nhưng mà…

     Nàng chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau, gương mặt hồng hồng cúi xuống. Hắn tỏ vẻ thú vị nhìn xuống đôi môi nhỏ xíu kia.

     -Nhưng thế nào?

     -Anh… thô bạo quá a… hu hu… oa oa oa…

     Hắn cười nhạt ôm nàng vào lòng khẽ lau đi nước mắt của nàng. Hôn nhẹ lên cái má phúng phính, đôi bàn tay to mềm mại xoa nhẹ nhàng vết ửng đỏ. Mái tóc đen của nàng xõa dài tỏa ra mùi hương thơm ngát. Làn da nàng mịn màng như thoa phấn hắn vuốt ve mãi mà không chán. Một vẻ đẹp rất ngây thơ, tự nhiên không do trang điểm hay chỉnh sửa. Bánh Bao nằm trong tay hắn. Nữ nhân này quả nhiên nhỏ bé, nhưng mà con dao nhỏ cũng giết người được. Hắn tuyệt đối không tin một ai.

     -Như vậy đã là ôn nhu chưa?

     Hắn nói khẽ bên tai nàng. Bánh Bao nắm lấy áo hắn nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười, mắt nàng cong thành một đường bán nguyệt, má nàng hồng lên. Anh ấy cũng rất dịu dàng nha.

     -Ngủ đi!

     -Nhưng mà…

     -Không nhưng gì hết!

     Hắn dù ôn nhu cỡ nào cũng vẫn chỉ là nam nhân bá đạo. Bánh Bao nằm yên trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé ôm lưng hắn. Lưng anh ấy rộng thật lại rất ấm áp nữa, Bánh Bao chìm vào giấc ngủ ngon lành. Hắn im lặng nhìn nàng trong lòng. Có lẽ nàng là bánh bao thật, rất mềm và thơm ngon.

     …

     -Oa…

     Bánh Bao mở mắt ra, ngủ ngon quá a. Mi Sa cào cào váy của cô chủ. Cả cục bông trắng béo ú nằm trên chiếc váy nàng. Có một bàn tay to mềm đang vuốt ve nàng. Oa là anh nha! Mà nàng đang ở trên xe a!

     -Oa… Bánh Bao dậy trễ!

     Hắn vẫn im lặng không nói gì cúi xuống ôm nàng như ôm một tiểu bạch thỏ nhỏ nhắn biết vâng lời. Cơ thể nàng bất quá không phải là siêu mẫu mà sao thơm thế nhỉ? Hắn muốn đem nàng ăn hết nuốt sạch nhưng mà sở thích của hắn không phải là em bé.

     Nàng giương đôi mắt to nhìn quanh. Nàng đang ngồi trên siêu xe đắt nhất thế giới a! Là chiếc Koenigsegg Trevita. Chỉ có ba siêu xe Koenigsegg Trevita được sản xuất trên thế giới với cái giá ngất ngưỡng: 5 triệu USD một chiếc. Với vẻ ngoài sang trọng sắc bạc cao quý, lạnh lùng rất hợp với chủ nhân của nó, một kẻ làm khiếp sợ người khác bởi từng bước đi. Trevita được tạo nên từ chất liệu sợi cacbon bằng công nghệ dệt kim cương độc quyền của Koenigsegg tạo vẻ trắng sáng với vân chìm hình kim cương hoàn mỹ. Với công suất tối đa là 1.018 mã lực, phần đầu xe thấp và một tấm cản trước khá lớn, một cánh gió phía sau, những chiếc ống xả, những má phanh bằng cacbon-ceramic, công nghệ phanh ABS, những khe thoáng khí, những hốc hút gió, hệ thống thủy lực, hệ thống giám sát bánh xe, túi khí… Tất cả đủ để nói lên rằng cái giá của nó rất xứng đáng. Bên trong xe, nội thất rất hiện đại và tuyệt mỹ. Với chiếc ghế ngồi bọc da, trải thảm lông thú vằn, hắn như đế vương cao cao tại thượng, quyền uy tột đỉnh làm kẻ khác phải ngước nhìn và kinh sợ. Nét lạnh lùng vốn có và khí thế vương giả toát ra từ hắn đủ để hấp dẫn mọi ánh mắt.

     Chỉ cần hắn muốn là có. Đàn bà trong tay hắn nhiều vô số, nếu so với hậu cung của bậc đế vương cũng không ngoa tí nào. Nhưng mà có bao giờ tưởng tượng ra hôn thê của hắn là một em bé, ưa khóc, ưa giận dỗi, đòi hắn ôn nhu. Nhưng mà đôi lúc hưởng thụ một chút thú vị xem ra vẫn hay. Nàng vẫn nằm trong lòng, đôi môi nhỏ mím lại như một đóa hoa hàm tiếu. Lúc đó thật sự hắn cũng không hiểu mình đang muốn cái gì. Tại sao lại đột nhiên ôn nhu vì lời nói của nàng? Không phải hắn có vấn đề đó chứ? Trước sau gì hắn cũng sẽ cho nàng tan biến như bọt biển mà thôi…

     -Anh đưa Bánh Bao đi đâu vậy?

     Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn. Gương mặt tuấn lãnh không chút biểu tình. Nàng bất quá chỉ là phương thuốc hắn cần mà thôi, khi không còn dùng nữa sẽ vứt bỏ. Nhưng mà với thân phận hôn thê của hắn thì sao hắn lại không hưởng thụ nàng một chút nhỉ?

     -Không cần phải biết! Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời ta là được!

     Hắn cúi xuống chạm vào đôi môi nhỏ bé mềm mại kia. Ra là anh ấy rất thích hôn Bánh Bao nha! Oa oa, thật thích lắm á!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: