
31
Sau hai ngày, mười bốn đội đã đánh xong trận đầu tiên của mình. Theo thể thức xoay vòng, trận thứ hai, đội trường A sẽ gặp đội trường Thể dục thể thao. Hai hôm nay vì nung nấu ý chí khiến cho Du Thịnh Nam bẽ mặt, mà thành viên nào của trường A cũng cố gắng hết sức mình luyện tập.
Trên sân thi đấu, hai đội đang chuẩn bị vào sân, Trương Chí Tinh nhìn nhóm học trò đang hăng máu gà của mình, mỉm cười cảm khái: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Ngao Thụy Bằng đứng bên cạnh nghe lời này liền nói: “Thầy Trương, lời này nên dùng khi chúng ta thắng tất cả bọn họ.”
Đội của Ngao Thụy Bằng :“………..” quá kéo cừu hận mà, nghiệt ngã.
Mọi người xung quanh: “……” ngông cuồng, quá ngông cuồng.
Ấy vậy mà Trương Chí Tinh còn gật đầu nói: “Em nói đúng. Tới đó thầy sẽ nhắc lại.”
Sau đó Trương Chí Tinh nói với học trò của mình: “Hôm nay Thụy Bằng cùng với Mặc Nhiễm không ra sân, Hạ Vũ chơi vị trí số một, Chu An chơi trung phong. Các em cứ bình tĩnh là được, chúng ta chơi vui là chính.”
Ngao Thụy Bằng đứng bên cạnh Lý Hoành Nghị, nghe Trương Chí Tinh nói xong anh liền mỉm cười bổ sung: “Đúng vậy, chúng ta chơi là chín thắng thi đấu là mười. Cố lên.”
Ngao Thụy Bằng liếc sang thấy một người nam sinh, gương mặt đẹp trai, ánh mắt lạnh lùng, đang ngồi trên ghế dự bị chỉ đạo, nhướn nhướn mày, nghĩ nghĩ anh vẫy tay cho đồng đội của mình đứng lại, thấp giọng nói:
“Hôm nay không cần chuyền cho học bá nhiều, cái tên ngồi trên ghế dự bị kia sẽ đoán ra chủ lực chính là học bá. Hạ Vũ cùng với Ân Tử Nam cố gắng ghi điểm càng nhiều càng tốt ở giai đoạn đầu, đến khi bọn chúng giãn đội hình bắt đầu chuyền lại cho học bá.”
Trương Chí Tinh đứng bên cạnh cũng thêm vào: “Trận này, Chu An cùng Tư Kiệt phải phòng thủ chặt chẽ, nếu họ có bóng nhất định phải nhanh chóng áp sát, cướp bóng cho Hạ Vũ hoặc Hoành Nghị.”
Mọi người đều gật đầu.
Ngao Thụy Bằng mỉm cười nói: “Chờ mọi người thắng là có thể đè tên họ Du đó ra sỉ nhục rồi.”
Dư Hạ Minh vừa đi đến nghe thấy lời này của Ngao Thụy Bằng liền cạn lời, anh cậu thù thật dai. Cậu ta đi đến đứng bên cạnh Ngao Thụy Bằng , nhìn mọi người cười nói: “Mọi người cố lên nha, em ủng hộ mọi người. ”
Hạ Vũ nghe vậy gật nhẹ đầu không đáp. Tư Kiệt dịu dàng nói: “Được, sẽ trút giận cho em. ”
Ngao Thụy Bằng nhìn Dư Hạ Minh, lại nhìn về trường của cậu ta, hỏi:
“Định ngồi bên đây hay về bên kia?”
Dư Hạ Minh cong môi cười nói: “Em về bên kia nha.”
Dư Hạ Minh nói xong, Ngao Thụy Bằng chưa kịp trả lời thì bên cạnh lại xuất hiện một giọng nói khác khiến mọi người cảm giác thái dương đau nhức: “Anh Tử Nam à, cố lên nha. Hôm nay người ta ủng hộ anh đó nha~”
Ân Tử Nam: “……….” mịa nó sao lần nào cũng là ông đây vậy!?
Cả nhóm: “……..” tới nữa rồi!
Trương Chí Tinh một bộ biểu tình không hiểu gì, đứng bên cạnh nhìn trời.
“Mày rảnh lắm đúng không?” Ân Tử Nam trầm giọng hỏi Trác Tử Kỳ, ánh mắt tràn đầy ý kiến khó chịu.
Ấy vậy mà Trác Tử Kỳ còn gật đầu: “Đúng vậy. Hôm nay người ta đến cổ vũ anh Tử Nam đó.”
“Không cần. Cảm ơn.”
Ngao Thụy Bằng đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Trác Tử Kỳ: “Bạn học họ Trác, phía bên kia gần vị trí của chúng tôi có một nam sinh đang ngồi trên băng ghế đã nhìn cậu ba lần. Cậu có muốn đi sang đó trước không?”
Trác Tử Kỳ đang trêu vui vẻ, nghe Ngao Thụy Bằng nói vậy liền nhìn sang hướng đó, thấy nam sinh kia nhìn mình liền nháy mắt với Ngao Thụy Bằng :
“Anh đẹp trai thật tinh mắt nha~”
Thấy ánh nhìn của Trác Tử Kỳ leo lên người Ngao Thụy Bằng, Lý Hoành Nghị vô thức tiến lên một bước cắt ngang ánh nhìn của cậu ta, ánh mắt của cậu cũng không mấy thân thiện.
Trác Tử Kỳ: “……….” ông đây có bạn trai rồi, được chưa!?
Ngao Thụy Bằng cười khẽ thành tiếng kéo Lý Hoành Nghị lại, nhưng không có ý trách cứ gì.
Thấy ánh mắt của Lý Hoành Nghị vẫn nhìn mình, Trác Tử Kỳ hít sâu một hơi, cậu ta nói: “Mẹ nó, cậu trừng cái gì? Ông đây có bạn trai rồi, không có hứng thú với người của cậu.” nói xong còn không quên lẩm bẩm: “Mẹ nó, một chút cũng không còn thú vị gì cả!”
Nghe Trác Tử Kỳ nói xong, Lý Hoành Nghị cụp mắt không thèm quan tâm cậu ta, cũng không có ý đáp lời cậu ta.
Mặc Nhiễm đứng bên cạnh nhìn Ân Tử Nam một cái, đột nhiên hỏi Trác Tử Kỳ: “Bạn trai cậu là ai?”
Trác Tử Kỳ hừ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Dĩ nhiên là nam sinh đẹp trai ngồi đằng kia đó. Chứ mấy người nghĩ là ai?” cậu ta chỉ vào Ân Tử Nam nói tiếp: "Tên này hả? Nghĩ sao vậy, chúng tôi cùng lớn lên nên tôi không nuốt được đâu."
Ân Tử Nam: "......." bộ cậu ta khó coi lắm hay gì mà nuốt không nổi?
Mà Mặc Nhiễm nghe vậy liền cảm thấy nguồn khó chịu khi nãy biến mất, đến chính bản thân cậu ta cũng không hiểu được.
Dư Hạ Minh nhìn theo hướng tay của Trác Tử Kỳ, thấy người kia, cậu ta a lên một tiếng khiến mọi người nhìn mình. Dư Hạ Minh không tin được nhìn Trác Tử Kỳ: “Cậu quen với học trưởng trường tôi từ bao giờ vậy?”
Trác Tử Kỳ cong môi cười với Dư Hạ Minh giọng nói đột nhiên thay đổi: “A, ra đây còn có một bạn trai nhỏ xinh đẹp nha~”
Nghe đến đây, Hạ Vũ nắm nhẹ cánh tay Hạ Tuấn Lâm kéo lại gần mình, cách xa Trác Tử Kỳ. Dư Hạ Minh nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ, nhưng cũng không có ý định phản đối hành động của cậu ta.
Trác Tử Kỳ nhìn một màn này khoé môi giật giật, “Mấy người các cậu đều là một đám không thú vị. Một chút cũng đùa không vui.”
“Vậy cậu đi tìm người thú vị mà chơi đi.” Lý Hoành Nghị cụp mắt lạnh nhạt lên tiếng, cậu cũng không nhìn đến Trác Tử Kỳ.
Trác Tử Kỳ nghe xong híp mắt nhìn Lý Hoành Nghị đang đứng trước mặt Ngao Thụy Bằng, mà người phía sau cậu lại cười như không cười nhìn mình, cậu ta bĩu môi: “Tôi cũng không thèm mấy người.”
Nói xong liền nhấc chân rời đi một cách đầy kiêu ngạo.
Chu An nhìn người vừa đi lại nhìn đến mọi người, gãi đầu hỏi:
“Cậu ta giận rồi hả?”
Ân Tử Nam lắc đầu nói: “không đâu. Tên đó thấy sắp đến giờ nên không làm phiền chúng ta đó.”
Ngao Thụy Bằng cũng mỉm cười nói: “Tôi cũng đang định đuổi cậu ta đi đấy. Ai ngờ cậu ta đi trước rồi.”
................
Trận đấu bắt đầu, Ngao Thụy Bằng cùng Trương Chí Tinh ngồi bên ngoài quan sát. Ngao Thụy Bằng đang nhìn Lý Hoành Nghị thì nghe Trương Chí Tinh nói: “Thể lực của số hai đối phương cũng không tệ. Nhưng vị trí chuyền một có chút lỗi.”
Xem thêm vài phút, Trương Chí Tinh lại hỏi: “Sao trận này em không lên sân?”
Ngao Thụy Bằng mỉm cười: “Cuộc thi này cũng không phải dành cho mình em, em muốn chúng ta thắng, sẽ khiến mọi người nhớ đến tất cả mọi thành viên trong đội chúng ta.”
Trương Chí Tinh nhìn Ngao Thụy Bằng, bản thân là thầy giáo, đây chính là mong muốn của Trương Chí Tinh nhưng chưa bao giờ Trương Chí Tinh làm được. Nhưng người con trai nhỏ hơn tận mấy tuổi đang ngồi trước mặt Trương Chí Tinh lại có thể nói ra nhẹ nhàng như thế, và có thể sắp xếp được đều đó. Trương Chí Tinh đột nhiên thở dài -- đây có lẽ chính là sức mạnh, năng lực tiềm tàn của những người có thực lực trong truyền thuyết.
Vì vị trí số một của đội trường Thể dục thể thao phối hợp đồng đội không nhuần nhuyễn, vì thế bị Hạ Vũ cướp mất bóng mấy lần, mà những lần đó cậu ta đều chuyền sang cho Lý Hoành Nghị, giúp cậu ghi điểm cho đội.
Lợi dụng vị trí số một này, đội trường A giành chiến thắng với tỷ số nghẹt thở, tiếp tục cộng thêm được ba điểm giành vị trí dẫn đầu cho đến hiện tại.
Đánh xong trận đấu, gương mặt của Du Thịnh Nam đã đen như đít nồi. Lúc bắt tay cuối trận, Lý Hoành Nghị lạnh lùng nghiêm túc nhìn Du Thịnh Nam, “Hôm nay cậu chơi rất tốt, nhưng thua bọn tôi.”
Lý Hoành Nghị nói xong cũng không quan tâm đến những người kia nghĩ gì, cậu đi thẳng đến chỗ Ngao Thụy Bằng.
Hạ Vũ cũng lạnh lùng nói với Du Thịnh Nam: “Cái này, tôi thay Dư Hạ Minh nói với cậu ‘Cậu không phải mạnh nhất nên đừng xem thường người khác’. Còn nữa, chúng tôi hôm nay thắng rất dễ coi.”
Du Thịnh Nam: “…………” mấy người cố tình có đúng không hả!?
_TBC_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro