Không Phận
Gia đình Bâng là gia đình quyền quý trong làng Cổ Châu, nơi mà giàu có, quyền lực luôn gắn liền với địa vị của mỗi người. Bâng, con trai duy nhất của tri huyện, sống trong một cuộc đời đầy sự sắp đặt. Hôn nhân của anh cũng không phải là lựa chọn cá nhân mà là một giao ước đã được thỏa thuận từ trước. Lý Thị, con gái của một gia đình có danh giá, là người vợ mà cha mẹ anh đã chọn, nhưng Bâng chưa bao giờ yêu cô, và anh luôn cảm thấy cuộc sống của mình gò bó, thiếu tự do.
Trong gia đình Bâng, Quý là một người hầu. Quý là con trai của một gia đình nghèo, bị ép làm việc cho gia đình Bâng để trả nợ cho cha mẹ. Quý nhỏ nhắn, nhưng lại rất thông minh và có sức chịu đựng phi thường. Ban đầu, Bâng không hề để tâm đến Quý, và anh luôn nhìn cậu như một người thấp kém, chỉ là một kẻ hầu hạ.
Ngày nọ, trong một lần Bâng ngồi trong phòng, Quý bước vào, mang theo một khay trà. Bâng liếc nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng, nhưng bất chợt anh nhận thấy một sự dịu dàng,trong đôi mắt Quý, điều mà anh chưa bao giờ thấy ở bất kỳ ai trong nhà mình. Dù Quý chỉ là người làm, nhưng ánh mắt ấy như có một sức hút kỳ lạ.
"Đặt trà xuống đi," Bâng nói, giọng trầm và lạnh lùng.
Quý làm theo mà không nói gì. Anh cúi đầu, tránh ánh mắt của Bâng, nhưng đôi tay vẫn chắc chắn, điềm tĩnh. Bâng chỉ im lặng nhìn theo, không biết rằng trong lòng mình đã bắt đầu nảy sinh một cảm giác lạ.
Theo thời gian, mối quan hệ giữa Bâng và Quý dần thay đổi. Ban đầu, Bâng luôn thô bạo và lạnh lùng với Quý, nhưng cậu không hề tỏ ra yếu đuối hay sợ hãi. Quý luôn giữ cho mình một khoảng cách, nhưng mỗi lần Bâng gần gũi, cậu không bao giờ lẩn tránh ánh mắt anh. Cảm giác kỳ lạ dần nảy sinh trong lòng Bâng, anh bắt đầu chú ý đến Quý nhiều hơn.
Một ngày nọ, khi cả hai cùng làm việc trong vườn, Bâng đột ngột lên tiếng:
"Cậu làm việc tốt đấy."
Quý không ngẩng lên, chỉ lặng lẽ tiếp tục công việc. Nhưng trong ánh mắt cậu, có một cái gì đó rất kiên định, khác biệt. Cả hai không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng Bâng đã có sự xáo trộn.
Một đêm, khi mọi người trong nhà đã ngủ, Bâng lén lút ra ngoài, tìm đến chỗ Quý đang làm việc. Cậu đang dọn dẹp sân vườn dưới ánh trăng mờ. Bâng đứng đó, không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Quý.
Cuối cùng, Bâng mở lời: "Cậu... cậu có bao giờ nghĩ mình sẽ được tự do không?"
Quý ngẩng đầu lên, mắt hơi nhíu lại, rồi cậu trả lời một cách bình tĩnh: "Tự do? Ai trong chúng ta có tự do đâu, thưa công tử?"
Bâng im lặng. Những lời Quý nói khiến anh chợt nhận ra rằng mình không chỉ giam cầm người khác mà chính mình cũng đang bị giam cầm bởi những quy tắc của xã hội và gia đình. Từ đó, họ bắt đầu chia sẻ với nhau những câu chuyện nhỏ nhặt, những lời nói không thành lời mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Mối quan hệ giữa Bâng và Quý ngày càng trở nên phức tạp. Một lần, khi cả hai đang đứng gần nhau trong vườn, trao nhau một ánh mắt đầy cảm xúc, một người hầu khác vô tình chứng kiến cảnh tượng đó và lập tức đi mách lại cho Lý Thị.
Lý Thị, là vợ của Bâng, là người rất coi trọng danh dự gia đình, ngay lập tức đến gặp anh. Cô giận dữ, không kiềm chế được cảm xúc:
"Chàng làm thế này là sỉ nhục gia đình! Chàng không thể yêu một người hầu như vậy!"
Bâng nhìn vợ, đôi mắt anh trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết: "Tôi không yêu cô, Lý Thị. Tôi không thể yêu cô. Tôi yêu Quý."
Lý Thị ngỡ ngàng, nhưng cô không thể chấp nhận sự thật này. Cô tức giận, đôi mắt đỏ ngầu, và không thể nào tưởng tượng được rằng chồng mình lại có thể yêu một người thấp kém như vậy lại còn là một người đàn ông.
Bâng không còn lảng tránh, anh thẳng thắn nói với Lý Thị: "Tình yêu của tôi không phải là điều cô có thể kiểm soát. Tôi yêu Quý, và điều đó là thật."
Khi gia đình Bâng biết được chuyện tình giữa Bâng và Quý, họ không thể tha thứ. Mối tình này không chỉ là sự vi phạm các nguyên tắc gia đình mà còn là một điều cấm kỵ trong xã hội. Gia đình Bâng đã ra lệnh đánh đòn Bâng, trừng phạt anh vì sự "xúc phạm" này. Thân thể Bâng đầy vết thương, nhưng anh vẫn không hối hận.
Còn Quý, cậu bị các hầu cận của gia đình Bâng bắt giữ và bị đánh đập tàn nhẫn. Dù Quý cố gắng kháng cự, nhưng cuối cùng, cậu bị đánh chết. Trước khi qua đời, Quý đã nhìn thấy Bâng lần cuối, đôi mắt họ gặp nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đầy đau đớn và tình yêu vô vọng.
Khi Bâng nhận được tin Quý đã qua đời, anh không thể chịu đựng nổi. Anh chạy đến giếng, nơi Quý đã tìm đến cái chết, và gục xuống bên cạnh thi thể cậu, nước mắt rơi lã chã. Tình yêu của họ không thể chiến thắng được định kiến của xã hội.
Bâng đau khổ không nói không rằng trong vài ngày rồi mất tích, ba ngày sau người trong làng tìm được sát cậu bên vìa rừng.
Bâng đã phải sống trong khuôn khổ ràng buộc cả cuộc đời phía trước rồi, để giải thoát cho bản thân cậu đành tìm đến cái
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro