Đại lễ mừng thọ (1)
Đúng như Thái Hậu nói, khoảng 2 tháng sau sẽ diễn ra Đại lễ mừng thọ.
Mà trước đó 1 tháng lại diễn ra đại hôn của Tam Hoàng tử và Nhị tiểu thư phủ tướng quân, cho nên bèn dời lễ cưới lại vào 2 tháng sau
Tất cả đều do Hoàng Hậu nương nương và Quý Phi nương nương một tay sắp xếp,mọi người trong cung rất bận rộn, ai ai cũng tất bật chuẩn bị vì đây là đại lễ mừng thọ thứ 60 của Thái Hậu.
Đại lễ năm nay có sự tham gia của các vị sứ thần nước ngoài,Hoàng Thượng lại muốn khoa trương một chút cho nên rất đặc biệt.
Khoảng thời gian 2 tháng này, Jisoo và Chaeyoung xin phép phụ mẫu ở lại trong cung với Thái Hậu, mà Thái Hậu lại yêu thương 2 người như cháu gái ruột. Điều này chỉ được chứ không mất!
-----------------------------------------------------------------------------
Đại lễ mừng thọ sắp bắt đầu!
Jisoo từ từ đánh giá cung điện. Nhìn xem vẫn là lộng lẫy: từng chiếc bình phong ngũ sắc, đặt dưới ánh mặt trời, tinh mỹ tuyệt luân. Những dãy tơ lụa ở trong điện bay lên, ngũ sắc rực rỡ. Cả tòa cung điện trang trí lung linh huyền ảo. Nàng nghĩ nếu như là buổi tối, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn, nhìn giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Park Jisoo và Park Chaeyoung được Thái Hậu sắp xếp cho ngồi gần cạnh người, chỉ cách đúng 8 bước chân. Jisoo thấy khẩn trương, biết buổi lễ đã bắt đầu. Vội vàng ngồi đứng đắn trở lại. Nào biết đâu rằng những thái giám đó đứng tuyên đọc thứ gì đó một hồi lâu tới mức Jisoo ngồi yên lặng cảm thấy cột sống đau ê ẩm. May mà Chaeyoung ngồi cạnh thỉnh thoảng huých tay nàng, nếu không nàng không đau lưng thì cũng là ngủ gật mất!
"Thái Hậu nương nương giá đáo" thật là, thiên hô vạn hoán mới đi ra ngoài được.
"Thái Hậu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" âm thanh như sấm dội vang cả mặt đất. Jisoo cảm thấy lỗ tai mình ong ong.
Một lời dạo đầu, khen ngợi Thái Hậu nương nương, Jisoo nghe đến buồn ngủ. Nếu không phải thỉnh thoảng Chaeyoung bấm vào tay nàng mấy cái đoán chừng nàng có thể ngủ thiếp đi. Đến phần kính dâng lễ vật mừng thọ, Jisoo mở mắt ra nhìn xem một chút, muốn nhìn xem có vật kỳ trân dị bảo gì không. Thái Hậu tùy tiện liếc nhìn một cái rồi cho mang đi.
Bất quá trong đó có quà tặng của Đại hoàng tử là "cẩm tú sơn hà mưu đồ" được hoàng đế tán thưởng hai tiếng, nhưng cũng không quá hăng hái. Tất cả đều là những đồ chơi quý giá. Jisoo nghĩ lễ vật chỉ cần không tầm thường quá cũng không thất lễ là được. Jisoo hỏi Chaeyoung xem Tam Hoàng Tử chuẩn bị lễ vật gì? Chưa kịp trả lời bên kia đã báo tới lượt Tiểu Thư nhà Park Tướng Quân tiến lên dâng lễ vật. Không phải phía trước còn có bảy hoàng tử và nhiều thúc bối vương gia như vậy sao, làm sao mà nhanh đến lượt nàng như vậy được?
Jisoo cũng không hề nghĩ ngợi, bước lên đại sảnh từ trong tay áo lấy ra một bức tranh được cuộn thành cuộn giấy nhỏ theo hai tay giơ thẳng vượt quá đầu, giương lên cao cao. Chaeyoung nhìn thấy nàng tự mình chuẩn bị lễ vật, liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh lại trở nên lo lắng. Trong Hoàng cung có rất nhiều điều phải kiêng kị mà nàng lại không biết gì cả. Nếu phạm vào thì phải làm sao bây giờ.
Mọi người thấy cảnh diễn ra trong đại điện, trong lòng không ngừng tự đặt ra câu hỏi. Thái Hậu nhìn cuộn giấy của Jisoo liền nghĩ tới Nhị Tiểu Thư phủ tướng quân nói, mấy ngày hôm nay Jisoo một mực luyện chữ trong phòng. Trong lòng liền nổi lên hiếu kỳ.
Mọi người đều rất bồn chồn, nhưng sự việc đã rồi, cũng chỉ có cách kiên trì theo dõi, thái giám rất nhanh đem lễ vật của bọn họ thu lại. Hoàng đế nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của Chaeyoung, nhìn lại Jisoo thấy đang cười híp mắt. Rất hứng thú để cho thái giám mở ra hai món lễ vật vừa thu nhận lên để xem. Tặng vật của Nhị Tiểu Thư rất bình thường, một pho tượng phật Vô lượng thọ, không có gì mới mẻ.
Nhưng mở lễ vật của Jisoo ra, mấy thái giám khóe miệng co quắp, cố nín cười, đó là một bộ câu đối được viết khá đều trên trang giấy, bất quá chính là chữ quá xấu. Mấy chữ, thì chữ to chữ nhỏ, mỗi nét, nét dài nét ngắn, thô kệch, nét mờ nét đậm, không giống với bất kỳ kiểu chữ nào, giống như gà bới, thật là xấu không bút nào tả xiết. Mấy thái giám trong lòng cười không dứt, vật như vậy mà cũng dám mang lên, thật là to gan lớn mật. Ngươi cho rằng đây là trò chơi trong nhà sao, không sợ hoàng đế giận dữ mất đầu à?
Câu đối được trải rộng cho Hoàng đế và Thái Hậu nhìn, Thái Hậu nhìn câu đối cuối cùng cũng có được cái gật đầu hiếm hoi. "Ừ, mới luyện tập mấy ngày mà có thể viết được chữ như vậy cũng là không tệ. Cũng không uổng phí công sức mấy ngày qua của con ."
Jisoo nghi ngờ Thái Hậu làm sao biết ta luyện chữ mấy ngày qua.
Thái giám lại đem một tờ giấy dài mở ra cho Thái Hậu nhìn. Thái Hậu nhìn xong cười ha ha. Trên đại điện tất cả mọi người đều kinh ngạc khó hiểu, lúc trước nhận nhiều lễ vật quý giá như vậy sắc mặt Thái Hậu cũng chỉ nhàn nhạt, lần này không hiểu trên tờ giấy viết gì mà có thể làm cho Thái Hậu thoải mái cười một tiếng.
"Đây là câu đối lần đầu tiên ta mới nghe thấy. Đọc" Thái Hậu gọi thái giám đọc câu đối.
Thái giám đọc:
Vế trên: "Tụng chúc hà linh xuân tác kỉ"
Vế dưới: "Diên khai thọ yến thiên vi tôn"
Hoành phi: "Vạn thọ vô cương"
Đây là câu đối chúc mừng, hoàng đế hỏi đám người phía dưới có ai biết không. Phía dưới không ai trả lời.
Hoàng đế hỏi Jisoo "Jisoo , đây là câu đối ngươi tự mình nghĩ ra sao?"
Nàng lắc đầu.
Hoàng đế hỏi lại một lần nữa liền lắp bắp nói: "Biểu muội nói, nàng cũng không biết, nói là biết Thái Hậu nương nương đại thọ sáu mươi, trong đầu chợt hiện ra câu đối này"
Mà Thái Hậu lại chỉ nhìn nàng cười không nói, vẻ mặt rất đỗi hiền từ.
Hoàng đế nghe được Jisoo nói như vậy, nụ cười trên cười càng rực rỡ "Jisoo , lễ vật của ngươi Thái Hậu rất hài lòng. Ngươi tặng Thái Hậu lễ vật tốt như vậy, Trẫm muốn thưởng cho ngươi một món quà. Ngươi nói xem ngươi muốn quà tặng gì?"
Jisoo khiêm tốn lắc lắc cái đầu, lại nghe hoàng đế nói "Đây là phần thưởng, Trẫm rất muốn đưa cho ngươi! Ngươi nói xem Trẫm và Thái Hậu muốn thưởng cho ngươi cái gì?"
Jisoo lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn cái gì. Nhưng Hoàng đế động tác so với nàng còn nhanh hơn.
"Trẫm muốn ban hôn cho ngươi và Nhị Hoàng Tử Kim vương, ngươi nói ngươi có thích không?" hoàng đế nở nụ cười rạng rỡ.
Ngũ Công chúa nước láng giềng đang ăn liền ho sặc sụa.
Nhị hoàng tử đang uống rượu cũng bị sặc không tin được.
Park Chaeyoung mở to mắt nhìn Jisoo.
Tam Hoàng tử khuôn miệng méo xệch như cười như không.
Chỉ có Thái Hậu nương nương vẫn giữ nguyên nét mặt hiền từ.
Lời này vừa thốt ra, cả sảnh đường khiếp sợ. Sao lại có thể? Hoàng đế đã hứa sẽ để Nhị Hoàng Tử lấy Ngũ công chúa nước láng giềng, mà Người trước mặt Lee vương phi nói ra những lời này, chắc chắn sẽ gây ra đại họa.
Nghĩ một lúc mọi người mới lấy lại tinh thần,rất nhiều người bắt đầu biết rõ tình hình thực tế. Mà nhân vật chính Jisoo vẫn còn đang ngây ngốc nhìn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro