Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1: CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH

Ở đây mình xin phép cho Lai Bâng "già" tí xíu, hì hì :)))

Truyện chỉ là hư cấu!!
_________________________________

Ban khuya, tại một quán bar SGP nổi tiếng nằm vùng trung tâm TP.HCM, nơi đây đa số hội tụ dân chơi khét tiếng, nhiều công tử tiểu thư tài phiệt, các chủ doanh nghiệp đổ xô vào bar ăn chơi trác táng. Không chỉ vậy, tại đây còn có những bí mật ngầm của băng đảng, là nơi trao đổi vô số lô hàng bị cấm trên thị trường quốc tế. Đương nhiên bọn họ luôn có cách che đi đôi mắt sắc bén của công an, vì thế quán bar rộng lớn này đã tồn tại bền vững hơn bốn năm trời.

Tiếng nhạc xập xình đập vào màng nhĩ, ánh đèn đầy sắc màu loá mắt, những tiếng rên rỉ nỉ non nhỏ nhẹ phát ra từ khóc khuất, khung cảnh náo nhiệt nóng bỏng chỉ có thể xuất hiện tại bar SGP.


Trong hàng trăm con người hưởng ứng điệu nhạc, bóng dáng kẻ cao lớn ngồi vắt chéo ở hàng ghế VIP gần sân khấu, xung quanh có vài ba mỹ nữ yêu kiều thướt tha động lòng người, các mỹ nữ ấy không ngừng quyến rũ lấy lòng kẻ đeo mặt nạ sói nửa mặt được gọi là Boss. Một trong số đó nhẹ nhàng xà vào lòng hắn cất giọng ngọt ngào chất chứa thâm tình.


- Boss kính yêu của em, dạo gần đây hình như công an đã đánh hơi được gì đó. Mỗi buổi sáng đều ra vào quán hỏi thăm, em đã  gặp mặt đến phát chán ghét buồn nôn.


- Ừ, làm tốt lắm.


Mỹ nữ tên Ngọc Thanh kia nở nụ cười tinh nghịch, bàn tay luồn vào áo sơ mi không ngừng vuốt ve cơ bụng săn chắc, chơi đùa đến chán chê, đôi môi đỏ mọng định dán chặt vào môi người kia nhưng liền bị đẩy ra. Boss không ai khác là người cuồng loạn mưu mô - Thóng Lai Bâng.


Chiếc điện thoại trên bàn khẽ rung từng đợt, Lai Bâng nhăn mày khó chịu, hắn không thích có người làm phiền khi cuộc chơi đang vui, như thế sẽ rất tụt hứng. Hắn cầm chiếc điện thoại nhấc máy, đầu dây bên kia khẩn trương trả lời:

- Thưa Boss, đêm nay có cuộc mua bán lô hàng ma túy của lão Kim và lão Kha, bọn họ đang ở bàn VIP số năm ạ.

- Ừ, cậu trông chừng thật kỹ, tránh để hai gã đó gây xung đột tại đây.

- Tuân lệnh Boss!


Kết thúc cuộc gọi vỏn vẹn vài câu, hắn tiếp tục cuộc vui thác loạn của bản thân. Thóng Lai Bâng là kẻ sáng lập quán bar SGP và các quán bar lớn nhỏ khác được phân bố khắp cả nước, ngoài ra tại đất Mỹ hắn cũng sở hữu cho mình bốn quán bar nổi tiếng không khác gì SGP. Buổi sáng Lai Bâng chính là chủ tịch của tập đoàn lớn tại Việt Nam và sở hữu tập đoàn bên Canada do ba hắn tạm thời đảm nhiệm, tính khí lịch lãm, khôn ngoan, thân thiện hoà đồng. Ban đêm hắn liền trở mặt thành một con người hoàn toàn khác, máu lạnh, đào hoa, lưu manh, mưu mô,...Hắn còn tiếp nối vị trí đứng đầu bang SaiGon Phantom do ba để lại. Để có một Thóng Lai Bâng đứng trên vạn người như ngày hôm nay, một phần hắn sinh ra đã ở vạch đích, chín phần còn lại đều do sự nổ lực nhằm thoát khỏi cái mác " hoàng tử bột " khi còn nhỏ.


Thời gian dần trôi qua nhanh chóng, vốn dĩ Lai Bâng đang tận hưởng cảm giác khoái lạc do âm thanh nhạc điệu tạo ra, bỗng một thuộc hạ hớt hãi chạy vào đứng cúi người trước hắn. Gương mặt lộ ra nét hoảng hốt:


- Thưa Boss, ngài mau rời khỏi đây, cảnh sát đã bao vây xung quanh bên ngoài.

- Lí do?

- Theo như tôi được biết thì nguyên nhân bắt nguồn từ việc mua bán lô hàng cấm có sơ xuất của lão Kha và lão Kim, hiện tại lão Kha đã bị cảnh sát giam giữ, còn lão Kim đã trốn thoát.

- Mẹ kiếp, hai gã ngu xuẩn ăn hại! Ngọc Thanh, cô mau giải quyết chuyện này trong êm đẹp đi.


Lai Bâng bực tức chửi tục, suốt bốn năm qua tất cả lô hàng trao đổi luôn luôn diễn ra đều êm xuôi ổn thỏa, thế đéo nào hai lão già khốn nạn ấy dám làm phá hỏng mọi chuyện của hắn. Hiện tại đã bị cảnh sát phát hiện, chỗ này không sớm thì muộn cũng bay mất hàng trăm triệu của Lai Bâng chỉ vì lỗi lầm của hai giống chó đực kia. Hắn không thể ra mặt vào thời điểm bây giờ, ít ra người của Lai Bâng đào tạo thuộc dạng những con người tài giỏi, khôn ngoan và quyết đoán. Vì thế một trong số đó là Ngọc Thanh, cô  tuy mang danh kỹ nữ nhưng thuộc con bài chủ chốt của bar SGP. Với cái đầu thông minh lanh lợi kèm thêm quả giọng dịu ngọt luôn khiến những ai tiếp xúc với cô đều gục ngã, trừ hắn.


- Vâng, cứ giao mọi chuyện ở đây cho tôi. Boss trốn thoát bằng con đường bí mật đi.

- Có con đường bí mật à?

- Boss xem thường tôi quá rồi, làm gì cũng phải sử dụng cái đầu.

Ngọc Thanh vừa dứt lời, từ bên ngoài cảnh sát đã ập vào, những người có mặt ở đây ai nấy đều bình tĩnh đến lạ thường, tuy nhiên chỉ có một số công tử tiểu thư trẻ tuổi run rẩy trong lo sợ. Khung cảnh từ náo nhiệt đã trở nên yên tĩnh, tiếng nhạc bolero dịu nhẹ vang lên, mọi người đều không quan tâm sự hiện diện của cảnh sát, họ cười khuẩy tập trung vào ly rượu trên tay. Điều này khiến toàn bộ cảnh sát có mặt ở đây trở nên khó hiểu.


Lai Bâng được những người xung quanh che đi tầm mắt cảnh sát, một mình hắn di chuyển vào đường bí mật mà Ngọc Thanh chỉ dẫn. Đi một hồi thì con đường tối tăm dẫn ra ngoài một con hẻm nhỏ, chỗ này thật sự rất lạ. Hắn rút điện thoại xem vị trí, từ nhà của hắn đến con đường này nếu đi bộ phải mất hơn hai tiếng mới về được nhà. Lai Bâng lười biếng định bấm số của Hoàng Phúc nhưng phía sau vang lên giọng nói lạ lẫm.


- Tên đeo mặt nạ kia mau đứng lại mà khoanh tay chịu trói.


Lai Bâng tặc lưỡi xoay người, sau lớp mặt nạ sói chính là đôi mắt sát khí quan sát kỹ lưỡng tên đang đứng trước mặt mình. Với bộ đồ tươm tất đang mặc trên người, hắn ta thuộc bộ phận cảnh sát trá hình chủ doanh nghiệp. Thường thì bên bộ phận quản lý bar rất chặt chẽ, chỉ có những vị khách bắt buộc phải qua phần kiểm duyệt mới có thể vào bên trong. Chắc chắn kẻ này đã nhân lúc cảnh sát xông vào nên dễ dàng trà trộn, âm thầm lặng lẽ đi theo hắn ra tận ngoài đây.

- Mày rất có bản lĩnh khi chỉ đi một mình đấy.

Lai Bâng cười khinh, cảnh sát luôn như vậy, cứng đầu không biết sợ chết là gì. Nhưng có lẽ tên này đã quá xem nhẹ hắn rồi, một thân một mình đối đầu với sói. Cả hai lao vào đấu đá, thân thủ Lai Bâng mạnh hơn cậu ta rất nhiều, một cậu trai trẻ chỉ mới tập tành làm cảnh sát thì sao có thể so bì được với một kẻ trải đời biết bao nhiêu năm. Nhận thấy gã tội phạm đang lấn áp mình, cậu rút súng bên hông nhắm về phía hắn đe doạ. Nhưng chính hành động này càng làm hắn điên tiết tấn công, Lai Bâng rất ghét kẻ khác chỉa mũi súng về phía hắn, riêng hắn mới được quyền làm cử chỉ như vậy.


Cậu ta đánh trả hắn, đến khi sức cùng lực kiệt không thể chịu đựng được, mũi súng nhắm hướng vào vùng hông bên phải của Lai Bâng mà bắn một phát khiến hắn dừng lại mọi cử chỉ. Viên đạn ghim sâu vào da thịt, máu bắt đầu chảy ra thấm một mảng áo, hắn nhăn mặt, bàn tay ôm lấy phần hông. Cậu ta nhân cơ hội bắn thêm một phát vào mặt nạ sói kia, viên đạn và chạm vào kim loại khiến mặt nạ tách làm hai lộ ra khuôn mặt sắc lạnh.

- Đúng là hèn hạ!

Lai Bâng vỗ tay không quên nói lời " khen " dành cho cậu trai trẻ bản lĩnh kia. Hắn rút súng ngắn bên trong túi quần tặng một viên ghim vào cổ tay phải, cậu đau đớn la lên, cây súng trên tay yên vị dưới mặt đất. Đáng lẽ ngay từ đầu Lai Bâng sẽ không định dùng súng uy hiếp kẻ yếu thế hơn mình đâu, nhưng mà có trách thì trách cậu ta đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn rồi, phải diệt cỏ tận gốc, loại bỏ hậu quả sau này.

* Đoàng *

Âm thanh của súng xoá tan màn đêm u tối yên tĩnh, cậu cảnh sát trẻ kia nằm sòng soài ra đất chết không nhắm mắt. Lai Bâng tặc lưỡi lắc đầu cho kẻ xấu số không biết tự lượng sức mình, nhưng ít ra cậu ta cũng đã cho hắn ăn một đạn đau thấu trời ấy chứ.


Hắn tiếp tục công việc gọi thằng bạn thân Hoàng Phúc của mình, cơ mà gọi mấy cuộc chẳng thấy hồi âm. Bản thân sắp chết vì mất máu nhưng thằng bạn đéo chịu nhấc máy, hay thật đấy. Hắn đành gọi điện cho một thuộc hạ lân cận, cũng may thuộc hạ còn có lương tâm nên đã nghe máy. Lai Bâng gửi vị trí hiện tại mình đang đứng và sẵn tiện kêu đàn em dọn xác. Cuộc gọi kết thúc, hắn nhìn cảnh vật u tối xung quanh, không có nhà cũng chẳng có cây, không nghĩ rằng Ngọc Thanh có thể tìm được con hẻm nhỏ tĩnh lặng vắng bóng người như thế này.


Lai Bâng vừa đi vừa ôm vết thương ngay hông, máu không ngừng chảy, bàn tay đã dính đầy máu đỏ tươi, nếu thuộc hạ không đến kịp thì hắn cá chắc mình sẽ ngủm củ tỏi tại đây. Đẹp trai tài giỏi như hắn chết thì quá uổng phí, còn chưa được ngửi mùi mâm cổ đám cưới là gì nữa mà.


Lai Bâng cuối cùng cũng đã rời khỏi còn hẻm đó và tới con đường quốc lộ, bên khuya rất ít người qua lại, nhà nhà ai nấy đều đóng cửa nghỉ ngơi. Cơn đau nhức ầm ĩ ở nơi vết thương khiến hắn dần kiệt sức, Lai Bâng khuỵu gối ngồi một góc tối ven đường, khuôn mặt không ngừng cau có, một vài người đi qua chẳng ai mảy may chú ý đến hắn, đơn giản vì họ thấy hắn xăm mình trông thật hung tợn.


Lai Bâng mất sức nằm phịch xuống nền đất bụi bặm, đôi mắt nhoè đi không thể nhận diện khung cảnh. Bỗng một chàng trai tiến lại gần hắn, cậu nhóc với làn da trắng sáng trong đêm, đôi mắt trong trẻo long lanh tựa thiên thần. Lai Bâng thầm nghĩ chắc mình đã tới số nên thiên thần trên trời mới xuống rước hắn đây. Cơ mà thiên thần đẹp thế này thì hắn tình nguyện đi theo.


- Chú gì đó ơi? Chú có sao không ạ?

Giọng em lọt vào màng nhĩ hắn, Lai Bâng có cảm giác tâm can hắn như đang tan chảy bởi do chất giọng ngọt lịm của cậu bé thiên thần da trắng ấy nhưng hắn không còn sức để đáp trả, đôi mắt nhắm nghiền và toàn thân bất động.

- Ối chết mẹ! Mình làm gì có tiền đưa chú đi bệnh viện? Thôi đem về nhà cho tụi kia xử lí.

Chàng trai " thiên thần" vác Lai Bâng lên vai, đôi chân em lảo đảo vì thân thể hắn khá nặng, những giọt máu thấm vào áo thun trắng của em. Trên con đường đêm khuya, bóng dáng thiên thần cõng sói trên vai không ngừng tiến về phía trước. Có lẽ chính em không biết cuộc sống mình sẽ bước sang một chương hoàn toàn mới.

.

.

.

.

.

- Ê ông này đẹp trai phết mày ạ.

- Tao đồng ý nha, có khí chất vãi ra.

Bọn họ xì xào tranh nhau nói không ngớt. Tiếng ồn ào đánh thức Lai Bâng từ giấc ngủ tỉnh dậy, hắn mơ màng khẽ dụi mắt, toàn cảnh căn phòng xa lạ, chẳng phải thiên thần đã rước hắn về trời rồi hay sao? Lí do gì hắn còn sống sờ sờ ở đây, lại còn ở chốn xa lạ?

- Tụi mày chưa thấy người đẹp bao giờ à? Ai nấy về phòng hết đi, không thì mai khỏi có cơm ăn.

- Tuân lệnh đại ca yêu dấu của tụi em.

- Gớm ỉa thiệt á chớ.

Tụi nó làm bộ làm tịt khoanh tay ngoan ngoãn nghe lời, em nghĩ chắc ngày mai trời sẽ có bão cũng do có ngày nào mà bọn nó chịu ngoan ngoãn nghe lời em đâu. Hôm nay bỗng chốc " tuân lệnh " rồi " yêu dấu", thật kì lạ.


Mặc dù Lai Bâng chưa thật sự tỉnh hẳn nhưng giọng nói ngọt ngào ấy không lẫn vào đâu được, người ấy đã giúp hắn thoát khỏi cửa tử, chính là thần tiên của đời hắn.


Lai Bâng lắc đầu cho tỉnh táo hơn, hắn gượng ngồi dậy nhưng vết thương phần hông lại không cho phép hắn làm điều đó. Lai Bâng nhăn mặt đau rát lỡ kêu nhẹ " a.." thành công thu hút sự chú ý của thiên thần nhỏ. Em hốt hoảng đỡ hắn từ từ ngồi dậy, khuôn miệng cứ luyên thuyên nhắc nhở:

- Vết thương chỉ mới xử lí xong thôi, đừng cử động mạnh thế chứ.

Lai Bâng gật đầu, vị trí bị viên đạn ghim đã được can thiệp và xử lí kịp thời. Trong lòng gợn sóng lo lắng cho an nguy của bar SGP, cho dù hắn có tin tưởng Ngọc Thanh tới đâu nhưng với vụ việc lần này kèm theo lời khai báo của lão Kha, chỉ sợ rằng bar sẽ không yên ổn. Hắn phải hạ lệnh đàn em hạ sát lão Kha càng sớm càng tốt.

- Này! Chú là ai, ở đâu và tại sao lại bị thương nặng như vậy?

Giọng em vang lên chính thức đưa Lai Bâng trở về thực tại. Nhưng trong lời nói ấy có gì đó cấn cấn, tuy hắn đã cán mốc hàng ba thật nhưng mà vẫn còn trẻ đẹp sung mãn lắm ấy chứ, gọi " chú " có hơi động chạm quá rồi. Trước câu hỏi của em, Lai Bâng phải trầm ngâm suy nghĩ, hắn không thể nói thật nên bịa đại một cái tên lẫn lí do.

- Tôi là Nguyễn Lai Bánh, 32 tuổi, không có người thân, vừa bị bọn cướp truy sát.

Gương mặt Lai Bâng ủ rũ tỏ vẻ đáng thương vô hại, vì thế em không thể biết được con người thật của hắn như thế nào. Em gật gù đồng cảm với nỗi mất mát của Lai Bâng, đàn em của em cũng từng trải qua những điều đau khổ tương tự như vậy nên em mới có thể hiểu cảm xúc ấy ra sao. khuôn mặt em mỉm cười, bàn tay đặt lên vai hắn trấn an cảm xúc.

- Em là Nguyễn Quốc Hận, cứ gọi em là Ngọc Quý đi ha, nhỏ hơn chú 6 tuổi. Nếu được thì chú hãy ở lại đây làm đàn em của em đi, Ngọc Quý này sẽ bảo kê chú.

- Gọi là cây tăm xỉa răng được không?

Ngọc Quý đang nói thì dừng hẳn, khuôn mặt ngơ ngác nghiêng đầu nhìn hắn. Em nhận ra bản thân mình bị trêu ghẹo liền trừng mắt phồng má cãi lại.

- không đúng! Chú phải gọi em là đại ca biết chưa! Chú mà gọi cây tăm gì đấy thì em không ngại cho chú vài đường quyền đâu. Em là giang hồ đấy nhé.

Lai Bâng bật cười thành tiếng nhưng phần bụng bị kích động lại nhói đau, hắn đành cố nhịn cười. Biệt danh " cây tăm" mà Lai Bâng vừa nghĩ ra bắt nguồn từ thân thể thiên thần quá mức gầy gò kia. Nhưng mà không ngờ nhìn em đáng yêu trông dễ bắt nạt lại chính là đại ca giang hồ, chắc cũng không tầm thường như hắn đã nghĩ.

- Được thôi, mong đại ca chiếu cố lính mới này.

- Cơ mà chú cũng giàu lắm nhỉ? Nào là vòng cổ, vòng tay toàn hột xoàn kim cương lấp lánh.

- Đồ giả mấy chục nghìn thôi, bởi vậy bọn cướp tưởng thật nên mới lăm le đoạt lấy.

- Thôi chú nghỉ ngơi mau khoẻ lại đi, mai em sẽ giao nhiệm vụ đầu tiên cho chú.

Trời cũng đã quá khuya, Ngọc Quý chào tạm biệt Lai Bâng rồi đi về phòng em. Hắn muốn định cư ở đây một thời gian, đồng thời quan sát nhất cử nhất động của thiên thần nhỏ. Mọi việc ở tập đoàn đã có Công Vinh xử lí và ở băng đảng đã có anh Hoài Nam và Hoàng Phúc lo liệu, hắn không có điều gì phải bận tâm đến.

Phía bên căn phòng của Ngọc Quý, luôn chỉ có cuộc gọi khiến em luôn nhăn mặt tức tối.

- Mẹ khuyên con nên nghe lời bố dượng của con đi, chỉ là nối nghiệp thôi mà, ngoài con ra thì chẳng còn ai xứng đáng hơn nữa. Em gái con thì không thể gia nhập vào xã hội đen, rất nguy hiểm.

- Mặc dù con khá biết ơn ba đã mua khu chợ lớn để con đi thu thuế nhưng con thật sự không muốn nhúng tay vào việc của ba. Vụ theo ba dượng tiếp quản bang hội gì đó thì dẹp qua một bên đi. Mẹ kêu ba dượng tự lo cái thân già đi nhé.

Dứt lời em liền cúp máy, đối với em cuộc sống hiện tại đã bình yên vui vẻ rồi. Thật phiền phức khi phải gia nhập băng đảng chỉ toàn giết chóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro