[Chap 25] Dad
"Đại ca à!"-Bò cứ cằn nhằn mãi cho đến khi về nhà vẫn giãy đong đỏng lên như sắp mang đi đấu í-"Anh làm cái trò gì ấy chứ, nó chiếm văn phòng của mình luôn rồi kìa, anh để vậy mà coi được sao?"
"Phải đó đại ca, tự nhiên anh không nói không rằng, quay lưng bỏ đi. Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mặc kệ hai thằng ranh lãi nhãi thế nào, đặt giày Chaeyoung lên kệ, cậu từng bước cẩn thận dìu dắt cô bé vào sô pha. Từ đầu chí cuối chẳng mở miệng lấy một lời.
"Jimin ơi..."
"Ngồi đi, giờ đến lượt tớ chăm sóc cậu."-có phải là Jimin ngáo điên rồi không, cả chuyện mà cậu cho là quan trọng nhất cũng chẳng để tâm. Đời cha stress tình mà đam mê làm việc, đời con stress việc mà đam mê làm...
Jimin chấm bông băng thuốc đỏ sát trùng vết thương cho Chaeyoung, đối với cô bé thì dăm ba vết thương này không đau lắm, chỉ có điều cô bé đang đau lòng vì thấy Jimin dưới bộ dạng uất ức thế này mà thôi.
Hai con súc vật cũng thôi quấy rối, lẳng lặng đi vào bếp soạn thức ăn, riết cũng như nhà chúng nó rồi, khỏi cần xin xỏ.
Vừa được một lúc yên lặng, cửa mở, nhân vật lớn tuổi nhất đã về, không gian tưởng chừng như ngập màu u tối bỗng bừng sáng. Trông thấy Kelvin, Beo với Bò mừng lộn ruột.
"Anh thảo luận bài thuyết trình nên về trễ. À, anh có mua trà trái cây cho mọi người nè."-lưng đeo ba lô nặng trĩu nhưng tay vẫn chịu khó xách thêm cả ối đồ, đúng thật là tốt bụng a-"Hai em nhanh nhanh rồi ra uống nhé."
"Biết rồi ông."
Đặt 5 ly trà trái cây lên bàn, Kelvin lấy khăn giấy chấm chấm mồ hôi mình cho đỡ mệt. Cậu tử tế đến mức cắm sẵn ống hút cho hai cái người thư thư trên sô pha kia.
"Chim Ưng, Chaeyoung, hai em uống đi."
"Cảm ơn anh."-Chaeyoung nhận lấy ly của mình trước, rất mát lạnh a, nhưng vẫn không lạnh bằng cái bản mặt người đang ngồi chấm từng vết thuốc cho đầu gối mình kia-"Jimin, cậu để đấy tớ tự làm được mà, uống nước đi, ngon lắm."
"Ngon thì có ích gì."
"Chim Ưng..."
"Anh đừng có hỏi. Em đủ mệt rồi."-cậu không muốn nghe thêm bất cứ lời nào, làm ơn tất cả hãy im hết đi hộ, cút đi đâu đó luôn cũng tốt.
Kelvin ôm cốc nước của mình, ngồi khép nép dưới thảm, những lúc như thế này, Jimin thật sự đáng sợ lắm-"Thật ra anh biết hết rồi."
Jimin có hơi ngây người, nhưng rồi cũng thôi, đã gọi người ta là cây ATM thông tin thì cái gì mà chẳng biết.
"Anh biết nó là cháu nội của Ông Lớn, hôm nó hẹn em ra trước, anh đã biết nếu em không phục thì thể nào nó cũng sẽ chẳng tha cho em."
Jimin vứt bông bẩn qua một bên, cất đồ vào hộp y tế rồi thong thả khởi động con robot dọn nhà dưới gầm ghế, trông không giống như đang quan tâm đến Kelvin.
"Chim Ưng, không phải em đã..."
"Anh coi tranh thủ cùng hai thằng kia sắp xếp sao trong tháng này có bao nhiêu đầu nợ xử lí cho xong hết đi."
Kết quả cũng đã rõ, Kelvin chỉ khẽ "Ừ!", đến mặt Jimin cũng không dám nhìn, cái lắc đầu của Chaeyoung làm cậu rùng mình nhẹ. Chạy vào bếp chuẩn bị thức ăn với lũ kia cho lành.
Chaeyoung lòng buồn thảm, trớ trêu. Hay chăng cô bé là sao chổi ư? Lần nào cô bé bước đến bên cậu như thể lần đó là tai ương ập đến không ngừng. Chim ơi, nhìn cậu như thế tớ rất đau, đau lắm, đừng tự nhàu xé cảm xúc của mình mà. Cứ mỗi lần cậu buồn nhưng không chịu khóc cậu biết tớ lo đến thế nào không. Làm ơn, hãy khóc đi, đừng tự nhốt vào lòng, khóc đi để tớ được ôm lấy cậu, hôn nhòe đi nước mắt của cậu và chứng minh rằng tớ thương cậu đến nhường nào.
"Chim."-tiếng gọi khẽ bật ra, Jimin không thể nghe thấy rõ, nhưng sự nhạy cảm làm cậu phải ngước nhìn Chaeyoung.
"Cậu ổn chứ?"
"Tớ ổn."
"Chiều một chút tớ bảo Bóng đưa cậu về."
"Không hôm nay tớ ở với cậu."
"Kelvin Kim!"
"Dạ!"-trời ơi trời nó gọi họ tên khắc bia của mình luôn kìa trời, sợ rớt nuôi cơm, lật đật bơi ra-"Kelvin Kim nghe."
"Ăn xong đưa Chaeyoung về."
"Jimin à tớ không về."
Jimin đứng dậy sải bước về cầu thang, Chaeyoung thấy mà tức-"Mẹ nó, mấy hôm nay mình ngon ngọt cái giờ sanh tật với mình nữa chứ. Mụ nội mày Chim ơi."
"Chaeyoung, anh thấy Chim Ưng cũng mệt rồi đó. Thôi lát nữa anh đưa em về nhà, nó mà nổi giận là...í a anh tè dầm gái ơi."
Thôi thì Chaeyoung không muốn làm khó Kelvin, cô bé gật đầu-"Anh lo cho Jimin giúp em nhá."
"Em lo cho mình trước đi kìa."
"Anh, lo, cho, Ji, min, giúp, em, nhé."-ủa tự nhiên cái gắt.
"Dạ anh nghe rồi."
___________________
[5:00 CH]
"Coi chừng vỡ đấy."-HoSeok nhìn Mon đứng trên ghế mà chỉnh chỉnh mấy chai rượu, cứ sợ nó nhỡ tay làm vỡ rượu của mình, giống lần trước-"Được rồi thôi để chú làm cho, con lên phòng gọi mẹ đi."
"Hoi~ chú gọi đi."
"Con là con, con phải gọi chứ."
"Đi đi chú! Đi đi mà chú. Con ở đây chuẩn bị tiết mục văn nghệ. Ha chú ha!"-nó trơ cái nụ cười axit đường ngọt lịm đó ra dụ dỗ HoSeok. Ừ thì thành công rồi.
Nhà HoSeok có một khoảng sân, không quá hoành tráng nhưng đủ rộng để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật gia đình ấm cúng. Đây cũng là ý tưởng của Mon, nó thích có một không gian mát mẻ như ở BlackTG, xui thay hôm đó toàn người lớn chả ai chơi với nó cả. Ủa mà có HoSeok đó.
HoSeok bị một đứa không đâu bước vô nhà muốn sai khiến mình làm gì thì sai khiến, tại thương nó nên chấp nhận thôi. Giờ không biết đối mặt với Dahyun làm sao đây nè, tự nhiên nhốt người ta vô phòng khóa cửa cả tiếng đồng hồ, ăn chửi là cái chắc.
HoSeok rút chìa khóa mở cửa, dù gì chắc cô ta cũng không chửi anh đâu.
Vừa mở cửa thì ôi thôi rớt tim, Dahyun đứng tần ngần trước mắt vịn vào cánh cửa, đôi mắt căm thù nhìn anh.
"Hai chú cháu đang bày cái mưu gì vậy hả?"
"Anh đâu có. Thôi đừng nóng. Xuống sân đi, có cái này dành cho em."
Dahyun nhíu mày, bất ngờ gì nữa đây. Từ rất lâu rồi cô ta không cảm thụ được cái gì gọi là không khí bất ngờ, hy vọng lần này cũng có gì đó bất ngờ thiệt cho cô ta giả vờ vui.
"Đứng làm cái gì, theo anh."-anh bất ngờ nắm lấy tay Dahyun, bước đi. Hành động của HoSeok tưởng chừng hờ hệt nhưng đối với cô ta nó là một tia điện khổng lồ.
Bao lâu rồi không nắm tay nhỉ.
À đâu, mới hơn một tuần thôi.
Xuống tận cầu thang, hai bàn tay HoSeok che lấy mắt Dahyun. Cả hai chậm rãi, chậm rãi bước ra ngoài.
Dừng lại.
"Em sẵn sàng chưa?"
"Hả? Ờ."-gật đầu.
Màu đen thưa dần, rồi thưa dần. Dahyun đứng nơi ngưỡng cửa, trước mắt cô ta, ngay giữa sân cỏ là một thân vest trắng với chiếc nơ đỏ ngay cổ, đẹp trai, lãng tử, nhưng mỗi tội có một khúc.
"LADY AND GENTLEMAN! Chào mừng Jung Lão gia và đương kim phu nhân đã đến với buổi lưu diễn của Bartender đại tài Namjoonjung ngày hôm nay."
Cô ta ôm bụng cười, nín, không được để con nó quê. Còn HoSeok, ngậm mồm lại, anh biết cái giọng cười của mình cũng không duyên dáng cho lắm đâu.
"Nào, mời lão gia và phu nhân vào bàn."-hết sức chuyên nghiệp, nó cúi đầu ngửa lòng bàn tay hướng về chiếc bàn tròn trong sân, rồi tự mình tung tăng đến khung bàn vuông trưng rượu và một vài nguyên liệu cần thiết cho buổi biểu diễn của nó-"Vỗ tay đi chời."
"Hay quá!"-Dahyun và HoSeok ồ miệng lên vỗ tay bôm bốp, cái điệu bộ nó cuối đầu chẳng khác nghệ sĩ kia nhìn chỉ muốn ôm vào người mà hôn thôi, dễ thương chết mất.
Mon bắt tay vào làm buổi trình diễn đầu tiên sau hai tiếng học đạo. Chỉ biết đúng hai món mà thôi, nhưng nó cũng rất cố tỏ ra thần thái chuyên nghiệp nhé, shack shack đủ thứ, múa may đủ thứ nhìn rất chất lượng, rất có máu bartender đó.
Xong xuôi, nó đặt từng miếng cam lên hai chiếc ly cao, còn chiếc cốc nhỏ đỏ đỏ đính một quả cherry giữa tâm. Tay chắp sau mông, trên mâm bưng ra ba ly cocktail xinh xắn, cười tự tin.
"Của lão gia, của phu nhân."-đặt hai ly mang sắc tố trầm của whiskey lên bàn trước, nó hắng giọng-"Với sự sang trọng trong bữa tiệc được tạo nên từ khí chất của hai vị đây, tôi nghĩ món Old Fashioned vô cùng là phù hợp với hai vị."
"Chứ không phải thấy dễ nên bảo tôi dạy sao?"-HoSeok ngắm nhìn ly cocktail xinh xắn của mình, bất giác muốn ghẹo thằng nhỏ.
"Chú~"
"Thôi, ngồi đi nhóc con. Hai mẹ con đợi chú một chút, chú vào tắt nồi lẩu rồi ra ngay."-anh đứng lên đi nhanh vào bên trong, Dahyun cũng không để ý lắm, nhìn chiếc ly xinh xắn đẹp mắt cũng muốn thử xem tay nghề con trai nhưng đợi thì đợi.
Cô ta nhìn không gian xung quanh lại một lần nữa, hai cây thông lớn nhất trong vườn được treo rất nhiều dây đèn lấp lánh, phía sau cái bàn bartender nhỏ nhỏ là một bức màn đen có từ chúc mừng, là chúc mừng điều gì nhỉ. Cô ta cũng không biết.
"Đậu à!"
Tiếng gọi từ sau lưng, cô ta quay lại nhìn. HoSeok trên tay cầm chiếc bánh kem sinh nhật, cắm nến. Dưới trời về chiều tối, sắc nến thật nổi bật, ba ngọn nến lung linh như cả ba ngày hôm nay vậy.
"Happy Birthday to you! Happy Birthday to you!
Happy Birthday! Happy Birthday!
Happy Birthday to you!"
"CHÚC MỪNG SINH NHẬT MẸ YÊU!"
Dahyun một lần nữa xoay về 180°, Mon từ khi nào đã quay về bàn pha chế, giật tung cái màn đen. Bức ảnh của Dahyun hiện lên thật đẹp giữa bàn ăn, dòng chữ Happy Birthday được viết tay rất to chạy ngang qua bức ảnh hẳn là nét chữ của con trai mình rồi.
"Hôm nay...hôm nay là sinh nhật mẹ á?"
"Em không nhớ thật luôn?"-HoSeok ngỡ ngàng, yah! Cứ ngỡ vừa thấy cái bàn tiệc là phải nhớ ra luôn chứ, đằng này chẳng nhớ gì cả-"Hôm nay là sinh nhật lần thứ 36 của em, Dahyun à."
Cô ta nhíu mắt đảo tùm lum, đến bây giờ mới nhận thức được hôm nay là sinh nhật của mình. Nhoẻn miệng cười, nhìn bé Mon cười tí tởn mà kiềm nén sự xúc động.
"Cảm ơn anh, cảm ơn con trai."
"Mẹ mau ước đi, sáp nến chảy cả vào bánh kem bây giờ."-Mon hối thúc, chẳng qua là nó muốn ăn bánh kem ngay.
Dahyun nhìn HoSeok, rồi lại nhìn chiếc bánh kem, thành khẩn chắp tay nhắm mắt cầu nguyện, một điều ước vô cùng là nghiêm túc.
"Phù!"
"Oaa hay quá. Đói rồi đói rồi, mình ăn đi!"-Mon ôm đĩa thịt nướng ra bàn trước, nhìn 3 ly cocktail, quên khuấy đi mất-"À! Chúng ta phải nâng ly chứ. Cụng ly cụng ly đê!"
Mon chạy vòng sân y như hôm nay là sinh nhật nó vậy, hào hứng vô cùng, HoSeok và Dahyun chẳng cần làm gì cả, một mình Kim thiếu gia bao thầu hết từ ô sin đến bồi bàn. Không khí tuy chỉ có 3 người nhưng vô cùng nhộn nhịp và tươi vui. Mon yêu cái cảm giác này.
Namjoonjung, mình tự đặt nghệ danh cũng đẹp quá chứ bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro