Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: Ta không cho phép!

Thượng Thanh Hoa muốn "Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên", Mạc Bắc Quân liền thật buông xuống nhiệm vụ quan trọng là mở ra con đường thông với Vực thẳm Vô Gian cũng như là giải phong ấn thiên ma thượng cổ trong Lạc Băng Hà, đưa Thượng Thanh Hoa vui vẻ hái xài. Một bên khác, sau khi Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà tụ hợp, lại hợp lực tấn công Nữ Oán Triều, Nhện đầu quỷ, cuối cùng là dẫn các đệ tử tiên môn tiến vào khu vực đặc biệt chỉ toàn "Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên"!

Ma quái một mực theo đuổi không bỏ phảng phất gặp uy hiếp vô hình. Bọn chúng chỉ cần hơi tới gần, bản năng sinh tồn sẽ khiến cho bọn chúng lui lại đến địa phương an toàn. Nhóm ma quái không cam tâm cứ như vậy từ bỏ con mồi đến miệng, vẫn như cũ duy trì đè thấp trọng tâm thân thể, vào tư thế hai chân tích góp năng lượng, nhìn chằm chằm vào bọn người Thẩm Thanh Thu cách đó không xa.

Nhóm ma quái phát ra tiếng kêu phẫn nộ, tiếng kêu hấp dẫn càng nhiều đồng loại đến đây vây quét. Chỉ trong chốc lát, trước mặt bọn người Thẩm Thanh Thu đã tụ tập số lượng ma quái lớn. Từng con mắt của bọn chúng đỏ bừng, trong đêm tối tản ra ánh sáng yếu ớt. Nhìn xung quanh, lùm cây, trong rừng cây, trên đồng cỏ, tất cả đều là điểm sáng màu đỏ lập loè nhấp nháy, giống như là vô tận! Nước miếng của bọn chúng nhỏ trên mặt đất lập tức có màu xanh sương mù dâng lên, nương theo mà đến còn có mùi hôi thối cực tanh cùng âm thanh xì xì ăn mòn!

Tiên môn đệ tử chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả tim gan như sắp nứt. Bọn hắn rất rõ thế cục bây giờ ——

Ngay tại lúc đuổi tà ma đầu nhện, trong lòng bàn tay ngưng tụ linh lực bạo kích của Thẩm Thanh Thu đột nhiên đánh hụt, hắn lập tức đổi linh lực công kích thành vật lý công kích. Quạt xếp trong tay hóa thành lưỡi dao đem quỷ đầu nhện cắt ngang hai nửa! Không ít đệ tử nhận thấy, Thẩm Thanh Thu tuy rõ ràng không có bị ma quái công kích nhưng thật giống như thụ nội thương rất nặng, khóe môi nhếch lên tơ máu, linh lực tu vi cực mạnh căn bản không dùng được!

Bọn hắn chỉ có thể gửi hi vọng ở Tu Nhã kiếm Thẩm Thanh Thu có thể lại tạo ra kỳ tích! Thế nhưng là bọn hắn cũng biết, bọn hắn có lẽ đã không còn hi vọng . . . . . .

Nghe đồn ba năm trước đây, lúc ma tộc xâm lấn Khung Đỉnh Phong, Thẩm Thanh Thu vì cứu tính mệnh đệ tử môn hạ mà bị ép xuất quan trong lúc mấu chốt, chẳng những bỏ lỡ cơ hội lên Nguyên Anh tu vi, còn tổn hại linh lực, ngay cả tu vi Kim Đan trung kỳ cũng không thể giữ. Sau đó là trọng thương khó trị, hôn mê bất tỉnh, mạng sống như treo trên sợi tóc, không còn sống lâu nữa! Nếu không phải Thương Khung Sơn phái toàn lực cứu chữa, Thiên Thảo Phong Mộc Thanh Phương y thuật cao siêu, đương đại tu tiên đệ nhất nhân Thẩm Thanh Thu có lẽ cứ như vậy đi. . . . . .

Lại có truyền ngôn nói, Thẩm Thanh Thu sau khi tỉnh dậy thân thể luôn không tốt, tinh thần bất ổn, ba tên đệ tử thân truyền bất đắc dĩ bắt đầu chia sẻ trách nhiệm phong chủ Thanh Tĩnh Phong! Đại đệ tử Minh Phàm phụ trách môn nội sự vụ, nhị đệ tử Ninh Anh Anh hiệp trợ Minh Phàm, tam đệ tử Lạc Băng Hà thì là toàn quyền phụ trách môn ngoại sự vụ. Mà bản thân Thẩm Thanh Thu cả ngày triền miên giường bệnh, trong ba năm chưa bước ra Thanh Tĩnh Phong nửa bước, chỉ có thể dựa vào số lượng dược vật lớn để duy trì tính mệnh!

Còn có tin tức ngầm xưng —— phong chủ An Định Phong Thượng Thanh Hoa, đương đại thương nghiệp kỳ tài, bắt đầu kinh doanh dược liệu. Nguyên nhân chính là lượng dược liệu Thẩm Thanh Thu mỗi ngày tiêu hao quá khổng lồ, chỉ là đơn thuần mua sắm khó tránh khỏi gặp phải tình huống hết hàng. Vì giải quyết vấn đề này, Thượng Thanh Hoa biến hoá thành nhà phân phối, tay cầm đường dây tiêu thụ toàn thế giới dược liệu, bảo đảm đầy đủ dược liệu cần thiết cho Thẩm Thanh Thu!

Những tin tức này không biết thực gia, chỉ là tin tức đều là từ tiền bối cao nhân truyền ra, làm tiểu bối đệ tử nghe được nhiều, tự nhiên bắt đầu tin tưởng không nghi ngờ! Thẳng đến náo động trong Tuyệt Địa Cốc bắt đầu, Thẩm Thanh Thu từ trên trời giáng xuống dùng thực lực tuyệt đối giết Thất Tinh Chúc Long cùng Quỷ đầu nhện chúa, các đệ tử tiên môn mới biết lời đồn không thể tin! Mà bây giờ. . . , bọn hắn lại không thể không tin tưởng chuyện cao nhân tiền bối nói trong lúc uống trà, hoặc là châm chọc khiêu khích, hoặc là thổn thức cảm thán, tất cả đều liên quan tới Thẩm Thanh Thu bị trọng thương, tu vi lui bước. Chỉ sợ đều là thật!

Tu Nhã kiếm Thẩm Thanh Thu lúc này cũng là khó đảm bảo chính mình. Bọn hắn chỉ có thể chờ đợi chết. Bọn hắn cũng chỉ có một con đường chết.

Bốn phía loáng thoáng vang lên tiếng khóc lóc.

"Mẹ! Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà ——"

"Ô oa ta không muốn chết!"

"Sư tôn cứu ta, sư tôn cứu ta!"

"Hu hu hu! Ta không còn tham gia Tiên Minh Đại Hội!"

"Tiên Minh Đại Hội thật đáng sợ! Thật đáng sợ!"

Cảm xúc bi thương sợ hãi dần dần lan tràn. Tiếng khóc lóc cũng thay đổi thành gào khóc! Bọn tiểu bối đột nhiên hợp lực: "Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu!"

Ngọa tào? ? ? Thẩm Thanh Thu giật nảy mình! Vì sao người hắn cứu lại là một đám ồn áo thế này? Trái lại, ông tổ của mít ướt Lạc Băng Hà, đối mặt nguy cơ cục diện như thế cũng không sợ hãi, lâm nguy không sợ, quả thực tràn đầy khí thế!

Nội tâm Thẩm Thanh Thu không ngừng khen ngợi, Lạc Băng Hà thật không hổ là tiểu Bạch hoa một mực nuôi dưỡng ở bên người, có người ngoài ở đây luôn luôn lộ ra biểu lộ bình tĩnh chiến đấu, mỉm cười thản nhiên, nói chuyện điềm tĩnh. . . . . . Cái gì cũng có thể lộ ra vẻ hiểu chuyện, cuối cùng rốt cục hội tụ thành dáng vẻ ngoan ngoãn như giờ!

Thẩm Thanh Thu làm gương sáng cho người khác, đương nhiên phải làm gương tốt. Hắn nhẹ nhàng đong đưa quạt xếp, không mặn không nhạt bắt đầu sự nghiệp diễn: "Tất cả mọi người đừng khóc. Đem mặt lau lau sạch sẽ, đứng lên, lập tức theo Thẩm mỗ đi vào trong."

Các đệ tử nhìn Thẩm Thanh Thu tỉnh táo như vậy, tên bên cạnh khóc sướt mướt vừa nói: "Đi vào trong thì làm sao? Bọn ma quái này sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

Lạc Băng Hà nhạy cảm phát giác được cử chỉ kỳ quái của nhóm ma quái, nghi ngờ hỏi: "Sư tôn, vì sao chúng ta đến nơi này thì ma vật cũng không dám tiến lên rồi? Hẳn là nơi này có gì có thể khắc chế ma vật?"

Vẫn là đồ đệ nhà mình hiểu nhất! Thẩm Thanh Thu hài lòng gật đầu, nhắc nhở: "Băng Hà, ngươi còn nhớ rõ trong Tuyệt Địa Cốc có sinh trưởng hoa gì?

Lạc Băng Hà trả lời ngay: "Là "Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên"!"

"Không sai! Chính là "Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên"!" Thẩm Thanh Thu thu về quạt xếp, có chút nâng lên khóe môi, bên trong tất cả đều là tự tin: ""Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên" là khắc tinh trời sinh của ma vật! Chung quanh nó tự nhiên sẽ hình thành tấm chắn thiên nhiên, lui ma vật quấy nhiễu. Cho nên chỉ cần chúng ta an tâm đợi bên trong, bên ngoài bọn ma tộc thuần chủng này chính là vượt lên gấp mười cũng không có biện pháp bắt chúng ta."

Lạc Băng Hà đôi mắt lóe sáng sáng: "Khắc tinh trời sinh ma vật?"

Thẩm Thanh Thu hiểu ra ngay lập tức! Không cần hỏi, tiểu tử ngốc này khẳng định giống như kiếp trước đồng dạng, lại nghĩ chuyện hái hoa giải độc. Quả nhiên, câu nói thứ hai của Lạc Băng Hà ngay sau đó chính là: "Sư tôn, không biết hoa này có thể giải "Không thể giải" không?"

Bất quá cũng may, Thẩm Thanh Thu đời này cũng không cần lại vì giải thích "Khắc tinh trời sinh ma vật vì cái gì không thể giải độc của ma tộc" , "Sư tôn rõ ràng chưa từng thử qua vì sao khẳng định hoa này không thể giải độc" mà đau đầu. Bởi vì dựa theo kịch bản kiếp trước, Thượng Thanh Hoa sẽ xuất hiện vào lúc này, sau đó chính là Mạc Bắc Quân hoá trang lên sân khấu, hai tên NPC đem kịch bản Tiên Minh Đại Hội đẩy tới cao triều nhất!

Thẩm Thanh Thu lưu ý quan sát tình huống phía lùm cây. Trong lòng đều là: máy bay Đại Đại nhanh đi ra! Đến phiên ngươi niệm lời kịch!

Lạc Băng Hà phồng mặt, hết lần này đến lần khác tiến vào tầm mắt của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu không kiên nhẫn đẩy Lạc Băng Hà xa chút: "Băng Hà, đừng lộn xộn, vi sư còn có chính sự."

"Có cái gì chính sự?" Lạc Băng Hà không buông tha mà nói: "Đệ tử chỉ biết, mỗi lần đệ tử nói về việc giải độc, sư tôn luôn luôn là ánh mắt né tránh!"

Thẩm Thanh Thu mở quạt xếp che lại mặt, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ. Thiên địa ơi, hắn là thật có chính sự a. Mà hắn không thể tránh né sao? "Không thể giải" dưới sự trợ giúp của hệ thống mất nết đã biến chất, từ chất độc "một lần" biến thành chất độc "vô hạn". Thẩm Thanh Thu nhất định phải mỗi ngày cùng nam chính chịch mới có thể cam đoan độc tính không phát tác lại. Cứ như thế này, ai con mẹ nó còn có thể nghĩ đến chuyện giải độc? Không giải độc ngược lại mới có thể sống phải càng lâu đi!

Chỉ là hiện tại đã không phải là lúc tranh luận giải hay không giải độc. Thẩm Thanh Thu kinh dị phát hiện, Hướng Thiên Đả Phi Cơ vốn nên ra sân không hề có động tĩnh gì, tính cả Mạc Bắc Quân cũng không thấy bóng dáng. Chung quanh tụ tập càng lúc càng nhiều ma quái, biểu thị kịch bản đã không biết phát triển theo phương hướng nào.

Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy lông mao dựng đứng, hắn không thể không đem ngón tay đặt ở trước môi, ra hiệu im lặng.

Thẩm Thanh Thu: "Xuỵt! Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này!"

Lạc Băng Hà quả nhiên miễn cưỡng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Thẩm Thanh Thu sắc mặt nghiêm trọng quan sát bốn phía, trầm giọng hỏi: "Băng Hà có nghe được động tĩnh không?"

Lạc Băng Hà đành phải nhẫn nại nghiêng tai yên lặng nghe.

Thẩm Thanh Thu: "Thế nào?" Hãy nói cho hắn là có đi!

Nhưng mà Lạc Băng Hà lại lắc đầu: "Không có dị thường."

Thẩm Thanh Thu quyết định thật nhanh, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ ra lệnh: "Nơi đây không nên ở lâu! Đi mau! Nhanh!"

Bọn nhỏ hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng sắc mặt Thẩm Thanh Thu cực kém, hiển nhiên là phát hiện tình huống cực hỏng bét! Cho nên bọn họ chỉ có thể khóc sướt mướt đỡ lấy nhau chạy vào chỗ sâu nhất. Thẩm Thanh Thu đuổi theo ở phía sau không ngừng thúc giục: "Nhanh lên! Đều chạy! Chạy nhanh lên!"

Đột nhiên, dị biến phát sinh! Mặt đất dưới chân kịch liệt chấn động!

Tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm giác được rõ ràng kết giới lui ma vật đang yếu bớt, sau lưng đến hàng vạn ma vật cùng nhau phát ra âm thanh vang tận mây xanh.

Nội tâm Lạc Băng Hà rung động không thôi! ! ! Hắn nguyên lai tưởng rằng là Thẩm Thanh Thu không muốn nói về việc giải độc nên mới cố ý làm ra trò trẻ con chuyển đi sự chú ý của mọi người! Cho nên lúc bị Thẩm Thanh Thu hỏi đến có phát giác dị dạng hay không, trong lòng Lạc Băng Hà đều là không tán đồng, thậm chí nếu không phải có người ngoài ở đây, y khả năng còn muốn cùng Thẩm Thanh Thu đôi co cùng tranh luận độ quan trọng của việc hái hoa giải độc. Nhưng y chưa từng nghĩ, y lần nữa ngu muội hiểu lầm sư tôn nhà mình! Nếu như không phải Thẩm Thanh Thu sớm cảnh báo, chờ đến lúc kết giới đột nhiên biến mất, bọn hắn có khả năng rất cao rơi vào vòng vây của ma quái mà chết không có chỗ chôn!

Hệ thống: Giá trị áy náy nhân vật chính +100, giá trị kính nể nhân vật chính +500, tính gộp lại điểm ngầu +600

Thẩm Thanh Thu khó hiểu nhìn về phía Lạc Băng Hà. Đáp lại Thẩm Thanh Thu là đôi mắt áy náy nhưng bên trong lại là sự kiên định.

Cùng lúc đó ơ trung tâm kết giới, Mạc Bắc Quân cùng Thượng Thanh Hoa trải qua "bao khổ cực" rốt cục hái được "Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên"! Bọn hắn không biết là khi kỳ hoa rời khỏi mặt đất, kết giới vô hình cũng nháy mắt vỡ vụn, nhóm ma quái rốt cục nhào về phía đám người Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu thấy chuyện không thể làm, lập tức rút ra Tu Nhã kiếm, mệnh lệnh: "Các ngươi chạy mau!" Sau đó hắn ngừng lại, quay người đuổi theo ma quái phát động công kích.

"Vạn kiếm phá tà!"

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chính Dương Kiếm nháy mắt một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa vô tận, hàng ngàn hàng vạn thanh tiên kiếm lơ lửng ở không trung, thân kiếm huỳnh quang lập loè, trong khoảnh khắc lấy tốc độ nhanh hơn xông vào trận địa ma quân, lấy mạng nhóm ma quái! Nhất là ma quái quay chung quanh bên người Thẩm Thanh Thu, Chính Dương Kiếm càng không khách khí! Linh lực màu bạc trên thân kiếm không chỉ đâm vào tim ma quái bị trúng mà linh lực còn thậm chí lan đến ma quái xung quanh khiến cho chúng nó mất đi năng lực chiến đấu.

Thẩm Thanh Thu hơi giật mình nhìn về phía Lạc Băng Hà. Lúc này sắc mặt Lạc Băng Hà lạnh xuống, trong cái nhấc tay Chính Dương kiếm trở lại trong tay của hắn. Hắn cầm kiếm chỉ hướng vô số ma quái, kiên định nói: "Ta tuyệt đối không cho phép có bất kỳ người, bất cứ chuyện gì tổn thương đến sư tôn."

"Nếu như các ngươi nghĩ đối sư tôn bất lợi, trước hết phải bước qua ta!" Chính Dương kiếm lần nữa bị Lạc Băng Hà thả vào trong bầu trời đêm, đồng thời thân kiếm bùng lên hào quang chói sáng.

Lạc Băng Hà chắn trước mặt Thẩm Thanh Thu, giống như vô số lần Thẩm Thanh Thu đã từng chắn trước mặt y, dù là một mình đối mặt thiên quân vạn mã, lưng eo vẫn như cũ cứng cỏi mà thẳng tắp, trong ánh mắt chính là niềm tin tất thắng.

Lạc Băng Hà là người chăm chỉ về mặt tu luyện nhất! Lúc này, người thiếu niên không nhanh không chậm vận dụng lấy chiêu Thẩm Thanh Thu dạy hắn, theo thể nội linh lực vận chuyển, Chính Dương kiếm đứng ở trong bầu trời đêm phát ra âm thanh trận trận vù vù, cùng toàn bộ tiên kiếm trong Tuyệt Địa Cốc sinh ra cộng hưởng cực mạnh! Cơ hồ tất cả tiên kiếm vô chủ trong cốc bị Chính Dương triệu hồi, cùng nhau bay về vị trí của Lạc Băng Hà.

"Vạn khí tự sinh."

"Kiếm xông phế huyệt."

"Quy nguyên võ học."

"Tông xa công dài."

Lạc Băng Hà thở ra một hơi, điều động thể nội càng nhiều linh lực, thẳng tắp chỉ hướng binh đoàn ma quái: "Vạn Kiếm Quy Tông!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro