Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77 : Hai Vị Thúc

Tình cảnh nhất thời trở nên ngưng trệ.

Tăng thị sắc mặt lãnh đạm, không vì sự xuất hiện bất ngờ của Lục Văn Hãn mà thay đổi chút nào, trái lại Ngụy Trác từ đầu vốn bình dị dễ gần, lúc này lại trở nên sắc bén. Ông cũng ôm quyền với Lục Văn Hãn, nhạt giọng nói: "Ngụy mỗ đến thăm mẫu thân đồng đội cũ, vốn không có tôn ti khác biệt, trái lại là Lục đại nhân hôm nay nhín thời giờ ghé qua, cũng khiến Ngụy mỗ có chút kinh ngạc."

"Điện soái không cần kinh ngạc, ông có trưởng bối đồng liêu, ta cũng có thân quyến nữ, ông có thể đến, ta tự nhiên cũng có thể đến mà." Vừa nói, Lục Văn Hãn đã đi đến trước mặt ba người họ. Lần trước nghe người báo lại chuyện Ngụy Trác, trong lòng vẫn bán tín bán nghi, nay tận mắt chứng kiến đã không thể không tin.

Nhà của Lý lão thái và căn nhà Tăng thị thuê nằm trên cùng một con phố, muốn đến chỗ Tăng thị ở, tất nhiên phải đi ngang qua cửa nhà Lý lão thái. Lục Văn Hãn vừa bước vào ngõ nhỏ, đã thấy Ngụy Trác, Tăng thị và Minh Thư, ba người đứng bên đường chuyện trò vui vẻ, cảnh tượng đó hòa hợp ấm áp, trái lại cực giống một nhà ba khẩu.

Minh Thư nghe vậy liền nhìn phía Lục Văn Hãn... may mà ông không nói vợ và con gái gì đó, nếu không, e rằng a nương nàng sẽ trở mặt ngay tại chỗ.

Lục Văn Hãn tình cờ cũng đến, ánh mắt sắc bén có thể thấy rõ trở nên ôn hòa, hướng nàng "lộ" ra một nụ cười có thể gọi là "từ ái". Minh Thư rùng mình, cảm thấy da đầu tê dại, nàng không quen kiểu "từ ái sủng nịch" bất thình lình này.

"Ra là vậy." Ngụy Trác không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Trước đây, cả kinh thành đã đồn đại rầm rộ về quan hệ giữa Lục Văn Hãn và Lục Thảng, giờ xem ra quả nhiên là sự thật.

"Vậy xin Điện soái thành toàn, cho Lục mỗ cùng..." Lục Văn Hãn nói, "Ngọc Khanh và con gái Minh Thư có thể nói vài câu chuyện nhà."

Một tiếng "Ngọc Khanh", thể hiện sự thân thiết không tầm thường.

Ngụy Trác chưa kịp mở miệng, Tăng thị đã lên tiếng trước: "Điện soái đừng hiểu lầm, ta và Lục đại nhân mười chín năm trước đã hòa ly, suốt mười chín năm qua ta và Lục đại nhân không có liên hệ, cũng chẳng có quan hệ gì với Lục gia."

Lời này cần phải nói rõ, nếu không, mấy câu lập lờ đó của Lục Văn Hãn để người khác nghe được, còn tưởng giữa bà và ông ấy có chuyện gì không thể nói ra, truyền tới truyền lui, tổn hại đến danh dự của Lục Thảng và Minh Thư thì hỏng bét.

Bà vẻ thản nhiên, lời nói quang minh lỗi lạc, không hề tự ti hay thương thân vì chuyện cũ, khiến người nghe không khỏi sinh lòng kính trọng.

Trên đời, dựa vào dung mạo xinh đẹp thì dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác, tình yêu nơi nhân thế đa phần cũng vì thế mà sinh ra. Nhưng có thể dựa vào một thân cốt cách khiến người ta niệm niệm không quên, đó mới là điều hiếm có nhất.

Tăng Ngọc Khanh chính là người vừa đáng yêu vừa đáng kính như vậy.

Ngụy Trác mỉm cười, chỉ đáp: "Ta hiểu."

"Ngọc Khanh..." Lục Văn Hãn nhíu chặt mày, muốn nói gì đó nhưng e ngại sự có mặt của Ngụy Trác không tiện nhiều lời, đành phải kìm nén cảm xúc, bình tĩnh nói: "Điện soái, bất kể thế nào, ta và mẫu tử bọn họ cũng có chuyện cũ cần ôn lại, không tiện để người ngoài nghe, vẫn xin thành toàn."

"Lục đại nhân, lời cần nói ta sớm đã nói rõ với ngài, giữa chúng ta không còn gì để nói, ta cũng không ngăn cản ngài gặp con, ngài cớ sao cứ ba phen bốn bận dây dưa với ta làm gì ?" Tăng thị nói.

"Chính vì lý do đó mà hôm nay ta đến tìm nàng, muốn bàn bạc riêng với nàng." Lục Văn Hãn đáp.

Thực ra trước đó ông đã đến mấy lần, nhưng bất kể là sai người đến hay đích thân ông đến, Tăng thị đều không chịu gặp. Ông đặc biệt chọn lúc con gái cũng có mặt mới đến, nghĩ rằng có con gái ở đây, Tăng thị sẽ không cự tuyệt ông ngoài cửa, nào ngờ giữa đường lại chạy ra một Trình Giảo Kim.

Ngụy Trác dường như nghe không hiểu lời ông, chen giữa hai người, chậm chạp không đi.

Ông lại trầm giọng nói với Ngụy Trác: "Điện soái, đây là chuyện nhà của ta, có thể linh động một chút hay không ?"

Giọng điệu không còn khách khí như trước.

Nếu là người khác, đối diện với khí thế của Thượng thư lệnh, có lẽ đã sớm tránh xa ba thước, nhưng đáng tiếc, người đứng đây hôm nay lại là Ngụy Trác.

Ngụy Trác vẫn mỉm cười, chỉ hỏi Tăng thị: "Phu nhân, người có muốn 'linh động một chút' cho Lục đại nhân không ?"

"Không muốn, ta với ông ấy chẳng có gì để nói." Tăng thị dứt khoát từ chối, không do dự.

"Ngọc Khanh !" Lục Văn Hãn thoáng giận, muốn đuổi theo Tăng thị nhưng bị Ngụy Trác giơ tay chặn lại.

"Xin lỗi rồi, Lục đại nhân, xem ra Tăng phu nhân không muốn nói chuyện với ngài, ngài đừng làm khó bà ấy nữa." Ngụy Trác cười, nhưng trên người lại lộ ra khí sát phạt, hệt như một thanh kiếm chắn giữa hai người, lại hướng Tăng thị nói: "Tăng phu nhân, ta hộ tống người về nhà."

"Đa tạ Điện soái." Tăng thị hành lễ, xoay người đi thẳng về nhà mình, bước chân không chút do dự.

"Ngụy Trác !" Sắc mặt Lục Văn Hãn đanh lại, chẳng còn nửa phần khách khí.

Ngụy Trác dừng bước, nghiêng đầu nhìn.

"Ngươi muốn giành người với ta ?" Lục Văn Hãn lạnh lùng nói.

Ngụy Trác khẽ nhếch môi, liếc nhìn bóng lưng Tăng thị, chỉ nói: "Có gì không thể ?"

Một lời vừa dứt, ông liền quay đi, tiếp tục theo sau Tăng thị.

Cũng không biết Tăng thị có nghe thấy câu trả lời của Ngụy Trác không, nhưng bước chân bà khẽ khựng lại một chút, rồi tiếp tục đi về nhà.

Lục Văn Hãn có lẽ đã nhiều năm chưa từng chịu loại tức giận này. Ông ở quan trường lăn lộn bao năm, sớm đã rèn luyện được một thân da đồng cốt sắt, vậy mà hôm nay lại giống như một thằng trẻ ranh làm ra chuyện tranh phong ghen tuông với người ta, lại còn bị bỏ rơi, thật là... Ông giận đến mức sắc mặt biến đổi liên tục, vô thức quay đầu, vừa hay nhìn thấy Minh Thư vẫn còn đứng bên cạnh.

Minh Thư bị mọi người lãng quên, nàng cắn môi, trợn mắt, đem một màn đậm mùi thuốc súng thu vào trong mắt.

Ngụy Trác và Lục Văn Hãn đều không hổ là nhân vật danh chấn triều trung, chỉ qua mấy câu đối đáp đã như trải qua một trận chiến tranh không sắc máu, chẳng ai chịu nhường ai. Nhưng nhìn tình thế trước mắt, e rằng Thượng thư lệnh đang rơi vào thế hạ phong.

"Minh Thư." Vừa thấy con gái, Lục Văn Hãn lập tức điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng nở nụ cười.

"Lục đại nhân." Minh Thư hành lễ nói. Bản thân Tăng thị dù không muốn gặp Lục Văn Hãn nhưng cũng không muốn con gái cũng giống như mình, thế nên Minh Thư không cần né tránh Lục Văn Hãn.

Nghe nàng xưng hô như vậy, nụ cười của Lục Văn Hãn khẽ khựng lại: "Vẫn gọi đại nhân sao ?"

"Không gọi đại nhân thì gọi là gì ?" Minh Thư chớp mắt hỏi ông.

"Ta là phụ thân của con, con phải gọi ta một tiếng 'cha'." Lục Văn Hãn ôn tồn nói. Người ta vẫn bảo con gái là áo bông tri kỷ, ông không có con gái bên cạnh, nay nhìn thấy Minh Thư liền cảm thấy yêu thích. Lại thêm Tăng thị đối với ông luôn bài xích, Lục Thảng cũng luôn dữ tợn, chỉ có khuê nữ Minh Thư là ngoan ngoãn mềm mỏng, nên được xem là người dễ tiếp cận nhất trong ba người bọn họ. Nếu ông muốn cảm động người kia, có lẽ phải bắt đầu ra tay từ chỗ con gái.

"Ồ." Minh Thư tròn miệng, trước ánh mắt chờ mong của ông nói: "Nhưng ta không gọi."

"....." Lục Văn Hãn suýt nữa bị nàng làm nghẹn. "Con trách vi phụ mười mấy năm rời bỏ sao ?"

Minh Thư lắc đầu, nàng không bài xích Lục Văn Hãn như Tăng thị và Lục Thảng, cũng có lẽ vì mất trí nhớ, nàng đối với những khổ sở trong quá khứ không cảm nhận được, đối với tình cha của sinh mệnh thiếu thốn này cũng chẳng mong chờ. Đối với nàng, Lục Văn Hãn chỉ giống như một người xa lạ, yêu hận chẳng liên quan.

Bảo nàng gọi một người xa lạ là "cha", miệng nàng không thể thốt.

"Vậy vì sao con không chịu nhận ta ? Minh Thư, năm đó vứt bỏ mẹ con các con là lỗi của vi phụ, nếu con oán ta hận ta cũng là chuyện thường tình, vi phụ hiểu. Nhưng nay đã trùng phùng, con không muốn người một nhà đoàn tụ hay sao ? Không muốn về làm đại tiểu thư Lục gia chân chính ư ?" Lục Văn Hãn dùng tình lay động, lấy lý khuyên răn.

"Ta nói thì không tính, phải nghe theo a nương, a nương nếu muốn đoàn tụ thì đoàn tụ, a nương không muốn thì sẽ không. Sau khi ngài và a nương hòa ly đã có gia thất khác rồi phải không ? Dù kế phu nhân của ngài đã qua đời nhưng cũng để lại cho ngài một con trai, ta không nói sai chứ ? Một gia đình lớn như vậy, đừng nói làm đại tiểu thư Lục gia, dù có làm bà cô của Lục gia, ta cũng không có hứng thú." Minh Thư vẫn lắc đầu, hơn nữa còn kịp thời chặn lại lời khuyên tiếp theo của Lục Văn Hãn. "Hầy, Lục đại nhân, đừng phí công với ta nữa, lãng phí thời gian của ngài thôi."

Nếu có ý gương vỡ lại lành, vậy cũng không nên tìm nàng.

Nàng là con gái, chỉ cần làm mẫu thân vui vẻ. Mẫu thân không vui, có nói gì với nàng cũng vô ích.

"Con..." Lục Văn Hãn không ngờ con gái mềm ngọt đáng yêu này thế nhưng lại là một cái đinh mềm, nói chuyện cũng không cho một chút mặt mũi, có thể khiến người ta tức chết, ông suy nghĩ một lát rồi lấy lui làm tiến: "Được, ta không miễn cưỡng con, nhưng con có thể đừng gọi ta là 'đại nhân' không ?"

Minh Thư nhíu mày, không gọi đại nhân thì gọi gì ?

Ông cũng đã có tuổi, ngang ngửa với Điện soái, hay là...

Lục Văn Hãn thấy nàng gật đầu, trên mặt lộ ra chút vui mừng, cứ nghĩ rằng nàng sắp gọi một tiếng "cha", nào ngờ nàng mở miệng thế nhưng lại là.....

"Lục thúc."

"..." Sắc mặt Lục Văn Hãn lập tức xám xịt.

Một tiếng "cha" tốt đẹp lại biến thành "thúc", quan hệ này bị đảo lộn hoàn toàn rồi.

"Minh Thư...." Từ xa truyền đến tiếng gọi.

Minh Thư quay đầu, thấy Lục Thảng đứng trước cửa nhà mình. Tăng thị đã được Ngụy Trác bảo vệ trở về, kể lại chuyện xảy ra ở bên này cho Lục Thảng nghe, hắn liền ra gọi nàng.

Nàng lên tiếng đáp, rồi nói với Lục Văn Hãn: "Lục thúc, ta về trước đây." Nói xong liền xoay người chạy bước nhỏ về nhà, cũng chẳng đợi Lục Văn Hãn đáp lời.

Về đến trước cửa, Lục Thảng hỏi nàng: "Với người không liên quan thì nói làm gì chứ ?"

"Xem xem ông ấy định làm gì nha, về sau khỏi phiền đến a nương." Minh Thư bước lên khoác tay Lục Thảng, cười nói: "Ông ấy bảo muội về làm đại tiểu thư Lục gia đấy."

"Vậy muội có muốn không ?" Lục Thảng liếc nàng.

"Muội vốn là đại tiểu thư của a huynh rồi, không hiếm lạ gì đồ nhà người khác." Minh Thư ngọt ngào đáp.

Câu nói này khiến Lục Thảng thoáng lộ ý cười.

Minh Thư rèn sắt khi còn nóng: "A huynh, đại tiểu thư của huynh hỏi huynh, khi nào mới dỡ bỏ lệnh cấm túc ?"

Nụ cười của Lục Thảng bỗng nhiên tắt ngúm: "Đại tiểu thư, lệnh cấm túc ít nhất phải một tháng, hơn nữa còn phải xem biểu hiện của muội, bằng không muội sẽ chẳng nhớ lâu."

"..." Minh Thư tức giận hất tay hắn ra, sải bước vào nhà.

Lục Thảng chậm rãi đi theo sau, khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười.

Tháng Tư, ánh nắng vừa đẹp, hoa thời nở rộ. Một nhà ba người của Lục Thảng cùng dọn ra khỏi Thắng Dân phường, chuyển vào trạch đệ Trạng nguyên được ban thưởng.

Minh Thư cuối cùng cũng có phòng riêng của mình, ba gian Tây sương phòng đều dành cho nàng, có một hoa sảnh nhỏ, một thư phòng nhỏ và một phòng ngủ, mọi vật dụng trong phòng đều được bày trí theo sở thích của nàng, khiến nàng nhìn mà vui vẻ không thôi.

Sau khi ổn định, hạ nhân được nàng chọn cũng lục tục vào trạch. Trạch đệ vốn vắng vẻ nay dần náo nhiệt, mang dáng vẻ của một gia đình đại hộ, Minh Thư bận rộn giúp Tăng thị quản lý hậu trạch, mong sớm ngày ổn định mọi việc, tuy nói là trong kỳ cấm túc, nhưng nàng lại chẳng rảnh rỗi chút nào.

Chớp mắt đã sang tháng Năm, đến tiết Hạ chí.

Phủ Quốc công đưa đến thiệp mời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro