Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 20

Nụ cười ấy rất rùng rợn, dù bây giờ tốc độ suy nghĩ của Ngọc Quý đã không linh hoạt bằng bình thường, cũng dễ dàng nhận ra điểm kỳ lạ.

Cậu giữ im lặng, còn Alpha nọ mỉm cười đi đến.

"Cậu vẫn còn ở đây, tốt quá." Alpha nọ cười bảo, "Tôi còn lo ra muộn, không đuổi kịp cậu."

Ngọc Quý vẫn im lặng, Alpha nọ chẳng để tâm cậu có lên tiếng hay không, chỉ khom lưng muốn túm vai cậu: "Buồn ngủ à? Đi thôi, tôi đưa cậu về ngủ, thoải mái lắm."

Thấy đôi tay nọ sắp chạm vào vai mình, Ngọc Quý mở miệng.

"Minh Vương, lúc các cậu lấy nước đã cho thêm đồ vào thức uống của tôi."

Không phải một câu hỏi, mà là câu khẳng định. Ngọc Quý nghĩ lại, từ sau khi trở về từ nhà hàng mới bất thường, ngẫm kỹ thì hôm nay chỉ có mỗi chi tiết này là để người có mưu đồ tranh thủ được cơ hội.

Sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Minh Vương, rồi cậu ta bật cười.

Minh Vương không trả lời, chỉ ngồi xuống cạnh cậu, hỏi một cách xởi lởi: "Cậu là học sinh giỏi, tôi muốn hỏi cậu vấn đề này... Đánh dấu trọn đời một Omega sẽ bị xử chung thân, mà cưỡng hiếp nhưng không đánh dấu trọn đời sẽ bị xử năm năm đến mấy mươi năm. Vậy cậu có biết... cưỡng hiếp một Beta sẽ bị xử bao nhiêu năm không?"

Ngọc Quý giữ im lặng, tay cậu đút trong túi mò mẫm mở ghi âm.

Minh Vương nói tiếp: "Xem ra học sinh giỏi không nghiên cứu kiến thức về phương diện này rồi... Chẳng sao, để tôi nói cậu biết. Beta sẽ không bị đánh dấu, tỷ lệ thụ thai cũng thấp. Nếu có thai, kẻ cưỡng hiếp sẽ bị xử năm tới mười năm. Nếu không có thai mà chỉ bị thương ngoài da, thì từ một tới ba năm thôi."

Đến đây, ẩn ý trong câu nói đã quá rõ ràng.

Minh Vương quay sang, mong nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt trên mặt Ngọc Quý, nhưng biểu cảm Ngọc Quý lại chẳng có thay đổi gì, cậu cụp mắt, hàng mi dày rũ xuống.

"Năm sau cậu phải thi đại học." Ngọc Quý nói.

"Cảm ơn đã quan tâm, nhưng chẳng sao, thứ đó không quan trọng." Minh Vương cười nói, "Tôi sẽ chú ý không để lại chứng cứ, đã chuẩn bị sẵn bao rồi. Chờ cậu ngủ dậy, mọi việc đã kết thúc, cậu cứ xem như hôm nay bị chó cắn đi."

Minh Vương cảm thấy chuyện này không có gì to tát, cậu ta còn không làm ra chuyện gì tàn nhẫn độc ác. Cậu ta đơn giản chỉ muốn chiếm hữu hoàn toàn người đã khiến mình ngẩn ngơ mong nhớ trong thời niên thiếu mà thôi, chỉ vì tình yêu, có gì sai chứ?

"Tại sao cậu đột nhiên chuyển trường? Cậu không chuyển trường, tôi cũng không cần sốt ruột tranh thủ cơ hội ra tay." Minh Vương đưa tay vuốt ve gương mặt trắng nõn.

Ngọc Quý không hiểu nổi, cũng chẳng cần nghe lời giải thích của cậu ta.

Sau khi lộ bộ mặt thật, cuối cùng Minh Vương cũng không muốn nhịn thêm. Cậu ta giơ một tay bụm miệng Ngọc Quý lại, đề phòng cậu hét lên, tay kia kéo xộc người cậu đứng dậy, đi vào góc rẽ hẻo lánh có ngọn đèn đường mờ, đây là khu vực vắng người, vào hẻm nhỏ lại càng không có ai đi ngang.

Cậu ta hiểu rõ nhất thứ thuốc mình đã sử dụng, khi nào có hiệu quả, khi nào người bị chuốc thuốc không thể phản kháng, cậu ta nắm rõ trong lòng bàn tay.

Trước đó luôn nói chuyện để kéo dài thời gian cũng là vì chờ tác dụng của thuốc mạnh hơn một chút.

Bây giờ chắc Ngọc Quý đã không còn hơi sức nữa, sẽ nhanh chóng thiếp đi thôi. Mục tiêu mong nhớ đã lâu rơi vào tay, động tác của Alpha vô cùng thô lỗ.

Đi tới góc vắng vẻ nọ, Minh Vương lập đẩy đặt Ngọc Quý xuống đất.

Cậu ta hối hả cầm lấy mắt cá chân tinh tế, muốn kéo chân Ngọc Quý ra hai bên để tạo thành tư thế thích hợp. Nhưng làn da lành lạnh tiếp xúc với lòng bàn tay sao mà mịn màng quá, khiến cậu ta sững sờ, siết càng chặt hơn.

Dưới ánh đèn le lói, Minh Vương thấy Ngọc Quý khép hờ mắt.

Hàng mi dài rũ xuống, khuôn mặt lạnh nhạt khi nhìn cậu ta thường ngày bấy giờ mang vẻ đau đớn, mắt còn long lanh ánh nước.

"Nhẹ chút, đau." Cậu dịu giọng.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chẳng ai nỡ lòng từ chối lời van nài của người đẹp cả, Minh Vương nhìn Ngọc Quý đến thẫn thờ, thả lỏng tay.

Ngay sau đó, một cơn đau buốt lan ra từ nửa người dưới.

Cơn đau vật vã này xuyên thẳng lên não, cậu ta hét thảm một tiếng rồi cuộn người nằm vật dưới đất, tay ôm lấy bộ phận bị thương của mình.

Không ngờ Ngọc Quý im lặng lâu như vậy, phối hợp như vậy là để... chờ đợi thời cơ để trả đũa cậu ta?

Minh Vương tức giận muốn bắt người lại, nhưng cú đá ban nãy của Ngọc Quý đã ra hết sức, khiến cậu ta đau đớn quằn quại, không tài nào đứng lên được.

Ngọc Quý nhanh chóng bò dậy giẫm thêm một cú ở nơi đang chịu tổn thương của cậu ta, sau đó loạng choạng chạy ra ngoài.

Cậu không thể tiếp tục ở lại đây nữa, bây giờ chỉ có mỗi mình Minh Vương, có tận 2 tên Alpha, không biết vì sao người còn lại chưa xuất hiện.

Nếu người đó cũng tới, cơ hội chạy thoát của cậu gần như bằng không. Nhưng sợ chuyện gì nhất thì chuyện đó đến, từ xa, Ngọc Quý trông thấy bóng dáng tên Alpha còn lại.

Có thể thấy người nọ cũng không ngờ cậu đang chạy trốn, sau khi kịp phản ứng, cậu ta lập tức nhấc chân chạy theo.

"Đứng lại!" Cậu nghe Alpha nọ hô.

Tất nhiên Ngọc Quý không thể dừng, chạy được rồi sao mắc gì phải dừng lại?

Nhưng ly nước có bỏ thuốc đã rút cạn sức lực của cậu, khiến trước mắt là những mảng tối mờ.

Ngọc Quý tự rủa bản thân, sao lại có thể xui xẻo như vậy, thật sự hôm nay sẽ bị chó cắn ở đây sao?

Ngọc Quý mặc kệ, chạy trước tính sau, cậu nhắm mắt rẽ ngoặt, rồi đâm sầm vào một lồng ngực vững chắc.

Tuy cậu không thấy rõ mặt người nọ, nhưng lại ngửi được hương xà phòng quen thuộc trên áo người nọ.

"Sao cậu chạy nhanh vậy..." Lai Bâng bị va trúng lùi một bước, định đẩy người kia ra nhưng lại thấy đó là Ngọc Quý. Hắn tiện tay ôm cậu, đang định hỏi thì chợt thấy lạ.

Trên người cậu có mùi pheromone của Alpha khác.

Chắc hẳn Alpha đó đã tiếp xúc gần với Ngọc Quý, vả lại cảm xúc dao động mạnh nên mới khiến pheromone bao trùm lên người cậu ở một diện tích rộng như vậy.

Là Alpha, Lai Bâng biết rõ, trong tình huống gì Alpha mới phát ra lượng pheromone lớn như thế.

Tim hắn thắt lại, ngước đầu chạm mắt với Ngọc Quý.

Đôi mắt xinh đẹp ấy còn rưng rưng nước. Cậu túm áo Lai Bâng, cố nén cơn buồn ngủ: "Phía sau có người, họ..."

Lai Bâng ngước nhìn lên, cũng nhìn thấy kẻ đang đuổi tới, hắn híp mắt, đôi con ngươi đen láy bị vẻ lạnh lùng chiếm trọn, nhưng hai tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, an ủi: "Không sao, có tôi ở đây."

Câu này như chiếc chìa khóa giúp thả lỏng dây thần kinh đang căng thẳng quá độ, Ngọc Quý nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc tỉnh lại, cậu chỉ thấy một trắng toát.

Cậu mở trừng mắt lần nữa, nhận ra đây là bệnh viện, còn cậu đang nằm trên giường bệnh, một bên tay cắm kim truyền dịch.

"Tỉnh rồi à?"

Ngọc Quý sửng sốt nhìn sang, thấy Lai Bâng đang ngồi cạnh giường.

Sắc mặt hắn âm u đáng sợ, xung quanh còn có pheromone đang chậm rãi lưu động do không kìm được cảm xúc. Nếu người khác vào căn phòng này, không chừng sẽ hoảng hốt nhũn cả chân bởi pheromone bên trong.

Nhưng Ngọc Quý là beta, hiển nhiên không cảm nhận được luồng pheromone của người nọ, bấy giờ phản ứng của Ngọc Quý còn hơi chậm, cậu chớp mắt, gật đầu.

Lai Bâng có rất nhiều lời muốn hỏi, vô số câu chất vấn chực thốt ra, nhưng cuối cùng chỉ khoanh tay nói: "Cậu bị chuốc thuốc, tôi đưa cậu tới bệnh viện khám."

"Cảm ơn." Ngọc Quý cúi đầu nhìn cánh tay đang đặt trên chăn, im lặng một lúc, cậu lặp lại, "Cảm ơn."

Nếu không nhờ Lai Bâng đến kịp lúc, bây giờ chưa chắc cậu sẽ nằm yên ổn ở đây. Người quen có mưu đồ, cậu đã quá sơ ý rồi.

Ngọc Quý hỏi tiếp: "Những người kia..."

"Đang ngồi trong cục Cảnh sát." Lai Bâng cười gằn, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, "Sẽ không để chúng sống tốt đâu."

Ngọc Quý hơi ngạc nhiên, theo lẽ thường thì Lai Bâng chẳng có lý do gì để đưa hai tên ấy vào cục mới đúng, dù sao thì họ cũng chưa thật sự tạo ra tổn thương thực tế gì cho cậu.

Dường như biết điều cậu đang thắc mắc, hắn lên tiếng giải thích: "Trích xuất camera giám sát lúc các cậu ăn, hai người đó bỏ đồ vào ly của cậu, tất cả đều bị quay lại."

Chứng cứ rõ ràng, còng về hết.

Ngọc Quý bất ngờ, cậu hỏi lại "Nhanh vậy? Thứ này mà cũng được xem à."

Lai Bâng cười lạnh, "Tiệm nhà tôi."

Ngọc Quý nghe vậy thì à một tiếng, cơn buồn ngủ dần quay lại.

Lai Bâng vẫn mang bộ mặt hờ hững: "Bác sĩ nói bây giờ cậu vẫn sẽ thấy buồn ngủ, cứ ngủ đi, tôi cũng đi đây."

Ngọc Quý không ép Lai Bâng trò chuyện với mình, thực ra trông hắn bây giờ cũng khômg có vẻ muốn nói chuyện cho lắm.

Ngọc Quý nhắm mắt, chẳng bao lâu đã thiếp đi.

Lai Bâng lại không rời đi như đã nói trước đó, hắn ngồi im trong phòng bệnh, tầm mắt luôn đặt trên người cậu.

Có lẽ thấy nóng, cậu đạp chăn đi, không muốn đắp nữa.

Nửa bên chân của cậu thò ra ngoài chăn, ống quần rộng cuộn lên do từng đợt ma sát, để lộ mắt cá chân nhỏ nhắn.

Làn da nơi ấy vốn dĩ mịn màng trắng ngần, bấy giờ lại có một vết bầm xanh, nhìn kỹ lại, nó còn có hình dấu tay.

Lai Bâng nhìn chằm chằm dấu tay nọ thật lâu, đến khi không nhịn được nữa nhắm mắt lại.

Lồng ngực hắn phập phồng mãnh liệt, sau đó đột ngột mở choàng mắt túm lấy mắt cá chân của Ngọc Quý, đè ngón tay của mình lên vết bầm xanh nọ.

Cậu đang say giấc chợt rên khẽ một tiếng, Lai Bâng vẫn không buông tay.

Hắn nắm chỗ mắt cá chân cậu thật nhẹ nhàng, đến tận khi nhiệt độ nơi ấy hòa làm một với thân nhiệt của hắn, vương mùi pheromone của hắn, bấy giờ mới buông tay đắp kín chăn cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro