Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 12

Ngọc Quý đọc sách hơi mệt, đúng lúc này Lai Bâng cũng gấp sách lại, đứng lên với vẻ mặt như đã suy nghĩ thông suốt.

Ngọc Quý định ăn chút gì đó, thế là dứt khoát cùng Lai Bâng rời thư viện.

Qua cửa thư viện, đến dưới tán cây ven đường.

Lai Bâng dừng bước.

Ngọc Quý cũng dừng lại, đang định chào tạm biệt Lai Bâng thì sực nhớ một chuyện.

Bác sĩ bảo Lai Bâng cứ hai đến ba ngày hãy điều hòa một lần, thế chẳng phải nghĩa là cứ vài ba hôm họ sẽ phải gặp nhau một lần? Những ngày nghỉ còn lại biết làm sao?

"Mấy ngày nghỉ còn lại không cần quấy rầy cậu." Có thể thấy Lai Bâng cũng đang nghĩ chuyện này, hắn nói: "Chúng ta không ở chung, chạy qua chạy lại phiền phức quá. Nhưng mấy hôm trước khi đi học, sau khi cậu về ký túc xá, có thể tôi cần cắn cậu càng sớm càng tốt."

"Ừ." Ngọc Quý gật đầu, cậu cảm thấy cách này cũng hay.

Suy cho cùng, cậu và Lai Bâng chỉ mới quen biết không lâu, bảo họ cố định với nhau kiểu này, nghỉ lễ cũng phải gặp nhau thường xuyên thì quả thật chưa quen lắm.

"Cứ quyết định vậy đi. Cậu về trường sớm chút, tôi chờ cậu ở ký túc xá." Lai Bâng nói.

Hai người đang định ai về nhà nấy, Ngọc Quý lại tình cờ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc qua những tán cây xanh.

Là mẹ kế và Ngọc Kha.

Hai người nọ vừa đi vừa nói, tay xách vài cái túi in logo thương hiệu nổi tiếng, có thể thấy vừa ra khỏi trung tâm thương mại.

"Mẹ mua thêm vài bộ quần áo đẹp cho con, con cũng vậy, có những lúc đừng rụt rè quá. Mặc đồ đẹp vào thì cứ đi dạo xung quanh cậu Lai Bâng nhiều lần, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu ấy, biết chưa?" Mẹ kế dặn dò.

"Đâu có cớ, làm vậy miễn cưỡng lắm đó mẹ." Ngọc Kha nũng nịu, "Con cũng ngại mà, không thể chờ cậu ấy chủ động làm quen nói chuyện với con sao?"

Giác quan của Alpha rất nhạy, Lai Bâng lại còn là Alpha ưu tú, chẳng cần dỏng tai lên cũng nghe được đoạn đối thoại của hai người họ.

Hắn lười tốn thời gian nghe những lời hoang tưởng vô cùng tận này, dù sao hắn cũng sẽ không cho bất kỳ ai có mục đích đạt được cơ hội tiếp cận mình.

Lai Bâng vừa định bỏ đi, chợt nghe thấy cái tên khác.

"Chẳng phải Ngọc Quý học cùng lớp cậu ấy à, con giả vờ đi tìm nó, như vậy là có nhiều cơ hội gặp nhau thôi. Pheromone của con thơm thế, không chừng sẽ khơi dậy hứng thú của cậu ấy, đâu Alpha nào không thích Omega chứ." Mẹ kế bảo.

Lai Bâng sửng sốt, quay đầu nhìn người bên cạnh, phát hiện ý cười khẽ luôn hiện hữu trên khuôn mặt dịu dàng của Ngọc Quý bấy giờ đã biến mất, khí chất bỗng chốc trở nên sắc bén, còn hơi lạnh lùng.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, cậu cũng nhìn sang, nhoẻn miệng cười: "Mấy hôm nữa đến trường gặp, cậu đi trước đi."

Lai Bâng hiểu chắc có chuyện gì không tiện để hắn nghe thấy nên mới đuổi khéo như vậy.

Hắn chần chừ một lúc, đang định đi thì lại nghe mấy câu đối thoại khác.

Ngọc Kha không quá vui, than thở: "Mẹ, anh Quý đẹp hơn con, con đi tìm anh ta để xuất hiện trước mặt Lai Bâng, có khi nào sẽ bị cướp mất sự chú ý không, con không muốn đâu."

"Nhóc ngốc này, sao thằng nhóc đó bằng con được." Mẹ kế vỗ mu bàn tay Ngọc Kha, lời nói trách móc nhưng đầy dịu dàng, "Con là Omega, con mãi mãi có sức hút hơn nó. Không có pheromone, nó lấy gì để thu hút Alpha?"

Ngọc Kha mở to mắt nhìn mẹ mình, mẹ kế cười dịu dàng, mẹ kế nhẹ giọng: "Nó chỉ xứng làm đá lót đường của con thôi, chẳng phải từ nhỏ mẹ đã nói với con rồi sao?"

Lai Bâng nhíu mày, dừng bước, đứng gần Ngọc Quý hơn.

"Họ là gì của cậu?" Lai Bâng nghếch cằm về phía hai người bên kia, hỏi.

"Họ..." Không ngờ Lai Bâng đã định rời đi bấy giờ lại không đi nữa, còn ở lại hỏi mình, Ngọc Quý sững người một lúc mới đáp, "Mẹ kế và em kế của tôi."

Hắn nghe thế thì trầm tư không đáp. Thật ra cũng chẳng có gì khó tưởng tượng, Ngọc Quý là Beta, chắc ở nhà cũng phải nghe nhiều những lời đay nghiến, dù sao quy tắc ngầm của xã hội này là Omega và Alpha quý giá hơn Beta.

Nhưng đối với Lai Bâng, Ngọc Quý không hề thua kém ai cả.

"Cậu đi trước đi." Ngọc Quý nói, cậu thấy Lai Bâng đứng im tại chỗ như trời trồng, dường như không hề định rời khỏi, bất giác vươn tay đẩy hắn.

Một mặt, cậu không muốn để lộ mối quan hệ phức tạp trong gia đình mình. Mặt khác, cậu cũng chẳng muốn hắn chạm mặt hai người rõ ràng đang có ý đồ không tốt với hắn.

Nhưng Ngọc Quý đẩy mãi hắn chẳng đi, ngược lại động tác của cậu còn bị mẹ kế và Ngọc Kha đang bước tới gần nhìn thấy.

"Ngọc Quý? Con ở đây làm gì?" Tiếng nói ngạc nhiên của mẹ kế vang lên.

Cậu không đáp, tầm mắt của mẹ kế lại nhanh chóng chuyển sang Lai Bâng. Bà bị nét đẹp của Lai Bâng thu hút trong một thoáng, sau đó nhanh chóng hoàn hồn.

Nhờ bản năng của Omega, dù Lai Bâng đã giấu kín pheromone của mình, bà cũng lờ mờ cảm nhận được đây là Alpha, còn là Alpha rất mạnh.

Mẹ kế cảm thấy mình nắm được thóp của Ngọc Quý rồi, thế là đổi ngoắt thái độ ôn hòa thường ngày, nói giọng gay gắt:

"Còn đi dây dưa với cậu trai nào nữa? Đang ở bên ngoài đấy, đúng là không ra gì! Tuy con là Beta, nhưng làm như vậy quá..."

Chưa đợi bà nói xong, Ngọc Kha bên cạnh đột nhiên vươn tay níu vạt áo bà, hạ giọng sốt ruột rằng: "Mẹ, đó là Lai Bâng."

Câu nói kế tiếp như bị nghẹn ngay trong họng, bà lập tức thay đổi sắc mặt, từ gay gắt sang hoang mang, rồi trở nên lúng túng gượng gạo.

Cuối cùng, bà nâng tay vén tóc ra sau tai cho chỉnh tề, dịu giọng: "Quý à, ra ngoài chơi với bạn sao không nói với người nhà? Làm mẹ hiểu lầm, còn tưởng là người đi làm rồi, mẹ sợ con học thói hư tật xấu nên ban nãy hơi nóng."

Ngọc Quý im lặng, bây giờ cậu không muốn nói chuyện với hai người này lắm, nhưng có Lai Bâng ở đây, cậu cũng đâu thể để hắn bị kéo xuống vũng nước đục này.

Nghĩ thế, Ngọc Quý vừa định lên tiếng, một cánh tay  đã choàng qua vai ôm rịt cậu lại.

Lai Bâng ôm vai Ngọc Quý như hai người bạn thân, nói với mẹ kế:

"Học thói hư tật xấu? Dì nói vậy không hay lắm nhỉ."

"Gì?" Bà ta trố mắt nhìn hai người.

"Ngọc Quý thì học thói hư gì được chứ, cậu ấy đứng nhất khối đấy, rảnh là vào thư viện học." Lai Bâng nhướng mí mắt mỏng, liếc sang Ngọc Kha, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, "Nếu đến cậu ấy mà còn học phải thói hư tật xấu, vậy mấy kẻ xếp hạng từ dưới đếm lên chẳng phải càng dễ sa đọa hơn à, dì phải quan tâm giáo dục những kẻ như vậy mới đúng."

Ngọc Kha nghe thế mặt mũi tái nhợt, không biết phải ảo giác không mà cậu ta cứ thấy Lai Bâng đang ám chỉ mình.

Mẹ kế mím đôi môi được thoa son đỏ, lại vén tóc nở nụ cười miễn cưỡng, nhanh chóng dẫn con trai mình rời đi.

Ngọc Quý nhìn hai mẹ con nọ đi xa, bấy giờ Lai Bâng cũng rút cánh tay đặt trên vai cậu về.

Hiếm khi nào tâm trạng Ngọc Quý nhẹ nhàng như thế, nếu không phải bản thân đang tỉnh táo, cậu có thể hình dung những đám mây đang nhảy tung tăng trên trời.

Ngọc Quý nhìn Lai Bâng: "Cậu biết Ngọc Kha à?"

Lai Bâng đáp với vẻ lười nhác: "Không biết, nhưng trước đó xem bảng xếp hạng, thấy ngoài cậu ra có thêm một người mới nữa, xếp hạng hơn sáu trăm, tôi đoán là cậu ta."

Ngọc Quý cảm thán trong lòng, cậu nhìn những tia nắng chiếu xuyên qua kẽ lá một lúc, hoàn hồn, vừa định cảm ơn Lai Bâng thì thấy hắn vẫy tay rồi bước nhanh rời đi, trông có vẻ không muốn nghe câu cảm ơn từ cậu.

Ngọc Quý dõi theo bóng lưng Lai Bâng đến tận khi mất hút, bật cười.

Nơi góc rẽ không người, hắn dừng bước, mím môi nhìn chằm chằm cánh tay vừa ôm Ngọc Quý.

Trước khi ra mặt giúp cậu mỉa mai lại hai người kia, hắn không hề ngờ rằng chiều cao của cậu lại phù hợp để ôm đến vậy.

Thoải mái thật.

Mấy ngày nghỉ tiếp theo, Ngọc Quý ở lì trong phòng ôn bài.

Mẹ kế muốn thử trao đổi với cậu để tìm hiểu thêm thông tin về Lai Bâng, nhưng đều bị cậu trả lời qua loa bằng những câu như: "Không thân, không biết, hôm đó chỉ tình cờ gặp thôi."

Sau một ngày suy nghĩ, bà bắt đầu thúc giục Ngọc Kha chăm chỉ học hành, nhưng cậu ta sớm đã quen thói lười, chẳng tài nào tập trung học được, khiến căn nhà lúc nào cũng nghe tiếng gà bay chó sủa.

Ngọc Quý hờ hững nhìn, đến ngày được phép về trường, cậu tức tốc xách cặp đi.

Không khí bên ngoài trong lành hơn ở nhà gấp mười lần. Ngọc Quý về ký túc xá một cách suôn sẻ, đẩy cửa ra.

Trong phòng, Lai Bâng và Hoàng Phúc đã quay lại, bấy giờ đang ngồi trên cùng một cái bàn chơi game với nhau.

"Quý, cậu về rồi!" Dù đang chơi hăng say, Hoàng Phúc vẫn nhín chút thời gian chào Ngọc Quý. "Tôi có mang nhiều quà vặt để ở bàn bên kia, cứ ăn thỏa thích, đừng khách sáo!"

Ngọc Quý cười gật đầu, cậu đặt cặp xuống, xoay người vào phòng vệ sinh rửa tay rửa mặt.

Vừa vốc nước lạnh lên mặt, cậu đã nghe thấy tiếng la đầy ai oán của Phúc Lương từ bên ngoài

"Lai Bánh làm gì vậy? Sắp chết rồi sắp chết rồi sắp chết rồi, mau cứu viện!"

"Thắng rồi, cậu sẽ giải quyết được những chuyện còn lại mà." Lai Bâng nói.

"Cậu tin tưởng tôi quá! Ông đây cảm động ghê!" Hoàng Phúc hăng hái hẳn lên. "Vậy cậu đi đi, xem một mình tôi hủy diệt tất cả!"

Ngay sau đó là tiếng cửa phòng vệ sinh bị đẩy rồi khóa trái. Ngọc Quý quay đầu, thấy Lai Bâng đã vào trong, bước đến đứng ngay sau lưng mình.

Hắn rũ hàng mi đen, ánh mắt không rời khỏi cậu.

Hai người nhìn nhau một lúc, bất ngờ thay, Ngọc Quý lại hiểu ý muốn của Lai Bâng lúc này.

"Tôi mới ngồi xe đến, chưa tắm." Ngọc Quý hạ giọng, đẩy Lai Bâng ra. "Chờ năm phút."

"Chuyện này không sao cả." Trong lúc trả lời, một tay của Lai Bâng đã đặt lên vai cậu.

Ngọc Quý không phản đối nữa, cậu nhắm mắt cảm nhận động tác của Lai Bâng.
Làn da chỗ tuyến thể sau gáy bị cắn rách, pheromone nhanh chóng tràn vào cơ thể.

Dù không ngửi thấy mùi pheromone, Ngọc Quý vẫn cảm nhận được cái nóng lan tỏa khắp cơ thể.

Cách một bức tường, Phúc Lương vẫn đang nhiệt tình chơi game, còn lớn giọng hô:

"Lai Bánh mau lên mau lên, tôi sắp không chống đỡ được nữa rồi!"
"Ngọc Quý à, tôi nói cậu nghe tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt, ăn thoải mái đi, coi như thù lao tôi chép bài cậu bấy lâu."

Cuối cùng là câu ngờ vực của cậu ta:
"Hai cậu ở bên trong làm gì vậy, sao không có tiếng động gì cả?"

Phúc Lương ngồi bên ngoài huyên thiên mãi nhưng chẳng ai đáp lời, bên trong, Lai Bâng vẫn không ngừng rót pheromone vào cơ thể Ngọc Quý.

Cậu tựa đầu lên gạch men mát lạnh, cuối cùng không nén được tiếng rên khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro