Chẳng thể nói ra
Jisoo triệu Thái y đến, ông ấy bắt mạch xong, liền bảo: "Nếu Bảo Lâm có phúc hơn người, ắt sẽ bình yên vô sự."
Tuy nàng chẳng mấy hiểu biết, song cũng ngộ ra lời Ngự y nói, chứng tỏ thế là đã vô phương cứu chữa.
Hye-Jin khuyên Jisoo nên rời khỏi đó, nhưng nàng không nỡ. Hye-Jin đành sai người âm thầm đi chuẩn bị hậu sự, sắc trời thêm âm u, trong phòng hầm hập như cái lồng hấp, cung nữ nhón chân đi châm đèn. Ánh nến chan hòa, rọi xiên bên giường bệnh. Sắc mặt Jung Bảo Lâm trắng bệch, khóe miệng mấy máy suốt giờ, Jisoo áp tai bên môi nàng ấy mới nghe rõ 2 chữ được thốt ra nhẹ bẫng như chẳng hề có âm thanh, thì ra là "Điện Hạ".
Lòng Jisoo buồn rười rượi, có lẽ trước lúc lâm chung, nàng ấy chỉ mong được gặp Taehyung lấy 1 lần.
Thế mà nàng lại không tài cán nào khuyên nhủ được chàng đến đây.
Gã đàn ông này quyến rũ rồi hất bỏ, quẳng nàng ấy trơ trọi một thân một mình trong chốn thâm cung. Nhưng sao nàng ta lại không thể quên đi hắn.
Dẫu có bạc bẽo, dẫu có phụ tình, dẫu chỉ thờ ơ.
Nàng ấy chỉ cần có bấy nhiêu, chỉ cần một lần hồi tưởng ngẫu nhiên, thế mà cũng chẳng thấy đâu.
Jisoo cố nắm tay nàng ấy thật chặt cốt để truyền chút hơi ấm cuối cùng, thế mà bàn tay ấy cứ lạnh dần đi.
Hye-Jin khẽ khuyên nàng nên đi thôi, còn để cung nữ thay quần áo cho Jung Bảo Lâm, Hye-Jin từng nói với nàng việc ma chay có rất nhiều thứ phải lo, hơn nữa còn phải báo cho Thái Tử Phi biết. Thêm vào đó vẫn có một số chuyện cần phải giải quyết quang minh chính đại, như dâng thư lên lễ bộ, biết đâu sẽ truy phong cho nàng ấy một phẩm trật cao hơn chút đỉnh, hoặc ban một chức quan nhỏ cho người nhà nàng ấy. Jisoo trông cung nữ phủ một chiếc khăn gấm lên khuôn mặt đã tắt thở của Jung Nương, dù là khổ đau hay vui vẻ, tất cả đã mất hẳn rồi, tuổi đời ngắn ngủn thế là đã chững lại ở đây.
Tiếng sấm rền vọng về từ chân trời xa xăm, Jisoo cho người đi truyền tin cho Thái Tử, vừa hay Thái Tử Phi cũng ở đó, nghe xong Nancy liếc nhìn Taehyung, chỉ thấy hắn khuôn mặt lãnh đạm, 1 lời cũng không nói.
Bẵng đi một thời gian sau khi lo hậu sự cho Jung bảo lâm, Đông cung lại hòa vào nhịp sống bình thường như trước kia. Mà Kim Taehyung lại càng lạnh nhạt với Jisoo , điều đó khiến nàng thêm phần chán ghét nơi này.
Dạo gần đây Jisoo hay mới thấy ác mộng, trong giấc mơ đó, nàng đều thấy bố mẹ mình treo cổ tự tử. Mỗi lần như vậy, Jisoo càng trở nên lãnh đạm, gần như chẳng có xíu cảm xúc nào. Kể cả khi Taehyung tới thăm nàng, Jisoo cũng chỉ dùng một ánh mắt bình lặng như vậy nhìn hắn.
Cho tới hôm qua, nàng vẫn như vậy. Không biết thế nào, Taehyung nói:
- Jisoo, nàng như vậy cả tháng trời khiến ta lo lắm, đừng như vậy nữa! Được không?
Mà đáp lại hắn, chỉ là một tiếng " ừm " nhỏ nhẹ rơi vào không trung.
-Kim Jisoo, thật sự ta...ta thích...
Jisoo nghe đến đó thì hiểu ra, nói:
- Được rồi Taehyung, ta mệt rồi, chàng có thể lánh mặt một chút được không? Ta muốn nghỉ ngơi!?
Khuôn mặt hắn hiện lên đầy vẻ tiếc nuối, chưa bao giờ nàng thấy hắn như vậy.
Nàng biết hắn thích nàng, mà nàng cũng thừa nhận rằng nàng thích hắn.
Chỉ là so với thích hắn, nàng lại càng muốn trở về hơn!
Hôm sau, khi Hye-Jin đang xoa bóp chân cho Jisoo, thì một cung nữ hớt hải chạy vào, thưa với nàng chuyện Cục Tuyết mất tích.
Cục Tuyết nghịch ngợm lắm, nó toàn lỉnh ra ngoài chơi, thế nên Hye-Jin mới sai riêng 1 cung nữ để mắt đến nó, giờ không thấy Cục Tuyết đâu, cô cung nữ ấy liền tức tốc trình bẩm với Jisoo .
Hye-Jin gọi nhiều người đi tìm, song không tìm ra. Jisoo chẳng còn lòng dạ nào đi nhớ Cục Tuyết, nàng chỉ đang nghĩ cách làm sao để có thể trở về >_<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro