Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 5: HOÀNG PHÚC GÁNH CÒNG LƯNG

Cả bọn quay về nhà mang theo trên người toàn thương tích, Ngọc Quý đang uống nước cũng phải bị sặc khi chứng kiến chín người quay về thì hết tám người đầy rẩy dấu vết bầm tím trải dài. Ngọc Quý thừa biết kẻ khiến đàn em mình thành nông nổi này là ai, em ghét cay ghét đắng cái loại suốt ngày chỉ biết dùng vũ lực chèn ép người khác, đem gã đó so sánh với thú vật thì sẽ tội nghiệp thú vật lắm, nết sống còn thua loài súc sinh cơ mà.

Bọn họ đỡ nhau ngồi lên ghế sofa dài, Ngọc Quý mang hộp sơ cứu y tế đặt trên bàn. Khi đàn em của mình bị bắt nạt, thử hỏi có đại ca nào mà chẳng đau xót hay không? Chính tay Ngọc Quý nuôi dạy bọn nó, tuy khuôn miệng lúc nào cũng mắng chửi nhưng em chưa từng có hành động đánh đập tụi nó bao giờ. Ngọc Quý ngồi kế bên thằng Hùng, em chỉ cúi đầu, đôi mi rũ xuống, cất giọng chậm rãi.

- Anh xin lỗi vì chẳng thể bảo vệ tụi mày, có phải anh dở tệ lắm đúng không?

- Đại ca, anh đừng nghĩ như vậy. Là do bọn em không thể nhẫn nhịn khi nghe tụi nó lăng mạ anh.

Thằng Hùng quýnh quáng ôm trọn Ngọc Quý, những người còn lại ngoại trừ Lai Bâng cũng vội ôm lấy em mà xoa dịu tinh thần. Thứ bọn nó sợ nhất là khi trông thấy khuôn mặt đại ca ủ rũ buồn bã, tụi nó luôn đặt cảm xúc của em lên hàng đầu mà. Thằng Đạt chẳng tránh khỏi sự căm phẫn nói:

- Đại ca đừng buồn nữa, lỗi không phải của đại ca. Có trách thì trách lũ chó đó dám xúc phạm anh thôi.

Thằng Huy gật đầu đồng tình còn phụ hoạ thêm:

- Tụi em đánh không lại bọn thằng Bảy Chuột là thật nhưng may lần này nhờ có anh Lai Bánh đánh tụi nó hàm răng lẫn lộn, mặt mày bầm tím.

Ngọc Quý hướng ánh mắt dừng trên khuôn mặt luôn tỏ vẻ ngáo ngơ của Lai Bâng, ông chú khiến em có hơi bất ngờ, một mình hắn thế mà có thể hạ đám đấy khiến em có phần nể phục. Thông thường nếu bên Ngọc Quý gặp bọn chúng thì chỉ cãi cọ qua lại rồi thôi, sau lần này Lai Bâng làm cho em có cái nhìn khác về hắn.

- Em cảm ơn vì chú đã giúp nhé.

- Là anh em rồi thì đừng khách sáo.

Lai Bâng xoa cằm suy nghĩ gì đó, hắn tiếp tục nói:

- Ngày mai, tôi sẽ rèn luyện thể lực cho các cậu, đừng trốn là được.

Bọn nó hớn hở gật đầu lia lịa, Ngọc Quý cũng từng dạy cho tụi nó một ít võ thủ thân nhưng không đủ thể chất để đánh bại những kẻ to lớn hơn. Lai Bâng thấy chúng nó khoái chí như thế cũng bất giác mỉm cười hài lòng. Hắn cũng chẳng biết lí do tại sao lại đưa ra lời đề nghị đấy, Lai Bâng đơn giản nghĩ rằng đôi khi hành thiện giúp đỡ người khác sẽ tích đức cho bản thân.

Hắn nói lời tạm biệt rồi đứng dậy đi về phòng của mình. Trong phòng, Lai Bâng mở ngăn tủ kéo lấy khẩu súng ngắn mà đêm qua hắn đã kịp thời giấu đi, bên trong chỉ còn hai viên đạn cuối cùng. Hắn chán nản nằm phịch xuống giường mặc kệ vết thương cần được thay băng gạc. Sống ở đây, Lai Bâng không hề vướng bận điều gì, đáng lẽ vào thời gian trưa này hắn là đang yên vị trên chiếc ghế chủ tịch cố gắng hoàn thành công việc để đi ăn trưa và sẽ chuẩn bị cuộc họp cổ đông căng thẳng. Nhưng Lai Bâng không thể cứ ở đây mãi, chỉ là hắn muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi quay lại cuộc sống như trước. Trên tay Lai Bâng cầm điện thoại để soạn tin nhắn gửi đến một người thân quen của hắn.

LaiBang -> Cá mắc cạn

Dạo này chuyện tập đoàn lẫn tổ chức sao rồi?

Ổn thoả hết, chẳng có
gì đáng lo.

Em và Lạc chạy ngược
chạy xuôi dữ lắm đấy.

Lát nữa còn phải đi họp,
một đống tài liệu còn
chưa duyệt xong.

Chắc hôm nay phải thức
thâu đêm.

Thế vụ bar thì sao?

Anh cũng biết đấy, với
cái miệng lưỡi sắc bén
của Ngọc Thanh và cái
đầu nhanh nhạy của luật
sư Khoa thì bọn công an
tạm thời bỏ qua việc
truy xét.

Ủa mà sao anh không hỏi
thăm em gì hết vậy?

Em thức thâu đêm để giải
quyết giúp anh mọi chuyện
đấy nhé.

👍
Anh nhờ chú một việc.

Cái này anh bắt buộc
chứ nhờ cáiconme gì.
Hay khách sáo quá :)

Cc, chú biết thằng Bảy Chuột ở khu chợ Nhỏ không?

Em biết chết liền 😔

Không biết thì lo tìm hiểu đi.

Hồi sáng nay tụi Bảy Chuột bắt nạt anh đấy.

Biết làm gì đám đó rồi chứ?

Lạy cha, có cha hành
tụi nó ấy, xạo loz riết
quen 👉👈.

Bớt xỉa xói, anh nói tụi nó bắt nạt thì là bắt nạt.

Chú em giải quyết ổn thỏa vụ này, hạn chót là tối ngày mai!

Duma met vl thiet.

À mà chừng nào anh mới về?

Không rõ, ở đây rèn dũa mấy đứa nhóc xong xuôi đã.

Nếu có chuyện thật sự quan trọng thì báo cho anh biết.

Rồi hiểu rồi. Ngày kia
có vụ giao dịch giữa bang
ta và bang fire tiger.

Bên ta mua vài vũ khí của chúng, anh định có mặt không?

Không, chú mày tự xử đi. Bye

Cái l....

Khi bên kia đã offline tầm hai phút trước, Hoàng Phúc dựa người vào ghế nhắm mắt thở dài. Lai Bâng chỉ mới không có mặt chưa đầy một ngày mà biết bao công việc đổ lên đầu anh. Mà suy đi nghĩ lại, thường ngày anh làm phó chủ tịch kiêm trợ lý bên cạnh hắn tính ra cũng an nhàn lắm, chỉ cần nhắc nhở Lai Bâng hoàn thành đúng lịch trình của mình thôi, còn công việc của bản thân thì lâu lâu mới đụng đến. Bây giờ chính bản thân Hoàng Phúc mới hiểu cảm xúc của hắn, làm việc bù đầu bù cổ không hề thoải mái chút nào.

- Uống ly cà phê không đường này đi, nó sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn khi làm việc vào buổi trưa đấy.

Công Vinh mở cửa bước vào, trên tay cậu cầm theo ly cà phê đen đá vừa làm. Hoàng Phúc vui mừng nhận lấy và cất lời cảm ơn. Quả thật anh rất cần một ly cà phê để tỉnh táo tinh thần, đêm hôm qua anh bị mất ngủ chỉ vì chạy đôn chạy đáo lo việc bar SGP, còn phải dò tìm tung tích của thằng cha boss báo đời anh, vì thế tinh thần hơi xuống dốc một chút.

- Chừng nào Lai Bánh mới quay lại thế Phúc?

Công Vinh vừa lật xem tài liệu vừa hỏi, Hoàng Phúc ngáp ngắn thở dài, anh xoay xoay cây bút chán nản đáp lời:

- Ổng còn không rõ nữa Lạc ạ. Nghe bảo còn phải rèn luyện cho đám nhóc nào đấy. Mọi việc ở tập đoàn phải giao cho hai anh em mình giải quyết. Nhức cả đầu.

- Thôi, phấn chấn lên. Ra dáng phó chủ tịch tí đi.

Công Vinh cười trừ, vốn là thư ký của chủ tịch nên cậu cũng đã quen cách làm việc với tiến độ như thế này. Chỉ có Hoàng Phúc đang than vãn mãi mà thôi. Trông thấy anh cứ suy nghĩ vu vơ không mấy tập trung, cậu đóng xấp tài liệu và đứng dậy tiến tới mở cửa phòng, Công Vinh quay người hỏi:

- Cậu muốn đi ăn chút gì lót bụng rồi làm tiếp không?

- Đi! Đi nhanh Lạc ơi, em đói sắp chết đến nơi rồi này.

Hoàng Phúc đã chờ chực câu nói ấy của cậu khá lâu, anh phấn khởi phóng ra khỏi cửa, cuối cùng cũng đã có thời gian ăn trưa nghỉ ngơi sau thời gian làm việc mệt mỏi.

Bên Lai Bâng, hắn lạc vào những dòng suy nghĩ mông lung, cảm giác thật sự khó diễn tả. Nhớ lại khung cảnh giữa bọn hắn và tụi thằng bảy chuột, khi gã nhắc đến em và dùng những câu từ lăng mạ, thú thật Lai Bâng nghe rất chướng tai. Có lẽ vì em là thiên thần nhỏ, là ân nhân duy nhất cứu lấy mạng sống thấp thỏm của hắn trong đêm tối mù mịt. Lai Bâng không rõ nguồn gốc của em, không biết gì về quá khứ của em, hắn càng không hiểu tại sao em đối xử tốt với hắn khi chỉ mới lần đầu gặp mặt. Liệu Ngọc Quý có sốc khi biết thân phận thật sự của Lai Bâng thuộc xã hội đen, chính xác là thủ lĩnh của băng đảng mua bán hàng cấm hay không?

Đối với cảm nhận của Lai Bâng, Ngọc Quý và kể cả bọn nhóc đều xứng đáng có một cuộc sống đầy đủ xung túc hơn bây giờ. Lai Bâng biết rất rõ, nếu cứ mãi va chạm vào giới giang hồ khắc nghiệt thì đến tận cùng cũng chẳng còn đường lui. Hắn chính là một điển hình. Ngay từ lúc đồng ý với ba việc bản thân sẽ nhận vị trí thủ lĩnh cầm đầu, Lai Bâng có thể chẳng còn con đường thoát thân. Hắn đã dự tính vạch sẵn kế hoạch, nếu ngày nào đó lỡ như bang SaiGon Phantom bị lũ cảnh sát nhắm đến, hắn sẽ giải tán để thuộc hạ cao bay xa chạy và bản thân sẽ nhận mọi lỗi lầm, ôm lấy quá khứ tội lỗi mà đưa mình vào còng tay luật pháp.

- Hú hà.

Lai Bâng mãi đắm chìm vào suy nghĩ thì bị giật mình bởi giọng nói ngọt ngào của ai kia. Hắn hướng mắt ra cửa liền bắt gặp quả đầu xoăn nhẹ đang tươi cười nhìn hắn. Em cất giọng hỏi:

- Chú đói không? Nếu có đói thì xuống ăn cơm trưa chung với bọn em nè.

- Ừm, em xuống dưới trước đi. Để tôi thay băng gạc rồi xuống.

- Chú muốn em giúp gì không?

Ngọc Quý lo lắng hỏi. Dù sao hôm nay đàn em cũng do hắn ra tay cứu giúp mà, thấy vết thương cũ tái phát khiến lòng em khá áy náy.

- Không cần đâu.

Ngọc Quý gật đầu, đóng cửa lại và rời đi. Lai Bâng bỗng có cảm xúc ấm lòng khi biết em để tâm ở chỗ mình. Thâm tâm phút chốc dáy lên cảm giác muốn bảo vệ người kia khỏi thế giới đen tối này. Cảm xúc ấy chưa quá rõ ràng nhưng Lai Bâng hiểu bản thân thật sự muốn bảo vệ em như một người em trai.

.

.

.

.

.

Vào màn đêm bao trùm bầu trời, tại nơi được gọi là bang SaiGon Phantom, bóng dáng hai con người đang ngồi ở vị trí cao kia, không ai khác ngoài Hoài Nam và Hoàng Phúc đang mang cho bản thân chiếc mặt nạ sói. Xung quanh toàn là thuộc hạ diện trên người những bộ đồ đen huyền bí và mặt nạ trắng. Bên dưới, mười một kẻ hồi sáng hùng hổ dữ tợn thì với hoàn cảnh này, tụi nó chỉ biết cong đuôi sợ sệt. Tên đầu đàn là thằng Bảy Chuột gầm gừ hổ láo.

- Đụ má thả bọn tao ra. Tụi mày lấy cái quyền gì mà bắt tụi tao?

- Quyền làm tổ tiên ba đời nhà tụi mày đấy thằng lồn.

Hoàng Phúc thuộc dạng người không hẳn là nóng tính, nhưng mà đối với lũ ruồi bọ này thì cá con cũng phải hoá thành cá mập. Anh không tốn nhiều thời gian để bắt đám cóc ghẻ đâu, cơ mà nhìn mặt từng thằng một, Hoàng Phúc đã thấy khinh bỉ trong lòng. Nhất là thằng Bảy Chuột, nếu nó là chuột thật thì anh đã đem nó lăn xào hấp nướng chiên giòn bảy món và đem cho mèo cưng ăn rồi. Hoàng Phúc chỉ mặt thằng đầu đàn vừa rồi còn hổ báo, anh gằn giọng đe doạ:

- Mày chỉ được mở miệng khi được tao hỏi. Nếu không thì tao cắt cái lưỡi của mày.

Giọng nói đanh thép của anh khiến bọn chúng sợ rụt cổ, chẳng dám hó hé thêm bất cứ lời nào. Hoàng Phúc nhếch môi thầm nghĩ chỉ mới nói thế đã hoảng sợ, chẳng đáng mặt đàn ông.

- Tụi mày biết đây là đâu không?

- Không, tao còn đéo biết lí do bị đưa đến đây. Mấy thằng chó chúng mày là ai mà bắt tao?

- Ồ, thế để tao nói luôn cho nhớ. Tao là Fish, còn người kế bên tao là Red. Nơi này là bang SaiGon Phantom có tiếng trong giới xã hội đen đấy. Và lí do tụi cóc ghẻ như chúng mày bị đưa đến đây là vì hồi sáng dám đụng đến Boss của tụi tao đó lũ ngu.

Tụi nó chắc đã nhớ ra vụ việc hồi sáng, khuôn mặt chúng đều tái xanh mặt mày. Thằng Bảy Chuột cúi gằm mặt xuống, kẻ lúc sáng đâm gã chẳng là thủ lĩnh của bang SaiGon Phantom? Gã thật sự chẳng dám tin đấy là sự thật, gã giương đôi mắt hoảng loạn nhìn Hoàng Phúc.

- K...không thể nào. Tụi mày nói láo, tao không tin lũ chó chúng mày. Mau thả tao ra thằng chó.

Gã điên cuồng vùng vẫy cố thoát khỏi hai thuộc hạ đang nắm chặt tay chân. Hoài Nam bước xuống tiến về phía gã, anh bẻ khớp tay mình và đấm mạnh vào gương mặt láo toét của gã.

- Mau đưa đám này vào phòng số bốn đi.

Bọn thuộc hạ được lệnh liền đem bọn chúng vào căn phòng số bốn. Đấy là căn phòng được xem như là địa ngục của bang SaiGon Phantom. Nếu bất cứ ai được bang chủ yêu cầu vào nơi này, chẳng khác nào khiến kẻ đó chết không được mà sống cũng chẳng xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro