Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 : Gặp Mặt

Trường đại học K hôm nay thật náo nhiệt , mà náo nhiệt hơn hẳn vẫn là lớp học nơi Tâm Nghi vừa ngồi vừa dảnh cả hai tai để nghe một chuyện rất thú vị : Để tăng cao hiệu suất học tập , hiệu trưởng đã quyết định cho GHÉP LỚP với nhau . Cụ thể là sẽ có 3 lớp thường may mắn được chọn để mà học chung với 3 lớp chuyên và dĩ nhiên lớp của cô nằm trong số 3 lớp thường may mắn đó .

- " Các cậu nghĩ chúng ta có được học chung với lớp A1 không ? "

- " Hi vọng là được , ở đó có anh Tử Ngôn đấy . "

- " Ước gì được ngồi chung với anh ấy nhỉ ? "

- " Phải đấy , nhưng mà anh Hạo Thiên cũng rất đẹp đấy . "

- " Phải , được ngồi chung với 2 minh tinh của trường , đúng là chỉ vừa nghĩ thôi đã cảm thấy thú vị rồi ."

Cô vừa ngồi nhai nhóm nhép vừa nghe , đúng là chấn động . Bọn lớp chuyên chắc chắn sẽ rất ầm ĩ cho xem , trước giờ bọn họ đâu có ưa lớp thường , miễn cưỡng lắm mới phải mở miệng nói chuyện . Bây giờ phải học chung , coi bộ quãng thời gian sau này của cô sẽ rất gian khổ .

Thầy giám thị bước vào lớp , thông báo rằng từ giờ lớp cô sẽ học chung với lớp A1 , bảo lớp cô thu dọn tập sách di chuyển lên ngay . Ông trời quả nhiên chiều lòng người mà , chỉ là ngó lơ cô mà thôi . Cô hàng vạn lần không muốn xa rời cái chỗ ngồi tri kỉ này , một nơi " địa lợi " như vậy , gắn bó được một tháng thì phải chia tay rồi . Không phải nói nha , mỗi lần cô làm bài được điểm cao đều nhờ cái khí tốt nơi này , phao cô chèo trăm cây số không ai biết , không thủng , cứ tự nhiên mà lấy ra chép như một học sinh trung thực .

Cô thu dọn đồ đạc trong ngăn bàn , nói là thu dọn chứ trong đó chỉ có 5 cuốn sách , 2 cuốn tập học cả chục môn và còn thêm cả đống phao cứu hộ cả tháng giờ .

- " Không ngờ cậu cũng là một con sâu lười , phao chất đống thế kia . "

Cô chỉ biết giấu cả đống phao đó ra sau lưng , cười méo cả miệng rồi xách cặp bỏ chạy . Nhục , thật là nhục nhã .

Đến trước cửa lớp A1 , cô mới biết cái gọi là " môi trường dành cho người tri thức " , nhìn từ ngoài thôi đã thấy được sự ưu ái dành cho các học sinh nơi đây rồi . Cô thầm than thở : Ôi sao cuộc đời bất công thế .

Cô đang than thở thì có một giọng nói cắt đứt mạch cảm xúc của cô , hừ , cô đang tự cảm mà cũng không được sao ?

- " Các cậu không vào lớp thì đứng đó làm gì ? "

Cô không biết sự tình gì đang xảy ra , chỉ thấy lớp trưởng của cô đang xin lỗi rối rít với một cô gái đẹp mỹ lệ . Cô gái đó có một nét đẹp sắc sảo , nam sinh thì nhìn phải ngất ngây điên đảo còn nữ sinh nhìn thì phải mặc cảm tự ti . Cô đang rất tự ti đó . Mà nói gì thì nói , cuối cùng cũng phải sống , vậy thì cứ cười vui lên , trước tiên phải kiếm một chỗ ngồi để an tọa đã , cái mông của cô đang đòi được đè bẹp lên một mặt phẳng nhẵn bóng kia . Thế là trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người , cô bước vào lớp và tỉnh bơ đặt mông xuống một chỗ ngồi , bên cạnh một nam sinh không rõ mặt mũi . Cô lại còn vô cùng hứng khởi , có nhã ý chào gặp mặt người bên cạnh , dù sao thì thời gian sau này có khi phải nhờ vả người ta , tất nhiên là phải tạo ấn tượng tốt chứ . Và dĩ nhiên là

- " Chào cậu , tôi tên Châu Tâm Nghi , rất hân hạnh được quen biết . "

Cô nhìn thấy rõ dung mạo của người bên cạnh , ngũ quan thanh tú , bờ môi mỏng , chiếc mũi cao dọc dừa , đặc biệt là đôi mắt - trầm tĩnh như mặt nước mùa thu . Đáp lại sự nhiệt thành của cô , cậu ta chỉ nói một câu làm cô tức đến muốn hộc máu

- " Tôi không quen cậu , phiền cậu rút lại lời chào đó . "

Như vậy là đang có ý gì , có cần phải từ chối tàn nhẫn vậy không ? Nhưng không sao , tính cô vốn rộng lượng , mấy chuyện này không đáng chấp nhất . Thôi bỏ qua cho cậu vậy , thế là cô tiếp tục kế hoạch làm thân

- " Tôi vẫn chưa biết tên cậu . "

- " Tại sao phải biết tên tôi ? "

- " Để cho tiện xưng hô chứ sao . "

- " Không cần . " Cậu ta lãnh đạm đáp

Người này thật tội nghiệp , người đẹp mà tên lại chẳng liên quan gì cả .

- " Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Cần nhé . "

- " Cậu đang nói gì thế ? Ai là Tiểu Cần ? "

- " Không phải là cậu sao ? "

Cậu thật không biết phải nói gì với cô gái này , chỉ có 2 từ để hình dung người con gái trước mặt : Ngu Ngốc

- " Bạch Tử Ngôn . "

- " Chết gì cơ ? "

Tử Ngôn thật sự muốn bóp nát cô nhưng vẫn nhẫn nhịn , từ tốn nói lại một lần nữa :

- " Bạch Tử Ngôn . " Như sợ cô không hiểu , còn nói thêm :

- " Tên tôi . "

Cô thật sự ngưỡng mộ cha mẹ của cậu ta , đặt tên quả không sai , chỉ cần cậu mở miệng là có thể giết người đối diện mà không cần lưỡi kiếm . Bởi vì đã trải qua cảm giác đó nên cô cảm thấy thương cho cha mẹ cậu ta , ngày thường không tức đến trợn một con mắt lên một con xuống hay hộc máu tại chỗ đã là cao thủ rồi .

Đúng là nhìn người không nên nhìn mặt .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro