Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 17

Ngày thứ hai của Hội thao cũng trôi qua trong suôn sẻ, Lai Bâng dễ dàng giành quán quân chạy năm nghìn mét, mang về ba điểm quý giá cho lớp.

Thành tích tổng thể của lớp họ cũng khá tốt, có mấy người còn ầm ĩ đòi thầy chủ nhiệm dẫn đi ăn, bị thầy chủ nhiệm vỗ nhẹ lên đầu.

"Lần trước dẫn các em đi ăn, có mấy bạn lén uống bia rượu say mèm, về trường rồi còn ngắt hoa trước cửa phòng thầy hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng đã nhắc riêng thầy không được dẫn các em đi chơi nữa, thầy chỉ có thể mời các em uống nước." Thầy chủ nhiệm phất tay.

"Chọn đi, chọn xong bảo thầy." Những người lần trước vặt trụi vụi cây trước phòng hiệu trước chột dạ, tức tốc vỗ tay ủng hộ, đi thống kê xem mọi người trong lớp uống gì.

Ngọc Quý hơi do dự, cậu muốn thử tận hai loại trà sữa, thế là nhất thời đắn đo mãi, không quyết định được. Cuối cùng đành chọn một trong hai, nào ngờ trùng hợp làm sao, Lai Bâng lại chọn loại kia.

Sau khi nhận trà sữa, cậu không nhịn được nhìn ly của Lai Bâng vài lần, đang định rời mắt về tập trung uống của mình, chân ghế đột nhiên bị đá.

"Sao, muốn uống à?" Lai Bâng hỏi.

"Ừ, lần sau tôi sẽ uống thử loại cậu gọi." Ngọc Quý đáp thật.

Lai Bâng ngáp một cái: "Tôi không muốn uống, tự lấy đi."

Ngọc Quý lắc đầu: "Tôi không uống được hai ly, đừng lãng phí."

Lai Bâng im lặng không đáp.

"Tôi chia với cậu! Cậu phân nửa tôi phân nửa, cậu là một nửa còn lại của tôi."

Trong khi hắn còn đang không biết nói gì, Lương Hoàng Phúc đã phấn khởi xen vào, "Chúng ta chia nó ra, vậy là hợp lý rồi... sao vậy Lai Bánh?" Thấy ánh mắt của Lai Bâng đang nhìn mình, là ánh nhìn viên đạn, Hoàng Phúc khó hiểu.

"Tôi cũng uống, cậu ấy không thể chia đôi với cậu." Lai Bâng híp mắt.

Lương Hoàng Phúc nhìn Lai Bâng cắm ống hút vào với dáng vẻ dữ tợn, lắc đầu, chẳng hiểu mô tê gì. Cậu ta cảm thấy, hình như Lai Bâng lại cộc cằn hơn xưa thì phải.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã tới đợt thi giữa kỳ.

Trước khi thi, thầy chủ nhiệm đặc biệt nhấn mạnh: "Thi xong có thành tích ra, nhà trường sẽ mời họp phụ huynh. Các em muốn ở nhà vui vẻ thì lần này phải cố gắng hết sức đấy!" Các bạn học sinh bắt đầu than vãn, Ngọc Quý ngồi dưới nghe, cụp mắt vân vê ngòi bút.

Sẽ không có ai tới dự cuộc họp phụ huynh của cậu đâu, từ nhỏ đến lớn đều thế. Nói một cách văn vẻ hơn, cậu là học sinh xuất sắc, chẳng cần lo lắng gì về thành tích học tập cả, nên bố mẹ cần dồn nhiều sự chú ý hơn cho Ngọc Kha có thành tích không được khả quan. Cậu quen rồi, lần nào cũng dốc hết sức thi được tốt nhất.

Ngày thi.

Đề lần này không dễ, ngoài việc đòi hỏi học sinh phải nắm những kiến thức cơ bản, còn có thêm nhiều câu nâng cao.

Trình bày rõ ràng câu cuối cùng rồi nộp bài, Ngọc Quý đã kết thúc kỳ thi lần này. Bài thi được chấm điểm nhanh chóng, thành tích xếp hạng cũng ra lò. Trùng hợp làm sao, lần này cậu và Lai Bâng bằng điểm, cùng đứng hạng nhất.

Ngọc Quý chợt thấy nhẹ nhõm chẳng rõ nguyên nhân.

Tương phản với cậu, người không được coi trọng, chắc chắn Lai Bâng ở nhà rất được quan tâm.

Lần này cậu ấy cũng đứng nhất khối, ít ra phụ huynh cậu ấy sẽ không trách móc gì về thành tích, nhỉ? Ngọc Quý tự hỏi chính mình.

Hôm họp phụ huynh là vào cuối tuần, không cần học, nhưng nhà trường yêu cầu các em học sinh đưa phụ huynh của mình vào lớp.

Mới sáng sớm Hoàng Phúc đã ăn mặc chỉnh tề đi đón bố mẹ mình, để lại Lai Bâng và Ngọc Quý ở ký túc xá trố mắt nhìn nhau.

Ngọc Quý xem đồng hồ, còn hai mươi phút nữa bắt đầu cuộc họp, bèn hỏi: "Cậu không ra cổng đón bố mẹ à?"

"Gấp làm gì." Lai Bâng chẳng thèm ngước mắt, hời hợt đáp: "Từ bãi đổ xe tới lớp chỉ cần năm phút, họ sẽ không đến sớm phút nào đâu." Xem ra là người có khái niệm thời gian vô cùng chuẩn xác. Ngọc Quý hiểu ra, không giục nữa.

Cậu nhẩm thấy có lẽ giờ này mẹ kế cũng tới rồi.

Quả nhiên, không bao lâu sau, điện thoại của cậu reo, nhận được tin nhắn từ mẹ kế. Trên màn hình là tin nhắn: [Con à, bố con bận công việc, không có thời gian nên chỉ mình mẹ tới được. Trước nay thành tích con tốt, thầy chỉ toàn khen ngợi, không như em con lần nào cũng bị phê bình, mẹ rất lo cho em con, mẹ sẽ đến lớp Ngọc Kha họp nhé.]

Ngọc Quý không trả lời, cậu nhìn đồng hồ thêm vài phút, cuối cùng Lai Bâng đã đứng dậy ra ngoài. Lai Bâng chờ mẹ mình ở bãi đỗ xe.

Chiếc xe sang trọng đang lái vào bãi đổ xe của trường trông nổi bật vô cùng, người phụ nữ bước xuống xe sở hữu khuôn mặt xinh đẹp, tóc tai quần áo đều được chải chuốt gọn gàng. Hàng mi đôi mắt của bà và Lai Bâng giông giống nhau, nhưng chỉ cần nhìn vào sẽ biết ngay đây là một người phụ nữ nghiêm khắc và khôn khéo.

Thấy Lai Bâng, mẹ chỉ gật đầu xem như chào hắn: "Lần này thi thế nào?"

"Hạng nhất." Lai Bâng đáp một cách lười nhác.

"Ừ." Mẹ Lai Bâng không khen ngợi nhiều, dường như việc giành hạng nhất là yêu cầu cơ bản với hắn.

Lai Bâng dẫn mẹ vào lớp, sau khi đưa đến chỗ ngồi của mình thì ra ngoài chờ. Lai Bâng vẫn nhìn ra hành lang, bấy giờ có nhiều phụ huynh thấy mẹ hắn đến, tức thì cười niềm nở.

Lai Bâng cũng chẳng lấy làm lạ, hắn chuyển nhìn chỗ ngồi phía trước, vẫn trống không. Người nhà Ngọc Quý không tới sao? Lai Bâng nhớ tới mẹ kế và em trai của Ngọc Quý mà mình đã gặp lúc trước, khẽ nhíu mày.

Hắn không đứng ngoài lớp lâu, được một lúc bèn ra sân bóng rổ chơi.

Đánh xong một hiệp, trong lúc nghỉ ngơi, Lai Bâng nhận cuộc gọi từ mẹ.

"Ra bãi đỗ xe chờ mẹ." Giọng mẹ Lai Bâng rất nghiêm khắc.

Lai Vâng nhíu mày, đặt bóng xuống, ra bãi đổ xe.

Không bao lâu sau, hắn thấy mẹ bước đến đến. "Thành tích của con thụt lùi, tại sao không nói?" Mẹ hắn hỏi.

"Con thụt lùi?" Lai Bâng nhướng mày khó hiểu, "Sao con không biết."

"Lớp các con có một người khác đồng hạng nhất với con, đây gọi là thụt lùi." Mẹ hắn phân tích tỉ mỉ, "Lai Bâng, con phải đủ xuất sắc, phải hơn xa những người khác, như vậy mới thực sự gọi là hạng nhất."

Lai Bâng sửng sốt, sau đó bật cười như vừa nghe phải chuyện gì hài hước lắm, "Điểm cao nhất chỉ nhiêu đó thôi, cậu ấy cũng đâu phải ngu, sao có thể hơn xa được." Lai Bâng không tiếp tục đề tài này, chỉ hỏi: "Sao mẹ ra nhanh vậy, họp phụ huynh xong rồi à?"

"Chưa, nhưng mẹ phải về cho kịp cuộc họp." Bà nhìn đồng hồ trên cổ tay, mặt kính đính đá sapphire lấp lánh ánh sáng.

Nhìn sang Lai Bâng, bà nói tiếp: "Mẹ không có nhiều thời gian, bố con càng không có thời gian, con hiểu chuyện chút, học hành cho đàng hoàng, đừng để bố mẹ lo lắng."

Lai Bâng không nói gì nữa, hắn nhìn bánh xe sáng loáng tưởng chừng như không có hạt bụi nào, nhẹ giọng hỏi: "Sốt ruột đi về như vậy, công việc quan trọng hơn con à?"

Mẹ hắn nhíu mày, nếp nhăn nghiêm khắc xuất hiện trên ấn đình: "Hỗn láo!"

"Ồ, vậy mẹ về đi, tạm biệt." Lai Bâng đút hai tay vào túi, đang định rời đi thì lại nghe mẹ mình nói với sau lưng.

"Có thích Omega nào trong trường không?" Bà thử điều chỉnh ngữ điệu của mình, giọng ôn hòa hơn lúc nãy.

Lai Bâng dừng bước: "Không có."

"Omega cũng không được tìm bừa, phải tìm người có pheromone phù hợp cao đấy, biết không?" Mẹ hắn tiếp lời.

Lần này Lai Bâng quay đầu nhìn thẳng vào mẹ mình, gió thu thổi qua, khiến cành lá vang xào xạc.

"Sao mẹ biết chắc là con sẽ tìm Omega?" Lai Bâng hỏi.

Nghe Lai Bâng nói thế, bà gần như buột miệng: "Hỗn láo! Không tìm Omega thì tìm gì?"

Đột nhiên bà giật mình nhận ra, hiếm thấy bà trợn tròn mắt như lúc này: "Con thích Alpha?"

Lai Bâng bất lực nhìn mẹ: "Không thích."

Bà thở phào nhẹ nhõm, lấy tay vuốt gọn mái tóc bị gió thổi rối của mình: "Con còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu, chờ con lớn rồi thì biết. Con sẽ thích Omega."

"Con không nghĩ vậy." Lai Bâng đáp với vẻ vô cảm.

Cuộc trò chuyện bỗng chốc trở nên gượng gạo, Lai Bâng nhìn chiếc xe nhà mình lao vút đi, cất bước về ký túc xá. Ngoài Omega và Alpha, còn một giới tính khác nữa.

Ấy vậy mà giới tính này còn chẳng được mẹ hắn nhớ tới. Tuy hắn không thích ai, nhưng sự phân biệt đối xử này khiến hắn không vui chút nào.

Cảm xúc bực bội chiếm trọn tâm trí, lượng pheromone dư thừa xao động trong cơ thể, hắn lại càng tức giận hơn.

Lai Bâng sải bước lớn về phòng, những người trên đường nhìn thấy vẻ mặt này đều hoảng sợ tránh đi, không dám động chạm người đang điên tiết.

Lai Bâng nhìn thẳng, đi một mạch đến trước cửa, khoảnh khắc đẩy cửa ra, một suy nghĩ chợt lóe trong đầu.

Ngọc Quý thấy hắn như vậy có sợ không? Có sợ sệt lẩn tránh như bao kẻ khác không?

Lai Bâng muốn xoay người, nhưng tay nhanh hơn não, bấy giờ hắn đã đẩy cửa phòng ký túc xá ra.

Đưa mắt vào góc phòng, Ngọc Quý đang ngồi trước bàn học làm đề, vẻ mặt cậu vẫn điềm tĩnh, dường như mọi sự vật đều không thể khiến cậu dao động, nghe tiếng mở cửa, cậu ngẩng đầu nhìn sang

Lai Bâng im lặng, Hai người chạm mắt nhau. Lần này hắn kiểm soát cảm xúc không được tốt, Ngọc Quý sẽ sợ chứ? Sẽ xoay người bỏ đi chứ?

Nếu cậu ấy thật sự muốn chạy, hắn sẽ...

Suy nghĩ u ám xuất hiện, Lai Bâng hít thật sâu, đang định nén nó xuống thì chợt thấy Ngọc Quý mỉm cười. Một nụ cười chẳng hề lộ vẻ sợ hãi mà hắn không muốn nhìn thấy, đong đầy dịu dàng và bao dung.

"Chẳng phải đã ba ngày chưa xử lý pheromone của cậu sao?" Ngọc Quý cười bất đắc dĩ, "Xử lý chút nhé, có lẽ cậu sẽ thấy vui hơn."

Lai Bâng cắn lên vùng da sau gáy cậu, truyền pheromone của mình vào. Đây không phải lần đầu tiên hắn làm thế, nhưng lần này có vẻ khác với trước đây.

Cơn giận của hắn, mọi cảm xúc tiêu cực trong hắn, dường như đã được vỗ về từ trước cả khi trút lượng pheromone dư thừa ra rồi. Pheromone rót vào càng nhiều, mùi hương trên người Ngọc Quý cũng ngày càng giống với mùi của hắn.

Mắt Lai Bâng trở nên u ám, bàn tay đặt trên vai cậu bất giác siết chặt hơn. Nếu cắn sâu thêm chút nữa, có phải cơ thể cậu sẽ nồng mùi pheromone của hắn hơn không? Sau đó, từ trong ra ngoài cơ thể đều tỏa ra mùi của hắn.

Đến khi Ngọc Quý không tài nào nén được tiếng rên nữa, Lai Bâng mới giật mình bừng tỉnh, buông cậu ra.

"Xin lỗi..." Giọng nói nhỏ dần rồi im bặt, bởi hắn nhìn thấy một dấu răng rất sâu trên gáy Ngọc Quý.

E là dấu vết này sẽ không thể mất hoàn toàn chỉ trong vài ngày tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro