Tai họa ập xuống
Hôm sau là Tết Đoan Ngọ, trong Đông Cung đang cắt xương bồ thì bỗng nhiên có cung nữ nhìn thấy một nhúm lông trắng nổi bập bềnh giữa hồ, lúc vớt lên xem mới biết là Cục Tuyết.
Rõ ràng nó bị dìm chết đuối.
Jisoo thấy buồn, bất kì là ai là thứ gì một khi đã ở cái chốn này, cuộc sống đều khốn cùng bi đát cả, đến 1 con mèo mà cũng không thoát nổi cảnh bất hạnh.
Kim Taehyung cũng biết chuyện, đến hôm sau thì chàng sai người đem một con mèo khác tặng Jisoo.
Cũng màu lông trắng y hệt, cũng đôi mắt y hệt, nghe nói chàng có lòng phái người đến chỗ sứ thần Xiêm La để xin, nhưng nàng chỉ ủ rũ ngồi yên vị, chẳng thiết ngó ngàng gì đến con mèo đó. Nàng chẳng ngờ cái chết của Cục Tuyết lại kéo theo cả sóng to gió lớn
Có người nhìn thấy cung nữ của Thái Tử Phi quẳng Cục Tuyết xuống hồ, Kim Taehyung hay tin, bất ngờ nổi cơn lôi đình, liền phạt đánh cung nữ nọ 40 trượng, sau 40 trượng kia thì đương nhiên cũng chết dở sống dở. Hye-Jin tất tả chạy vào bẩm với Jisoo , đáng lẽ ra nàng không nên bận tâm thêm những chuyện vớ vẩn đâu đâu, nhưng mạng người quan trọng hơn cả, nàng buộc phải đến Chính điện đông cung.
Quả nhiên một bầu không khí u ám tiêu điều đang phủ lên Chính điện, Thái tử đi thay xiêm y, vẫn chưa ra. Mấy cung nữ quỳ ở góc điện còn đương sụt sùi khóc lóc. Jisoo vừa bước vào, chưa kịp mở miệng nói lấy 1 câu, thì thái giám đã loan báo, Thái Tử Phi đến.
Hiển nhiên nàng ta cũng đến vội đến vàng, nom dáng vẻ xám xịt, vừa bước chân vào cửa điện đã quỳ sụp xuống, gào lên thống thiết: "Điện hạ ơi, thần thiếp bị oan...người của thần thiếp xưa nay vốn biết thân biết phận, tuyệt đối không làm những chuyện này, thần thiếp quả thực oan uổng quá..." chưa dứt lời, nước mắt đã tuôn như mưa.
Jisoo trông cái kiểu tội nghiệp của ả, không kìm được tiếng thở dài, nói với Taehyung:
- Thôi đừng chuyện bé xé ra to nữa, cũng chẳng liên quan đến tỷ ấy đâu!
Tuy nàng thương Cục Tuyết thật, nó cũng là thứ Chaeyoung tặng nàng, nhưng cũng chẳng đến nỗi vì 1 con mèo mà phải đánh chết đến vài người.
Kim Taehyung hằm hằm bảo: "Hôm nay hại mèo, thế nào mai sau cũng hại người!"
Rõ ràng Thái Tử Phi nghe xong thì tức lắm, đầu ngẩng phắt lên, mắt ngấn lệ: "Điện hạ cớ sao lại hoài nghi thiếp như vậy?"
Thoạt đầu, Jisoo định xin cho mấy cung nữ kia, vậy mà Lee Nacy lại chẳng biết điều. Ả gào lên: "Chính ngươi! Chắc chắn là ngươi, ngươi dựng sẵn cái bẫy này, ngươi thật nanh nọc! Ngươi trừ khử Jung Bảo Lâm, giờ quay sang hãm hại cả ta!"
Không đợi nàng lên tiếng, Taehyung đã nạt nộ: "Nói năng linh tinh!"
Lee Nancy quệt nước mắt, đoạn đứng thẳng người, nói: "Thần thiếp không hề nói linh tinh, Trắc Phi làm bùa nguyền rủa thần thiếp, nhưng lại đổ tội cho Jung Bảo Lâm. Cung nữ hầu hạ Jung Bảo Lâm do chính tay Trắc Phi chọn lựa, nàng ta sai bọn nó đặt bùa gỗ đào trong phòng Jung Bảo Lâm, sau khi sự việc bị phát giác, Trắc Phi lại lần lựa không nỡ điều tra, hòng gây chia rẽ thần thiếp và Jung Bảo Lâm. Chiếc bẫy "một mũi tên trúng hai đích" này của Trắc Phi quả là nanh nọc! Bẩm điện hạ, chuyện Jung Bảo Lâm qua đời rất kỳ quặc, cùng lắm thì cũng chỉ do thân thể có phần suy nhược, sao đến nỗi yểu mệnh qua đời được? Hẳn là bị kẻ khác giết người diệt khẩu! Thần thiếp tuy là Thái Tử Phi nhưng lại ở xa chưa về, chuyện này do một tay nàng ta sắp xếp, nếu không phải nàng ta thì chẳng lẽ là thiếp sao?"
Jisoo tức đến độ nói năng chẳng đâu vào đâu, liền lớn tiếng mắng át ả: "Ngươi nói láo!"
Lee Nancy ngước đầu nhìn tôi, khuôn mặt ả rõ ràng còn nguyên vệt nước mắt, vậy mà ánh nhìn lại bình thản khác thường, ả nhìn tôi: "Nhân chứng vật chứng đủ cả, nếu như chẳng phải hôm nay người lại ám hại ta, ta cũng chẳng muốn giấu giếm hộ người làm gì. Thế nhưng người lại nhẫn tâm đến nỗi vừa giết Jung Bảo Lâm rời tay, đã vin ngay vào lý do con mèo hòng hại ta, người thật quá ác độc."
Nàng phẫn nộ bảo: "Nhân chứng vật chứng gì, ngươi có giỏi thì lôi ra đây!"
"Lôi thì lôi." Nói rồi Lee Nancy liền sai bảo bọn thuộc hạ mấy câu, chẳng mấy chốc, lũ người kia đã áp giải 2 cung nữ đến.
Jisoo chưa bao giờ nghĩ, chuyện lại xoay chuyển đến nông nỗi này, hai cung nữ của Jung Bảo Lâm thú nhận rằng chính nàng đã sai chúng đặt bùa gỗ đào dưới giường Jung Bảo Lâm.
"Trắc Phi nói, người chỉ muốn trừ khử Thái Tử Phi thôi, nếu như thật sự nguyền chết được Thái Tử Phi, thì chắc chắn người sẽ đối xử tử tế với Bảo Lâm nhà chúng thần, sau khi người lên làm Thái Tử Phi rồi người sẽ khuyên điện hạ lập Bảo Lâm làm Lương Đệ, cùng nhau hưởng phú quý..."
"Trắc Phi cũng bảo, dù bị phát giác cũng đừng lo, đương nhiên người sẽ bênh Bảo Lâm..."
Nàng nghe hai đứa cung nữ ấy luôn mồm luôn miệng tố cáo mình, chợt thấy trong người lạnh toát.
Lee Nancy dàn dựng cái bẫy này bao lâu rồi? Từ khi nào, ả đã tính toán dẫn dụ nàng vào tròng? Trước kia cùng lắm thì nàng cũng chỉ cảm thấy, có lẽ ả không ưa nàng, hoặc ả rất ghét nàng, nói cho cùng thì nàng đã có Thái Hậu chống lưng, mà chung quy, lỗi là ở nàng, nàng chen ngang giữa ả và Kim Taehyung. Thế nhưng Jisoo nào có ngờ, ả lại hận nàng đến thế.
Nancy quỳ gối thưa: "Từ lúc thần thiếp phát hiện ra Trắc Phi có dính líu đến chuyện bùa ngải, thần thiếp chỉ nghĩ có lẽ người nhất thời hồ đồ mới làm vậy, thế nên thần thiếp vẫn bấm bụng, không dám hé răng oán thán bẩm với điện hạ, có điện hạ làm chứng, bấy lâu nay, trước mặt điện hạ, thần thiếp chưa từng kể lể gì về Trắc Phi, thậm chí, thần thiếp còn khuyên điện hạ nên gần gũi Trắc Phi, nỗi khổ tâm của thần thiếp, thật có trời cao chứng giám. Mãi đến khi Jung Bảo Lâm qua đời, thần thiếp mới nảy sinh ngờ vực, song chưa có lệnh nên không dám tự ý điều tra, trong lòng chỉ nhắc nhở mình nên đề phòng mà thôi. Chẳng ngờ nàng ta lại vin vào lý do con mèo hòng hãm hại thần thiếp, cớ gì thần thiếp lại đi giết một con mèo chứ? Chuyện quả là nực cười, hẳn Trắc Phi mượn cớ này nhằm chọc giận điện hạ, khiến người hắt hủi thần thiếp, xin điện hạ phân xử giúp thần thiếp!"
Kim Taehyung đảo qua hai đứa cung nữ đang quỳ dưới sàn, qua một lúc mới nói: "Đã đến nước này, vậy điều tra chuyện Jung Bảo Lâm luôn một thể, đi lấy bã thuốc đã niêm phong ra đây."
Sau đó còn triệu cả Thái y đến đối chứng, kết quả là, trong bã thuốc mà Jung Bảo Lâm uống thừa, lại tìm thấy hạt hoa mai. Tuy loại hạt hoa mai này không có độc tính, nhưng trong toa thuốc hằng ngày của Jung Bảo Lâm có rễ sâm, rế sâm sắc cùng hạt hoa mai sẽ tạo độc tính nhẹ, về lâu về dài, uống vào sẽ khiến cơ thể yếu dần cho đến lúc chết. Cung nữ sắc thuốc khai rằng, mỗi bận Thái y kê đơn xong, người đến lấy thuốc đều do Jisoo sai đến. Cung nữ phụ trách sắc thuốc lại không am hiểu dược liệu, sắc xong xuôi thì dâng lên cho Jung Bảo Lâm uống, ngờ đâu trong thuốc có độc.
Có trăm cái miệng cũng không cãi nổi.
Với cái tính hấp tấp của Jisoo, chiếc bẫy chặt chẽ đến từng chi tiết này, có cho nàng đến 1 vạn cái mồm tôi cũng chẳng biện bạch hết.
Jisoo giận quá đâm phá lên cười: "Cớ gì ta phải giết Jung Bảo Lâm? Lẽ nào một khúc củi khô lại có thể nguyền chết được ngươi, ta ngu mới rơi vào bẫy này?
Nancy quay ngoắt mặt, nói với Taehyung: "Bẩm điện hạ..."
Kim Taehyung bỗng bật cười: "Lòng dạ đàn bà là thứ hiểm độc nhất thiên hạ, quả nhiên vậy."
Jisoo nhìn hắn, qua một lúc rất lâu, mới thốt ra được 1 câu: 'Chàng cũng tin ả sao?"
Hắn lạnh lùng nói: "Sao ta lại không tin?"
Đột nhiên, nàng thấy nhẹ nhõm hẳn: "Đằng nào thì ta cũng ngán nơi này từ lâu rồi, muốn phế thì cứ phế đi. Phế đi để ta còn về nữa"
Phế đi, để ta còn tìm cách trở về.
Mà hắn chỉ lạnh nhạt bảo: "Nàng đừng có tưởng bở."
Nàng nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của hắn:
- Có tưởng bở hay không? Cháng không có quyền phán quyết!
Nàng lúc này như một cành cây khô, rất dễ bị bẻ gãy, dù có là một lời nói của hắn.
Jisoo xoay người ra khỏi Chính điện, nhưng Lee Nancy hô to:
- Người đâu! Bắt ả lại cho ta!
Jisoo nghe thấy, nhưng điều nàng chờ đợi là một giọng nói ngăn cản của hắn. Cho tới khi quân lính xông vào, hắn vẫn im lặng nhìn nàng. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm, con tim Jisoo một lần rồi lại một lần vỡ vụn vì hắn. Nàng xông lên đánh lại đám quân lính kia, thuở nhỏ nàng học võ, Jisoo luôn là người giỏi nhất tiến bộ nhất. Còn bây giờ bị kích động, nàng bỗng như con hổ đói vồ đến, cướp lấy con dao găm trong người một lính đầu sỏ, từng nhát từng nhát chém đến, chỉ thấy máu tung tóe trên sàn, bẳn vào y phục của Lee Nancy. Taehyung hét to:
- Bằng mọi giá phải bắt được Trắc Phi cho ta! Ai bắt được sẽ trọng thưởng!
- Cũng chỉ đến thế là cùng, chàng nói chàng thích ta?
Jisoo lên tiếng hỏi, nước mắt nàng rơi xuống cùng tuyệt vọng. Nàng thấy trong đôi mắt ấy có nét bàng hoàng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, sau đó lại là tĩnh lặng.
Thì cứ cho là như vậy đi, nhưng cái cách mà chàng thích ta, chỉ càng làm ta cảm thấy không thoải mái. Còn khiến ta hận chàng. Ta chỉ còn một nguyện vọng duy nhất, ta muốn rời đây có được không?
Lee Nancy vẫn không buông tha, từng toán quân vẫn xông tới. Ngoài cửa điện, Chaeyoung đang xông vào, đưa Jisoo thoát khỏi Chính điện. Hai người chạy khỏi đó, mà đám quân lính đằng sau vẫn đuổi theo. Jisoo và Chaeyoung chạy nhanh tới điện Thái Hòa, tức nơi ở của Thái Hậu.
Nàng hồng hộc xông vào, Thái Hậu lúc ấy cũng vừa hay tin bèn đưa nàng vào giấu trong phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro