Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Em có hiểu lòng này?

Ngày hôm sau, Giai Kỳ dành cả một ngày nghỉ cuối tuần ấy để đưa Tuyết Nhi đi tham quan cảnh đẹp và thưởng thức nhiều món ăn ngon ở khắp các con đường tại Thượng Hải, phóng băng băng bằng con xe Vespa qua những con đường đầy ắp người qua lại, phải công nhận một điều: tay lái của Giai Kỳ cứng thật. Lạng lách, đánh võng các kiểu nhưng không để va đập vào ai cả, mặc dù vậy cũng khiến cho hằng hà sa số người qua đường một phen khiếp vía, trong đó có cả con bé ngồi phía sau, Khổng đại tráng tội nghiệp. Từ sáng đến giờ con bé đều vui vẻ hoạt báo trò chuyện không ngớt chỉ riêng lúc ngồi trên yên xe để Giai Kỳ chở đến một địa điểm vui chơi mới thì con bé im thin thít mà thôi. Tay ôm chặt lấy eo của Giai Kỳ, miệng thì luôn bảo "Kiki tỷ à, chạy từ từ thôi, té em bây giờ, tuổi đời em còn dài lắm, em chưa muốn chết đâu tỷ tỷ à!". Giai Kỳ nhà ta thì bình thản y như rằng đây là chuyện thường ngày ở huyện

- Giời, chết cái gì mà chết, hai đứa chở nhau đi thế này thì cưng chết chắc chị còn sống à?

- Thôi mà, được rồi mà, em biết là tay lái của chị cứng rồi, bây giờ làm ơn giảm tốc độ lại chạy từ từ thôi mà! - Tuyết Nhi nói nghe có vẻ khổ sở

- Mấy con đường vắng người này á, phóng như vậy mới thích, bộ em không cảm giác đã sao Snow, chị thấy như vậy 'phê' cực

- Aaa! Em không thích cảm giác 'phê' này của chị đâu! Thấy ghê muốn chết

- Con bé này, ngồi sau yên xe chị chở vài lần đi rồi quen à, có khi mốt bảo chị chạy nhanh hơn nữa đó! Hí

- No no no, hong có vụ đó đâu nha

Giai Kỳ sau khi đưa Tuyết Nhi đi ăn ở các con phố ẩm thực no nê, ngắm cảnh đẹp thỏa thích, cả hai quẹo vào công viên Fuxing, đây từng được coi là công viên lớn nhất Thượng Hải, được trang trí theo phong cách Pháp. Giai Kỳ và Tuyết Nhi men theo đường dẫn tới thảm hoa nằm ở giữa con đường phía tây và phía đông của công viên, nơi đây có rất nhiều loài hoa nở theo từng mùa. Ngắm nhìn một hồi rồi Tuyết Nhi lên tiếng

- Giai Kỳ à, Thượng Hải đẹp quá chị nhỉ?

- Đúng rồi, mỗi lần có chuyện gì đó buồn, chị hay đến đây để ngắm nhìn phong cảnh của công viên này, như thế nỗi buồn sẽ từ từ được giải tỏa á

- Ái chà, một người bề ngoài cool ngầu như Kiki tỷ đây mà tâm hồn cũng lãng mạn ghê nhỉ

- Thì...thì...dù gì đi nữa thì...người ta vẫn là con gái mà - Bị Tuyết Nhi trêu chọc Giai Kỳ lại đỏ mặt

- Ừa ừa thấy cái phòng ngủ là em hiểu rồi! Kkk...

- Con bé này, cứ chọc chị nó suốt thui à! Mà Snow nè, em vẫn chưa kể cho chị nghe về cuộc đời của em á! Bữa em hứa rồi mà

- Ơ...cuộc đời em á hả, kể ra thì dài lắm luôn ý ạ!

- Vậy...bây giờ cho biết chị em đến Thượng Hải làm gì?

- Ưm...em...nói ra chị đừng cười nha!

- Chưa nói gì hết mà, sao biết chị sẽ cười!

- Ưm...em đến Thượng Hải này với ước mơ sẽ là một ca sĩ á!

- Làm ca sĩ? - Giai Kỳ hơi bất ngờ trước câu nói vừa rồi của con bé - Em nói thật hay giỡn vậy Tuyết Nhi

- Em nói thật mà! Nghiêm túc luôn á

- Nhưng mà em còn đang tuổi ăn tuổi học mà, giờ làm ca sĩ sẽ gặp không ít khó khăn

- Em định sẽ xin vào trường nào ở Thượng Hải học, rồi vừa đi học vừa đi làm thêm để kiếm tiền trang trải học phí á

- Trời đất! Chị cứ tưởng là em nghỉ học luôn rồi chứ! Nè cô hai, còn 2 ngày nữa là bắt đầu năm học mới á nha, bây giờ không đi làm hồ sơ xin nhập học thì tới đó không kịp đâu á!

- Ôi trời ơi! Em có biết đâu, do hôm qua xảy ra nhiều chuyện quá nên em quên béng mất

- Haizzz! Con bé này, còn biết bao nhiêu thứ phải lo nữa, nào là quần áo đồng phục, sách vở đi học, học phí tạm ứng nữa! Sao giờ này mới nói chớ! Lo liệu sao mà kịp đây - Giai Kỳ vò đầu bức tóc trông khá là khổ sở

- Ki tỷ à, vậy bây giờ làm sao đây? Chị có cách nào giúp em với

- Thì chị đang nghĩ nè, em làm chị rối luôn đó Snow"

Trong lúc Giai Kỳ đang lâm vào thế bí, chợt một giọng nói vang lên bên tai, đó là một cô gái cũng trạc tuổi Giai Kỳ, đang đứng bên cạnh họ, tay cầm một chiếc ống nhòm, bên cạnh là một khung tranh, dường như là đang vừa ngắm cảnh vừa vẽ tranh, cô ấy nói

- Nếu chỉ dựa vào người thường thì khó có thể xin được, nhưng nếu là tôi xin giúp thì ít ra hiệu trưởng sẽ phải vị nể, hơn nữa cô bé đây còn là bạn của Kiki thì ít ra tôi cũng nên góp chút sức cho phải đạo chứ! Đúng không, Hứa Giai Kỳ và cả....cô bé tóc xoăn kia!

- Là cậu! Một người bận rộn như cậu cũng đến đây ngắm cảnh à - Giai Kỳ nhận ra bạn học cùng thì vui vẻ ra mặt

- Đôi khi cũng nên tạm gác công việc với bộn bề cuộc sống qua một bên mà thư giãn một chút chứ nhỉ! - Cô gái này lại cầm cây bút tô tô vẽ vẽ lên bức tranh còn dang dở

- Ki tỷ à, vị tỷ tỷ này là ai vậy? - Tuyết Nhi vẫn còn thắc mắc về cô bạn của Giai Kỳ

- À đây là Triệu Tiểu Đường. Đường à, đây là Khổng Tuyết Nhi, gọi em ấy là Snow cũng được, đây là người bạn mà tớ vừa mới quen á

- Em chào chị

- Wao! Cô bé này, nhìn đẹp đấy! Mà từ nơi khác đến hay sao mà không biết lịch nhập học ở đây vậy cô nương!

- Đúng rồi ạ, em từ Hồ Bắc chuyển đến Thượng Hải này ạ

- Ân! Mà yêu cầu khi nãy của tôi, cô chịu chứ! Để tôi giúp cô và con bé này một tay!

- Cậu xin giúp con bé à? Giồi ôi, sao hôm nay tốt bụng thế Triệu Thiết Ngưu

- Thì dù gì ngày xưa cậu cũng từng giúp tôi qua một số bài kiểm tra mà, coi như là lần này tôi giúp lại cậu, chúng ta xem như không ai nợ ai nữa nhé Kiki, với lại... - Tiểu Đường tiến lại gần Tuyết Nhi - Tôi lại có cảm tình đặc biệt với cô bé này đây! - Đưa tay ra bắt tay con bé. Tuyết Nhi cũng bắt tay xã giao lại nhưng Tiểu Đường lại nắm chặt tay con bé không buông. Tuyết Nhi dùng dằng cách mấy cũng không chịu bỏ ra

- Nè nè nè! Bắt tay rồi thì buông ra đi, nắm gì mà nắm mãi thế

Tiểu Đường buông tay của Tuyết Nhi ra, khơi lên một câu"Ủa gì, bộ ghen hả?"

- Ai mà thèm ghen, chỉ là sợ cậu làm con bé đau thôi

- À...hiểu rồi....hí... chuyện xin dùm nhóc nhập học cứ để chị lo cho nha, bố chị xưa là bạn học cùng lứa với hiệu trưởng trường của chị và Giai Kỳ nên việc nhờ bố nói giúp một tiếng cũng dễ thôi mà! Nhóc cứ yên tâm nha! - Tiểu Đường lại choàng tay qua vai Tuyết Nhi

Giai Kỳ thấy thế vội nắm tay Tuyết Nhi lôi đi "Việc xin giùm em đã có Tiểu Đường lo liệu rồi, bây giờ đi cùng với chị, chị dắt em đi mua đồng phục cho năm học mới nè! Đi đi nhanh lên!"

Chưa kịp đợi Tuyết Nhi đồng ý hay không, Giai kỳ đã dắt tay con bé đi ngay, Tuyết Nhi chỉ kịp ngoảnh lại gật đầu chào Tiểu Đường một tiếng rồi chạy theo Giai Kỳ

- Chị à, ít ra cũng để em chào chị Tiểu Đường một tiếng chứ! Em cứ thấy vô lễ thế nào! - Tuyết Nhi nhăn nhó trách Giai Kỳ

- Chỉ cần thấy thái độ của cậu ta có những hành động thân mật với em, chị đây đã không ưa rồi! - Giai Kỳ cau có trong khi chở Tuyết Nhi băng qua một ngã ba tấp nập

- Thân mật? Ôi Ki tỷ à, chị lại nghĩ quá rồi á, chỉ là tiền bối lớp trên muốn làm quen với hậu bối thôi mà, với lại Đường tỷ là con gái mà, có phải con trai đâu mà sợ dữ ạ! - Tuyết Nhi phân trần

- Thì biết Đường Đường là con gái nhưng mà... chị không thích, không thích bất kì một ai có thái độ hay cử chỉ thân mật với em hết á! Nói chung là không thích!

- Ủa! Sao chị lại không thích người ta thân mật với em? - Tuyết Nhi thắc mắc, khều vai của Giai Kỳ 

- Hả...ờ...thì...trời ơi... không thích là không thích cơ mà! Em hỏi nhiều quá rồi á Tuyết Nhi! - Giai Kỳ đột nhiên quát lớn

- Tự dưng sao chị lại nạt em! - Tuyết Nhi nói như sắp khóc

- Ờ....ờ chị...xin lỗi nha, hơi nóng nảy xíu, ơ kìa, tới cửa hiệu đồng phục rồi kìa, xuống thử coi bộ nào vừa đi Snow, đi nào - Giai Kỳ cố tình "đánh trống lảng" để Tuyết Nhi quên đi vụ việc vừa rồi. Nhưng con bé hình như vẫn còn cảm thấy buồn vì bị la mắng. Từ cửa hàng quần áo trở về nhà, hai tay hai túi đồ đồng phục và còn được kem cho ăn ở lúc về, thế mà Tuyết Nhi vẫn cứ ủ rũ không vui một tí nào, dù cho Giai Kỳ có pha trò, có bắt chuyện cách mấy đi nữa, con bé cũng chỉ ậm ừ cho qua. Giai Kỳ có vẻ đoán được con bé vẫn còn giận nên cũng không nói gì thêm mà âm thầm xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Chốc lát sau, hai đĩa mì tương đen và sủi cảo để sẵn sàng trên bàn. Nhìn vào hai món trên là đủ hiểu khả năng bếp núc của Giai Kỳ cũng thuộc hạng thượng thừa. Tuyết Nhi mới đầu giận thì không thèm ăn chung, định xuống bếp nấu đại một ly mì ăn cho đỡ đói, nhưng rồi cũng bị hương thơm ngào ngạt của đĩa mì tương đen cộng với mùi hương của của sủi cảo làm Tuyết Nhi không thể kiềm chế lại được. Giai Kỳ hiểu ý con bé con muốn gì bèn kéo Tuyết Nhi ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn và dúi vào tay con bé đôi đũa gỗ, kèm theo lời xin lỗi

- Thôi mà, vụ hồi chiều người ta biết lỗi rồi mà, bé con đừng giận nữa được không? Đi mà...năn nỉ luôn á! Bữa ăn này là người ta nấu cực khổ lắm ớ biết hôn! Lên Baidu kiếm công thức chế biến các kiểu các thứ mệt gần chết luôn á! Không ăn là giận ngược bây giờ á!

- Tự dưng nạt người ta rồi còn thái độ này nọ nữa bảo sao lại không giận được hả

- Thôi mà bỏ đi! Cổ nhân có câu "người có lỗi mà biết nhận lỗi xem như là người tốt" mà!

- Cái đó là chị nói á chứ em đâu nghe "cổ nhân" nào nói câu như vậy đâu"

- Ờ thì... ờ thì ai nói thây kệ họ đi! Miễn sao nó đúng là được! Thôi mà móc ngoéo là coi như không giận nữa nha! - Giai Kỳ chưa đợi Tuyết Nhi chịu hay không đã ngoéo ngón út của mình vào ngón của em ấy

- Haizzz...thôi bỏ đi, ăn tối đi! Xem như hồi chiều em không nghe gì hết! - Tuyết Nhi cúi xuống gắp một đũa mì cho vào miệng"

-Woa! Thật hả? Vậy xem như chị cũng chưa nói gì đi! - Giai Kỳ mỉm cười rồi cũng cúi xuống ăn ngấu nghiến đĩa mì tương đen của mình.

- Mà Ki tỷ à, em thấy là tới thời điểm này em mắc nợ chị hơi nhiều rồi á! Giúp em, cho em ở nhờ, năn nỉ người ta xin cho em đi học, rồi còn mua đồ cho em nữa! Món nợ ân tình này em sao trả hết được đây!

- Ưm - Giai Kỳ ngước lên trong khi vẫn còn ngậm một họng mì tương đen đầy ắp khiến hai má phồng ra hai bên trong thật buồn cười - Nói...nói gì...m...mòa...kì..kì dữ...dữ...

- Nè nè nè nuốt hết đi rồi nói! Khổ thân tỷ tỷ của tôi, miệng dính tèm lem hết rồi kìa! - Tuyết Nhi lấy khăn giấy lau miệng cho Giai Kỳ, Giai Kỳ cũng đáp trả lại bằng một nụ cười với hai hàm răng đen bóng vì dính tương, Tuyết Nhi phì cười - Chao ôi, xem chị kìa, khác nào mấy bà cụ nhuộm răng đen ngày xưa không?

- Ực! - Giai Kỳ sau khi nuốt gọn đống mì xuống bụng mới nói - Em cứ bảo là nợ chị này kia hoài, em nói như vậy làm chị còn ngại hơn em nữa á tiểu Tuyết, hay là giờ vậy đi, để bé khỏi áy náy thì xem như đây là số tiền chị mua đồ cho em đi học, sau khi có việc làm ổn định rồi á, em mua lại vài bộ quần áo cho chị coi như chúng ta huề! Vậy nha!

- Ân...vậy thì theo ý chị đi ạ! Cơ mà khoan, chị mới gọi em là gì vậy? Tiểu Tuyết?

- Sao chị gọi vậy được không?

- Cũng được

Sau khi xong bữa tối cả hai lại lên giường ngủ chung như mọi khi, Tuyết Nhi nằm xuống nhưng lần này không quay sang ôm Giai Kỳ là lại ôm lấy con Hello Kitty nhồi bông quay sang bên khác

- Tiểu Tuyết! Chị nói này! - Giai Kỳ bảo.

- Sao chị?

- Tối nay, ưm...lại ôm ngủ nhá!

- Không, riêng tối nay thì không!

- Sao vậy? Đã tha lỗi rồi cơ mà! Sao lại không cho ôm cơ chứ?

- Tuy là hết giận nhưng dư âm vẫn còn, tối nay chị ôm con Minion này ngủ đi - Tuyết Nhi với tay lấy con Minion trên bàn rồi đặt vào lòng Giai Kỳ

- Nhưng mà..muốn ôm bé cơ! Ôm bé thích hơn là ôm cái con quỷ Minion này

- Không! Tối nay thì không! Ngủ đi!

- Haizzz...sao số con khổ thế này hả trời! Thôi được, không ôm thì không ôm - Giai Kỳ chồm qua chỗ Tuyết Nhi hôn vào má con bé một phát thật mạnh - Tiểu Tuyết của tỷ ngủ ngon nhá! Hí

- Ơ cái gì vậy hả, sao lại hôn người ta? Đã nói là...

- Ủa hồi nãy em cấm ôm chứ có cấm hôn đâu, chị vẫn làm đúng luật đấy thôi! - Làm động tác lêu lêu Tuyết Nhi

- Trời ơi! Xem như tối nay tôi xui vậy!  - Tuyết Nhi thẹn thùng quay sang bên kia lấy chăn trùm kín đầu

- Nay bày đặt e thẹn đồ! Khổng Tuyết Nhi này đúng là cái đồ đáng yêu! - Giai Kỳ đành ôm bé Minion một mắt vào lòng rồi quay sang bên còn lại ngủ, lòng vẫn cay cú vì không được ôm, khẽ nghĩ thầm 'Thôi nào Hứa Giai Kỳ à, cố gắng gồng hết đêm nay thôi, ngày mai sẽ được cho mà, cố lên!'

Tuyết Nhi quay sang phía nhìn ra cửa sổ, lòng không ngừng lo lắng về buổi tựu trường sắp tới, không biết ngày hôm ấy mọi sự có diễn ra suôn sẻ hay không. Ngày hôm nay có vui mà cũng có buồn đồng thời có quá nhiều thứ phải lo nghĩ, vạn sự khởi đầu nan, chi bằng bây giờ cứ nhắm mắt lại nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài kia rồi ngủ một giấc mà không màng đến sự đời,e là tốt biết mấy. Tuyết Nhi lim dim đôi mắt huyền rồi thả mình trôi vào giấc ngủ.

------------------------

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro