Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi III

────୨ৎ────

Ánh nắng nhạt buổi sớm len lỏi qua lớp cửa sổ gỗ nâu xỉn màu, hắt những tia sáng mờ mờ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Tấn Khoa ngồi dậy trên chiếc giường rộng lớn phủ ga trắng tinh khôi nhưng lại lạnh như băng. Đêm tân hôn đã qua đi, nhưng không có gì thay đổi. Căn phòng này vẫn xa lạ, tịch mịch như chính cuộc đời cậu lúc này.

Đặt đôi chân trần xuống nền nhà, cậu cảm nhận được hơi lạnh từ gạch đá thấm vào da thịt. Mắt nhìn quanh, Tấn Khoa nhận ra tất cả đồ đạc trong phòng đều toát lên vẻ xa hoa lạ lẫm: chiếc bàn gỗ trạm trổ cầu kỳ, chiếc tủ lớn bóng loáng, và cả một tấm gương đồng treo trên tường phản chiếu hình ảnh nhợt nhạt của chính cậu. Bộ đồ ngủ bằng lụa thượng hạng trên người cậu lại như một sự nhắc nhở rằng cậu không thuộc về nơi này.

Bất giác, cậu thở dài. "Mình phải chuẩn bị ra mắt gia đình nhà họ Thóng..." Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu khiến tim cậu bất giác thắt lại. Một gia đình danh giá, quyền thế như nhà họ Thóng, làm sao có thể chấp nhận một mợ cả như cậu? Từ đêm qua, cậu đã nhận ra rằng vị trí mình đứng vốn đã lung lay ngay từ đầu, và giờ đây, phải đối mặt với người thân của Lai Bâng lại càng khiến nỗi lo lắng lớn dần trong lòng.

Bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa khe khẽ.
"Mợ cả, dậy rồi ạ? Hôm nay là ngày quan trọng, mợ phải ra mắt bà lớn và gia đình nhà họ Thóng."

Giọng nói vang lên từ một gia nhân nữ, nghe kính cẩn nhưng thiếu đi phần thân tình. Tấn Khoa giật mình đáp lại:
"Ta... ta biết rồi. Đợi một lát."

Ngồi trên mép giường, cậu hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh lại. Hôm nay, dù thế nào cũng không thể để mình mất mặt thêm được nữa. Cậu chỉnh trang quần áo, khoác lên mình chiếc áo dài lụa mà người ta chuẩn bị sẵn từ hôm trước. Chiếc áo trắng ngà ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cậu, điểm thêm vài nét thêu hoa tinh tế nơi cổ áo. Nhưng khi nhìn bản thân trong gương, cậu lại thấy mình nhợt nhạt và yếu ớt hơn bao giờ hết. Dù được khoác lên vẻ ngoài cao quý, nhưng cậu vẫn chẳng thể che giấu sự rụt rè và bất an trong lòng.

Cánh cửa mở ra, Tấn Khoa được người hầu đưa qua dãy hành lang dài. Cậu cúi đầu bước đi, cảm nhận từng ánh mắt của gia nhân trong nhà len lén nhìn mình. Những ánh nhìn ấy không hề thân thiện, có người tò mò, có người coi thường, và có cả những tia cười khinh khỉnh đầy mỉa mai. Tấn Khoa cắn chặt môi, nắm chặt vạt áo dài, cố gắng bước từng bước thật vững vàng dù đôi chân run rẩy không ngừng.

Khi đến gian chính, cậu mới ngẩng đầu nhìn lên. Gian chính nhà họ Thóng rộng lớn, bề thế với những cột gỗ to đen bóng được chạm trổ hình rồng phượng cầu kỳ. Trần nhà cao vút, đèn lồng đỏ treo khắp nơi tỏa ánh sáng dìu dịu. Chính giữa căn phòng là một bộ bàn ghế gỗ lim nặng trịch, nơi bà Thóng đang ngồi uy nghiêm ở vị trí trung tâm.

Tấn Khoa khẽ nuốt nước bọt. Trước mặt cậu là bà Thóng, mẹ của Lai Bâng. Người phụ nữ ấy không giống bất kỳ ai mà cậu từng gặp. Bà mặc chiếc áo dài lụa màu trầm, điểm xuyết những đường chỉ vàng lấp lánh, mái tóc búi cao gọn gàng cài một cây trâm ngọc bích quý giá. Khuôn mặt bà sắc sảo, góc cạnh và lạnh như băng, đôi mắt hẹp dài như nhìn thấu tất cả mọi thứ xung quanh.

Bên cạnh bà là vài người thân của nhà họ Thóng, có cả một số họ hàng xa. Họ nhìn cậu với ánh mắt sắc bén, tò mò, pha chút khinh miệt không hề che giấu.

"Mợ cả đến rồi ạ," người gia nhân cúi đầu nói, rồi lùi lại phía sau.

Tấn Khoa đứng yên tại chỗ, tay nắm chặt lấy vạt áo dài. Một khoảng lặng kéo dài bao trùm không gian. Bà Thóng vẫn ngồi im, chỉ nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo và soi mói. Cuối cùng, một giọng nói vang lên, như âm vang trong căn phòng rộng lớn:
"Ra mắt mẹ chồng đi."

Cậu giật mình, vội cúi người thật sâu. Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:
"Con chào mẹ."

Bà Thóng nhướng mày, nhìn cậu từ đầu đến chân rồi bật cười khẽ. Tiếng cười ấy không vui vẻ chút nào, mà giống như một lời giễu cợt cay nghiệt.
"Gầy gò thế này mà cũng làm mợ cả nhà họ Thóng sao?"

Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Tấn Khoa. Mọi ánh mắt xung quanh lập tức hướng về phía cậu, có người che miệng khẽ cười, có người nhìn cậu đầy thương hại, nhưng đa phần đều là khinh thường.

Tấn Khoa cúi gằm mặt, hai bàn tay run lên, móng tay bấm chặt vào da thịt. Cậu muốn phản bác, nhưng cậu không thể. Cậu chỉ biết im lặng, cắn răng chịu đựng. Cậu hiểu rõ vị thế của mình lúc này. Gia đình cậu nghèo khó, mắc nợ chồng chất, phải bán mình vào nhà họ Thóng. Làm sao cậu có thể so sánh với những người quyền quý, cao sang này?

Bà Thóng không nói thêm gì, chỉ phất tay áo như xua đuổi. "Ra đứng một bên đi, đừng để ta thấy ngứa mắt nữa."

Tấn Khoa cúi đầu thật thấp, giấu đi đôi mắt hoe đỏ của mình rồi lặng lẽ lui về một góc. Cậu cảm thấy từng lời nói của bà Thóng như những nhát roi giáng thẳng vào lòng tự trọng vốn đã mong manh của cậu.

Trong lúc đó, những lời xì xào bắt đầu vang lên xung quanh. "Người như thế mà cũng làm mợ cả, đúng là nhà họ Thóng chẳng còn cách nào khác." – "Trông cậu ta yếu ớt, không biết có làm được việc gì không đây."

Những lời nói ấy như từng mũi kim đâm vào tim, nhưng Tấn Khoa chỉ biết im lặng đứng yên. Cậu không dám ngẩng đầu, không dám phản kháng, bởi cậu biết rằng cuộc đời của cậu giờ đây chẳng còn thuộc về mình nữa.

Trong lòng cậu, một cảm giác cô đơn và lạc lõng dâng lên mãnh liệt. Hóa ra, làm mợ cả trong nhà này lại nhục nhã đến thế. Cậu tự hỏi liệu cuộc sống phía trước sẽ còn khó khăn đến nhường nào.

Sau buổi ra mắt đầy căng thẳng và nhục nhã, Tấn Khoa bước ra khỏi gian chính của nhà họ Thóng với đôi chân nặng trĩu. Cậu vừa trải qua ánh mắt khinh miệt, lời nói mỉa mai của mẹ chồng và họ hàng. Giờ đây, cậu cảm thấy bản thân mình như một hạt cát bé nhỏ bị gió cuốn bay, chẳng còn chút trọng lượng nào trong căn nhà xa hoa này.

Cậu được một gia nhân nữ tên Mai đưa đi dạo quanh nhà để giới thiệu các nơi và gặp mặt gia nhân trong nhà họ Thóng. Mai là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, dáng người thấp đậm, khuôn mặt phúc hậu nhưng giọng điệu lại không quá thân thiện. "Mợ cả, xin đi theo tôi. Nhà này có một số quy củ, tôi sẽ giới thiệu qua để mợ biết mà tránh phạm phải."

Mai dẫn cậu bước qua dãy hành lang dài được lót bằng gạch hoa văn tinh xảo. Hai bên đường là những chậu cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ, thể hiện rõ sự cầu kỳ và giàu có của nhà họ Thóng. Thỉnh thoảng, vài gia nhân đi ngang qua, khẽ liếc nhìn Tấn Khoa với ánh mắt tò mò rồi vội vã cúi đầu hành lễ. Tấn Khoa chỉ đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó xử.

"Ở nhà họ Thóng, mọi việc đều phân chia rõ ràng. Phía trước là dãy nhà chính của bà lớn và các chủ nhân, còn phía sau là khu vực của gia nhân, nhà bếp và kho chứa. Mợ cả là người mới, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."

Mai vừa nói vừa chỉ về phía khu nhà phía tây. "Đây là nhà bếp. Người đứng đầu nhà bếp là bà Hạnh. Bà ấy hơi khó tính nhưng nấu ăn ngon lắm. Hằng ngày, mợ cả cần gì cứ sai người vào đây lấy."

Tiếng chảo va vào nhau, mùi thức ăn thoang thoảng bay ra từ khu bếp khiến Tấn Khoa thoáng giật mình. Nhưng chưa kịp đứng lại nhìn lâu, Mai đã kéo cậu đi tiếp. "Bên này là khu vực của gia nhân nam. Mợ không cần để ý tới bọn họ nhiều, chỉ cần nhớ rằng mình là chủ nhân, không nên gần gũi quá mức để tránh điều tiếng."

Tấn Khoa im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Từ lúc bước vào nhà họ Thóng, cậu luôn được nhắc nhở về thân phận "mợ cả", nhưng chưa một ai đối xử với cậu như một chủ nhân thật sự. Từng ánh mắt dè bỉu, từng lời nói bóng gió đều như một minh chứng rõ ràng rằng cậu không được chào đón nơi này.

Mai dẫn cậu đến khu vườn nhỏ phía sau nhà chính, nơi gia nhân tập trung làm việc. Một số người đang quét sân, người thì tưới cây, kẻ khác đang khuân vác hàng hóa từ kho ra ngoài. Thấy Tấn Khoa, tất cả đều ngừng tay, ngẩng lên nhìn với ánh mắt tò mò.

"Đây là mợ cả mới của nhà này," Mai lớn giọng nói, như muốn nhắc nhở đám gia nhân về thân phận của cậu. "Mợ cả là người nhà họ Lý, vừa mới gả vào nhà họ Thóng. Từ nay về sau, các người phải nghe lời và hầu hạ cho cẩn thận, hiểu chưa?"

Đám gia nhân răm rắp cúi đầu, nhưng không ai nói gì. Tấn Khoa có thể cảm nhận rõ sự xa cách và dè bỉu trong không khí. Một người gia nhân trẻ đứng phía sau khẽ cười khẩy, giọng nói không quá to nhưng đủ để cậu nghe thấy:
"Mợ cả gì mà yếu ớt như thế này? Đứng đây chắc còn không đủ sức nữa là..."

Một vài tiếng cười khúc khích vang lên. Tấn Khoa mím chặt môi, bàn tay siết chặt vạt áo đến mức nhăn nhúm. Cậu biết họ không phục cậu, xem thường cậu, bởi cậu chỉ là một người "gả vào" để trả nợ. Chẳng ai trong nhà này xem cậu như một mợ cả thật sự.

Mai liếc mắt cảnh cáo đám gia nhân, rồi hắng giọng: "Im lặng hết đi! Làm việc của các người cho đàng hoàng." Sau đó, Mai quay sang Tấn Khoa, hạ giọng hơn: "Mợ cả, đừng để ý đến họ. Mấy người đó chỉ là kẻ dưới, không đáng để mợ bận tâm."

Tấn Khoa chỉ cười nhạt. Cậu không buồn trả lời, bởi trong lòng cậu hiểu rõ: ở nơi này, ngay cả gia nhân cũng không coi trọng cậu.

Khi Mai tiếp tục dẫn cậu đi xem các khu vực khác, đám gia nhân lại rộ lên những tiếng bàn tán nhỏ to. Một người phụ nữ trung niên nói nhỏ nhưng giọng đầy mỉa mai:
"Chủ nhân gì mà như bù nhìn. Không biết cậu cả lấy cậu ta về làm gì."

"Còn không phải vì nhà họ Đinh nợ nần, nên mới ép cưới về làm mợ cả đấy thôi. Chứ ai thèm lấy một người như thế kia?"

"Đúng là tội nghiệp cậu cả. Phải chịu một mợ cả như thế này thật mất mặt."

Những lời nói ấy vang lên trong không gian, len vào tai Tấn Khoa như từng nhát dao vô hình cắt vào lòng tự trọng của cậu. Bước chân cậu bỗng chậm lại, đôi mắt cụp xuống như muốn trốn tránh tất cả. Nhưng rồi, Tấn Khoa chợt ngẩng đầu lên, tự nhủ với bản thân: Mình không thể yếu đuối như vậy mãi được.

"Mai, chúng ta đi tiếp thôi," cậu nói, giọng khẽ khàng nhưng cứng cỏi hơn trước.

Mai quay lại nhìn cậu, có chút bất ngờ nhưng cũng không nói gì thêm. Cậu tiếp tục bước đi, cố gắng giữ vững tấm lưng thẳng và ánh mắt nhìn về phía trước. Dù trong lòng ngập tràn sự lạc lõng và cô đơn, nhưng cậu hiểu rằng nếu bây giờ cậu không cố gắng đứng vững, thì sẽ chẳng bao giờ tìm được chỗ đứng trong nhà họ Thóng này.

Bước qua những dãy nhà, từng ánh mắt nhìn theo sau lưng cậu, nhưng Tấn Khoa không quay lại nữa. Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ: Dù khó khăn đến đâu, mình cũng phải sống tiếp. Phải tìm cách để không còn ai có thể xem thường mình.

Chiều hôm ấy, khi nắng đã nhạt dần và ánh sáng cuối ngày phủ xuống khắp khu nhà rộng lớn, một gia nhân đến phòng Tấn Khoa thông báo rằng bà Thóng cho gọi cậu đến chính sảnh để gặp mặt. Vừa nghe tin, trái tim Tấn Khoa bỗng thắt lại. Cậu đã biết từ sáng rằng vị phu nhân quyền uy của nhà họ Thóng không có chút thiện cảm nào với mình. Vậy mà bây giờ, khi đối diện bà ấy một lần nữa, cậu vẫn không thể kìm được sự lo lắng dâng trào trong lòng.

"Xin mời mợ cả đi theo tôi," gia nhân nói với vẻ mặt không mấy thân thiện.

Tấn Khoa khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, rồi đứng dậy. Bộ quần áo lụa mềm mới may hơi rộng so với dáng người gầy gò của cậu, tạo cho cậu cảm giác không thoải mái. Cậu thoáng liếc nhìn vào gương, nơi phản chiếu hình ảnh một người con trai gầy yếu, đôi mắt đen thẳm ẩn chứa bao nỗi buồn cùng sự bối rối. Cậu không hiểu bản thân làm sao có thể hòa hợp với một gia đình như nhà họ Thóng.

Lúc này, cậu chỉ có thể tự nhủ: Dù thế nào, mình cũng phải nhẫn nhịn mà sống, vì gia đình.

Bước qua từng bậc đá dẫn đến chính sảnh, chân Tấn Khoa bỗng trở nên nặng trĩu. Gian chính của nhà họ Thóng thật rộng lớn và uy nghiêm. Đèn lồng thắp sáng rực rỡ, những tấm bình phong sơn son thếp vàng che chắn gió lạnh thổi vào từ bên ngoài. Đứng giữa không gian ấy, Tấn Khoa chỉ cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé và lạc lõng.

Bà Thóng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành gỗ chạm trổ cầu kỳ. Bà khoác trên người một bộ áo dài lụa đen thêu họa tiết tinh xảo, đôi mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào Tấn Khoa khi cậu bước vào. Không gian xung quanh im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân cậu vang vọng trong gian phòng.

"Con dâu của ta, đến gần đây." Giọng bà Thóng vang lên, trầm đục nhưng mang theo một sự uy quyền khó cưỡng.

Tấn Khoa vâng lời tiến đến gần, khẽ cúi đầu chào: "Con chào mẹ."

"Ngồi xuống đi."

Tấn Khoa nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế thấp đối diện bà Thóng. Bà im lặng một lúc lâu, đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cậu. Ánh mắt đó như đang soi xét từng đường nét trên người cậu, từ đôi tay gầy guộc đến khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt.

"Nhìn con yếu ớt quá," bà Thóng đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt. "Một mợ cả mà trông chẳng khác gì cọng cỏ, liệu có thể làm gì cho cái nhà này?"

Tấn Khoa khẽ cắn môi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Thưa mẹ, con sẽ cố gắng hết sức để chu toàn mọi việc."

Bà Thóng nhếch môi cười nhạt, đặt chén trà xuống bàn một cách dứt khoát. "Chu toàn? Một kẻ như con liệu có tư cách nói hai chữ đó sao? Con nghĩ ta không biết nhà họ Đinh đã nợ nần ra sao à? Nếu không phải vì số nợ ấy, con có thể bước chân vào đây làm dâu nhà họ Thóng này à?"

Từng câu nói của bà như những mũi kim đâm vào lòng tự trọng của Tấn Khoa. Cậu siết chặt hai bàn tay đặt trên đùi, cố gắng kìm nén nỗi tủi nhục đang dâng lên trong lòng. Cậu biết bà Thóng nói đúng, nhưng chẳng lẽ vì thế mà cậu phải cam chịu bị khinh thường như thế này hay sao?

"Thưa mẹ, con biết thân phận mình thấp kém," Tấn Khoa cất giọng, vẫn giữ sự lễ phép nhưng trong giọng nói đã ẩn chứa chút gì đó kiên cường. "Con vào đây với tư cách là mợ cả của nhà họ Thóng. Dù con có xuất thân ra sao, thì điều đó cũng sẽ không thay đổi."

Bà Thóng thoáng nhướng mày, có chút ngạc nhiên trước sự cứng cỏi của Tấn Khoa. Bà không nghĩ rằng một đứa trẻ yếu ớt như cậu lại dám nói thẳng như vậy. Nhưng rồi, ánh mắt bà trở nên sắc lạnh hơn.

"Giỏi lắm, cũng biết nói năng mạnh miệng đấy. Nhưng nhớ cho kỹ, trong nhà này, con không có quyền lên tiếng. Con là mợ cả, đúng. Nhưng thân phận của con cũng chỉ là cái danh, hiểu không?"

Tấn Khoa cắn chặt môi, không đáp lại. Trong lòng cậu lúc này vừa tủi hổ, vừa căm phẫn, nhưng cậu vẫn phải cúi đầu nhẫn nhịn. Cậu biết nếu phản kháng, mọi chuyện chỉ càng tệ hơn mà thôi.

Bà Thóng lại nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm rồi tiếp tục: "Kể từ hôm nay, con phải học cách ứng xử cho đúng mực. Trong nhà này, từ gia nhân đến chủ nhân, tất cả đều phải theo khuôn phép. Làm sai một ly, con sẽ phải chịu phạt, rõ chưa?"

"Vâng, con hiểu rồi ạ."

Bà Thóng hừ lạnh một tiếng, rồi phất tay ra hiệu cho gia nhân đứng bên cạnh: "Đưa cậu ta đi. Ta không muốn nhìn thấy bộ dạng này thêm nữa."

Tấn Khoa cúi đầu chào bà lần nữa rồi lặng lẽ rời khỏi chính sảnh. Bước chân cậu nặng trĩu, trái tim như có hàng nghìn tảng đá đè lên. Cậu cảm thấy mình như một kẻ thừa thãi trong ngôi nhà này, một người không ai chào đón, không ai yêu thương.

Gió chiều thổi qua hành lang dài, mang theo hơi lạnh như cắt vào da thịt. Tấn Khoa ôm chặt hai cánh tay, cố gắng bước về phòng mình. Cậu không biết mình sẽ còn phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh miệt, bao nhiêu lời nói cay độc nữa. Nhưng cậu biết rằng mình không thể gục ngã.

Dù cậu có yếu đuối đến đâu, thì giờ đây, cậu vẫn đang là mợ cả của nhà họ Thóng. Một danh phận cậu không thể từ bỏ, dù có đau khổ và nhục nhã đến nhường nào.

Tấn Khoa trở về phòng sau cuộc gặp với bà Thóng. Bầu trời bên ngoài dần ngả tối, bóng đêm len lỏi qua từng khe cửa sổ, phủ một màn u ám lên không gian trống trải trong căn phòng lớn. Tấn Khoa buông người ngồi xuống mép giường, thở dài thật khẽ như thể sợ rằng nếu thở mạnh hơn một chút, những nỗi đau cậu cố che giấu sẽ bật ra ngoài.

Cậu đưa tay vuốt nhẹ vạt áo dài lụa trên người. Chiếc áo này được may theo yêu cầu của bà Thóng, trang trọng nhưng cứng nhắc, ôm không vừa vặn với dáng người gầy của cậu. Từ hình dáng cho đến địa vị của cậu lúc này, tất cả đều như không phù hợp với cái gia đình hào môn đầy những luật lệ khắc nghiệt này.

"Mợ cả..." - hai chữ này giờ đây nghe sao mà nặng nề đến vậy.

Tiếng gió lùa qua khe cửa làm lay động rèm vải, tạo nên âm thanh như ai oán. Tấn Khoa ngước nhìn khung cảnh bên ngoài, đôi mắt cậu như trống rỗng. Có lẽ, ở một nơi xa xôi nào đó, cha mẹ cậu cũng đang lo lắng và buồn rầu. Vì để cứu gia đình khỏi bờ vực thẳm, họ đã đẩy cậu vào con đường này. Nhưng cậu biết, đó cũng không phải lỗi của họ. Họ không còn lựa chọn nào khác.

Nước mắt bỗng dâng lên trong khóe mắt cậu, nhưng cậu vội vàng lau đi. Không thể khóc. Khóc thì có ích gì chứ? Cậu đã chọn cách đối mặt với cuộc sống này, dù có nhục nhã hay cô độc, cậu cũng phải chịu đựng.

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, kéo Tấn Khoa ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Mời vào," cậu khẽ cất tiếng.

Cửa mở ra, một gia nhân bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị. Trên tay bà là một mâm cơm nhỏ, thức ăn đã nguội lạnh từ lâu. "Mợ cả, đây là bữa tối của cậu."

Tấn Khoa thoáng sững người nhìn mâm cơm. Không cần hỏi cũng biết, đây không phải là sự quan tâm hay ưu ái gì. Chỉ là việc bổn phận họ phải làm cho có lệ. Nhìn chén cơm trắng với vài miếng đồ ăn nguội ngắt, cậu bỗng cảm thấy nghẹn ngào.

"Cảm ơn bà," cậu đáp nhỏ, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.

Gia nhân đặt mâm cơm xuống rồi lui ra, không nói thêm lời nào. Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại Tấn Khoa và sự im lặng đáng sợ. Cậu cầm đũa, nhưng cổ họng đắng ngắt khiến cậu chẳng nuốt nổi.

Cậu gác đũa, đẩy mâm cơm sang một bên và nằm vật ra giường. Ánh mắt cậu nhìn trân trân lên trần nhà tối mờ, trong lòng không ngừng vang lên câu hỏi: Cuộc sống này sẽ kéo dài đến bao giờ?

Đêm hôm ấy, Tấn Khoa không tài nào ngủ được. Tiếng côn trùng ngoài vườn vọng lại, từng cơn gió lạnh xuyên qua khe cửa sổ khiến cậu không ngừng co người lại. Trong đầu cậu vang lên những lời nói của bà Thóng khi chiều, mỗi câu đều như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng vốn đã quá mong manh của cậu.

Cậu nhớ về ngôi nhà nhỏ của mình trước đây, nơi cậu được sống bình yên bên cha mẹ và em gái. Dù nghèo khó nhưng khi ấy, cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm của tình thương, thứ mà cậu không thể tìm thấy trong ngôi nhà họ Thóng này.

Tiếng bước chân khe khẽ bên ngoài hành lang khiến cậu giật mình. Cậu nghe thấy ai đó đang đi lại, và rồi cánh cửa phòng cậu bất ngờ bật mở. Cậu vội ngồi dậy, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Một bóng người cao lớn đứng ở cửa - Lai Bâng.

Chàng phu quân của cậu - người mà từ ngày cưới đến nay vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, như thể cậu chẳng hề tồn tại. Hôm nay, không biết vì sao, anh lại xuất hiện ở đây vào giữa đêm khuya thế này.

"Phu quân..." Tấn Khoa khẽ gọi, giọng nói run run vì bất ngờ.

Lai Bâng không trả lời. Anh bước vào trong phòng, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua Tấn Khoa rồi dừng lại ở mâm cơm vẫn còn nguyên trên bàn. Anh nhíu mày.

"Vì sao không ăn?" Anh hỏi, giọng trầm khàn nhưng lạnh lẽo.

Tấn Khoa ngập ngừng, cúi đầu không dám nhìn anh: "Con... không thấy đói."

Lai Bâng không nói gì thêm. Anh bước đến, cầm lấy đôi đũa trên mâm cơm, gắp một miếng thức ăn rồi nhai chậm rãi. Tấn Khoa nhìn anh, cảm thấy khó hiểu vô cùng. Anh làm vậy là có ý gì?

"Thức ăn này không tệ đến mức không thể ăn," Lai Bâng nói, ánh mắt lướt qua gương mặt gầy guộc của Tấn Khoa. "Hay là vì bị người khác nói vài câu nên không nuốt nổi?"

Tấn Khoa sững người. Những lời của anh như đánh trúng tâm can cậu. Cậu ngước lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên chút gì đó vừa giận dỗi, vừa uất ức. "Chàng biết rồi còn hỏi sao?"

Lai Bâng đặt đũa xuống bàn, đứng dậy và bước tới gần cậu. Cậu vô thức lùi về phía sau, nhưng khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị rút ngắn. Lai Bâng cúi người, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt Tấn Khoa.

"Ta không quan tâm ai nói gì với ngươi. Nhưng đã bước chân vào nhà này, ngươi phải học cách sống như một mợ cả. Hiểu không?"

"Chẳng phải tôi cũng đang cố gắng sao?" Tấn Khoa bật thốt, giọng nói run rẩy vì ấm ức. "Tôi đã làm gì sai? Tôi đã làm gì để bị đối xử như thế này?"

Lai Bâng không đáp, chỉ im lặng nhìn cậu. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh dường như có chút gì đó dao động, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ hờ hững như ban đầu. Anh đứng thẳng người dậy, quay lưng bước đi.

"Ngủ sớm đi. Đừng để ta phải nghe thêm những lời phàn nàn vô nghĩa."

Nói rồi, anh rời khỏi phòng, để lại Tấn Khoa một mình trong đêm tối. Cậu ngồi thẫn thờ trên giường, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Hóa ra, dù là Lai Bâng hay bà Thóng, trong mắt họ cậu cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, đáng thương và không xứng đáng được coi trọng.

Đêm nay, Tấn Khoa càng nhận ra rõ hơn vị trí của mình trong nhà họ Thóng. Một mợ cả không được công nhận, một kẻ xa lạ trong chính cuộc đời mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng tự nhủ rằng mình sẽ không bỏ cuộc. Sớm muộn gì, cậu cũng phải tìm ra cách để tồn tại và sống tốt hơn trong ngôi nhà đầy sóng gió này.

────୨ৎ────

nó hơi không mạch lạc với hồi ii trước lắm mn thông cảm do cũng lần đầu tiếp xúc với thể loại này, và từ chương 12 từ mợ hai bắt đầu xuất hiện ạ😓

viết xong đi học luôn, tối về có thêm hồi iv rùi tui sủi để thi cuối kì, nào gảnh lên típ

kem;16122024

11:47am.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro